Phong Vũ Thanh Triều [Quyển 1]

Chương 50: Nhất kiến chung tình

Đồn Bạch Nhật.

Bên ngoài bất thần có tiếng bước chân. Một chiếc bóng rình rập đằng sau
cánh cửa. Chớp mắt đã biến mất. Tần Thiên Nhân vội bảo Nữ Thần Y ở lại
thư phòng trước khi mở cửa đuổi theo.

Chiếc bóng có khinh công không tệ. Bay nhanh như chim mỏ nhát. Vùn vụt lao đi trong màn đêm. Nhưng đằng sau lưng kẻ đó, thần quyền Nam hiệp sở hữu
khinh công tuyệt hảo nên phút chốc đã bắt kịp.

Xui thay phía trước xuất hiện nhiều cửa hang. Tần Thiên Nhân tái mặt. Chàng đã từng sinh sống nơi này nên hiểu rất rõ địa thế. Nếu kẻ đó lẩn vào
hang động thì xem như hết cơ hội tóm gọn. Trong động có cả trăm ngõ
ngạch, lại thông ra hàng ngàn nơi.

Đang lo lắng, trí óc bỗng lóe tia hy vọng. Tần Thiên Nhân phát hiện một tổ
chim nằm vắt vẻo trên cành cây. Chàng bèn khua chân bay vọt lên cao, huơ tay rứt tổ chim ra khỏi tán và đáp xuống đất. Người áo nâu lúc này đã
bứt xa chàng thêm một quãng.

Dùng tổ chim làm vũ khí trong tình huống bất đắc dĩ. Tần Thiên Nhân rùng
mình lấy thế, nheo mắt lại và vung mạnh tay. Chàng ngỡ đấy là tên mật
thám có ý đồ sát thương bang phái nên dồn hết sức lực vào cú ném. Tổ
chim lao đi nhoang nhoáng. Bốp! Ám khí đập ngay vào cẳng chân khiến
người bí ẩn lảo đảo chúi mình tới trước. Chỉ chừ tích tắc, hắn ngã sóng
soài.

Tần Thiên Nhân phi thân đến gần, quỳ bên cạnh. Vẫn chưa thể nào nhận diện
người khả nghi vì kẻ đó khoác áo choàng đồ sộ màu nâu với nón phủ kín
đầu. Hơn nữa, hắn nằm úp mặt xuống đất.

Tần Thiên Nhân định đỡ người áo nâu dậy thì nghe giọng nữ nhi:

- Huynh tránh ra! – Người bí ẩn nói lớn - Không cần huynh lo!

Dứt lời, kẻ đó chống tay xuống đất và ngồi lên. Tần Thiên Nhân mở to cặp
mắt. Hóa ra là vị hôn thê, người mà thân mẫu của chàng đã từng mai mối
một cách danh chánh ngôn thuận. Chàng tính hỏi thăm vết tích trên chân
thì nàng cúi mặt rơi nước mắt:

- Muội đã nghe thấy hết!

Biết nàng nghe lén lời cầu hôn, thần quyền Nam hiệp lặng câm. Chàng đưa cặp
mắt ái ngại nhìn Lâm Tố Đình. Giang Nam đệ nhất mỹ nhân thất tình, lần
đầu tiên trong đời, nàng khóc.


Tần Thiên Nhân cứ quỳ, chẳng biết phải làm gì đây. Lát sau, chàng nói:

- Xin muội tha thứ cho huynh.

Lâm Tố Đình nát từng khúc ruột. Lòng hiểu người lân cận chẳng phải ám chỉ
vụ lỡ tay ném trúng nàng. Chàng đang xin nàng tha thứ tội tài trời, tức
là tội tự tiện giải trừ hôn phối.

Và dĩ nhiên cái nàng cần trong lúc này không phải là chàng mở miệng nhận
khuyết điểm rồi đề nghị được miễn thứ. Mà cái nàng cần chính là trái tim đang nằm trong lòng bàn tay của Nữ Thần Y.

Bởi vậy cho nên khi nghe câu xin lỗi, Lâm Tố Đình quắc mắt:

- Muội quyết không ưng thuận chuyện huynh yêu cầu muội làm người chủ trương bãi bỏ hôn ước của chúng ta!

