Phong Vũ Thanh Triều [Quyển 2]

Chương 60: Gieo gió gặt bão

Mẫn Mẫn mở toan mắt, xuống giường nhón chân đi ra hành lang, thật thận
trọng tiến từng bước một, dáng điệu nhẹ nhàng như li miêu và tâm trạng
cảnh giác đến độ nhịp hô hấp như ngưng đọng lại.

Khi đến đủ gần, nàng lập tức bế kín hơi thở, nhận ra quả nhiên trong căn phủ đệ lúc này không phải mọi người đều đang ngủ say sưa, ngược lại vẫn còn kẻ lảng vảng ở nhà sau. “Ai thế nhỉ?”

Mẫn Mẫn thấm nước bọt lên ngón tay khoét một lỗ nhỏ trên vách, áp mắt
nhìn vào. Nàng thấy trên sàn lổng chổng đủ thứ, cái có thể lật thì đã
lật ngược lên hết còn cái có thể xáo được thì đã xáo tung. Hơn nữa ở
đằng cuối phòng, nàng phát hiện một thân ảnh vận y phục dạ hành đang tìm kiếm thứ gì đó.

“Lạ thật,” Mẫn Mẫn tự hỏi “sao tên này có thể lẩn vào đây êm ái tới nổi
không một binh sĩ gác cổng nào hay biết? Căn phủ đệ không phải luôn
luôn được canh gác nghiêm ngặt lắm sao? Thử hỏi y là ai mà dám vào đây, dám lâm vào cảnh ngộ tuyệt vô thành sự với bất luận mưu mô nào?”

Cũng chính vì thế mà nàng quả quyết rằng người này chắc chắn phải sở hữu khinh công tuyệt hảo, võ nghệ hẳn phải cao cường lắm cho nên hầu như
mọi người, từ hàng gia nhân nô bộc chí đến quản gia, cơ hồ không một ai
phát giác là hiện đang có một dạ hành nhân lặng lẽ khẩn trương săn lùng
thứ gì đó trong phòng sách. Suy nghĩ một lúc, Mẫn Mẫn chẳng thể đoán
được mục đích của y, chỉ đoán y là người có tâm địa hắc ám và nhất là
bất chính nên mới lén lút hành động trong một đêm như thế này, một đêm
tràn đầy ánh trăng, một đêm mà căn phủ náo nhiệt vì lễ thành thân giờ
đang an giấc cả.

Dạ hành nhân sau một hồi lục lạo không tìm thấy vật muốn tìm bèn quyết
định rời đi. Lúc y quay mặt hướng về phía cánh cửa, Mẫn Mẫn bước thoái
lùi, tuy vậy không dè hắc y nhân nghe được thanh âm di chuyển thật nhỏ
đó.

Tai nghe tiếng chân trên hành lang, biết thân thế đã bại lộ, thân ảnh lập tức vọt ra ngoài. Bốn con ngươi đen láy chạm nhau.

Qua ánh trăng soi tỏ, Mẫn Mẫn thấy người bí ẩn vận y phục nhằm che kín
chân diện, đầu được trùm bằng một túi vải màu đen, chỉ chừa hai lỗ để hở đôi mắt, còn lại phần diện mạo phía dưới đã được phủ lấp.

- Ngươi là ai? Vào đây làm gì?


Đáp lại câu cật vấn của Mẫn Mẫn là thân ảnh bật tiếng “hừ” đầy bực bội.

Khi thanh âm quen thuộc đó lọt vào tai, Mẫn Mẫn sực biết người đối diện là ai thành ra trố mắt hỏi:

- Có phải ngươi chính là…

- Phải! – Thân ảnh cướp lời, khóe miệng mỉm cười lạnh lùng độc ác – Chính là ta!

Nói đoạn, người áo đen không ngần ngại huơ tay tháo túi vải che mặt
xuống. Một cơn gió vô tình thổi tung mái tóc đen như than và dài óng ả. Ánh sáng của vầng minh nguyệt cũng nhờ vậy mà có cơ hội chiếu rọi lên, làm hiển lộ dần gương mặt mỹ lệ cộng với làn da trắng tinh vô ngần.
“Quả đúng như ta nghĩ” Mẫn Mẫn vừa sững sờ bảo lòng vừa bước lui vài
bước.

Miệng chưa kịp kêu cứu, nhân vật dạ hành mau chóng đình bộ, đưa một tay
nhô cao khỏi đầu giống như đang dùng thủ hiệu vẽ khoảng không thành một
hình tròn.

Vèo!

Ngay tức khắc, Mẫn Mẫn cảm giác có luồn khí thổi phớt qua cổ, toan định
thần thì phát hiện huyệt đạo đã bị phong bế. Người đó quả thật là một
cao thủ, không cần tới gần, chỉ đứng cách một quãng cũng có thể đả cách
không điểm huyệt liêm tuyền của nàng.

