Phong Vũ Thanh Triều [Quyển 2]

Chương 101: Lời dối gian chân thành

Đầu thu, hoa cỏ sặc sỡ phai tàn, thay vào đó là sắc lá đậm nhạt đua chen.
Nữ Thần Y đứng chờ Tân Nguyên cách cách trên cầu Vô Định Hà, tựa vào
thành cầu, nàng ngắm bóng trăng loang theo sóng, miệng lẩm bẩm “vừa đón
xuân tới lại tiễn xuân đi. Xuân qua xuân lại, ta vào cung đã được bao
năm rồi nhỉ?” Nàng nhớ hôm bữa, kể từ hôm Cửu Dương đến Ngao tông phủ
dự tiệc thọ thì không trở về gian nhà tranh ở ngoại thành nữa. Nàng chờ một ngày hai ngày, rồi ba bốn ngày trôi qua vẫn không thấy chàng về.

Sáng ngày thứ năm nàng quyết định vào cung dò hỏi. Thông thường mỗi lần tảo triều, Thanh triều quy định văn võ bá quan ra vào cung bằng cửa
ngách bên trái Ngọ môn còn vương công tôn thất thì ra vào bằng cửa ngách bên phải. Nữ Thần Y bèn nhờ Tân Nguyên cách cách đưa nàng theo đường
gần nhất từ tân giả khố lên một gác lâu trông xuống, chờ một lúc quả
nhiên thấy các vương gia đi qua bên phải, bên kia là nhóm tam mệnh đại
thần. Từ điểm cao này nàng cũng nhìn được mé lưng chàng, Cửu Dương vừa
khoan thai cất bước vừa nói cười với Ngao Bái đi bên cạnh. Quả thật
đúng y những gì Lộ Phi Yến và Lộ Phi Nhi bảo, chàng đã quên rồi, quên
câu chàng từng nói tử sinh khiết khoát dữ tử thành thuyết. Sống chết
hay xa cách, chàng đã cùng nàng có lời thề ước rằng đời này sẽ mãi mãi
bên nhau không hề phân li. Thế mà bây giờ…

Tuy vậy nàng vẫn mong là có điều gì nhầm lẫn ở đây chăng, mong biết bao, thế nhưng tiếc rằng không phải. Lộ Phi Nhi nói, chính miệng nói cho
nàng nghe, cô ấy nói từng chữ từng chữ cho nàng biết là “Thiên Văn huynh ấy nay đi theo Ngao Bái làm toàn những chuyện thất đức, thiên lí bất
dung, hành sự tàn độc, khắc nghiệt nhẫn tâm, uổng công đọc sách thánh
hiền bao năm. Huynh ấy thiếu hẳn phong phạm nhân nghĩa của người quân
tử!”

Hôm đó nàng đứng nghe mà không hiểu một lời nào hết, hay có thể nói là
không muốn hiểu, và tới lúc cất tiếng hỏi mấy câu cho ra lẽ thì Lộ Phi
Nhi không muốn bị truy vấn nữa, sải chân bỏ đi.

“Tiền tài vật chất với lòng ham muốn hư vinh,” Nữ Thần Y thầm bảo lòng,
“bọn phàm phu tục tử không thể thay đổi được điều đó. Câu nói này là
thật hay sao?” Nàng suy đi nghĩ lại thế nào cũng không thấy Cửu Dương
giống hạng người ham vinh hoa phú quý đến như vậy. Đoạn sực nhớ tới Tần Thiên Nhân, Nữ Thần Y xót xa so sánh giữa hai huynh đệ họ đều là đương
gia, thế mà giờ đây một người hãy còn tuân theo tôn chỉ của Sư Thái đi
dựng cờ khởi nghĩa song người kia thì lại khác rồi. Người kia biến cải
ghê gớm quá, ngoài sức tưởng tượng của nàng, thoắt một cái thành đại gia binh pháp của Ngao Bái. Đời mấy ai ngờ? Chẳng khác nào một giấc mộng…

Nữ Thần Y lại nhớ đêm trước khi Phi Nhi và Phi Yến giã từ kinh thành để
đến đại mạc, họ tới tìm nàng nói vài câu chia tay. Phi Nhi nói:

- Nếu cô gặp huynh ấy, bảo với huynh ấy hộ hai tỉ muội của chúng tôi
rằng, sau này huynh đi theo đại lộ của huynh, còn tỉ muội chúng tôi đi
trên cầu tre của chúng tôi, ba người chúng ta không cần gặp mặt nhau
nữa!

Nói đoạn Phi Nhi kéo tay Phi Yến bỏ đi.

