Phù Diêu

Chương 432: Tết vui vẻ

Phải nói vụ án Tông Cường này chẳng qua chỉ là một lần đấu tranh chính trị. Chủ tịch Mao từng nói một câu cần nhìn qua bản chất của vấn đề, nhưng có bao người cần biết đến việc này? Dân chúng bình thường chú ý chính là lợi ích thiết thân, chỉ cần bọn họ cảm thấy có lợi, được tiền thì sẽ theo tới cùng.

Vương Quốc Hoa không tự giác suy nghĩ xa xôi, Du Phi Dương cười nói:

- Ông nghĩ gì thế?

- Chức vụ quá thấp.

Vương Quốc Hoa thở dài nói, Du Phi Dương cười ha hả sau đó ra vẻ tức giận nói.

- Bố tôi lúc bằng tuổi ông còn chưa làm được cấp phó phòng đó.

Sau một phen bận rộn, tết cuối cùng đã tới. Ngày 30, Vương Quốc Hoa vừa mới ngủ dậy đã nhận được điện của Sở Sở, nghe giọng nói nũng nịu của cô một lúc.

Dập máy, Vương Quốc Hoa còn phải đi trực ban.

Vương Quốc Hoa dẫn người đến đội phòng cháy chữa cháy, rời khỏi mới nhớ đến việc cấm đốt pháo rồi bỏ cấm.

Sau buổi trưa Vương Quốc Hoa vì muốn trực chiều và đêm nên cuối cùng không phải đi quanh nữa. Đứng ở cửa văn phòng nhìn trụ sở vắng vẻ, nghe tiếng pháo vang lên phía xa xa, Vương Quốc Hoa đột nhiên nhớ ra mình chưa gọi điện cho người nhà.

Hắn vội vàng gọi về nhà, nghe điện là mẹ hắn. Bà nghẹn ngào nói.

- Con, mẹ canh máy cả ngày, cuối cùng con cũng gọi về.

Trong nháy mắt Vương Quốc Hoa không khống chế được mình, rơi nước mắt, hình ảnh mẹ hắn rơi lệ hiện lên trong đầu hắn.

Mấy cậu thanh niên ở văn phòng tầng một đã bày đồ chuẩn bị ăn tất niên, cũng trao đổi có phải lên lầu mời lãnh đạo xuống không thì Vương Quốc Hoa xuất hiện ở cửa, còn cầm một tút Trung Hoa theo.

- Mọi người vất vả rồi, tôi tới mời rượu mọi người.

Vương Quốc Hoa cười cười bỏ tút thuốc, cầm chai tự rót cho mình.

- Chúc mừng năm mới.

Những người trẻ kia đương nhiên hy vọng Vương Quốc Hoa ở lại nhưng hắn còn chưa kịp ngồi xuống thì thư ký Ngô Minh Chi đã xuất hiện ngoài cửa cười hì hì nói.

- Lãnh đạo, đến giờ rồi, còn phải đến chúc tết các chiến sĩ cảnh sát trực ban.

Vương Quốc Hoa cười cười với mọi người rồi rời đi, lưu lại những ánh mắt nuối tiếc. Xe rời đi, mấy cậu thanh niên ngồi lại, một tên nói.

- Chủ tịch quận đúng là trẻ thật, không hơn chúng ta là mấy.

Người khác nói:

- Nghe nói nhà chủ tịch ở nông thôn, trước đây lúc ở tỉnh bên kia thì làm việc xuất sắc, có thể có được ngày hôm nay đều dựa vào chính năng lực của mình.

Các cậu thanh niên trong quận đều coi Vương Quốc Hoa là mục tiêu phấn đấu của mình.

Tiếng pháo dồn dập vang lên, cả nội thành trùm trong những tiếng pháo nổ. Năm mới đã tới.

Mồng năm nhà bí thư tỉnh ủy Hứa Nam Hạ cuối cùng đã có một ngày yên tĩnh, mấy ngày qua không ngừng có khách đến làm cho Du Vân Vân tiếp đón cũng đau đầu. Hứa Nam Hạ không ở nhà, ông ra ngoài có việc, việc này chỉ có thể do Du Vân Vân phụ trách.

Du Vân Vân đang muốn nằm ngủ đến trưa lại bị Hứa Phỉ Phỉ đánh thức, cô mở mắt cười nói:

- Cô bé, sao thế?

- Con đứng trên lầu thấy xe của Quốc Hoa ca dừng ở cửa.

Hứa Phỉ Phỉ hơi đỏ mặt, Du Vân Vân âu yếm sờ mặt con gái.

- Ừ, dì dậy đây.

Hứa Phỉ Phỉ ra ngoài mở cửa, Du Vân Vân thở dài nói.

- Con bé này, hết hy vọng rồi.

Vương Quốc Hoa đến chúc tết cầm theo một chiếc túi nilon, nhìn qua không giống như một chủ tịch quận. Hứa Phỉ Phỉ mở cửa thấy thế không khỏi cười nói.

- Ca, anh sao lại cầm túi này?

Vương Quốc Hoa cười hì hì nói:

- Mang thứ tốt cho em. Mau cầm đi, để người khác thấy sẽ không hay.

Hứa Phỉ Phỉ vui vẻ cầm lấy, cô bỏ túi xuống mở ra ngay, bên trong có một chiếc hộp, cô mở ra, một con chó con nhỏ màu trắng đang mở to mắt nhìn tới. “Gâu gâu” con chó nhỏ khẽ sủa, Hứa Phỉ Phỉ oa một tiếng.

