Đinh Đinh trầm mặc bước qua trước mộ phần, trong tâm đang nghĩ đêm nay nếu quả chàng chết trận, có ai đem chàng đi chôn không?
Chàng lập tức nghĩ đến nữ nhân trắng nhợt đó, nhớ đến vẻ ôn nhu lãnh đạm của nàng, nhớ đến dàn phong linh dưới mái hiên căn tiểu ốc khua gợi hương sầu vô hạn của nàng.
Nhưng đợi đến khi chàng vượt qua vùng đất vàng đó, chàng đã hoàn toàn gạt bỏ những tư tình và hương sầu đó.
Trước giờ quyết chiến sinh tử, không nên nghĩ về những chuyện đó, tình sầu luôn luôn làm cho người ta mềm yếu.
Mềm yếu là chết.
Lúc bước vào hoang mạc, cước bộ của Đinh Đinh đã bước theo một vận luật đặc biệt kỳ dị, giống như thứ tiết tấu thần bí trong sinh mệnh, mỗi một tiết tấu đều như bước lên biên duyên lưỡi đao mỏng manh như một đường tơ giữa sinh và tử.
Sau đó chàng nhìn thấy một ngọn lửa bừng cháy trước lều, cũng nhìn thấy một nữ nhân vận toàn sa mỏng.
Ả si si đứng đó, trên khuôn mặt mỹ lệ không có một tia biểu tình, nhưng dưới ánh lửa thiểm động, thân thể vừa nhỏ nhắn vừa thành thục của ả lại giống như uốn éo biến ảo không ngừng, cơ hồ đã uốn éo ra hết mọi dục tình của nhân loại.
Trong phạm vi ánh lửa và ánh trăng có thể soi sáng, Đinh Đinh chỉ nhìn thấy một mình ả.
- Còn Hiên Viên Khai Sơn và Mục Dương Nhân đâu?
Đinh Đinh cho dù dùng mũi để nghĩ cũng có thể nghĩ ra hai người kia đương nhiên nhất định đang trốn trong bóng tối, trong những âm ảnh hiểm ác nhất, đợi chờ phát xuất nhất kích trí mệnh.
Nhưng cước bộ của chàng tịnh không ngừng lại.
Chàng dùng tư thế và bộ pháp như trước mà đi qua, đi đến khi ánh lửa cũng đã chiếu trên mặt chàng mới nói:
“Ta là người bọn ngươi đang đợi, cũng là người bọn ngươi muốn giết, hiện tại ta đã đến”. Khẩu khí của Đinh Đinh rất bình tĩnh:
“Cho nên hiện tại bọn ngươi lúc nào cũng có thể xuất thủ, tùy tiện dùng bất cứ phương pháp xuất thủ nào cũng được”.
Lời nói của Đinh Đinh là nói thật.
Chỉ cần bọn chúng có thể giết chàng, vô luận bọn chúng dùng phương pháp ác độc thô bỉ tới cỡ nào, chàng đều không trách bọn chúng.
Kỳ quái là, không ngờ không có ai động thủ, địch nhân ẩn tàng trong hắc ám không xuất thủ, nữ nhân vận khăn mỏng đứng trước ngọn lửa cũng không xuất thủ.
Trên mặt ả vẫn hoàn toàn không có biểu tình gì, lại hiển lộ một bóng dáng vừa kiều diễm vừa thần bí, phảng phất như một tiên nữ mấy ngày nay giáng hạ xuống trần, lạc lối nơi mang hoang chiểu trạch.
Đinh Đinh cũng chừng như có điểm mê lạc.
Hoang nguyên cô tịch, đất trời vô thanh, vô bi vô hỉ, không động tĩnh. Nhưng Đinh Đinh biết giữa giây phút này có thể có sinh tử.
Bởi vì chàng đã lọt vào trong một phiến tĩnh tịch không thể dùng lý lẽ bình thường để liệu giải được, nghe thấy một tràng thanh âm không thể dùng lý lẽ bình thường liệu giải được.
Chàng không ngờ phảng phất nghe thấy một tràng tiếng phong linh, tiếng phong linh từ nơi cực kỳ xa xăm truyền đến.
Căn tiểu ốc màu trắng, phong linh dưới thềm, đao còn chưa rút ra khỏi vỏ, dàn phong linh bị gì làm chấn động âm vang?
Đinh Đinh lập tức nghe thấy một trận gió kỳ dị, lúc ban đầu xa xăm như tiếng mũi vo ve, chợt biến thành tiếng gió rít gần gũi, lại biến thành tiếng sóng gào dưới thiên uy chấn nộ.
Quỷ khóc thần sầu, thiên địa biến sắc, nhân thần kinh hãi.
Trong tiếng kêu gào phảng phất làm cho người ta có cảm giác như sóng gào, đột nhiên xuất hiện một bóng đen, giống như một con linh xà ẩn tàng trong mây đen vần vũ, đột nhiên trong tích tắc phá không dưới ánh mặt trời bắn ra vạn đạo tinh quang.
