Phong Vũ Thanh Triều [Quyển 1]

Chương 49: Tình thiên thu

Đồn Bạch Nhật.

- Thiên Nhân!

Nghe tiếng gọi ngoài sân, thần quyền Nam hiệp khoan trả lời. Chàng ngồi yên
trên ghế mây thưởng thức cho đầy âm thanh thương mến rồi đáp:

- Cửa không khóa.

Nữ Thần Y giơ tay mở cánh cửa được làm bằng gỗ lá kim, thấy Tần Thiên Nhân điềm nhiên an tọa ở góc phòng. Lúc này trời đã xế chiều. Tứ bề im phăng phắc. Chẳng một chút gió. Nữ Thần Y đi đến đối diện người yêu, hạ
giọng:

- Các thành viên bang hội đang nóng lòng. Họ đứng ngồi không yên. Ai cũng nôn nao chờ đợi tổng đà chủ quyết định.

Tần Thiên Nhân ngẩng đầu nhìn đôi môi chín mọng như quả táo ngọt ngào.

- Cho nên họ nhờ muội tới đây hối thúc huynh? – Chàng hỏi, tiếng nói đệm u buồn.

- Không - Nữ Thần Y lắc đầu khẽ bảo - Là do muội tự ý.

Tần Thiên Nhân đứng dậy tiến lại gần khung cửa sổ. Ngoài hiên nắng tắt dần. Chân trời bừng sáng một màu đỏ ửng. Nữ Thần Y nhẹ gót theo sau.

Hai chiếc bóng song đôi hướng về một phía. Ánh mắt vời vợi xa xăm, họ thay
phiên chiêm ngưỡng bầu trời hoàng hôn dân dụng, say mê ngắm áng mây hồng trôi mênh mông. Được một lúc, Nữ Thần Y gối đầu lên bờ vai gánh nặng
sơn hà. Tần Thiên Nhân giơ cánh tay dẫn dắt sông hồ gian lao choàng qua
vai ôm nàng âu yếm.

Trầm ngâm giây lát, Tần Thiên Nhân thở dài:

- Huynh chưa biết phải làm thế nào.

Nữ Thần Y lắng nghe nhịp đập trái tim chàng. Nàng khép hờ đôi mắt thầm hồi tưởng những sự kiện đã xảy ra.

Ngày hôm kia, tái thế Hoa Đà cùng Trương Quốc Khải cấp báo với thiếu đà chủ
rằng quân đội triều đình vây quanh Giang Nam. Tần Thiên Nhân nghe xong
thì tức tốc tụ tập binh tướng trước động Thạch, chủ trương thỉnh cầu Sư
Thái xuất môn để cùng nhau tìm cách chống trả. Ngặt nỗi ý định phản công nhanh chóng điêu tàn. Lúc Khẩu Tâm, Trương Quốc Khải và lão Tôn vào
trong hang động mới hay Cửu Nạn Sư Thái đã quy ẩn giang hồ. Lời cáo biệt là lá thư ngắn gọn. Nét chữ ẩn khuất sau lớp bụi dày.

Sư Thái nói bản thân vì quá chán chường thế nhơn nên muốn ẩn dật nơi thảo
nguyên, cả đời nguyện mai danh ẩn tánh. Đó là dòng chữ thứ nhất. Dòng
thứ hai đại khái yêu cầu các thành viên bang phái tôn thần quyền Nam
hiệp thành tổng đà chủ, thay bà lèo lái con tàu khởi nghĩa và tiếp tục
con đường phản Thanh phục Minh.

Lá thư võn vẹn hai hàng. Chẳng ghi ngày, cũng không đề tháng. Bên cạnh tờ
giấy là kim lệnh. Khẩu Tâm cầm miếng kim loại sáng chói dâng tận tay Tần Thiên Nhân.

Hồi tưởng tới đây, Nữ Thần Y thoáng nhíu cặp mày ngài. Rồi mở mắt ra, nàng hỏi:


- Huynh nghĩ Sư Thái hiện giờ đang ở đâu?

- Theo như bức thư Sư Thái viết thì bà muốn định cư nơi đại mạc – Tần Thiên Nhân trả lời.

Nữ Thần Y ngước lên:

- Và huynh tin như vậy?

Tần Thiên Nhân hiểu nàng đang mơ hồ ám chỉ điều bất trắc. Chàng cũng từng nghĩ qua:

- Ý của muội là… Sư Thái không còn tồn tại trên thế gian này?

- Muội không định trù ẻo – Nữ Thần Y hấp tấp trấn an.