Nghĩ tới đây cặp mắt rưng rưng, tai chợt nghe tiếng ngựa hí vang, Nữ
Thần Y liền quay đầu nhìn, tưởng đâu Tân Nguyên cách cách đưa xe đến đón ngờ đâu lại thấy phu xe là Lôi Kiến Minh leo xuống đất gật đầu chào,
rồi lại thấy Dương Tiêu Phong vén rèm bước xuống theo. Nữ Thần Y vừa
định hỏi cách cách đang ở đâu thì chợt nhận biết vẻ mặt của Dương Tiêu
Phong nhất thời có chút kỳ lạ. Lôi Kiến Minh cũng vậy, ông lão đứng bên cạnh Dương Tiêu Phong, lấy tay che miệng, khẽ ho khan vài tiếng.

---oo0oo---

Hai chiếc bóng vai kề vai đi bên nhau, thả bộ tà tà dọc theo bờ sông Vô
Định Hà, được một quãng thì dừng lại cạnh hàng dương liễu. Trong bóng
đêm khó thấy rõ, hai người đứng đó, tuy khoảng cách gần nhau mà tâm tư
lại cách xa nhau quá. Im lặng, vẫn hoàn toàn là im lặng.

- Nàng trở về đi - Dương Tiêu Phong cuối cùng cũng lên tiếng - Đừng tìm
hắn nữa. Hắn bây giờ đã khác xưa rồi, nàng không cần tìm nữa đâu.

Nữ Thần Y vội quay sang hỏi:

- Khác xưa nghĩa là sao?

Dương Tiêu Phong tránh ánh nhìn của Nữ Thần Y, cũng không giải thích, chỉ nói vắn tắt:

- Nàng hãy quên hắn đi…

- Tại sao?

Nữ Thần Y nghe Dương Tiêu Phong nói mà thoáng có chút mơ hồ, tự nhủ lúc
hai tỉ muội Phi Yến và Phi Nhi kể lại cho nàng những chuyện này trong
lòng nàng cũng không ngừng hỏi câu này, và nàng vờ như không có việc gì
mà tiếp tục đi tìm thôi. Bây giờ nàng sắp sửa biết được sự thật rồi.
Tuy nhiên biết rồi thì thế nào? Nàng cũng sẽ không quên được đâu, sẽ
không quên kẻ dạy nàng cưỡi ngựa đâu, kẻ bỏ ra hàng giờ để khắc tặng
nàng pho tượng Quan Âm, vòng tay người đó khi ở thảo nguyên cùng nàng
ngắm sao trời, cùng nhau ngắm trăng, người đó từng ôm nàng, nói những
câu yêu đương, hai người từng có hẹn ước…

Nữ Thần Y cúi đầu xuống nhìn chằm chằm vào bóng trăng in dưới nước. Dương Tiêu Phong nâng cằm nàng lên:

- Nhìn ta đi! Nữ Thần Y, lẽ ra định giấu nàng nhưng sớm muộn nàng cũng
phải biết! Vì sao còn muốn tìm hắn chứ, để nghe hắn đích miệng nói những lời bội bạc, để ngôn từ của hắn như từng mũi đao đâm vào lòng nàng, mà
nàng chỉ có thể lắng nghe, mặc tình hắn cứ đâm từng đao xuống chứ? Vì
sao?

Lời của Dương Tiêu Phong thốt ra kiên quyết, lại mang cả nỗi bi thương.
Chỉ với vài câu ngắn ngủi, tâm ý và sự thật đã lộ hết ra ngoài.

Nữ Thần Y nghẹn ngào, nước mắt bắt đầu ứa ra từ hai khóe mi, chảy xuống

thành dòng. Dương Tiêu Phong không như thường ngày lau khô những giọt
nước mắt cho nàng, chỉ thở dài nhìn nàng, không nói một lời nào thêm
nữa.

Một hồi sau Nữ Thần Y nói:

- Tướng quân đã vất vả rồi, nô tì xin phép đi trước…

Nói chưa xong lại tiếp tục cúi đầu, xoay người định lách mình sang bên trái rời đi.

Cánh tay phải của Dương Tiêu Phong cương quyết chặn trước người nàng.

- Hãy đứng lại đã.

- Xin đại nhân buông nô tì ra.

- Nàng vẫn có ý định đi tìm hắn sao?

Nữ Thần Y gật đầu, Dương Tiêu Phong không thu tay lại để nàng đi. Nữ Thần Y nói:

- Dù cho đứng ở đây đến sáng mai cũng vậy, thỉnh tướng quân buông nô tỳ ra.

Dương Tiêu Phong khẽ chau mày, thực lòng chàng chỉ muốn được ở bên nàng
nhiều hơn một chút, cũng chưa từng nghĩ qua phải làm thế nào trong tình
cảnh này.

- Nàng đừng đi tìm hắn nữa, hứa với ta, có được không?

- Tại sao?