Vạn đạo tinh quang đó là đống lửa lấp lóe.
Xà ảnh vạn biến linh động, kéo theo tiếng gió thê lệ, đột nhiên trói giữ nữ nhân thần bí mỹ lệ trước đống lửa.
Tấm sa mỏng khoác trên mình lập tức hóa thành vạn đóa tàn hoa, tàn hoa như hồ điệp bay lượn trong không trung, bao bọc thân thể lõa lồ nữ nhân. Trên thân người tinh oanh khôi quý của nàng lập tức xuất hiện một vết roi đỏ máu. Máu tươi lập tức bắt đầu ri rỉ, chảy xuống bụng dưới trơn mịn trắng như tuyết của nàng. Oai linh của một roi đó làm cho người ta vô phương tưởng tượng, càng làm cho người ta vô phương tưởng tượng là người chịu một roi đó vẫn ngây dại đứng yên thuần phục như một con cừu. Tới lúc đó, ngọn lửa lại ảm đạm cúi mình, xa xa lại vang lên tiếng gào rít, tròng mắt Đinh Đinh co thắt lại.
Bởi vì chàng lại nhìn thấy một bóng roi như linh xà bay lượn tới.
Chàng biết rõ nữ nhân đứng trước đống lửa là người muốn lấy mạng chàng, Điền Linh Tử, nhưng chàng cũng không nhẫn tâm nhìn ả chịu thêm một roi.
Cổ tay trái của chàng vỗ nhẹ trên vỏ đao, vòng xích trên đầu cán đao bật lên đón bóng roi đang quyện tới.
Roi vốn đang quật về phía nữ nhân, gai nhọn trên mũi roi vốn đang nhắm những nơi trọng yếu nhất trên mình nữ nhân, nhưng đợi đến khi vòng xích trên đầu cán đao của Đinh Đinh bật lên, mũi roi chợt quyện ngược, quyện về hướng cổ họng Đinh Đinh.
Cũng cùng một sát na đó, nữ nhân vốn đang chịu đựng bị roi quất không ngờ cũng bộc phát về hướng Đinh Đinh.
Đôi tay của ả một mực nằm yên ngang hông nãy giờ, không ngờ trong một sát na đó đã xuất hiện hai thanh đoản kiếm lóe chớp ánh quang, trực chỉ đâm thẳng và tâm tạng và lỗ rún của Đinh Đinh.
Lúc đó hữu thủ của Đinh Đinh đã nắm chặt cán đao, ai cũng không có cách nào nhìn ra chàng đã nắm chặt cán đao từ lúc nào.
Khi bàn tay của chàng nắm được cán đao, chẳng khác nào một thiếu niên đa tình bóp chặt bộ ngực của tình nhân đầu tiên của gã, tâm của chàng lập tức cảm thấy ấm cúng, hơn nữa còn sung mãn lòng tự tin.
Tới lúc đó mũi roi và kiếm quang đã đánh tới người chàng, xem ra phải đánh chết chàng trước đống lửa ngùn ngụt.
Chỉ tiếc đao của chàng đã ra khỏi vỏ.
Đao quang lóe lên, ngọn lửa lay động! Mũi roi thoái lui, kiếm quang rơi rớt.
Giữa lúc đó, đao phong bừng bừng đã trào tới trên cổ trắng như tuyết của Điền Linh Tử.
Mũi đao hoạch nhẹ, trên làm da trơn mịn của ả đã lưu lại một vết máu lấm tấm.
Tốc độ và biến hóa của một đao đó tuyệt đối là đệ nhất lưu, nhưng một đao đó lại không phải là một đao trí mệnh.
Mũi đao rạch trên yết hầu yếu hại của đối thủ, đối thủ không ngờ vẫn còn sống, trong bóng tối có người đang cười.
Trong tiếng cười lách ra một đại hán thân cao cơ hồ bảy tám thước, tay cầm một cây búa to khủng khiếp, tiếng cười cuồng dại cực kỳ.
- Có người nói với ta đêm nay ta phải đụng đầu với danh gia đao pháp đệ nhất đương thời, không tưởng được ngươi lại làm cho ta thất vọng như vậy.
- Ồ?
“Đao pháp giết người không chết có thể coi là đao pháp đệ nhất sao?” Hiên Viên Khai Sơn thốt:
“Đao pháp như vậy không những tay hôi chân thúi, đơn giản là chó ngáp”.
Đinh Đinh mỉm cười.
“Búa của ngươi có thể giết người?” Chàng hỏi Hiên Viên Khai Sơn.
Hiên Viên cười cuồng dại, quét búa, cự phủ khai sơn, thế nhược lôi đình, mũi đao của Đinh Đinh nhẹ nhàng xoay một vòng, chém ngang chẻ ngược.
Giữa một sát na đó, thình lình phát sinh một quái sự.