Mặc dù miệng nói cứng như búa rựa, nội tâm của Lâm Tố Đình không tránh khỏi dằn vặt. Nàng biết Tần Thiên Nhân tốt bụng nên mới cố công thuyết phục
nàng viết thư từ hôn. Chàng hẳn nhiên thừa khả năng làm việc đó. Dễ
dàng! Chàng chỉ cần quệch quạc vài hàng trên tờ giấy rồi thì ký tên và
sai người trao tận tay nàng.

Nhưng Tần Thiên Nhân hiểu đời không chấp nhận những người con gái bị phu quân ruồng rẫy. Bởi thế mà chàng muốn Lâm Tố Đình làm người chủ trương hủy
bỏ hôn sự. Vì nếu như chàng đặt bút viết thư từ hôn thì nàng sẽ mang
tiếng xấu. Lúc đó, thiên hạ nhất định nghĩ rằng nàng có vấn đề thành thử bị chàng chê bai. Mai này còn ai dám cầu thân với nàng nữa?

Dầu rất cảm kích song Lâm Tố Đình vẫn cứ uất ức.

- Huynh không có quyền từ bỏ muội! – Nàng một mực lắc đầu.

Đoán người đẹp chơi đòn lí sự, Tần Thiên Nhân chịu trận làm thinh. Lâm Tố Đình chỉ thẳng mặt chàng, gây hấn:

- Muội hỏi huynh, muội có lỗi gì mà khiến huynh không đoái hoài tới? Xử người
xử tội cũng phải có tội danh. Huynh muốn bỏ rơi muội thì phải nêu lý do
trước mặt các trưởng bối.

Lâm Tố Đình tuôn mấy tràng. Tần Thiên Nhân quỳ gối vểnh tai, học được mười
sàng khôn. Chàng tự nhủ “làm mất lòng nữ nhi quả thật đáng tởn.” Chàng
mới mở miệng nói có một câu thôi, nàng đã nói… nửa chục câu rồi.

Lâm Tố Đình còn dư hơi, đủ sức nói thêm nhiều lời lẽ. Nàng tiếp tục chống chế:

- Thật ra muội đã phạm tội tình gì chứ? Huynh cứ việc phán đi? Muội bị bịnh
truyền nhiễm, độc ác cay cú, vụng về trong cách cư xử, không chăm lo bếp núc chu đáo hay là không giữ đạo đàn bà?

Tần Thiên Nhân lắc đầu, khăng khăng từ chối vạch lá tìm sâu. Lâm Tố Đình
thấy chàng không kiếm được khuyết điểm nào của nàng thì rút ra ý kiến
tổng quát:

- Huynh không nêu được tội tình của muội thì không có quyền bác bỏ hôn nhân. Các bậc tiền bối sẽ không chấp thuận!

Tần Thiên Nhân tiu nghỉu như mèo ướt nước. Chàng dòm Lâm Tố Đình hăm hở
biện hộ mà phục lăn. Nàng vừa làm nạn nhân vừa sắm vai bị cáo và đóng
luôn vai trạng sư hết sức thành thạo.

Bị đại trạng sư đa tài cãi cho trắng án, Tần Thiên Nhân khốn khổ nhìn nhận sự thật. Lâm Tố Đình nói phải. Nàng sở hữu toàn là ưu điểm. Chàng quả
thật chẳng tìm ra khuyết điểm để chối bỏ việc đề thân. Nếu chàng khơi
khơi viết đơn từ hôn thì lá thư đó chắc chắn không được công nhận.

Ánh mắt chất chứa điềm u ẩn, thần quyền Nam hiệp thở dài. Và chàng nhìn Lâm Tố Đình, thấy mái tóc xả lòa xòa nhưng không rối một sợi, dáng lưng hao gầy mà thẳng tắp. Chợt, chàng nhận thức vùng da đen sẫm bao quanh đôi
mắt. Có lẽ do mất ngủ hoặc ít ngủ gây nên. Ngoài cặp mắt thâm quầng,
nàng cũng ốm đi nhiều. Phải chăng nàng đau buồn đến độ ngơi ăn uống kể
từ khi Nữ Thần Y tái xuất? Tần Thiên Nhân bỗng nhiên cảm giác bản thân
có tội. Ngặt nỗi chàng không thể đáp trả tình yêu.

