Trác Quyền lúc ngồi ghế lạnh trên thị xã lại được Lâm Tĩnh đề bạt, hắn luôn ghi nhớ trong lòng. Có thể được Lâm Tĩnh coi trọng nguyên nhân chính là do Trác Quyền biết bổn phận. bí thư thị ủy Lâm Tĩnh không thích quan chức như Vương Quốc Hoa, có khả năng nhưng không thể khống chế. Người đứng đầu chú ý không phải là quyền lực mang tới khoái cảm sao?
Cách làm của Vương Quốc Hoa khác hẳn so với Trác Quyền. Trác Quyền mỗi ngày đều nghe báo cáo, sau đó phê duyệt một chút, thi thoảng có nhân viên bên dưới do cần nịnh bợ liền mời lãnh đạo xuống thị sát công việc, Trác Quyền cũng đi một chuyến. Tình hình bình thường thì Trác Quyền sẽ không chủ động ra trận.
Vương Quốc Hoa và Trác Quyền khá hòa thuận, chủ yếu là thành lập trên cơ sở Trác Quyền biết giữ bổn phận. Đương nhiên trong đó cũng có nguyên nhân khác, Vương Quốc Hoa nếu là chủ tịch quận không có bối cảnh thì Trác Quyền chưa chắc đã không gây rối.
Trác Quyền tỏ thái độ thực tế là khẳng định ý kiến của Vương Quốc Hoa, còn làm như thế nào thì hắn không can thiệp. Vương Quốc Hoa cười nói với Diêu Hiểu Hoa:
- Lão Diêu, bên phòng Tài chính có khó khăn gì không?
Diêu Hiểu Hoa hiểu ý của Vương Quốc Hoa nên cười đáp.
- Đợt tết có thể phát một khoản tiền, còn về lâu dài thì đảng ủy chính pháp cần đưa ra một phương án trình lên quận ủy thẩm định rồi tài chính quận mới có thể cân nhắc.
Đây gọi là thương lượng, hội nghị thường ủy hôm nay đúng là không mất lòng nhau, không có ai một tay che trời.
- Lão Trần, cứ như vậy đi, anh về bảo nhân viên đưa phương án, quận sẽ cấp một khoản tiền, bố trí thêm vài chiếc xe.
Trần Binh vui vẻ liên tục gật đầu tỏ vẻ không vấn đề gì. Nhưng thật ra Đặng Ngâm lên tiếng:
- Nói tới việc này tôi thật ra nghĩ đến gần đây có một công ty mới tiến vào khu công nghệ cao, sản phẩm nghe nói là cung cấp thiết bị cho bên cảnh sát Hongkong, giá thành thi công ở trong nước thấp, nếu có thể thì có thể vận động bọn họ bán cho thị trường trong nước, thị trường trong nước cũng có liềm lực.
Trác Quyền nghe vậy liền cười nói.
- Đồng chí Đặng Ngâm luôn nói tới các công ty, tôi thấy thái độ như vậy là rất tốt, trong lòng mọi người chỉ cần nghĩ đến công việc thì tương lai quận Hồng Sam có gì phải lo lắng.
Hội nghị kết thúc, Trác Quyền mời Vương Quốc Hoa ở lại. Hai người về văn phòng Trác Quyền, Trác Quyền cười nói:
- Chủ tịch Quốc Hoa, đợt tết này có nhiều việc, chúng ta cần phân công một chút.
Vương Quốc Hoa suy nghĩ một chút rồi nói:
- Như vậy bên phía quân đội và công ty thì tôi dẫn người đi chúc, còn bên dân chính và các phòng ban thì phiền bí thư.
Trác Quyền thấy cách an bài này khá ổn nên gật đầu tán thành. Hai người lại trao đổi qua một chút về việc trực ban, Trác Quyền nói sang việc khác.
- Chủ tịch Quốc Hoa, nghe nói hôm qua cậu lên tỉnh và gặp chút chuyện?
Tin truyền nhanh thật, thoáng cái đã về tới quận Hồng Sam. Vương Quốc Hoa có chút bất ngờ, Trác Quyền liền giải thích.
- Là bí thư Lâm nói với tôi, con trai của bí thư đến tỉnh Nam Thiên chơi vừa lúc gặp phải.
Vương Quốc Hoa hơi giật mình, hắn không ngờ Lâm Tĩnh lại tín nhiệm Trác Quyền như vậy.
- Sao? bí thư Lâm có chỉ thị gì?
Trác Quyền nhíu mày nói:
- Chuyện là như thế này, em họ bí thư Lâm biết một chuyện đó là một người bị hại trong vụ án kia là con một cán bộ quận ta. Vì thế em bí thư Lâm đến và đang ở khách sạn. Ý của hắn chính là hy vọng quận ra mặt điều tra rõ ràng.
Đi một vòng hóa ra là Trác Quyền tự nhận không sai được Ngôn Bá Thân nên mới trao đổi ý kiến với Vương Quốc Hoa.
- Ồ, tôi nghe Lâm Đông Thăng nói mẹ hắn là ủy viên Quốc vụ viện – Lâm đ*o Nhàn, trước đây từng chủ trì công việc ở Hội liên hiệp phụ nữ trung ương, rất mẫn cảm đến vấn đề phụ nữ.
Vương Quốc Hoa nói.
Thấy Trác Quyền cúi đầu suy nghĩ, Vương Quốc Hoa liền nói thêm.