Trên bờ vai rộng của Hiên Viên Khai Sơn chợt mọc thêm một người, một người lùn nhìn rất hoạt kê, trong tay lại vung một ngọn trường tiên tuyệt không có chút hoạt kê, roi và búa cơ hồ đồng thời nhắm quật lên người Đinh Đinh. Thậm chí còn nhanh hơn cả búa, bộ vị ngọn roi đó quật tới xảo diệu làm sao đã bổ sung lấp hết mọi kẽ hở trong thủ pháp hung ác cương mãnh của Hiên Viên Khai Sơn.
Hơn nữa một roi đó lại từ trên cao quật xuống, bởi vì thân thể của người lùn đó tuy nhỏ xíu, lại đã cỡi trên vai Hiên Viên Khai Sơn cao tám thước.
Giống như một người khổng lồ cao một trượng.
Cự phủ cứng, trường tiên mềm, không khác gì một người khổng lồ có bốn tay đồng thời sử xuất hai thứ vũ khí bất đồng cực đoan chí cương chí nhu.
Đó vố là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra, hiện tại lại xuất hiện như kỳ tích trước mắt Đinh Đinh, thứ kỳ tích đó thông thường chỉ mang đến chết chóc.
Chỉ bất quá cho đến hiện tại, ai cũng không biết người phải chết là ai?
Nhất nhất trong lịch sử sinh mệnh của nhân loại mà nói, tử vong thông thường đều là một trò chơi quỷ bí không một ai có thể đoán ra được.
Thân thể cao gầy của Đinh Đinh đột ngột dùng một động tác đặc biệt kỳ quái không một ai có thể tưởng tượng được, uốn khúc thành một tư thế đặc biệt kỳ quái phi thường.
Đao phong trong tay chàng vẫn rất bình ổn lướt ngang.
Đao quang lóe lên, phảng phất đã lướt qua cổ Hiên Viên Khai Sơn, cũng lướt qua đôi chân dị thường quàng trên cổ gã.
Bất hạnh là chân không đứt, cổ cũng không đứt, chỉ bất quá trên cổ xuất hiện một vệt máu lấm tấm.
Một vệt máu rất lợt, rất lạt.
May là đao quang vừa lóe lên, Đinh Đinh đã thoái lui rất xa, Hiên Viên Khai Sơn lại không động đậy.
Gã không động, Mục Dương Nhân trên cổ gã đương nhiên cũng không động.
Bọn chúng đều dùng một thứ biểu tình rất kỳ quái nhìn Đinh Đinh.
Đinh Đinh cũng dùng một thứ biểu tình rất kỳ quái nhìn bọn chúng, sau đó không ngờ lại cười, cười rất thần bí, cũng rất đắc ý.
- Hiên Viên Khai Sơn, ngươi hiện tại có phải đã biết đao pháp chó ngáp có lúc cũng có thể giết người?
- Láo khoét.
Hiên Viên Khai Sơn chỉ nói ra được hai chữ đó.
Nói đến chữ "láo", vệt máu lợt lạt trên cổ gã chợt càng đậm thêm.
Nói đến chữ "khoét", vệt máu vốn giống như một sợi tơ hồng trên cổ gã đã bắt đầu trào máu.
Tới lúc đó, đôi chân dị hình của Mục Dương Nhân cũng đã biến thành đỏ tươi.
Liền đó, cổ Hiên Viên Khai Sơn đột nhiên đứt lìa, đứt lìa theo tia máu đó.
Máu tươi bỗng như dòng thác bắn ra, đầu lâu của gã bắn theo dòng máu phún trào.
Mục Dương Nhân cơ hồ cũng bị dòng máu đó phún văng.
Tiếp đó, trong bóng tồi truyền đến một tiếng hét kinh hoàng, một nữ nhân trắng muốt như một u linh chầm chậm té quỵ.
Nhân Mộng mềm rũ nằm phục trên đất, nhìn giống như một con hồ điệp trắng đã bay qua ngàn vạn cỏ cây, ngàn vạn núi sông, từ hương mộng thần bí xa xăm bay đến, kiệt lực mà chết.
Trên một mảnh hoang mạc thê thê thảm thảm, nàng như yếu nhược bất lực.
Đinh Đinh nhìn thấy nàng, trong tâm bất chợt có cảm giác gắn bó quyến luyến.
Một nữ nhân tịch mịch làm sao, một sinh mệnh yếu đuối làm sao, Đinh Đinh nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.
Dưới tình huống đó, đao của Đinh Đinh vốn tuyệt không thể rời khỏi tay, nhưng chàng đã quên hẳn đao của mình. Đao rơi bên người, chàng nhẹ nhàng bồng nàng lên.
Nhìn khuôn mặt vừa trắng nhợt, vừa mỹ lệ của nàng, bảo hộ nữ nhân đó tựa hồ đã thành trách nhiệm lớn nhất hiện tại của chàng.