Thiên thần áo trắng sa xuống trần. Lâm Tố Đình ngẩng đầu trông tuyết rơi. Tần Thiên Nhân cũng cảm giác luồng gió đông nhưng không rõ đấy là phong ba
do trời hay giông tố trong lòng người?

Đối với Lâm Tố Đình, chàng chỉ có tình huynh muội. Còn Nữ Thần Y thì lại khác. Nhất kiến chung tình tương kiến hoan!

Ngoài sự thích thú về trí tuệ của Nữ Thần Y, chàng vô cùng thưởng thức đặc
tính và ái mộ nhân cách của nàng. Những ưu điểm này bộc lộ qua sự hiểu
biết y thuật, phong thái lịch lãm, nhãn quan cuốn hút, nụ cười duyên
dáng cộng giọng nói tao nhã. Lại nữa, người con gái đó gắn liền với
những kỉ niệm thời ấu thơ. Đấy chính là yếu tố khơi nguồn tình cảm.

Tần Thiên Nhân ngộ giác tình yêu nảy sinh trong quá trình giao tiếp và đùa giỡn với Nữ Thần Y từ lúc cả hai còn bé.

Nữ Thần Y có khuyết điểm to lớn là không biết võ công nhưng chàng chấp
nhận và tình nguyện trở thành vệ sĩ không công cho nàng. Nữ Thần Y cũng
chẳng đẹp bằng Lâm Tố Đình. Thế thì tại sao chàng lại đặt hồi ức trên
hẳn cơ sở tiêu chuẩn thẩm mỹ?

Có thể cho rằng chàng rơi vào trạng thái tâm lý “nhất kiến chung tình,”
lần đầu tiên gặp mặt Nữ Thần Y thì đã yêu. Cũng có thể giải thích rằng
chàng lâm phải duyên cơ “nhất kiến như cố,” tức là mới gặp nhau mà đã
như quen nhau từ kiếp trước.

Về phần Lâm Tố Đình, nàng tự hỏi lòng sao lại khao khát theo đuổi một thứ
tình cảm không thực? Hệt thẩu rượu say nồng, nàng biết uống vào sẽ hào
mòn sức khỏe, thậm chí là ngã bệnh nhưng vẫn ngoan cố uống hoài. Có phải Nguyệt Lão vô tâm gieo bao phũ phàng hay do nàng tự chuốc? Rốt cuộc thì tình yêu là gì mà nhân sinh phải khóc khi trái tim vỡ tan tành? Tình
yêu là gì mà ai cũng cố níu kéo dầu biết tương lai hai đứa không thành
đôi?

Chìm sâu trong huyệt bi quan thảm sầu, Lâm Tố Đình trách hôn phu:

- Huynh thật nhẫn tâm!

- Huynh biết – Tần Thiên Nhân trầm giọng - Nhưng huynh không thể dối lòng...

- Huynh đừng nói nữa! – Lâm Tố Đình ngắt lời và quay đi.

Rồi không kìm chế được thắc mắc, nàng quay mặt lại hỏi:

- Muội có cái gì không bằng cô ấy chứ?

Tần Thiên Nhân ngẩng đầu nhìn ngọn thông.

- Muội mọi mặt đều trên cơ – Chàng từ tốn đáp - Dung mạo hơn hẳn Tây Hồ, võ
công vượt trội. Thậm chí bản thân của muội là một nhi nữ nhưng chí khí
cao cả hơn nhiều đấng nam nhân. Vả lại đối với huynh, muội hội tụ đủ
tình lẫn nghĩa.

Giải thích tròn bốn câu, Tần Thiên Nhân ngưng trệ. Đợi giây lát trôi đi,
chàng mới nói tiếp. Lâm Tố Đình ngồi đó mím môi. Nàng tưởng chừng tiếng
chàng vang xa, cơ hồ ngược dòng thời gian trở về quá khứ.