Dương Tiêu Phong khó nhọc trả lời:

- Vì.. ta không muốn nàng tự mình chuốc khổ.

- Nô tì tự chuốc khổ cũng phải tìm cho ra nguyên do!

Nữ Thần Y dứt lời, nước mắt cứ ròng ròng rơi xuống, con tim như tan vỡ
thành từng mảnh. Dương Tiêu Phong muốn ôm nàng vào lòng dỗ dành nhưng
biết nàng sẽ đẩy chàng ra.

Cuối cùng Nữ Thần Y cũng rời đi. Nàng rời khỏi được vài bước, Dương Tiêu Phong nói với theo:

- Lòng người dễ dàng thay đổi, muôn đời là vậy. Nàng đừng quá cố chấp níu kéo làm chi nữa, hãy quên hắn ta đi!

Sau lần gặp Dương Tiêu Phong ở bờ hồ, Nữ Thần Y mấy lần đến dinh thự tìm
Cửu Dương nhưng chỉ đứng trước cổng nhìn vào chứ không vào trong. Cửu
Dương bây giờ được Ngao Bái cấp cho một căn phủ hẳn hoi, và chàng cũng
từ chức vụ là một người kiểm kê sổ sách ở hộ bộ lên tới đại tư đồ.

Cung Vương phủ của Cửu Dương rộng lớn, gồm có phủ đệ và hoa viên, hai bộ phận hợp thành với tổng diện tích sáu mươi ngàn mét vuông và được bố
trí tinh xảo theo kiểu Tam Lộ Ngũ Tiến. Kiến trúc ở trục chính dùng ngói lưu ly màu xanh xây thành, chung quanh là tường gạch vây màu đỏ, loại
kiến trúc mô phạm này vốn dĩ chỉ dành riêng cho các căn phủ đệ của các
vị thân vương.

Có một hôm, Nữ Thần Y lấy hết can đảm đặt chân vào trong. Nàng theo
quản gia ra hoa viên bắt gặp một nữ nhân mặt đẹp như trăng da trắng như
tuyết đang hầu Cửu Dương dùng trà. Mùa thu đến, gió hiu hiu thổi tới,
khiến cho tinh thần sảng khoái dễ chịu. Hai người họ ngồi nơi chiếc bàn thạch đặt dưới tán hoa quế, lại thêm hai chiếc ghế chậu thấp, bên cạnh
một bếp lò nho nhỏ và trên bàn có bày bộ đồ trà tử sa. Hoa viên này tên gọi là Tụy Cẩm Viên, bố cục tổng thể ba mặt giáp giả sơn, hơn năm mươi
cảnh điểm phân bố tại bốn trục đông tây nam bắc.

Nữ nhân kia dịu dàng lấy quạt cói ra quạt lửa, một tay mân mê bộ đồ trà
trên bàn, đoạn nói cười khúc khích, thanh âm ấy vang vang như tiếng
chuông ngân rất êm tai. Cửu Dương cũng cười nói với nàng ta. Nữ nhân
đó vâng lời, nhỏm dậy đi lấy áo choàng đem lại. Cửu Dương đứng lên định tự mặc nhưng nữ nhân đó không màng câu nệ thẹn thùng, liền hầu chàng
mặc áo vào, trông hai người giống như một đôi phu thê hạnh phúc. Nữ
Thần Y nhìn Cửu Dương đứng yên để một nữ nhân khác giúp chàng xỏ tay,
buộc khuy, bẻ cổ. Xong xuôi, nữ nhân đó cẩn thận kiểm tra từ trên xuống
dưới, thấy không lộ sơ hở nào cả thì gật đầu với chàng, ra ý đã ổn.

Cửu Dương lúc này vẫn chưa trông thấy Nữ Thần Y và quản gia tiến lại
gần, trí óc chàng đang nghĩ tới sự việc ban sáng, lúc thảo luận cách xử
trí vụ thất thoát của bộ hộ, Tô Khắc Táp Cáp bất đồng ý kiến với Ngao
Bái. Ngao Bái liền nổi giận la mắng rồi quát đuổi Tô Khắc Táp Cáp về,
đấy là lần đầu tiên hai người đàn ông này to tiếng với nhau.

Nghe đôi bên lời qua tiếng lại rồi sửng cồ gườm nhau như hai con gà chọi, Cửu Dương không nhịn được đành lắc đầu can thiệp:

- Đừng lườm nguýt nữa! Tô đại nhân ông hẵng về trước đi! Việc của hộ bộ lần này để tôi xử lý.

Tô Khắc Táp Cáp hãy còn trợn mắt ngó Ngao Bái, rồi ngoảnh sang Cửu
Dương, chực nói lại câu gì đó cuối cùng ngoắt đầu nhìn Ngao Bái thêm lần nữa, đoạn phất tay áo bỏ đi.