Kế đó kiếm quang đột nhiên lại lóe lên, Điền Linh Tử lại xuất hiện trước mặt chàng, đôi mắt đen nhánh lóe động như kiếm quang.
- Ta nghe nói đao của ngươi ra khỏi vỏ tất thấy máu, hồi nãy ta cũng tận mắt chứng kiến.
Ả ngừng một chút, lại nói:
- Hồi nãy ngươi tại sao không giết ta?
"Lý do giết người chỉ có một thứ, lý do không giết người lại có ngàn ngàn vạn vạn, ta bất tất phải nói với ngươi". Đinh Đinh đáp:
"Ta chỉ hy vọng ngươi minh bạch một chuyện".
- Chuyện gì?
- Tình huống hồi này tuyệt không thể có lần thứ hai.
"Tình huống đó đương nhiên không thể có lần thứ hai, bởi vì trong tay ngươi hiện tại không còn đao, chỉ có một nữ nhân". Điền Linh Tử thốt:
"Đao trong tay ngươi có thể đủ để lấy mạng người khác, nữ nhân trong tay ngươi lại chỉ có thể lấy mạng của ngươi".
Đinh Đinh cười.
Lúc chàng bắt đầu cười, kiếm của Điền Linh Tử đã đâm đến yết hầu và tâm tạng của chàng, tả thủ kiếm rạch vòng trên yết hầu, hữu thủ kiếm chấm thẳng vào tâm tạng của chàng.
Một kiếm biến hóa quỷ dị, thật sự có thể nói đã nhanh đến mức cực hạn của kiếm pháp.
Đinh Đinh không động.
Bởi vì chàng đã nhìn thấy một bóng roi bay tới, đầu roi không phải nhắm nơi yếu hại trên người Đinh Đinh, mà nhắm hông của Điền Linh Tử.
Đầu roi cuộn một vòng, Điền Linh Tử bị kéo bay đi, cuộn bay vào bóng tối vô biên, mất hút lập tức.
Bóng tối vẫn như trước!
Đinh Đinh không ngờ lại hướng về phía đó vẫy vẫy tay.
- Mục Dương Nhân, ngươi đi đi! Ta không truy đuổi ngươi nữa, ngươi có thể từ từ mà đi.
- Tại sao?
"Ta cảm thấy ông trời đã quá không công bình đối với ngươi, cho nên ta không thể không tốt một chút với ngươi". Đinh Đinh thốt:
"Ta chỉ hy vọng ngươi sau này là một tên chăn cừu thật sự, không còn muốn đối đãi người ta như heo dê ngựa bò".
Hoang mạc cô tịch, ánh trăng trong vắt lạnh lẽo chiếu trên bờ má trắng nhợt của Nhân Mộng, Đinh Đinh đang trên đường về, căn tiểu ốc màu trắng đó, dàn phong linh dưới mái hiên đó, cùng nữ nhân đang hôn mê trong lòng chàng, đối với chàng mà nói, đều là một niềm an ủi.
Chàng đã xa rời tử vong.
Tất cả những thứ đó đều đã đủ để chữa trị những vết thương dĩ vãng của chàng, đối với Đinh Đinh mà nói, giây phút đó có lẽ là giây phút tâm lý cảm thấy ấm cúng điềm mật thật sự trong cả đời chàng.
Nhưng giữa phút giây đó, nữ nhân trắng nhợt thuần khiết ôn nhu mỹ lệ nằm trong lòng chàng đã dùng đôi ngọc thủ thon thon nhu nhu nắm giữ hai huyệt đạo trọng yếu nhất sau ót và bên cổ phải của chàng.
Trong cả đời Đinh Đinh, cũng giống như những nam nhân khác, cũng trải qua vô số giấc mộng.
Chỉ bất quá, cho dù trong giấc mộng hoang đường ly kỳ nhất của chàng, cũng không thể mơ tưởng đến có chuyện như vậy phát sinh.
Cho đến lúc chàng ngã gục, chàng vẫn không thể tin.
Chàng ngã trước mặt một cây xương rồng, cây xương rồng đó trồng trước một nắm đất vàng, chừng như là mộ bia của phần mộ đó.
Phần mộ, mộ bia, xương rồng, hoa xương rồng, gai xương rồng bén nhọn, một thứ đao pháp bén nhọn.
Người nằm yên trong phần mộ đó là ai? Ai đã mai táng hắn? Tại sao phải dùng một cây xương rồng làm mộ bia?
Đang khi Đinh Đinh hoảng hoảng hốt hốt, phảng phất đã bắt gặp một bóng sáng, nhưng bóng sáng lại lập tức tiêu tán.
Bởi vì chàng đã nhìn thấy một đôi mắt đen nhánh đang nhìn chàng chằm chằm, chàng chưa từng tưởng tượng trong ánh mắt mỹ lệ đó không ngờ có thể dâng tràn bao oán độc và thù hận.