- Đáng yêu quá, em gọi nó là Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch…

Vương Quốc Hoa tay không tới nhà là bình thường, mang theo đồ mới là không bình thường.

Du Vân Vân thấy Hứa Phỉ Phỉ bế một con chó nhỏ, cô cười mắng.

- Con bé này vẫn như trẻ con.

Du Vân Vân mệt mỏi che miệng ngáp.

- Quốc Hoa, dì đang mệt lắm, trưa muốn ăn thì tự vào bếp làm. Phi Dương mang theo hai cô ả tây đi ra ngoài du lịch, nói là sang tỉnh Thiên Nhai, nó đúng là nhàn. Dì giới thiệu bạn gái thì hắn chết sống không chịu đi, tức chết dì.

Nói tới việc này là Du Vân Vân lại bực. Giống như mỗi lần thấy Vương Quốc Hoa, Du Vân Vân đều có vài câu oán giận. Vương Quốc Hoa là người nghe tốt nhất. Du Vân Vân không phải không muốn than vãn với Hứa Nam Hạ nhưng bình thường Hứa Nam Hạ không có nhà, về Du Vân Vân cũng không muốn làm phiền ông. Có thể chính là vì điểm này nên Du Vân Vân càng thấy thân hơn với Vương Quốc Hoa.

- Dì, cháu tới chúc tết gì.

Vương Quốc Hoa cười ha hả ngắt lời, Du Vân Vân vui vẻ nói.

- Ừ, không nói việc kia nữa.

Đợt tết bảo mẫu về nhà nên Du Vân Vân mới bận như vậy. Buổi trưa Vương Quốc Hoa tự vào bếp nấu bốn món ăn, một bát canh, ba người ăn khá vui vẻ. Hứa Phỉ Phỉ rất thích con chó Tiểu Bạch, ôm mãi không chịu buông. Ăn xong Vương Quốc Hoa đứng dậy xin về. Ra khỏi Hứa gia xe đang chạy trên đường Vương Quốc Hoa thấy một tấm biển ở ven đường, Vương Quốc Hoa có chút giật mình nói:

- Dừng xe.

Vương Quốc Hoa cười cười mở cửa xuống xe đừng trước tấm biển “Quán nét”, hai chữ này quá thân thiết. Có mấy năm cứ đến đêm là Vương Quốc Hoa ở lì tại quán nét. Không phải hắn không mua được máy tính, không lắp được mạng mà là lên mạng không có không khí như ở quán.

Xoa xoa tay, Vương Quốc Hoa đi vào quán, mùi thuốc tràn ngập khắp nơi, số máy ở quán không nhiều, mấy chục máy so với quán mấy trăm máy trước đây đúng là không thể so được.

Vương Quốc Hoa khá may mắn, không ngờ còn có một máy trống.

Bật máy, Vương Quốc Hoa tùy tiện tìm một mạng đánh Aoe, là bốn đánh bốn, quy định là đánh loạn, bắt đầu từ đời một. Vương Quốc Hoa chiến đấu với một đám người xa lạ cả chiều. Hắn khá hưng phấn, Vương Quốc Hoa mặc dù luôn làm đồng đội ảnh hưởng, bị mắng nhưng không ngờ còn cười ha hả mời đồng đội hút thuốc.

Rốt cuộc Vương Quốc Hoa đến lúc may mắn, nhờ đồng đội phát huy xuất sắc mà đánh thắng. Vương Quốc Hoa cười ha hả bảo Vương Quốc Hoa cầm bao thuốc tới chia cho đồng bọn mỗi người một bao rồi mới rời đi.

Ra ngoài đứng ở cửa quán, Vương Quốc Hoa quay đầu lại nhỏ giọng nói:

- Chúc mừng năm mới.

Vương Quốc Hoa từ tỉnh Nam Thiên bay về tỉnh Đại Giang, trong hành lý của hắn chỉ có một chiếc túi, một máy tính xách tay.

Bên cạnh Vương Quốc Hoa có một người phụ nữ đeo kính mát khá thành thục. Nói như vậy là vì cô ta chín hết mức, lộ rõ những đường cong quyến rũ.

Người phụ nữ kia vẫn dùng mắt nhìn Vương Quốc Hoa, không được đáp lại cũng không chán, thậm chí còn mấy lần khẽ đụng chạm vào người Vương Quốc Hoa.

Vương Quốc Hoa đang đọc quyển truyện Đại đường song long ký, đọc hơi mệt mới ngẩng đầu duỗi lưng vừa lúc chạm mắt với người phụ nữ kia.

- Vương Quốc Hoa, ha ha, đúng là ông.

Người phụ nữ vui vẻ kêu lên, vấn đề là Vương Quốc Hoa dù nghĩ như thế nào cũng không nhận ra đối phương là ai. Hắn khó hiểu nhìn. Cô gái kia cười nói:

- Không nhận ra ư? Tôi là Cao Lệ Bình, học trên ông một khóa hồi cấp ba.

Vương Quốc Hoa vẫn không nhớ ra, lúc ấy hắn chỉ chú tâm vào học, học để thay đổi vận mệnh, xung quanh gần như không quan hệ đến hắn.

- Xin lỗi, tôi đúng là không nghĩ ra được.

Vương Quốc Hoa xin lỗi, Cao Lệ Bình không thèm để ý, cô ả có chút kích động lắc lắc người làm cho bộ ngực càng lắc lư lợi hại hơn.

- Không sao, khi ấy tôi dựa vào quan hệ mà tiến vào trường Nhất trung huyện, ông không nhớ được cũng là bình thường.