- Như vậy tôi gọi cho Ngôn Bá Thân, bảo hắn lập tức đưa tin với anh, đề nghị đồng chí Lâm Đông Thăng vì vấn đề an toàn mà bắt ngay thủ phạm.
Đây là cơ hội để Trác Quyền nịnh bợ nên hắn nói ngay.
- Tốt, như vậy thì tôi yên tâm rồi.
Ra khỏi văn phòng Trác Quyền, Vương Quốc Hoa lập tức gọi điện cho Ngôn Bá Thân, phân phó một phen rồi đi làm việc khác.
Cuối năm rất nhiều việc, thoáng cái ba ngày qua đi.
Sáng nay Vương Quốc Hoa đang chuẩn bị ra ngoài thì Ngôn Bá Thân chạy đến báo cáo, sau một phen làm công tác tư tưởng, cô gái kia vốn không muốn ra mặt đã đồng ý ra mặt kiện Tông Cường. Vương Quốc Hoa cũng biết Lâm Tĩnh rất tích cực, tự mình lặng lẽ đến quận Hồng Sam làm công tác tư tưởng với cô gái kia.
Lâm Tĩnh tích cực như vậy cũng có nguyên nhân. Lâm Tĩnh đủ lý lịch, sang năm cục diện chính trị của tỉnh sẽ có thay đổi, Lâm Tĩnh rất muốn tiến lên một bước nên phải tích cực hưởng ứng. Từ thành tích mà nói thì sự phát triển kinh tế của Giang Đông đỉ để đảm bảo cho tiến bộ.
Chủ yếu chính là thái độ của Hứa Nam Hạ và Lâm đ*o Nhàn, đương nhiên điều kiện chính là trong sự kiện này Lâm Tĩnh có thể làm ra hiệu quả.
Ba ngày sau công bố đầu tiên không ngờ là báo Phụ nữ Bắc Kinh, vụ án được đưa lên trang bìa, một dòng chữ được in rất đậm, bắt mắt: “Pháp luật thất bại trước cường quyền”
Một tờ báo bình thường có sức ảnh hưởng không lớn phát ra lại mang tới hậu quả rất nghiêm trọng. Hôm sau Hứa Nam Hạ cầm tờ báo đưa tới trước mặt Tông Lan:
- Sao lại thế này?
Nhìn Hứa Nam Hạ đang đầy căm phẫn, Tông Lan khổ không nói thành lời. Nội dung bài viết quá đáng chết, Viện kiểm sát tỉnh không ngờ từ chối nhận vụ án khi nạn nhân muốn kiện, lý do không ngờ là không đủ chứng cứ.
Vụ án như vậy không ngờ không điều tra một chút nào đã dám bác bỏ, đám người Viện kiểm sát tỉnh làm ăn vậy ư?
Hứa Nam Hạ mặc dù không nói gì nhưng lại dùng bút đỏ vẽ quanh đoạn in đậm của bài viết. Tông Lan liếc cái nhận ra.
- Bí thư Hứa, cho tôi thời gian điều tra.
Tông Lan chỉ có thể nói như vậy.
- Tra, tra như thế nào? Anh nhìn xem, Cục công an thị xã Giang Đông đã đưa ra một tài liệu điều tra, hơn nữa đã đưa tới tay đồng chí Lâm đ*o Nhàn – ủy viên Quốc vụ viện. Xảy ra chuyện này anh nói tôi nên làm như thế nào?
Hứa Nam Hạ ra vẻ rất đau lòng, Tông Lan không thể nói gì
Lâm đ*o Nhàn là đồng hương của Tổng bí thư, có người gọi nhóm người đồng hương với Tổng bí thư là “Hương đảng”. Bị người Hương đảng nhìn tới sẽ rất phiền phức. Tông Lan không rõ chính là Hứa Nam Hạ chẳng lẽ cho phép Lâm đ*o Nhàn nhúng tay vào chuyện ở tỉnh Nam Thiên?
Ra khỏi văn phòng, Tông Lan thoáng cái già đi rất nhiều, bước chân lảo đảo, tay phải chống tường mới đứng vững được. Chỉ riêng chuyện của Tông Cường còn chưa tính, quan trọng nhất chính là có người thông qua việc này để nhìn chằm chằm vào Tông Lan. Vụ án đâm ra ngoài tuy Tông Lan có chỗ dựa nhưng có lẽ phải lui ra tuyến hai. Vốn còn ba năm nữa mới tới tuổi nhưng lần này sợ là khó qua cửa.
Căn cứ thống kê trên báo thì bây giờ đã có tổng cộng 18 nạn nhân đứng ra kiện. Nếu chỉ một hai người còn có thể nói được, bây giờ là 18 cô gái, chẳng lẽ nói 18 cô gái ở các nơi trong tỉnh đều nói điêu sao?
Càng đáng chết là trong đó có hai học sinh cấp ba.
Hôm sau Du Phi Dương tự mình tới, hắn đầy đắc ý đưa tờ báo vào tay Vương Quốc Hoa.
- Xem này, thành tích của tôi đó. Vì những người này tôi bỏ ra hơn triệu. Hừ, chỉ cần đồng ý ra mặt kiện tôi cho một người trăm ngàn.
Vương Quốc Hoa có chút lo lắng nói:
- Ông bỏ tiền ra làm gì?
Du Phi Dương che miệng cười nói:
- Tiền này không phải của tôi mà do Marylin ra mặt lấy danh nghĩa một công ty từ thiện quyên góp giúp đỡ các cô gái khởi kiện.