Tại sao nàng hận ta? Oán ta đến mức sâu xa như vậy?
Đinh Đinh lại nhớ đến cái cái lan can chuồng ngựa còn chưa tu bổ, hầm chứa lương thực còn chưa tu sửa, cũng nghĩ đến đông thiên giá buốt tịch mịch đã sắp đến.
Chàng không hiểu.
Chàng thật sự không hiểu một nữ nhân đối với chàng một mực trói buộc một thứ tình sầu hờ hững, tình sầu lợt lạt phảng phất sầu luyến tiếc quá khứ, nữ nhân đó tại sao lại đối phó chàng như vầy?
Nhưng từ tận thâm tâm ký ức của chàng, chàng đã nhớ tới một người, một nam nhân.
Lộ đao pháp vốn tung hoành ngang dọc khai khoát, đao pháp của người đó lại bén nhọn như mũi châm, giống như gai xương rồng.
Chàng đang cố nhớ cho được danh tánh người đó, nàng đã nói trước.
“Đao trên xương rồng.
Đao như châm, mạng phiêu linh.
Đao quang tản không về, đao hồn số bất tận”.
Người trong giang hồ, chỉ cần nghe thấy khúc ca trầm hùng bi thương đó, biết liền nói tới ai.
Trường tiên bay quyện, khi Điền Linh Tử quay vòng vòng từ giữa không trung rơi mình xuống, Mục Dương Nhân còn đang ngồi bên đống lửa đã gần phai tàn, nhìn giống như một đứa bé trần truồng lạc lõng.
Một chân phải của y đã bị chặt đứt, bị một đao chặt đứt từ đầu gối trở xuống.
Một đao của Đinh Đinh bay ra, không những chém đứt đầu Hiên Viên Khai Sơn, cũng chặt đứt luôn chân của Mục Dương Nhân.
Điền Linh Tử vùng vẫy ráng tháo gỡ vòng roi trên người, trừng mắt nhìn Mục Dương Nhân:
- Ngươi làm vậy là có ý gì? Ngươi nên biết roi của ngươi không phải dùng để đối phó ta.
“Ta không phải đối phó ngươi, mà là ta cứu ngươi”. Y chừng như nói rất thành khẩn:
“Ngươi trước mặt người đó, cả một chút hy vọng cũng không có, ta thật sự không muốn chứng kiến ngươi đi chết”.
Điền Linh Tử cười lạnh:
- Ngươi thật sự có cái hảo tâm như vậy?
Mục Dương Nhân hỏi ngược:
- Hồi nãy ngươi có nhìn thấy rõ một đao hắn xuất thủ không? Ta dám bảo đảm, ngươi tuyệt không nhìn thấy rõ.
- Thì sao?
- Ta cũng dám bảo đảm, người trong giang hồ có thể nhìn thấy rõ một đao của hắn xuất thủ cũng không nhiều lắm, người có thể đón đỡ một đao đó có lẽ không có tới một người.
Y nhìn đoạn chân đã đọng khô máu của mình, thở dài một hơi:
- Cả ta còn đỡ không nỗi, còn có ai có thể đỡ nỗi?
Điền Linh Tử trừng mắt nhìn y cười lạnh:
- Ngươi nghĩ ngươi là ai? Ngươi nghĩ ngươi đỡ không được thì người khác đỡ không được?
Mục Dương Nhân lẳng lặng nhìn ả, trên mặt dần dần lộ xuất một nụ cười.
“Ngươi nghĩ ta là ai? Ngươi có phải nghĩ ta hiện tại đã không còn làm gì được nữa?” Nụ cười của y lại khôi phục vẻ tà ác quỷ dị trước kia:
“Chỉ cần ta cao hứng, hiện tại lúc nào cũng vẫn có thể lột ngươi trần truồng, treo ngươi lên. Tùy tiện bất kỳ cách nào ta dùng để đối phó ngươi, ngươi vẫn hoàn toàn không có lực lượng phản kháng”.
Nhìn nụ cười của y, Điền Linh Tử chỉ cảm thấy toàn thân rùng mình nổi da gà, giống như mình thật sự đang lõa lồ bị treo trên cành cây.
Cho nên đợi đến khi Mục Dương Nhân hỏi ả:
“Ngươi có tin không”, ả không ngờ không tự chủ được phải gật gật đầu.
- Vậy ngươi cũng nên tin, hồi nãy nếu không có ta cứu ngươi, hiện tại ngươi đã thành người chết.
Điền Linh Tử lại không tự chủ được mình phải gật gật đầu, Mục Dương Nhân lại nhìn ả chằm chằm một hồi rất lâu:
- Vậy ngươi chuẩn bị làm sao để báo đáp ta đây?
Nụ cười của y càng tà quái, tay chân Điền Linh Tử lạnh buốt, có cảm giác bình sinh chưa từng sợ hãi đến mức như vầy.
