Tận đầu một trăm lẻ tám bậc thang đá là một cánh cửa lớn làm bằng đồng đỏ rộng một trượng tám thước, điêu khắc đầu thú khổng lồ trên vòng đồng trên cửa trang nghiêm đanh ác. Hai bên mười tám đại hán vạm vỡ, mình mặc áo giáp, tay cầm trường kích, hông thắt bội đao, lưng đeo cung nỏ, đứng xếp hàng hai bên hình cánh nhạn như người đá. Xem ra cho dù có ruồi đậu trên mũi, bọn chúng cũng không giơ tay đuổi đi, cho dù có độc xà leo lên mình, bọn chúng cũng bất động, cho dù có ngọc nữ lõa thể bước ngang, mục quang của bọn chúng cũng không liếc một tích tắc.
Phủ viện tà bí gì đây? Sao cấm vệ ngoài cửa sâm nghiêm như vậy?
Kỳ thật nội trăm trượng phương viên phụ cận, không có tới một dấu chân người, không những không có độc xà leo lên mình, càng không thể có mỹ nữ lõa thể, thậm chí cả ruồi cũng không bay vào được.
Không có phê chuẩn đặc biệt, nếu quả có người muốn tới gần cự trạch đó, chỉ sợ phải nhờ vào kỳ tích.
Kỳ tích lâu lâu cũng có thể phát sinh, hơn nữa còn phát sinh vào ngày đó.
Ngày hai mươi chín tháng chín, đại hung, không nên hành sự.
Ngày hai mươi chín tháng chín, trời trong, nắng ấm, gió thu dịu dàng, không khí mát lạnh, người không giở lịch coi làm sao nghĩ được đây là một ngày đại hung không thích hợp để bắt tay làm chuyện gì.
Trên đường trường, bọn cấm vệ ngoài cửa lớn đồng đỏ tuy thân mình không động đậy, đầu óc lại luôn luôn động không ngừng. Giờ đổi ca đã gần đến, sau khi hết ca nên đi đâu để tiêu tiền, tìm vài bằng hữu đến đâu tìm chút khoái lạc? Khi trở về làm sao để dối gạt bà vợ già?
Ngay lúc đó, bọn chúng chợt nhìn thấy một kỳ tích xảy ra, khiến bọn chúng cơ hồ không thể tin vào mắt mình.
Trên con đường lát bản đá xanh cơ hồ chưa từng thấy người, giờ này không ngờ có một cỗ kiệu buông màn xanh xuất hiện, tốc độ bước đi của hai đại hán thanh y khiêng kiệu cơ hồ như hai thớt ngựa thanh thông, vừa khiêng kiệu lao mình tới, phảng phất đã quên phải là người được đặc biệt phê chuẩn mới có thể tiến nhập cấm khu này, trái lệnh chỉ có chết.
Trong nháy mắt cỗ kiệu màn xanh đó đã xông lên bậc thang dài, kiệu phu phía trước hơi cong đầu gối, kiệu phu đằng sau hơi nhấc cao lưng, cỗ kiệu vẫn bằng phẳng bình ổn như nước lặng.
Một trăm lẻ tám bậc thang đá, chớp mắt đã lên tới, cũng trong phút chốc, đám vệ sĩ xếp hàng hai bên hình cánh nhạn đã bao vây cỗ kiệu, trường kích đâm tới, bội đao cũng đã rút ra khỏi vỏ, hồ tiễn đã căng trên giây. Trong cửa lớn đồng đỏ cài khóa trùng trùng, phảng phất đã có thể nghe thấy tiếng cước bộ vừa trầm trọng vừa mau mắn lao ra, sát khí lạnh như gió thu lập tức bao bọc trước cửa đồng và bậc đá trắng, thậm chí cả khi mũi đao còn chưa rút khỏi vỏ đã có sát cơ, mỗi một bàn tay nắm cán đao đều ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Ai cũng không biết cỗ kiệu nhỏ đó sao lại dám xông vào đây.
Chỉ có một đôi tay ráo hoảnh, ráo hoảnh mà trấn định, trấn định mà ưu mỹ, ưu mỹ như lan hoa, trấn định như u cốc.
Đang lúc bọn chúng kiếm bạt nỏ trương, sát khí đằng đằng vây bọc cỗ kiệu nhỏ, không ngờ lại có đôi tay như vậy từ trong màn gấm của tiểu kiệu thò ra.
Đôi tay đó giống như dùng một thứ bạch ngọc trong suốt rất kỳ quái khắc thành, trên ngón áp út của nàng đeo một mảnh ngọc bài trên dây tơ lụa đen, trên ngọc bài điêu khắc hoa văn rất kỳ dị, phảng phất là tiên, phảng phất là thú, phảng phất là ma, phảng phất là quỷ, phảng phất là thần, phảng phất không phải là gì hết.
Thứ hoa văn đó xem đi xem lại chỉ giống một vật.
- Nó chỉ giống cái vòng cửa trên cánh cửa lớn đồng đỏ đó, vừa trang nghiêm, lại đanh ác.
Cánh cửa lớn rộng một trượng tám thước, cũng cao một trượng tám thước, thình lình mở ra.
Ngọc bài trong tiểu kiệu màn xanh vừa hiện xuất, đám vệ sĩ kinh hãi bôn nhập, trong phút chốc cửa đồng đã mở ra.
Mở ra không chỉ là một cánh cửa.
Vòng đồng khắc hình thú dữ, Hầu Môn trùng trùng, hết cửa này tới cửa kia, trùng trùng mở rộng, vệ sĩ thấp thoáng không ngớt, người người tránh đường đứng bất động.
Tiểu kiệu trực nhập, cũng không biết đã lọt qua bao nhiêu cánh cửa.