Lại nói tiếp chuyện của Nữ Thần Y…

Khi này Nữ Thần Y theo sau quản gia tiến đến gần, yên lặng quan sát đôi
uyên ương thêm một lần nữa trong khi quản gia làm lễ chào chủ nhân. Cửu Dương bấy giờ mới để ý thấy khách quí giá lâm “tệ sá,” gương mặt không
lộ vẻ bất ngờ hay bối rối gì hết, chỉ điềm tĩnh quay sang bảo nữ nhân
kia:

- Nàng có thể đi được rồi.

Nét cười lả lơi vụt tan biến, nữ nhân kia vội đứng thẳng dậy, mắt liếc
Nữ Thần Y, rồi dường như hiểu ra điều gì, ả gật đầu, đi vào nhà sau.
Quản gia cũng nhanh nhẹn thoái bộ.

Trước đây đối với sư huynh Nữ Thần Y chẳng hề sợ hãi nhưng giờ đây khi
hai người kia vừa rời khỏi, chỉ còn mình nàng với chàng, nàng bắt đầu
căng thẳng, bèn cúi mặt, tay vò vò vạt áo, không biết nên làm thế nào
mới phải.

Cửu Dương nhìn nàng một chốc, mỉm cười bảo:

- Cuối cùng muội cũng đến tìm huynh, huynh đợi muội đã lâu lắm rồi đó.

- Thượng thư bộ hộ - Nghe cố nhân nói vậy, nét ngại ngùng trên khuôn
trăng khả ái vụt bay biến đi đâu mất, Nữ Thần Y cất giọng trách móc -
Ngài nói đùa mà chuẩn xác ghê. Ngài lúc này còn rảnh thời gian ngồi nhà chờ nô tì hay sao chứ? Nô tì thấy ngài không chỉ giống Tô đại nhân ở
chỗ liều lĩnh mà còn ở chỗ sùng bái Ngao đại nhân, rồi học theo tác
phong tự do khoáng hoạt của các danh sĩ nữa.

Cặp chân mày khẽ chau lại, Cửu Dương hơi sững sờ, hiển nhiên không ngờ
chỉ một câu của chàng mà khiến người đối diện tuôn ra một tràng như vậy, lòng vừa cáu vừa buồn cười, nhất thời chàng không biết phản bác thế nào đành mím môi gật gật đầu. Xong chàng ra vẻ ung dung ngồi lên ghế,
trong lòng tự nhủ “huynh không sợ mạo hiểm, quyết liều cả mạng sống, làm tất cả cũng vì muội để đổi lại những câu nói này hay sao...”

Hai người đối diện nhau khá lâu, hồi sau Nữ Thần Y nghe Cửu Dương ôn tồn nhắc:

- Có gì thì cũng từ từ mà luận bàn chứ, vả lại muội cũng đừng đứng mãi thế, mỏi chân lắm.

Trong lòng hơi dịu xuống, Nữ Thần Y chậm chạp định ngồi lên ghế đối diện, Cửu Dương bèn bảo:

- Không cần xa lạ như vậy đâu, muội ngồi dịch lại đây đi, có chuyện này muốn nói với muội.

Nữ Thần Y càng thêm hồi hộp, nhưng chẳng còn cách nào khác đành líu ríu
bước lại, cúi mặt ngồi xuống cạnh chàng. Đợi nàng yên vị rồi, Cửu Dương khẽ thở dài, quay mặt nhìn thẳng ra phía trước nín lặng. Hai người ngồi im hồi lâu nữa, Cửu Dương chợt hỏi:

- Muội sợ huynh sao?

Nữ Thần Y ngẩn người không hiểu chàng muốn nhắc tới chuyện gì, mắt mở to thắc mắc. Cửu Dương quay sang nói:

- Muội nghĩ nếu không có sự đồng ý của muội, huynh sẽ tự tiện chạm vào muội sao?

Nữ Thần Y không đáp lời, nàng im lìm chốc lát, rồi lẩm bẩm:

- Thật ra với huynh đã xảy ra chuyện gì, thất ca, tại sao huynh lại trở thành như vầy? Tại sao?

Trong lòng khẽ thở dài, Cửu Dương với tay rót trà ra hai chung, nói:

- Muội không nên dỗi hờn huynh, hãy bình tĩnh uống chung trà này đi đã rồi nghe huynh giải thích...

Nữ Thần Y từ chối không uống trà, nàng nhìn vào đôi mắt thâm sâu lạnh lùng của Cửu Dương. Cuối cùng chàng cũng thú nhận:

- Muội làm sao thế, huynh chỉ là thế thiên hành đạo thôi mà?