“Nhưng... nhưng ta cũng tịnh không phải hoàn toàn không có cơ hội”. Ả ráng vùng vẫy.
- Ngươi có cơ hội gì?
“Khi đó hắn bồng nữ nhân trong lòng, ta nhìn thấy hắn đối với nữ nhân đó rất tốt, ta nếu quả toàn lực đâm vào người nữ nhân đó, hắn nhất định không ngại tất cả nhất thiết phải cứu nàng”. Điền Linh Tử thốt:
“Một người nếu quá quan tâm đối với một người khác, khó tránh khỏi để lộ nhược điểm”.
- Cho nên ngươi nghĩ ngươi có cơ hội có thể giết được hắn?
Điền Linh Tử đáp rất khẳng định:
- Ta không những có cơ hội, hơn nữa cơ hội rất lớn.
Câu nói đó còn chưa dứt lời, ngực của ả đã bị siết lại, tuy không thể coi là quá nặng, lại đau đớn đến mức toàn thân ả đều ứa mồ hôi lạnh. Trong thống khổ cực đoan, lại mang theo một thứ khoái cảm mà cả chính ả cũng vô phương giải thích, thứ cảm giác đó khiến cho toàn thân ả bắt đầu run rẩy không ngừng.
Ả dùng song thủ ôm lấy ngực, thở hổn hển:
- Tên lưu manh kia, ý tứ gì đây?
“Ý tứ của ta chỉ bất qua là muốn giáo huấn ngươi hai điểm nho nhỏ”. Mục Dương Nhân lãnh đạm thốt:
“Thứ nhất, người hồi nãy cho dù có ôm trong lòng tám nữ nhân, cho dù tám nữ nhân đều là tình nhân sơ luyến mà hắn yêu thương muốn chết, ngươi trong tay cho dù có mười sáu thanh kiếm, cho dù có thể sử xuất tất cả tuyệt chiêu của cha mẹ và sáu ông chồng của ngươi, ngươi vẫn không có biện pháp đả thương đến một cọng tóc của bọn họ, tiểu tử đó vẫn có thể một đao lấy mạng ngươi”.
Mục Dương Nhân nói tiếp:
- Đợi đến khi mũi đao của hắn rạch đứt cổ họng ngươi, ngươi thậm chí vẫn cảm thấy rất thư thả, rất thoải mái, đợi đến khi cái đầu ngươi từ trên cổ rớt xuống, mắt ngươi thậm chí vẫn còn có thể nhìn thấy chân mình.
Y hỏi Điền Linh Tử:
- Ngươi có tin không?
Điền Linh Tử biết Mục Dương Nhân tuyệt không phải là một người có thể suy tôn nói khoác cho người ta, quả thật không thể không tin lời nói của y.
Nhưng ả lại thật sự không thể tin, giữa nhân thế có thể có đao pháp nhanh như vậy sao?
Mục Dương Nhân cơ hồ cố ý ngưng giọng cả nửa ngày, chừng như để cho ấn tượng của lời nói của y càng gia tăng sâu đậm, sau đó mới thong thả nói tiếp:
- Thứ hai, may là ngươi không nhào tới giết nữ nhân trong lòng hắn, nếu không ngươi càng đáng lẽ đã chết.
“Tại sao?” Điền Linh Tử nhịn không được phải hỏi.
- Bởi vì nữ nhân đó đã phát động ba đại lệnh bài trong giang hồ, khiến cho mình không thể không thụ mệnh, lại bỏ ra một vạn lượng vàng ròng gửi vào một tiêu hiệu bí mật ở phủ Thái Nguyên tại Sơn Tây cho mình, khiến cho mình không thể không động tâm.
Mục Dương Nhân nói một cách rất an tĩnh:
- Mình vì nàng mới không ngại đường xa thiên lý, trước rằm tháng chín đến đây giết người cho nàng.
Điền Linh Tử ngây người, một nữ nhân như ả không ngờ cũng có thể ngây người, quả thật là chuyện bất bình thường vô cùng, thậm chí cả thanh âm của ả cũng tê dại, phải qua một hồi rất lâu mới phát thành tiếng:
- Có lẽ nào nàng là Nhân Mộng nương?
- Chính là nàng.
- Chính là Nhân Mộng nương năm xưa hiệu xưng thiên hạ đệ nhất tuyệt sắc, khuynh đảo vạn người trong giang hồ, lại đột nhiên biến mất không gặp nữa?
“Phải”. Mục Dương Nhân đáp:
“Chính là nàng”.
- Còn người trẻ tuổi dụng đao hồi nãy là ai?
- Người đó họ Đinh, tên là Đinh Trữ, nghe nói trong võ lâm trăm năm nay hiếm thấy một tuyệt thế kỳ tài như vậy, đao pháp nhanh như vậy, nghe nói đã có thể truy bám đao pháp của Phó Hồng Tuyết năm xưa.
