Nói về Tây Phương Sóc bay tới thấy một tòa núi cao vọi tột mây, trong bụng nghĩ chắc chỗ này là núi Tạo hóa đó, bèn bay xuống thấy cả núi cỏ thơm bông lạ rất nhiều, không lòng ngoạn thương, vội vàng bước xuống, quỳ trên đất chắp tay, đem công việc khẩn vái một hồi, bỗng nghe giữa núi có người cười lớn nói: "Đạo hữu đứng dậy, có chúng ta tới đây". Tây Phương Sóc nghe nói ngước mặt xem thấy năm vầng mây bay xuống, có năm người còn nhỏ, mỗi người chừa hai mái tóc, phía trước tới may, phía sau tới vai, mặt khác năm sắc, mình mặc áo bát quái, chân đi giày rơm, bề cao không đầy ba thước, giống như con nít, rồi thấy đi giày rơm, bề cao không đầy ba thước, giống như con nít, rồi thấy người mặt vàng, bước lại đỡ đứng dậy, cười nói: "Đạo hữu đứng dậy, chúng ta vâng ngự chỉ của ông Bàn cổ, qua Đông Tề, không nên chậm trễ, vậy đạo hữu lên yên về nước, chúng ta theo sau tới liền". Tây Phương Sóc lật đật thót lên lưng giao, cỡi mây bay về Lâm Tri. Lúc ấy Tương Vương cùng Đông Phương Sóc đang ngồi nơi điện, bàn luận việc trận Sum la, bỗng thấy Tây Phương Sóc về tới cả mừng, hỏi rằng: "Công việc thế nào?" Tây Phương Sóc nói: "Đến rồi, đến rồi, Bệ hạ mau truyền chỉ, nhứt điện dạy sắm hương án, bổn thân dẫn bá quan, cùng anh em Đông Phương Sóc, Bạch Viên, Bạch Hạc đều ra nghinh tiếp, thấy năm vầng mây trên không bay xuống, gió phất mùi thơm nực mũi, hiện ra năm vị Tôn giả. Tương Vương thấy năm vị Tôn giả cười ha hả, như đứa con nít, chừng sáu bảy tuổi, thì trong lòng hồ nghi, nói thầm rằng: "Năm đứa con nít này làm chi nên việc, mà bảo trẫm phải bổn thân nghinh tiếp". Nên có sắc chẳng đẹp. Tây Phương Sóc xem thấy thì biết ý, nói: "Năm vị này là Tôn giả chẳng nên khi dễ,người của ông Bồ tát tiến cử, và vâng mạng Bàn Cổ đến đây, giải ách cho nước Tề".
Tương Vương túng phải xuống xe đi tới, xá nói: "Tôi chẳng hy Tôn giả đến, lỗi không ra tiếp, cầu xin rộng lượng thứ dung". Năm vị Tôn giả đáp lễ nói: "Chúng tôi có tài đức gì, dám nhọfc hiền vương nghinh tiếp" Rồi năm vị Tôn giả, cùng Tương Vương đi bộ, vào đến trong năm lớp cửa, thấy nhà dọn bày hương án, sắp đặt bông hoa tiếp rước. Năm vị Tôn giả than thở nói: "Trời đất có đức háo sanh, xem chúng dân này, có gì mắc lấy ách nạn, thiệt khá thảm thương". Giây phút đi đến đại điện, phân chủ khách mời ngồi. Anh em Đông Phương Sóc, cùng Bạch Viên, Bạch Hạch đồng tử, tới ra mắt, thông bày tên học, rồi ngồi hai bên. Tương Vương nói: "Pháp Chương này là (là tên vua) bất tiếu, chẳng hay vâng nói tổ tông, khiến nên ngoài dấy can qua, làm cho trăm họ đồ thán, lòng nhiệt chẳng an, nay Nam Cực cùng các tiên,bị ngũ lão bày trận Sum la, giết lui binh Tần, thì