- Nhưng muội có biết không? – Tần Thiên Nhân bảo Lâm Tố Đình - Những ưu điểm đó không làm trái tim huynh rung động. Mà điều khiến huynh ngày nhớ đêm
mong chính là hồi ức thanh bình lúc xưa. Huynh quý mến kỉ niệm thời thơ
dại. Những chuỗi ngày huynh cực nhọc ẵm bồng Tây Hồ trên tay. Rồi Tây Hồ khiến huynh giở khóc giở cười như thế nào, hát hò ru ngủ ra sao, và còn kiên nhẫn đút từng muỗng cháo. Tình thương đó phát sinh từ thuở nhỏ,
rất khó phôi pha, lại càng không thể đánh đổi bằng võ nghệ, tiền tài,
vật chất hay là nhan sắc…

Nghe đến đây, Lâm Tố Đình bịt chặt hai tai:

- Đủ rồi! – Nàng van lơn – Xin huynh đừng nói thêm điều gì nữa. Muội không muốn nghe!

Nói xong, nàng vụt đứng dậy và bỏ chạy về hướng hang động.


- Muội có hận huynh không? - Tần Thiên Nhân gọi với theo.

Lâm Tố Đình dừng bước, giơ tay lau khô giọt lệ. Tần Thiên Nhân đi tới sau
lưng vị hôn thê, kiên nhẫn đợi chờ câu trả lời cay đắng nhất.

Ngờ đâu trước khuôn mặt rầu rĩ của Tần Thiên Nhân, Lâm Tố Đình quay lại đáp:

- Muội sẽ chúc phúc cho huynh!

Tần Thiên Nhân ngạc nhiên nhìn Lâm Tố Đình. Sau hồi thảng thốt, chàng mỉm
cười. Khóe môi của Lâm Tố Đình cũng nở nụ cười chua cay.

- Tố Đình - Tần Thiên Nhân nắm đôi bàn tay hiệp nữ, tỏ lòng biết ơn - Huynh
muốn cảm tạ muội đã ra sức tương trợ ở đồi Bát Cựu và đưa Tây Hồ đến nơi an toàn.

Lâm Tố Đình thình lình thu môi. Nàng rút tay nói:

- Thật ra lúc đó muội quá ngu xuẩn. Nếu bây giờ trời cho muội cơ hội xuyên
không thì muội nhất định xử sự thông minh hơn. Muội sẽ tìm cách bỏ rơi
cô ấy và Hiểu Lạc. Một mình muội rời khỏi địa đạo thì có lẽ mai này
người thành thân với huynh chính là muội đây!

Tơ tưởng lòng vòng rồi cũng trở về hiện tại. Lâm Tố Đình khẽ liếc Tần Thiên Nhân, thấy chàng lắc đầu:

- Muội sẽ không làm vậy.

- Sao huynh biết? – Lâm Tố Đình nhếch môi.

- Vì hồng nhan tri kỉ của huynh không phải kẻ tiểu nhân.

Nghe lời ca tụng, Lâm Tố Đình ngẩng đầu lên không trung. Đôi mắt bồ câu ướt
nhòa. Trái tim nàng đau rát. Và nàng thầm nghĩ “đã đành huynh bỏ rơi
muội, còn ráng thốt lời tốt đẹp làm chi?”

Rồi Lâm Tố Đình nhìn sâu vào mắt Tần Thiên Nhân, hỏi câu cuối cùng:

- Nếu trên cõi trần thiếu sự hiện diện của Nữ Thần Y thì huynh có yêu muội không?

Câu hỏi gay cấn, thần quyền Nam hiệp bất ngờ. Chàng buông thõng hai tay
thẫn thờ đứng yên. Có lẽ chàng chưa bao giờ liên tưởng đến ngày đời
chàng vắng bóng Nữ Thần Y. Mà giả dụ tương lai có cái ngày đen đúa đó
thì chàng cũng không muốn nghĩ tới.

Phía đối diện, chẳng cần Tần Thiên Nhân đáp từ, chỉ nhìn sơ nét mặt là Lâm
Tố Đình hiểu ngay. Trái tim của chàng trao tay kẻ khác, dù nàng cố tâm
chiếm được thân xác lại có ích gì?