Đến nước này Nữ Thần Y do bức bối quá, trừng trừng nhìn trả:

- Thế thiên hành đạo? - Nàng ai oán hỏi - Muội nghe dân chúng kinh thành đồn đãi rằng huynh đi giúp Ngao tông đường hà hiếp bá tánh, đó chính là thế thiên hành đạo sao?

- Huynh chỉ muốn trả thù cho các sư huynh của chúng ta! – Cửu Dương cao
giọng đáp lời - Chắc muội vẫn còn nhớ tam ca, tứ ca, ngũ ca lục ca, bốn
người họ chết như thế nào rồi chứ? Huynh còn sống sót tới hôm nay đó
chính là ý trời, và trong một ngày gần đây nhất huynh sẽ trả thù cho họ. Huynh ở trong ngục chờ bao nhiêu năm, bất chấp bao nhiêu khó khăn
chính là chờ ngày hôm nay đó. Các vị huynh đệ đang ngậm quan nơi chín
suối, nếu như có linh thiên, nhất định sẽ phù hộ cho huynh!

- Thất ca…

- Muội không cần khuyên huynh nữa! Đó chính là sự thật! Nếu không có
“hắn,” tám huynh đệ của chúng ta sẽ không có tao ngộ như ngày hôm nay!

- Thất ca… những chuyện đau thương đã xảy ra quá nhiều rồi, huynh cứ coi như là gió thoảng mây bay qua… có được không?

- Gió thoảng mây bay? Huynh đã dùng trăm phương ngàn kế mới tạo dựng
được thành quả như ngày hôm nay, huynh sẽ không bao giờ rút lui đâu!

Đôi bên đối đáp tới đây, Nữ Thần Y không biết phải nói gì thêm hơn để
khuyên nhủ sư huynh của nàng gác bỏ mối huyết hải thâm thù của mấy năm
về trước. Qua một lúc rất lâu nữa tâm trạng mới dần bình thường trở
lại, nàng nói:

- Bất luận huynh có nói thế nào thì Phủ Viễn tướng quân thân bất do kỷ,
khi đó ngài chỉ phục tùng theo mệnh lệnh của bề trên thôi…

Lúc bấy giờ đứng cách đó một quãng, ở trên hành lang, quản gia thì thầm vào tai một a hoàn. Cả hai bí mật quan sát Nữ Thần Y và Cửu Dương, sau đó
lại nhìn nhau, cặp mắt ánh tia ngạc nhiên và có phần kì quái. A hoàn đó cong môi thầm thì:

- Hai huynh muội của bọn họ làm sao vậy?

Quản gia so vai nói:

- Không biết, hay là ngươi đi hỏi xem có chuyện gì xảy ra đi.

A hoàn lắc đầu nói:

- Có gì hay mà hỏi chứ? Nghe họ to tiếng như vậy, nô tì thật không dám lên tiếng chen vào đâu ạ.

- Kể ra cũng lạ thật - Quản gia tiếp tục hạ giọng nói - Nếu không có cô
gái đó (quản gia ám chỉ Nữ Thần Y) thì trong dinh thự này hằng ngày
thượng thư đại nhân cứ tỏ vẻ như đau khổ sầu muộn lắm, đến một phút ngài cũng không sống được. Nay cả hai người họ gặp mặt rồi… lại khắc khẩu
đến như vậy… Ngươi nghĩ xem có lạ lắm không?

- Nô tì cũng cảm giác vậy – A hoàn gật đầu đáp lời - Tối hôm kia, khi nô tì đi khắp nơi tìm ngài để mời dùng bữa tối thì bắt gặp ngài trong hầm
rượu, suýt nữa bị ngài hù chết, gương mặt của ngài khi đó trắng bệch,
hai mắt vô hồn, miệng không ngừng lẩm bẩm “Tây Hồ! Tây Hồ!” Nên nô tì
đoán chắc là tên của cô gái kia. Ngài lại còn đi tới đi lui, vòng qua
vòng lại chung quanh căn hầm nữa, sau đó uống say đến bí tỉ. Sáng hôm
sau vầng trán hâm hấp sốt, nô tì bèn mời Hà thái y đến bắt mạch kê
thuốc. Ông ấy chỉ than thở rằng bệnh của ngài có tốt hay xấu là nằm ở
tâm lý mà thôi. Nếu ngài không muốn tốt, tới Hoa Đà Biển Thước tái sinh chắc cũng phải bất lực.

Trong khi quản gia cùng với a hoàn chuyện trò thì ở đằng kia Cửu Dương chau mày nhìn Nữ Thần Y nói:

- Vậy sao? Muội có vẻ có thiện cảm với hắn lắm.

