Phong Vũ Thanh Triều [Quyển 2]

Chương 100: Phú quý nhàn nhân

Trời dạo này đã sang thu, thời tiết ban ngày có hơi oi bức khó chịu, nhưng
khi màn chiều buông xuống thì tiết trời man mát rất dễ chịu. Sáng hôm
tảo triều ở điện Thái Hòa vẫn như cũ, ở trong đại điện đứng thẳng tắp
hai hàng bá quan văn võ. Trước phút Khang Hi giá lâm, Mộc Đình Quý đến
gần Cửu Dương mỉm cười nói vài câu chúc mừng. Mộc Đình Quý nói:

- Bấy lâu nay tân khoa trạng nguyên chịu cực chịu khổ, bất quá tới ngày hôm nay cũng gặt được chút ít thu hoạch...

Sở dĩ Mộc Đình Quý nói vậy là bởi vì Cửu Dương sau ngày thi đỗ trạng
nguyên đã được Ngao Bái giao cho công việc quản lý bổng lộc, quân lương
và đồ cống nạp cùng với các công việc khác có liên quan tới tài chính.
Cửu Dương làm theo lời Ngao Bái vào bộ hộ làm việc dưới quyền của thượng thư bộ hộ Mễ Tư Hàn. Dưới thời kỳ của Thuận Trị hoàng đế, để quản lý
lương bổng cho quân đội bát kỳ Mãn Châu, Thuận Trị hoàng đế lập ra “bát
kỳ bổng hướng xứ.” Đó là một trong hai cơ quan quản lý việc đúc tiền
hay còn gọi là “tiền pháp đường” hoặc “bảo tuyền cục.” Cơ quan thứ hai
là “hiện thẩm xứ” dùng để quản lý kho tàng tích trữ lương thực và vận
tải lương thực ra biên ải.

Sau ngày Thuận Trị hoàng đế lâm chung, dưới sự chỉ dẫn của thái hoàng
thái hậu Hiếu Trang trong bộ hộ chia ra bốn ti để giải quyết công vụ.
Cơ cấu của bốn ti đó bao gồm “tổng bộ ti” quản lý hộ khẩu, điền thổ,
cống, thuế. “Độ chi bộ ti” quản lý thi khảo, ban thưởng. “Kim bộ ti”
quản lý chợ búa, hàng hóa, kho tàng, chè muối. “Thương bộ ti” quản lý
vận tải và tích trữ quân lương.

Lại nói tiếp về Cửu Dương.

Sau hồi nghe Mộc Đình Quý nói mấy lời châm chọc mỉa mai, dung mạo Cửu
Dương tuyệt nhiên không lộ nét bực bội gì, mà còn vòng tay khách sáo

đáp:

- Thưa đại nhân, vãn sinh chỉ chẳng qua là một tân khoa trạng nguyên, làm sao sánh bằng phú quý nhàn nhân như ngài được chứ?

- Lí Tài ngươi không cần quá khách sáo – Mộc Đình Quý nói - Ngươi và
Ngao đại nhân một người đánh thắng khải hoàn triều, có công lập quốc,
còn một người thì sắp sửa lấy được quốc sắc thiên hương. Coi như phong
quan của Thanh triều ta tất cả chắc đều sẽ bị hai người lấy mất hết rồi!

Lời chua chát vừa thoát khỏi cửa miệng của Mộc Đình Quý thì lúc đó con
trai của Khang thân vương là Ba Lỗ Cáp Đạt được Ung công công dắt tay
dẫn vào điện, vì sáng hôm nay là hôm Khang Hi luận công ban thưởng cho
những người có công cứu giá ở di trường Mộc Lan. Hôm trước khi Ngao Bái và nhóm huyết trích tử lên đến tọa khán thành hành thích ấu chúa, Khang thân vương đã liều mình hy sinh. Khang Hi vì thế đã lập đài tưởng
niệm, và ngày hôm nay chính là ngày Khang Hi truyền triệu một đoàn pháp
sư gồm có chín người vào điện để làm lễ siêu thoát. Khang Hi còn nói là sẽ cùng với các vị pháp sư cầm kiếm trường chinh múa vũ cho anh linh
của Khang thân vương xem.

---oo0oo---

Sau hồi tảo triều ở điện Thái Hòa xong, Dương Tiêu Phong cùng với Tô
Khất, Mộc Đình Quý, Ung công công và Cáp Đạt trở về phủ đệ. Dương Tiêu
Phong khoanh tay ung dung đi ở giữa, Mộc Đình Quý và Tô Khất kè cặp hai
bên, còn Ung công công thì dắt tay tiểu tử Cáp Đạt đi sau cùng. Mộc
Đình Quý vừa đi vừa chau mày nói:

- Ngao Bái lúc này như được cao nhân chỉ điểm, gã hoàn toàn thay đổi tác phong, bây giờ ăn uống hay nói cười cũng đều nhã nhặn lịch thiệp.
Giống như ban sáng khi lên triều gã không còn hẹp lượng so đo từng li
từng tí nữa, chẳng những được các quần thần trong triều nảy sinh thiện
cảm, thậm chí đến đám nô tài họ cũng đều nói rằng gã có tướng chánh vị
vương, còn khí thế thì... vị thoái vị tiến, vị thủ vị cầm...

Mộc Đình Quý còn chưa nói hết lời, Tô Khất bực dọc xen ngang:

- Đúng là một đám nô tài vô sỉ chuyên môn thốt lời nịnh nọt, việc mình
không làm chỉ biết ăn no rồi vươn buồm theo gió! Thật đáng khinh bỉ!