Và nàng chớp đôi mi:

- Nhưng có một điều muội suy xét mãi vẫn chưa thông. So với những gì muội trải
nghiệm từ y học phương Đông thì chân khí vốn đã có sẵn ở mỗi con người.
Thân thể nhân sinh khởi động chân khí song song với huyết mạch. Hai dạng vật chất này là trung điểm đặc trưng của sự sống. Chúng tuần hoàn trong khắp cơ thể. Khí lưu thông tới đâu thì huyết tràn tới đó. Nếu khí ít,
phát tán lệch lạc, con người sẽ sinh bệnh. Còn nếu khí nhiều thì cơ thể
vận hành thông suốt, con người sẽ cảm thấy khỏe mạnh. Nói tóm lại thì
chân khí là năng lượng cần thiết để cơ thể có thể hoạt động. Nó cũng là
động lực chủ yếu cho việc đề kháng bệnh tật, bảo tồn sức khỏe và giúp
con người sinh tồn.

Vừa nói, Nữ Thần Y vừa liếc Tần Thiên Nhân. Bắt gặp chàng chú tâm lắng nghe như một môn đồ. Nàng mỉm cười nói tiếp:

- Chân khí được chia thành hai loại, là tiên thiên và hậu thiên.

- Điểm này thì huynh biết - Tần Thiên Nhân chen lời.

Và không đợi nàng giục, chàng hắng giọng:

- Tiên thiên chân khí là do sinh mệnh mà có và do nguyên tinh hình thành nên
còn gọi là nguyên khí. Mỗi ngày, nhân sinh ai cũng tiêu hao nguyên khí
nên cần bổ sung. Còn hậu thiên chân khí là do dương tinh và âm tinh kết
tụ. Con người hấp thụ hậu thiên bằng cách hít thở khí trời và ăn uống
thực phẩm.

- Hoàn toàn chính xác! – Nữ Thần Y gật đầu khen.

Rồi nàng dẫn dắt chàng quay trở lại vấn đề chính thức:

- Như vậy thì sự sống được quyết định bằng khí và huyết. Hai thành phần này
có quan hệ mật thiết với nhau. Khí là thống soái của huyết. Huyết là
thân mẫu của khí. Khí hành thì huyết hành. Huyết tắt thì khí cạn vì khí
hoạt động trong tất cả kinh mạch, huyết mạch, nội tạng lục phủ, cơ xương và hẳn nhiên là hệ thần kinh.

Nữ Thần Y phân giải hết sức tận tụy. Cuối cùng, nàng nhấn mạnh ba chữ “hệ thần kinh” trước khi kết luận:

- Cho nên muội mới khó hiểu là nếu Sư Thái còn sống thì tại sao huynh lại không thể bắt được tín hiệu của bà?

Nghe Nữ Thần Y phân tích chu tường, lại hỏi một câu chí lí, Tần Thiên Nhân
thầm nghĩ “cũng phải! Nhất Đạt Tâm Kinh chỉ hữu dụng khi hai người vận
chuyển chân khí. Nếu như Sư Thái còn sống thì cho dù đang an cư ở xứ sở
nào cũng sẽ bắt được thông tin. Đằng này…”

Lòng đắn đo, Tần Thiên Nhân buông người yêu ra. Chàng khoanh tay lặp lại giả thuyết hành thích:

- Muội nghĩ Sư Thái bị sát hại?

Nữ Thần Y cắn môi:

- Có thể lắm.

Tần Thiên Nhân không mấy tin. Chàng hỏi:

- Nhưng nếu Sư Thái bị ám toán thì tại sao hang động lại không có chút dấu vết ẩu đả?

Câu hỏi vặn khiến Nữ Thần Y ngờ vực chính phán đoán của nàng. Tái Hoa Đà đành bặm môi làm thinh.

(còn tiếp)

Đồn Bạch Nhật.

Thì thời trôi nhanh. Trời sụp tối. Tần Thiên Nhân với tay khép cánh cửa sổ. Lúc quay lại chàng thấy Nữ Thần Y đứng cạnh bàn gỗ mun. Chàng đi đến
ngồi lên chiếc ghế kế bên nàng, thần sắc chăm chú nhìn hai bàn tay trắng nõn nà điệu nghệ pha trà Phổ Nhĩ.

Trà Phổ Nhĩ là đặc sản của tỉnh Vân Nam, một loại trà đen phổ biến có công
dụng bồi bổ huyết mạch. Người dân Vân Nam chọn nguyên liệu trà thô, dày
và lên men. Đặc trưng của trà Phổ Nhĩ là ở chỗ càng cũ càng thơm nên
phải pha bằng nước thật sôi mới có thể khiến thành phần trong trà chiết
xuất ra hết.