Nữ Thần Y cảm nhận rõ vị chua chát và mỉa mai trong câu nói của Cửu
Dương. Nàng chợt thấy hai má nóng rang lên, khẽ quay đầu đi, nàng nói:

- Huyng đừng lãng chuyện nữa, hãy nhìn vào vấn đề mà nói sự thật đi, tất cả những chuyện huynh đang làm chỉ là biện minh cho hành động tham sinh úy tử của huynh. Lúc trước huynh đâu phải người như vậy? Thất ca mà
muội quen biết, không phải như vậy!

Cửu Dương quả nhiên muốn trốn tránh câu hỏi của Nữ Thần Y, nên nói:

- Muội thật lòng có thiện cảm với hắn ta rồi. Hôm nay muội đến đây,
không phải là đến tìm huynh vì thương huynh nhớ huynh, đúng không? Mà
chỉ muốn huynh trở về bên muội để tiếp tục làm tay sai cho hắn thôi!

Nói đoạn cúi đầu, Cửu Dương trầm ngâm rồi hỏi:

- Nữ Thần Y, muội còn nhớ rõ ước định của chúng ta lúc đó ra sao không?
Hôm nay muội hãy ngay thẳng thành thật với huynh đi, trước khi huynh đến di trường Mộc Lan để cứu hắn muội đã nói những gì?

Nữ Thần Y nghe sư huynh hỏi vậy đột nhiên nghĩ đến rất nhiều năm trước,
những tháng ngày trên đỉnh Thiên Sơn, lúc cuộc sống của nàng và Dương
Tiêu Phong vui vẻ như thế nào, tâm hồn nhẹ như gió thoảng mây vờn ra
sao, trong lòng liền cảm giác ấm áp.

Cửu Dương thấy sư muội đứng yên đấy, không lên tiếng phũ nhận tình ý của nàng dành cho Dương Tiêu Phong, bèn nhìn chằm chằm vào mặt nàng, huyệt
Thái Dương giật mạnh, sau một hồi mới gằn từng chữ nói:

- Thế nào, những gì huynh nói có đúng không?

Nữ Thần Y không dám trả lời, vẫn còn quay mặt đi. Cửu Dương bèn tóm lấy cánh tay nàng quay phắt người nàng trở lại, nhìn chòng chọc vào mắt
nàng và lặp lại câu hỏi lần nữa:

- Sao lại không trả lời huynh? Nói đi! Huynh nói có đúng không?

Tâm tình Nữ Thần Y bỗng trở thành hoảng loạn, nàng lúng túng nói:

- Thật ra… hôm nay muội tới đây… không phải là muốn khuyên huynh đi theo phò trợ cho ai, mà muốn khuyên huynh hãy nên trở về Giang Nam tiếp tục
làm chức viện trưởng của huynh đi, ở kinh thành này không phải là chỗ
tốt để cho huynh sống đâu…

- Muội kêu huynh rời khỏi nơi này – Cửu Dương cắt lời, nói bằng giọng
lạnh tanh - Có phải là Dương Tiêu Phong hắn muốn như vậy không?

Cửu Dương vừa hỏi vừa xiết cánh tay Nữ Thần Y đến phát đau cả lên. Nữ Thần Y cuống quít nói:

- Không phải… đây… chỉ là ý kiến của một mình muội thôi… không hề dính
dấp hay liên quan đến ai. Muội đến khuyên huynh hãy rời khỏi nơi này vì huynh đã có những hành động ăn hối lộ, sửa đổi sổ sách trong kho ngân
khố, lương thực và cống nạp, giống như bọn bại hoại lục lâm có hành vi
đánh cướp. Nay có rất nhiều bá quan văn võ trong triều đình hay biết
chuyện này, họ đều lên tiếng đòi Phủ Viễn đại nhân luận tội xử huynh…

Cửu Dương cười lớn cắt lời:

- Ha ha! Bọn cặn bã của chốn quan trường đó đâu phải là đối thủ của huynh. Muội khỏi cần phải lo cho huynh!

Cửu Dương càng nói càng xiết chặt cánh tay Nữ Thần Y thêm, đôi mắt đẹp của nàng nhìn chàng bức thiết.

- Nhưng… – Nữ Thần Y nói vội vã - Những người đó muốn Phủ Viễn đại nhân
ra mặt thu hồi lại sổ sách, chống đối với Ngao Bái, xử tội của huynh, mà ngài đâu muốn như vậy, vì…huynh là sư huynh của muội. Nếu tình hình
này cứ tiếp tục tiếp diễn, nếu như huynh kiên quyết ở lại đây, lại không chịu giao sổ sách ra sẽ đẩy ngài vào tình thế rất khó xử, huynh có biết không?

- Sư muội – Giọng nói của Cửu Dương như đang truy hỏi một phạm nhân -
Muội làm cho huynh rất khó xử, cái gì muội cũng nghĩ cho hắn, lo lắng
cho hắn, có bao giờ muội nghĩ cho huynh không? Muội muốn huynh rời khỏi nơi này, muốn huynh lang thang khắp nơi phiêu bạt giang hồ để cả đời
của huynh không được gặp mặt muội nữa sao?