Mộc Đình Quý khẽ nhìn Tô Khất nói:

- Tôi đây cũng có cảm giác giống như phó tướng quân, vẫn cứ nghĩ Ngao
Bái miệng mồm bồ tát mà dạ dao găm, nhìn mặt mày nghiêm nghị của gã lúc
trước còn đỡ, chứ giờ cứ giả vờ toe toét nói cười khiến tôi ngó thấy từ
đằng sau ót là đã khó chịu tuốt ra đằng trước luôn rồi!

Dương Tiêu Phong cất bước đi đều đều, vẻ mặt bình tĩnh không biểu hiện
gì, cũng không nói năng gì. Mộc Đình Quý thấy vậy đành tặc lưỡi nói
tiếp:

- Phủ Viễn tướng quân à, theo hạ quan nhận thấy thì Ngao Bái hiện thời
tánh tình thay đổi thật rất có hại đối với ấu chúa trong trận tranh hùng này.

Ung công công kéo tay Cáp Đạt, nhanh bước tiến lên gật đầu phụ họa:

- Lại nữa nghe đồn mấy hôm gần đây gã ở cửa bắc khẩu luyện tập ba vạn
nhân mã, còn mời được hoàng quân Nhật bổn đến đốc quân, không biết là
thật hay chơi, nếu là thật thì có ý đồ gì nhỉ?

Mộc Đình Quý đáp:

- Đương nhiên là muốn xua binh vào kinh thành tiếm vị rồi.

Im lặng một chốc, Mộc Đình Quý quay sang Dương Tiêu Phong nói:

- Cũng vì chuyện này hạ quan muốn đến phủ đệ thương lượng với ngài. Phe mình đừng có lo cúi gằm mà làm việc mãi, án binh bất động mãi mà quên
đi những việc xảy ra chung quanh, bây giờ thì Ngao Bái đang tìm đường
lối đăng cơ, e rằng phe mình mai này bị gã xỏ hai cái lỗ mũi lôi đi luôn đó.

Dương Tiêu Phong chưa đáp, Tô Khất đã khẽ lắc đầu. Không biết là vị phó tướng Mai Lặc Chương Kinh này đang cố gắng trấn an Mộc Đình Quý hay là
đang trấn an chính bản thân mình?

- Không có đâu – Tô Khất nói - Đó có lẽ chỉ là lời nói đồn thổi của dân
chúng, Ngao Bái bây giờ được tên tân trạng nguyên gia kia khuyên không
động tịnh nhiều, mà nên chơi trò lấy lòng dân, thu phục nhân tâm.

Mộc Đình Quý thở dài nói:

- Có thật là như vậy không? Ngao Bái thật tình án binh bất động à, không khởi động binh mã hoặc tập luyện cho quân đội nữa à?

Tô Khất gật gật đầu đáp:

- Đúng vậy.

Mộc Đình Quý có vẻ bán tin bán ngờ, tuy nhiên vẫn thở ra một hơi và nói:

- Vậy thì tốt quá, vậy cứ để cho gã giả vờ đi làm một người có nhân có
nghĩa đi, làm bộ lấy lòng dân chúng trong khi phe ta huấn luyện binh sĩ
đi.

Nói đoạn, Mộc Đình Quý thêm lời:


- À, vậy còn chuyện này nữa thì sao? Tôi nghe phong thanh rằng tên
trạng nguyên đó xúi Ngao Bái dẫn quân đi đánh Chuẩn Cát Nhĩ với lý do ở
miền tây bắc nơi nào cũng là hoàng thổ.

Tô Khất nhún vai nói:

- Nếu đúng thật vậy thì còn chi bằng! Tôi đây còn cầu cho chúng nó kéo
quân đi nhanh đi, khi không khơi khơi đem quân đánh Cát Nhĩ Đan đi để
rồi binh lực hao tổn, phe ta mới ra tay, chắc chắn bọn chúng sẽ không
duy trì được bao lâu đâu.

Khi nói mấy câu đó Tô Khất hãy còn canh cánh chuyện Cửu Dương đi ngang qua không nhìn mặt mình trong phiên triều vừa rồi:

- Coi bộ tên tân trạng nguyên gia này có tiếng chứ không có miếng - Phó
tướng quân cay cú nhận xét – Hắn ngu bỏ xừ! Xem chừng ra bốn chữ “nhân
tài xuất chúng” mà Ngao Bái dùng để ca ngợi hắn quả là bất thành hệ
thống!

- Nhìn hắn tướng mạo bình dị - Tô Khất lại hậm hực nói tiếp – Ai dè lại
là kẻ háo vật chất tham tiền tài, ham muốn hư danh. Nói ra thật là nực
cười chứ sau cái đêm hắn đến Ngao tông phủ dự tiệc thọ thì cứ ra vẻ như
một tên cẩu nô tài, hễ trông thấy Ngao Bái ở đâu là không ngừng tiến tới vẫy đuôi! Thêm vào đó Ngao Bái bây giờ nghe theo lời của hắn ta lắm
đấy. Vì hễ mà hắn khuyên gã cái gì gã cũng hào hứng làm theo. Gã giống như... đang ăn trúng phải bùa mê thuốc lú gì gì đó...

Dương Tiêu Phong nãy giờ không thốt nửa lời nào, giờ nghe Tô Khất ví von Cửu Dương và Ngao tông đường như vậy, không nén lòng được phải bật
cười, xong chỉ nói gọn:

- Còn chưa chắc đâu! Ở trong bình hồ lô đó còn chưa biết là thuốc gì!

Nói rồi Dương Tiêu Phong lấy từ trong tay áo ra một con lật đật làm bằng sứ xanh, thứ đồ chơi truyền thống của nước Nga đưa cho Cáp Đạt, và khẽ
cúi xuống bế nó lên trên tay. Dương Tiêu Phong bồng đứa con trai duy
nhất của Khang thân vương, rẽ ngõ khác mà đi.