Nữ Thần Y bỏ trà vào cái bát đã chứa sẵn nước lạnh, dùng muỗng quậy vài
vòng để rửa trà rồi mới vớt trà vô cốc. Sau đó, nàng rót nước sôi vào
cốc, chờ một lúc thì đổ nước trà ra cốc thứ hai. Rồi lại rót thêm nước
sôi vào cốc thứ nhất, đậy nắp. Làm như thế mới có thể lọc được những tạp chất trong trà và khiến hương thơm nồng nàn. Thời gian chế thêm nước ở
lần thứ hai thường cách lần thứ nhất khoảng chừng năm phút.

Xong xuôi, nàng bưng chiếc cốc có nắp đậy kín dâng đấng trượng phu. Vừa mỉm
cười, nàng vừa thỏ thẻ những điều cố đà chủ viết trong bức thư từ giã:

- Sư Thái ấn định huynh thành tổng đà chủ tức là trao huynh quyền định đoạt
vận mệnh của bang phái Đại Minh Triều. Huynh có muốn đảm nhiệm chức vụ
hoặc giao phó kim lệnh cho người khác hay không thì muội không biết.
Nhưng dầu kết quả thế nào chăng nữa, muội cũng đều ủng hộ huynh.

Trước cử chỉ dịu hiền và lời động viên, tâm can anh hào khơi cảm xúc. Tần
Thiên Nhân giơ tay đón cốc trà. Chàng cầm chiếc cốc trong lòng bàn tay
phải rồi từ từ chuyền qua bàn tay trái để cảm nhận độ nóng và mùi hương
lan tỏa. Đầu nghĩ tới cuộc ác chiến nhưng tâm khảm mơ về hậu vận mai
này. Trong tương lai sẽ còn có bao nhiêu lần chàng được uống trà Phổ Nhĩ do chính tay nàng pha?

Thần quyền Nam hiệp nâng cốc trà lên miệng, giở nắp và uống một ngụm. Vị
giác cảm nhận chất đắng nhưng ngay sau đó lại thấy thơm ngọt ở đầu lưỡi. Cốc trà tương ứng thói đời đen bạc. Vạn đắng cay pha lẫn ngọt bùi. Chỉ
cần được nếm một ít hương vị dịu ngọt cũng đáng để người ta tiếp tục
nhâm nhi cốc trà đắng chát.

Tần Thiên Nhân tự hỏi nếu bây giờ không tích cực chiến chinh thì mai đây
làm gì có cơ hội thưởng ngoạn thái bình non sông, núi cao an hòa, trời
xanh nước biếc? Đấy chẳng phải đi tìm chất ngọt trong trà đắng hay sao?
Muốn thấu đáo vị ngọt ngào phải trải qua gian lao.

Kết cuộc, lí trí bắt chàng chọn cách đảm nhiệm chức vụ tổng đà chủ, rắp tâm đứng lên khuyên nhủ binh sĩ gắng gượng vượt qua chông gai, dùng chí
trai sông hồ vẫy vùng trong rừng tên biển lửa và tự nguyện làm thân
chinh nhân ruổi dung dặm đường quan hà. Âu cũng vì quê hương lâm cảnh
gió sương mà thường dân không nao lòng khi ra sa trường chống giặc ngoại bang.

Khổ nỗi, mỗi lần trông thấy hàng vạn thành viên bang hội thì chàng không
thể không liên tưởng đến gia đình của họ. Là nhân sinh, ai lại chẳng lưu luyến gia quyến cùng bằng hữu thân thuộc? Ai mà không đeo trên vai bao
bọc trách nhiệm? Dầu biết quân đội Bát Kỳ xâm phạm lãnh thổ trung
nguyên.

Tần Thiên Nhân ngắm làn tóc tơ, càng không nhẫn tâm để nàng ở nhà đợi chờ
tin phu lang trong lúc chàng ra biên thùy cứu sinh linh kháng giặc bạo
tàn. Nơi khuê phòng nàng thêu khăn hồng hoa gấm. Có nhớ có thương chỉ
còn sự trông mong.

Vừa vọng tưởng duyên cơ, Tần Thiên Nhân vừa dè dặt. Tâm trí mâu thuẫn. Đặt cốc trà trên bàn, chàng trìu mến nhìn hai vì sao:

- Nếu ngay bây giờ huynh chọn con đường đấu tranh, mặt đối mặt với đoàn binh
hùng tướng hậu của Dương Tiêu Phong thì muội có cùng huynh vào sinh ra
tử không?

- Đương nhiên! - Nữ Thần Y gật đầu – Nếu huynh mất rồi, muội sống đâu còn ý nghĩa.

Nghe lời thổ lộ tận đáy lòng, trái tim thần quyền Nam hiệp chao động. Tần
Thiên Nhân đứng phắt dậy ôm chặt lấy người yêu. Trái với sự lo lắng của
chàng, nàng đáp ngay chẳng màng suy nghĩ.