Pháp Chương này, cảm đức vô cùng, đến chết không quên". Nói rồi bước tới xá năm vị Tôn giả, năm vị Tôn giả vội vàng đáp lễ nói: "Chúng tôi mong nhờ Nam Hải tiến dẫn và vâng chỉ ông Bàn cổ, xuống nơi sát giới, còn những việc ngăn giặc lui binh, thiệt bọn tôi không làm đặng". Tương Vương nói: "Như phá đặng trận Sum la, thì binh Tần chẳng đánh tự nhiên phải lui". Tôn giả cười nói: "Việc ấy rất khó". Người mặt xanh nói: "Chúng ta phải mau tới hội với mấy vị đế quân, đặng có vè cho sớm, mà phục chỉ, chớ nơi hồng trần sát giời, không phải ở lâu được đâu". Người mặt vàng cười nói: "Đạo hữu đã sợ, sao còn lãnh chỉ, mà đi đây". Rồi vòng tay nói với Tương Vương rằng "Trận Sum La phải sai người tới đánh, chờ Ngũ lão liệng phép ngũ hành, chúng tôi mới phá đặng, chẳng hay Bệ hạ có người nào quen việc chinh chiến chăng?" Tương Vương nói: "Trị nước an nhà, nếu không có tướng giỏi thì làm sao đặng". Bèn ngó xuống, kêu các vị hoàng huynh, ngự đệ, tới đáy ra mắt Tôn giả, đứng phân hai hàng, năm vị Tôn giả xem coi nhìn biết là sao ái sát, trên thượng giới xuống phàm. Bèn dạy Viên Cang dẫn binh tới cửa nam trận Sum la, quân sĩ phải mặc đồ đen, lén tới đài ly minh chặt cây cờ đỏ ở giữa, rồi đốt pháp la hét lên, thì tướng quân không mê loạn, và để một lá bùa trong mãoViên Cang, dặn rằng: "Như có gặp thần thánh, thì cứ việc đánh chớ sợ". Rồi kêu Điền Anh, Độc Cô Giao, Mã Lân, ba người cùng dạy làm một cách như Viên Cang, dặn đến canh ba đêm nay cơm nước xong rồi, tới trận Sum La, án theo sắc phục đứng chờ, hễ nghe giữa không trung pháo nổ, thì đánh vào. Chúng tướng lãnh mạng, lui ra sắm sửa, Tôn giả nói với Đông Phương Sóc rằng: "Đạo hữu tới đánh phía đông, như gặp tiên thiên, thì kêu Quản Hậu tử ba tiếng: Tây phương đạo hữu, đánh phía tây, gặp phép tiên thiên, thì kêu Kim Cang tử; Bạch Viên đánh phía nam, gặp phép tiên thiên thì kêu Nguyên Lưu tử". Bốn người lãnh mạng xong rồi, Tôn giả nói với vua Tề rằng: "Hiều vương còn người tiên trưởng nào nữa không?" Tương Vương nói: "Tiên trưởng đều bị vây trong trận hết, duy còn có bốn vị Tôn giả sai đó mà thôi". Tôn giả nói: "Không có tiên trưởng, thì chiến tướng cũng đặng". Tương Vương nói: "Mấy người Tôn giả xem coi khi nãy đó còn vài mươi tên nữa, mắc giữ các nơi, song chẳng bằng mấy người đó, xin Tôn giả lựa trong ấy lại một người". Tôn giả lắc đầu, nói: "Đài trung ương, phải có một vị thiên la đại tiên hay là người có phước lớn đi được, mấy tướng đó, tuy có sức mạnh mặc dầu, song không phải là người phá trận. Xin hiền vương nhớ lại cho kỹ càng". Tương Vương nghe nói, bèn truyền chỉ đòi hết thiên tướng, chánh tướng nơi bốn cửa về, đặng Tôn giả xem