- Sư huynh - Nữ Thần Y nói, và vẫn nhìn sư huynh nàng một cách bức thiết - Huynh cần gì phải như vậy?

Cửu Dương cầm tay Nữ Thần Y như chẳng chịu rời ra, mắt nhìn như dán lên mặt nàng, hồi lâu cười kín đáo và khẽ nói:

- Bởi vì huynh khờ, khờ đến nổi ngoài muội ra ở trong lòng huynh không
có hình bóng của một cô gái nào khác hết. Vì muội, huynh đã dám vào
trong phủ đệ hành thích hắn. Cũng vì muội, huynh đến di trường Mộc Lan
cứu hắn. Và vì muội, huynh đã ở trong lao tù suốt mấy năm, đi ứng cử
trạng nguyên, nay cũng vì muội huynh không sợ bọn quan thần trong triều, những kẻ thuộc bè phái của Dương Tiêu Phong tự coi mình là chính nghĩa
thù nghịch với huynh nữa!

Cửu Dương nói đoạn nắm chặt tay Nữ Thần Y lần nữa, rồi giải phóng nàng, chàng thêm lời:

- Sư muội, muội chỉ biết lo lắng dùm cho cảnh ngộ của Dương Tiêu Phong,
thế muội có nghĩ đến huynh hay không? Chính mắt muội nhìn thấy hắn vì
sát thủ liên hoàn mà rơi máu, nhưng muội có nhìn thấy được trong vòng
mấy năm qua huynh đã cực khổ như thế nào không? Trời băng đất tuyết,
dãi nắng dầm mưa, cắn răng chịu đựng, ở trong lao tù dơ bẩn đủ mùi,
thương tích đầy mình, huynh cũng cắn răng chịu đựng thôi. Nhưng mà đau
đớn nhất, khó chịu nhất chính là không muốn huynh gặp lại muội nữa.
Muội có ý muốn huynh một mình trở về Giang Nam, sống yên ổn ở đó, để

đừng nhớ đến muội đã từng tốt với huynh như thế nào, đừng nhớ đến vẻ đẹp của muội, nụ cười của muội…

- Huynh đừng nói thêm nữa – Nữ Thần Y thẹn đỏ hết cả mặt, tâm trạng
hoang mang mờ mịt, nàng nói - Bây giờ huynh nói những lời này không còn
ích lợi gì nữa đâu.

- Tại sao? – Cửu Dương hỏi và nhìn sâu vào mắt Nữ Thần Y như cầu cứu -
Dương Tiêu Phong hắn nói hắn có hôn ước với Tân Nguyên cách cách rồi,
vậy sao muội lại không đi theo huynh? Không lẽ… muội đã phải lòng hắn
rồi sao? Muội đã yêu hắn rồi sao? Muội muốn huynh ra đi để muội ở lại
kinh thành này chiếu cố hắn ta sao?

Câu hỏi cuối cùng đó khiến Nữ Thần Y đâm bối rối, nàng thoái lui mấy
bước, dựa đầu vào vách núi giả, điệu bộ lúng túng hẳn, và nàng chỉ thốt
được hai âm:

- Muội… muội…

- Muội không trả lời được – Giọng Cửu Dương truy hỏi nàng - Có phải huynh đã nói trúng rồi không?

Chờ một lúc lâu không nhận được câu đáp lời, Cửu Dương lại dằn từng tiếng, nhìn nàng có vẻ như bắt nạt và đe doạ:

- Muội đem lòng đem dạ yêu thương hắn ta sao? Một kẻ mà luận tài nghệ luận võ nghệ hay trí tuệ cũng không bằng huynh sao?

Nữ Thần Y vẫn không đáp lời. Cửu Dương nhìn nàng không chớp, lúc sau
như trong khoảnh khắc điên cuồng chàng ôm chặt nàng vào lòng, hôn nàng. Đôi môi nóng bỏng mạnh mẽ xiết trên môi nàng.

Nữ Thần Y bị động tác đó làm cho hết hồn, nàng điếng người xô tay đẩy mạnh chàng ra. Khóe mắt rưng rưng, nàng bức xúc nói:

- Không bằng huynh thì sao chứ? Phủ Viễn tướng quân là một người có
tình có nghĩa, không chỉ với muội, mà còn với ấu chúa, với bá tánh. Cho nên nếu buộc phải lựa chọn, muội thà làm… tiểu thiếp của ngài, cũng
không làm chính thức của huynh!

Cửu Dương lầm lì tiến tới, với tay nắm cổ tay Nữ Thần Y định kéo nàng về gần phía chàng nhưng nàng vùng ra rất nhanh.