Hạ thủ xong, người áo đen tiến tới gần, gọn gàng vác Mẫn Mẫn lên vai,
mặc kệ hai hàng lệ chảy ra và tâm thần tân nương tử vạn phần sợ hãi.

---oo0oo---

Dạ hành nhân di chuyển thật nhẹ, mơ hồ như bóng u linh cùng với tâm địa
bất chính vừa đi vừa dỏng tai nghe ngóng từng động tĩnh nếu có. Đến khi thật sự yên tâm, người đó mới bất thần thi triển khinh công, khẽ nhún
chân bật lên là đã dễ dàng bay qua tường rào bằng đá, rồi hạ thân như
một chiếc lá rơi vào phía trong hậu viên.

Ở đây, hắn không mảy may chần chừ, lập tức rảo bước, đi nhanh như đã có
chủ định và cũng biết rõ đâu là nơi cần tiến đến. Hẳn có vẻ quá quen
thuộc với địa hình của phủ tướng quân, thẳng nhắm giếng nước cạnh thủy
hồ nhân tạo, bước đi chẳng phát ra chút tiếng động nào.

Dù vậy, đừng ngỡ rằng hắn không cảnh giác mà lầm. Trái lại với thân
phận là một sát thủ liên hoàn, hắn luôn cẩn trọng với từng tiếng động
nhỏ.

Đêm càng lúc càng khuya.

Giữa hậu viên của phủ đệ chợt vang lên tiếng động, thanh âm như có một vật rớt xuống nước.

Và sau khi buông tiếng “hừ” lạt lần thứ hai, người áo đen xoay mình bỏ
đi, rời hậu viên như thể chưa hề xảy ra bất kỳ chuyện gì khả dĩ làm hắn
phải bận tâm, thần tình rất ư là ung dung tự tại, hoặc thậm chí đã quên
mất rồi mọi dụng ý đêm nay.

Sau sự kiện Phủ Viễn tướng quân đích thân “thân chinh” tân giả khố để thăm
viếng một nô tì, nữ tử thần y đã được Viên ma ma ban tặng một căn phòng
riêng hẳn hòi, tuy là chật chội, chỉ đủ kê chiếc giường và cái rương
đựng y phục nhưng so với các nô tì khác thì như vậy là đã sung sướng hơn nhiều lắm.

Và cũng từ đó mọi người trong tân giả khố và hoán y cục nhìn nàng bằng
cặp mắt khác hẳn. Họ hâm mộ có, nghĩ nàng là người may mắn cũng có. Vì bản thân nàng chỉ là một dân nữ, lại có thể chiếm lấy cảm tình của vị
đại thần tay nắm binh quyền tối cao trong triều đình Mãn Châu, khiến
nàng một bước lên thiên đàng. Từ quạ đen hóa thân thành thiên nga. Thử hỏi phú quý từ trên trời rơi xuống, có ai mà không ham muốn chứ?

Và vì vậy mà họ không ngừng kháo nhau rằng phủ đệ là nơi tôn quý, tường
cao cửa rộng, thành ra không nói tới việc làm chính thê, cho dù chỉ làm
tiểu thiếp thôi cũng đủ khiến cho gia đình tân nương tử trở thành “quen
được người làm quan, cả họ được nương nhờ.”

Nhưng họ lại không ngờ rằng cũng chính vì thế mà nàng rước lấy đủ loại
ganh tị xen lẫn thù hằn của vị Mẫn Mẫn tiểu thư con nhà An đích phúc
tấn. Âu cũng bởi vì tranh giành tình cảm của nam nhân mà ra.

Và trong hiện tại, trang nam tử đó đang trên đường tới tìm nàng.

Thì thời lúc bấy giờ đã gần canh năm. Ở tân giả khố mọi người đều đang an giấc.

Dương Tiêu Phong dáng đi vội vàng, tới nơi liền xô cửa bước vào một thư phòng, bất chợt chân khựng lại, thở phào một hơi.

“Nàng không sao, vẫn bình an.” Dương Tiêu Phong tự trấn an xong trong
lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào khó tả, sóng mắt như hồ nước phẳng lặng nhìn nữ nhân nằm yên trên giường. Nàng ngủ vùi, khuôn mặt nhỏ nhắn
trắng hồng hồng như ngọc.

Bởi vì thời tiết mùa này nóng bức nên Nữ Thần Y không đắp chăn trên
mình. Nàng nằm nghiêng quay mặt ra ngoài. Đôi ngọc thủ thon thả và
trắng noãn nà khoanh trước ngực, đôi chân co lại giống như đang tìm cảm
giác an toàn. Nàng ngủ thật ngon.

Dương Tiêu Phong chậm rãi ngồi xuống giường, cúi đầu nhìn dung nhan diễm lệ, bàn tay không an phận khẽ vuốt ve đôi má mịn màng và mềm mại, hạ
giọng kêu:

- Nữ Thần Y.