- Không cần biết ra sao, thân phận của hắn vẫn cách rất xa với Nhân Mộng nương, nàng tại sao lại muốn giết hắn?
- Bởi vì Nhân Mộng nương của ngày trước đã thành Hoa phu nhân của ngày nay.
“Hoa phu nhân?” Điền Linh Tử hỏi:
“Hoa phu nhân gì đây?”.
Mục Dương Nhân không ngờ cũng dùng một thanh âm trầm hùng bi thương chầm chậm ca:
“Đao trên xương rồng.
Đao như châm, mạng phiêu linh.
Đao quang tản không về, đao hồn số bất tận”.
- Ngươi nói Hoa Thác?
- Phải.
- Lãng tử Hoa Thác, người luôn luôn nghĩ chuyện gì mình làm đều làm sai?
“Chính là hắn, ngoại trừ hắn còn ai khác chứ? Chủ yếu nhất là, tịnh không phải tự mình hắn nghĩ hắn sai lầm, mà là người ta đều nghĩ hắn sai, cho nên hắn muốn không sai cũng không được”. Trong thanh âm của Mục Dương Nhân không ngờ cũng mang theo một chút cảm thương:
“Cho nên Hoa Thác đã sai, Nhân Mộng cũng không mộng”.
- Nhân Mộng có phải vì đã cưới Hoa Thác cho nên mới đột nhiên mất tiếng biệt tăm trong giang hồ?
- Đúng.
- Sau đó bọn họ có phải ẩn cư quanh đây?
- Đúng.
Mục Dương Nhân lại nói:
- Nhưng có một ngày, Hoa Thác mở cửa đi ra, Nhân Mộng trong nhà si si chờ đợi, đợi cả hai năm sau, Hoa Thác mới trở về.
Thanh âm của Mục Dương Nhân chợt biến thành rất kỳ quái:
- Chỉ tiếc, khi Hoa Thác trở về, một người đã biến thành hai người.
“Câu nói đó có ý gì?” Điền Linh Tử vội hỏi:
“Ý tứ của câu nói đó ta thật sự không hiểu”.
Đống lửa đã gần tắt ngóm, sắc mặt Mục Dương Nhân nhìn càng âm u quỷ dị:
- Một hoàng hôn, nàng nhìn thấy trượng phu của nàng bôn hồi từ xa, rõ ràng là một người rất hoàn chỉnh, nhưng đợi đến khi nàng đứng dậy muốn ra nghênh tiếp, người của gã đột nhiên đứt đoạn, từ hông chặt gọn thành hai đoạn. Khi nửa thân trên của gã rớt xuống đất, hai chân nửa thân dưới vẫn còn bước tới trước bảy bước.
Sắc mặt của Điền Linh Tử tái nhợt:
- Vậy là sao? Ta vẫn không hiểu.
“Ngươi đáng lẽ nên hiểu”. Mục Dương Nhân đáp:
“Hoa Thác biết thê tử của gã đang đợi gã, một lòng muốn trở về gặp mặt thê tử của gã, chỉ tiếc trước khi gã về đến nhà, gã đã bị người ta chém một đao ngang hông”.
“Gã đã bị người ta chém một đao ngang hông, làm sao còn có thể chạy về?” Điền Linh Tử lại hỏi.
“Đó có thể là có hai nguyên nhân”. Mục Dương Nhân đáp:
“Thứ nhất, bởi vì gã quá muốn trở vì gặp lại thê tử của gã, thứ tình cảm đó đã không còn là tình cảm có thể dùng lý luận thông thường để giải thích, nhờ nó đã đột phá trong sinh khí của gã một điểm tiềm lực tối hậu cố gắng chi trì gã, giúp gã có thể nhìn thấy thê tử của mình lần cuối”.
Đó là thứ tình cảm vĩ đại làm sao, nhưng đã trải qua sáu đời chồng, Điền Linh Tử tịnh không còn dễ cảm động như vậy.
Ả chỉ hỏi gấp:
- Điểm thứ hai ngươi muốn nói là gì?
Thanh âm của Mục Dương Nhân phảng phất cũng biến thành tê dại:
- Đó là vì đao pháp giết gã quá nhanh!
Một cơn gió lùa qua, ánh lửa đột nhiên tắt ngóm, đất trời một phiến tối đen. Trán Điền Linh Tử và lòng bàn tay đã lấm tấm mồ hôi lạnh.
Ả chợt nhớ tới một đao của Đinh Trữ hồi nãy lưu hạ trên cổ Hiên Viên Khai Sơn, chỉ có đao pháp như vậy mới có thể tạo thành kết quả như vậy. Chỉ có tịch mịch trường cửu và cảm tình sâu đậm như vậy mới có thể khiến cho Nhân Mộng bỏ ra một cái giá lớn như vậy, đổi lấy cái mạng cừu nhân đã giết chết chồng nàng.
Hiện tại, nàng không ngờ lại nằm trong lòng cừu nhân của mình, tại sao vậy?