- Không cho phép huynh động vào muội! – Nàng nói – Kể từ hôm nay trở đi
muội vĩnh viễn không muốn gặp lại huynh nữa, huynh đừng hòng tiếp tục
làm tổn thương muội nữa!

Nói xong Nữ Thần Y gạt lệ trên má, thoáng cái đã lảo đảo bước đi. Đúng
lúc nàng sắp bước chân ra khỏi cổng dinh thự thì Cửu Dương như chợt bừng tỉnh, gương mặt thoáng lộ nét thất sắc, lòng chàng thầm nguyền rủa thái độ lỗ mãng của mình.

- Sư muội! – Chàng gọi to - Muội đừng đi!

Nữ Thần Y không dừng bước, Cửu Dương lại hô lớn:

- Đứng lại! Người đâu!...

Còn chưa nói hết câu, từ bên ngoài có hai tên lính gác bước nhanh vào đồng thanh nói:

- Có nô tài!

Cửu Dương vẻ mặt bình tĩnh không biểu hiện gì nhưng miệng thì hét lên:

- Giữ cô ấy lại cho ta!

Mệnh lệnh vừa được thốt ra khiến cho trái tim đập điên cuồng, Nữ Thần Y
kinh sợ, vẻ mặt lo lắng tột độ nhìn về phía sư huynh nàng. Xong nàng cố trấn tĩnh, gắng đoán xem ý chàng ra sao hầu nghĩ cách ứng phó.

Rồi khi thấy hai tên binh lính vụt đến vây hai bên phải trái, Nữ Thần Y phát hoảng nói:

- Huynh muốn làm gì?

Cửu Dương nói:

- Đây là dinh thự của thượng thư bộ hộ, không phải là nơi muốn đến thì tự tiện đến, đi thì dễ dàng đi đâu!

Nữ Thần Y chớp chớp mắt, trong đôi mắt to của nàng dâng lên ánh nước:

- Thế huynh muốn sao?

Cửu Dương tiến đến đối diện, định nắm tay Nữ Thần Y nhưng bị nàng gạt
phắt đi. Chàng ngó đôi mắt đỏ hoe mà cảm thấy dường như nàng vẫn còn là một cô bé ngốc nghếch ở bên bờ hồ năm nào, nhớ năm xưa cô bé ngốc đó đã định dùng con dế trũi kêu cót két để an ủi chàng những lúc chàng đọc
bài không thuộc, bị Mã Lương trách phạt. Chàng mở miệng nhưng hồi lâu
vẫn không thốt ra lời được, mãi mới lập bập được một câu:

- Sư muội… muội và huynh đều là những người cùng học đạo, muội nên biết
rõ giữa hai chúng ta mới là thiên duyên tiền định có số vợ chồng, nay
muội đổi nghịch càn khôn, nghịch thiên đạo hành, sẽ gặp quả báo đó.

Nữ Thần Y bắt đầu nổi giận, chẳng buồn câu nệ chuyện người trước mặt
nàng là ai nữa, bản thân người đó sở hửu võ công tuyệt đỉnh thế nào nữa, nàng vung tay hất mạnh tay chàng ra.

- Nếu như thật sự có ngày đó, muội cam chịu chấp nhận! Cho dù huynh có
phép thần thông quảng đại, có thể làm thay đổi được số mạng cũng không
thể thay đổi được lòng muội!

- Được! - Tuy lòng se thắt lại, song Cửu Dương cười khẩy nói - Huynh sẽ làm thử đây!

Khẳng định rồi Cửu Dương quay sang bảo hai tên thị vệ:

- Hai người dẫn cô gái này vào trong đi, nếu không có phê chuẩn của ta, ai cũng không được thả cô ấy đi!

- Dạ!

- Đừng mà sư huynh!

Nữ Thần Y van xin. Nàng bắt đầu có cảm giác lo sợ thật sự, tính tình
ương bướng ngang ngạnh thông thường của nàng vụt biến mất. Nàng nhìn
Cửu Dương như muốn khẩn cầu. Và nàng cũng liên tục lắc đầu, thở gấp gáp nói với hai tên binh sĩ đang dùng sức kéo nàng đi về phía thư phòng:

- Hai người buông tôi ra! Buông tôi ra!

Lòng quặn đau, Cửu Dương ngóng theo tấm lưng nàng dần khuất trong hành
lang, sững lại rất lâu sau chàng mới dựa lưng vào vách núi giả. Đôi mắt nhắm nghiền, chàng lẩm bẩm nói như nói với chính mình “tình cảm của
chúng ta quen nhau từ nhỏ, cũng không xứng bằng khoảng thời gian muội
quen hắn vài năm… Muội thật đã thay đổi rồi…”