Đang mơ mơ màng màng, Nữ Thần Y nghe có tiếng gọi tên nàng và có cái gì
chạm lên mặt, cảm giác hơi ngứa ngáy khó chịu bèn giơ bàn tay nhỏ nhắn
lên hất bàn tay rắn chắc đi. Sau đó lại tiếp tục chìm vào cơn mộng.

Dương Tiêu Phong nhìn thiếu nữ duyên dáng mười chín tuổi đang ngủ say,
ánh mắt bất thần lóe ra tia sáng. Độ tuổi đó là tuổi đẹp nhất của một
người con gái, đẹp hơn cả nụ hoa chớm nở. Đôi môi non mềm khẽ lay động, nàng không cần trang điểm cũng đã làm rung động lòng người.

Lại nữa nàng thật sự rất diễm phúc, ngoài làn da trắng là thân thể không hề có chút tì vết, khi nàng dùng tay khoanh trước ngực đã vô tình nâng
bộ ngực sữa vốn đã nở rất to giờ càng giống hệt núi non phập phồng, khêu gợi hiện ra trước mặt Dương Tiêu Phong.

Và do khí trời oi ả nên lúc ban chiều Nữ Thần Y tắm xong không vận áo
yếm, chỉ thoải mái mặc một bộ y phục may bằng vải bông cực mỏng màu hồng phấn. Sau khi nàng ngủ, cúc áo bị nới lỏng ra, vạt áo mở rộng sang hai bên làm cho phần cơ thể cao ngất ngưởng lúc ẩn lúc hiện đầy khiêu
khích, khiến cho cổ họng của bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy cũng phải
phát khô.


Dương Tiêu Phong lần thứ hai cúi người ghé sát tai nàng khẽ gọi:

- Nữ Thần Y.

Ngặt một nỗi giống hệt lúc nãy, lần này Nữ Thần Y chẳng thèm động đậy,
vẫn ngủ say như cũ. Ngọc thể cùng hai đồi núi cao to và hai nụ hồng
thắm nhấp nhô theo nhịp thở. Nàng nằm đó lung linh dưới ánh đèn cầy leo lét, dung mạo đẹp hơn châu ngọc, không sao tả xiết.

Năm ngón tay của Dương Tiêu Phong vô thức quấn lên mái tóc đen nhánh của nàng, cảm giác được bấy lâu nay cõi lòng bình thản của mình giờ bị cô
gái này làm cho khuấy động. Mà nàng xuất hiện thật đột ngột.

Nhắc đến khoảng thời gian bắt đầu nhậm chức tại kinh đô, bên cạnh Dương
Tiêu Phong chưa từng thiếu nữ nhân xinh đẹp nhưng lại không có chút hứng thú nên luôn luôn ơ thờ với họ.

Từ nhỏ đến lớn ngoại trừ mẫu thân, Dương Tiêu Phong không có kiên nhẫn
ngồi nói chuyện với những người chỉ biết tô son trét phấn này, lòng cứ
nghĩ tất cả nữ giới đều không liên quan đến thế giới của mình bởi vì nữ
nhân không thông hiểu được niềm đam mê, lý tưởng và sự theo đuổi sự
nghiệp của nam nhân.

Và trong ấn tượng của thuở thiếu thời, nữ nhân chẳng khác nào loài sinh
vật yếu ớt ưa khóc lóc, miệng mồm lại vô cùng phiền toái lải nhải, thiếu học thức, nhìn đời bằng ánh mắt thiển cận, vừa rước họ qua cổng là tức
khắc quản đông quản tây khiến cho tình cảm vợ chồng nháo nhào cả lên.

Nhưng tại vì sao cảm giác đối với nữ nhân này lại khác hẳn?

Dương Tiêu Phong tự nghĩ nàng tính ra chỉ là một cô gái xuất thân từ
tầng lớp hạ đẳng bình dân, nếu không muốn nói là một cô nhi bị bỏ rơi.
Tuy vậy mà nàng lại rất biết cách cư xử, tính tình ngây thơ thiện lương, tâm hồn trong sáng, thậm chí khí chất còn tốt hơn nhiều vị thiên kim
tiểu thư con nhà đại quan.

Quan trọng hơn thế nữa là nàng xuất hiện ngay trong giây phút khắc
nghiệt nhất. Dương Tiêu Phong đang lúc mệt mỏi kiệt sức, nàng liền mang đến cảm giác an bình. Giống như con thuyền lưu lạc trên biển cả bao la sau bao ngày bỗng trở về bến cảng, làm đầu óc căng thẳng bỗng tìm được
thanh tịnh.

Dương Tiêu Phong ngồi đó ngắm nàng, hiện thời chỉ muốn ôm nàng thật chặt vào lòng, đặt lên môi nàng nụ hôn nồng nàng thắm thiết, cùng nàng triền miên dây dưa.

Và một khi đã xác nhận tình cảm của mình, ánh mắt nóng bỏng của Dương Tiêu Phong lại thêm mấy phần thương yêu.