Mục Dương Nhân hững hờ hỏi Điền Linh Tử:
- Hiện tại ngươi đã hoàn toàn minh bạch ý tứ của ta chứ?
“Phải, ta đã hoàn toàn minh bạch”. Điền Linh Tử cũng dùng một thanh âm lãnh đạm không kém trả lời:
“Hiện tại giết Đinh Trữ căn bản đã không cần đến bọn ta xuất thủ”.
Cây xương rồng trước mộ đã bị cát và đất vàng nhuộm thành một màu nâu sậm như máu khô.
Nhân Mộng dùng một mảnh lụa trắng như tuyết lau chùi nó, động tác của nàng vừa chậm rãi kỹ lưỡng, vừa ôn nhu, giống như một người mẹ ngập tràn tình thương đang lau mặt cho đứa con sơ sinh của nàng.
Lau cho đến khi cát vàng trên cây xương rồng đã tẩy sạch, khôi phục lại màu bích lục đậm đà của nó, nàng mới quay đầu ngưng thị nhìn Đinh Đinh đang nằm trên đất, trong ánh mắt sáng ngời lập tức dâng trào thù hận oán độc.
“Ta nghĩ ngươi hiện tại nhất định đã biết ta là ai”. Nàng thốt:
“Ta là vợ của Hoa Thác, vì để tránh né sự truy sát của bọn ngươi, bọn ta mới trốn đến đây, nhưng trượng phu của ta không chịu trốn ở đây trọn đời, y luôn luôn là người kiêu ngạo, cho nên y nhất định phải đi học một thứ đao pháp có thể đối kháng bọn ngươi, tránh để ta cũng ủy ủy khuất khuất cúi mình cùng y ở đây cả đời”.
Nhân Mộng thốt:
- Vì ta, y không thể không đi, vì y, ta chỉ còn nước để y đi, trong căn tiểu ốc đó, ta đã đợi y hai năm, ta biết sẽ có ngày y trở về.
Đinh Đinh chỉ còn nước lắng nghe, môi chàng đã tê tái, nói gì cũng không nói được, cả một chữ cũng rặn không ra.
“Y đã đáp ứng với ta, không cần biết dưới bất cứ tình hình nào cũng đều phải trở về gặp ta một lần cuối”. Thanh âm của Nhân Mộng khàn khàn:
“Ta đương nhiên tin vào sự sống còn của y, trong giang hồ chưa từng có ai hoài nghi lời hứa của y, hai năm sau y quả nhiên trở về, quả nhiên nhìn ta một lần cuối, không tưởng được chỉ trong một phút chốc, bọn ta đã thiên thu vĩnh cách, vĩnh viễn không thể tái kiến”.
Nàng không rơi lệ, thời gian rơi lệ đã là quá khứ, hiện tại là lúc phục thù.
- Ta không biết người giết y là ai, cũng nghĩ không ra trên thế gian có ai có thể sử xuất thứ phương pháp đáng sợ đó, ta chỉ nghe xa xa có tiếng nữ nhân nói...
Lúc đó máu tươi thình lình phún trào từ hai bên hông Hoa Thác, nàng chợt nghe có người đang nói:
“Hoa Thác, nếu quả ngươi còn may mắn không chết, năm nay ta phóng tha ngươi, hơn nữa còn cấp cho ngươi một lần cơ hội, chờ rằm tháng chín năm sau, ta trở lại đây đợi ngươi”.
Thanh âm vừa phiêu hốt, vừa dịu vợi, có lúc nghe như từ trên mặt trời đỏ như bánh xe lửa truyền xuống, có lúc lại nghe như một người đang kề sát tai nàng thầm thì.
“Cho nên ta biết năm nay ngươi nhất định đến, không tưởng được còn chưa đến tháng chín mà ngươi đã đến”. Nhân Mộng thốt:
“Nhìn thấy thủ pháp giơ búa đốn củi của ngươi, ta vốn đã hoài nghi là ngươi, nhìn thấy ngươi trẻ tuổi như vậy, chất phác như vậy, ta lại không thể xác định lắm”.
Thanh âm của nàng càng ảm đạm:
- Lúc đó ta thậm chí bí mật hy vọng ngươi không phải là người đó, hiện tại ta lại không thể phóng tha ngươi.
Trên trán Đinh Đinh đã vồng lên gân xanh, gân xanh giật giật, đôi mắt chàng lại khép chặt.
“Chỉ bất quá hiện tại ta còn chưa muốn giết ngươi, ta muốn để ngươi từ từ chết”.
Nàng gằn từng tiếng từng tiếng:
“Bởi vì ta muốn để ngươi biết, sống có khi còn thống khổ hơn nhiều so với chết”.
Bắt đầu từ một tích tắc đó, chàng và nàng cũng như hàng hàng lớp lớp người khác đều phải bắt đầu trải qua một đoạn sinh tử du hí mà không một ai có thể đoán ra kết quả.