Thật ra, Nữ Thần Y có suy nghĩ. Nàng thầm nghĩ tương lai mai này, lỡ mà dòng đời trái ngang khiến hai người cách ngăn thì dầu mưa xuân đối với nàng
vẫn là tuyết đông lạnh lùng. Phía trước mặt, người đối diện cảm giác
giống hệt. Tần Thiên Nhân tự nhủ “sống trong tháng ngày biệt li Tây Hồ
thì ánh bình minh hay nắng đẹp chan hòa đối với ta chỉ bằng hư không.”

Thế là câu hỏi khó khăn thứ nhất đã có đáp án, Tần Thiên Nhân mỉm cười hài
lòng. Giờ tới câu thứ hai. Tân tổng đà chủ đưa mắt ngó trần nhà, bắt gặt chú bướm đêm. Loài sâu bướm vốn tượng trưng cho linh hồn đã khuất nay
trở về phàm trần tái ngộ thân nhân.


Nam hiệp thần quyền hít một hơi thật sâu, trầm giọng hỏi câu hiểm hóc:

- Còn nếu như huynh giải tán binh mã và ra đi thì muội có khinh thường huynh không?

Đúng y những gì chàng dự đoán, câu hỏi thứ nhì quá gay gắt. Như bị ong chúa
đốt, Nữ Thần Y giật nẩy, gương mặt đầy rẫy sửng sốt nhưng chẳng bao lâu
lại lấy được bình tĩnh. Nàng lắc đầu.

- Muội sẽ không bao giờ khinh rẻ huynh – Nữ Thần Y đáp - Muội hiểu rõ tánh
tình của huynh. Muội biết huynh làm vậy là muốn bảo toàn hàng ngàn tính
mạng. Huynh không phải hạng người tham sinh úy tử cho nên muội luôn luôn xem trọng huynh!

Bốn câu nói như liều thuốc kích thích tiêm vào thể xác quật cường. Tần
Thiên Nhân vui sướng. Người con gái chàng thương quả thật không phản đối mưu lược tẩu vi thượng sách, tránh cảnh hy sinh vô ích. Nàng đồng ý kế
hoạch rút quân đến một vị trí mới để bảo tồn lực lượng. Tập trung nỗ
lực, củng cố tinh thần cho tư thế vững mạnh hơn rồi chờ cơ hội thuận
tiện mới xua quân dẹp loạn.

Tính toán lợi hại đâu vào đó, tân tổng đà chủ quyết định tạm thời giải tán
binh mã và ra đi. Chàng sẽ chiêu mộ thêm nhân tài, thành lập bang hội
mới. Sư Thái có ân. Nước nhà vong quốc. Chàng nguyện giúp sư phụ. Ước mơ ngạo thủy du sơn bỏ sang bên.

Suy nghĩ tới đây, Tần Thiên Nhân lên tiếng phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch:

- Thời hạn đã đến. Huynh phải vào đại sảnh tái kiến các huynh đệ và bằng hữu.
Sau khi tuyên bố chủ trương, nếu như có người chọn con đường rút lui
hoàn toàn để sống cuộc đời thanh đạm thì huynh sẽ không cản trở.

Nữ Thần Y thoáng mím môi:

- Huynh nghĩ sẽ có bao nhiêu người ở lại?

- Huynh không biết – Tần Thiên Nhân lắc đầu.

Rồi chàng siết chặt đôi tay búp măng:

- Nhưng huynh chỉ mong có muội là đủ.

Nữ Thần Y nở nụ cười khuynh thành:

- Muội sẽ theo huynh đến tận chân trời gốc bể.

Và để cho người thương am tường tình yêu bất diệt, Nữ Thần Y lập tức nói thêm:

- Kiếp này muội nguyện làm mây khắp phương trời, lang thang theo huynh trọn
cuộc đời. Huynh ở đâu thì muội ở đó. Mãi mãi không xa rời nhau.

Giai lệ đáp chưa tròn câu đã thấy anh hùng xúc động tận cùng đáy mắt. Tần
Thiên Nhân lấy ngọc bội từ trong tay áo, dịu giọng bảo:

- Đây là món vật duy nhất mẫu thân để lại, nay huynh tặng muội - Chàng vừa
trao tính vật định tình cho người yêu vừa hỏi bằng giọng bồi hồi - Tây
Hồ, muội có bằng lòng lấy huynh không?

Nữ Thần Y ngỡ ngàng. Nàng trông chờ giây phút này đã bao lâu? Bàn tay thon ngón nhỏ nhận miếng ngọc, giai nhân nghẹn ngào gật đầu.