coi. Năm vị Tôn giả xem rồi nói: "Đi không được hết, phải kiếm một người đại phước mới được". Tương Vương ngẫm nghĩ một hồi, nói: "Có khi Tôn giả muốn cho ta đem binh, đánh cửa thiên môn chăng?" Bèn cười nói: "Trong nước Tề duy có mấy người tướng đó mà thôi, hôm nay vì xã tắc nhân dân nước Tề, nên Chưởng giáo cùng bổn thân xông tên đạn, muôn chết cũng chẳng chối từ". Tôn giả cười nói: "Đi thì được rồi, song rồng không ra khỏi chắm, cọp chẳng lìa khỏi núi, thành Lâm Tri có nhờ oai hiền vương trấn giư, làm sao đi được". Tương vương nghe nói làm thinh, bỗng nhớ lại, nói: "Có rồi, có rồi, cái người mà tướng Tần ngh danh vỡ mật, Hải Triều thấy bóng kinh tâm, vốn cháu của Tôn Tẩn là Tôn Yên, đi được hay chăng, bây giờ đang ở trong phủ cư tang thủ hiếu, để tiểu vương kêu tới cho Tôn giả xem coi, như đi không được, thì không có người nào nữa". Tôi giả nói: "Nếu có người ấy, xin mới đến đây ra mắt". Tương Vương dạy thừa phụng quan mời Tôn Yên đến.
Nói về Tôn Yên từ lúc đến nước Tề, ở trong phủ thủ hiếu, chưa từng gặp được nào, ngày kia đang ngồi trong phủ buồn rầu, nghĩ rằng: "Nước Tề cùng Tần giao chiến, mấy bữa rày không biết thắng bại lẽ nào, vả lại chú ta không cho ra trận, thì cái cừu của tổ phụ, chẳng biết ngày nào trả được". Bỗng thấy quan huỳnh môn bước vào nói: "Có chỉ đòi thiếu gia vào triều". Tôn Yên nghe nói, lật đật mặc áo tang ra cửa, cùng quan thừa phụng vào triều. Đi tới đại diện, thấy ở giữa có để năm cái ghế vàng, ngồi năm đứa con nít, mặt khác năm sắc, còn bọn Nam Cực, chẳng thấy một người, trong lòng hoảng kinh, vội vàng làm lễ ra mắt Tương Vương lật đật đỡ dậy nói: "Ngự đệ, thôi chớ làm lễ". Bèn dạy ngồi trên đôn gấm, Tôn Yên ngồi rồi hỏi rằng: "Chẳng hay lão tổ cùng chú tôi và các tiên hiện ở chỗ nào?" Tương Vương đem việc bị vây, và cầu cứu mà thuật lại một hồi. Tôn Yên mới hay rằng năm vị tiên nhỏ này, là thỉnh đến phá trận, thì trong bụng nghĩ thầm rằng: "Năm vị này, tướng mạo cổ quái, thân thể, nhỏ nhoi làm sao mà phá được cái trận dữ này". Túng phải bước tới làm lễ ra mắt. Năm vị Tôn giả xem thấy cả mừng, nói: "Vị tướng thiếu niên này là cháu của Liễu Nhứt chơn nhơn đi được, vậy tướng quân đến canh ba đêm nay, một mình tới phía tây trận Sum la, nghe giữa không trung sấm nổ, thì tướng quân the sau mà vào phá đài trung ương". Nói rồi, Tôn giả lấy một đạo linh phù để truớc bụng Tôn Yên, va lật khăn tang xuống, lấy tay đèn tên nên hườn cung, nói: "Tướng quân chẳng cần mang giáp, mặc đồ tang này vào trận càng hay, song trận Thiên môn này không phải như các trận khác, tướng quân trước lên đài, nhổ cây cờ lớn, vốn cờ ấy là câu trận tinh trấn giữ, ắt hiện hình ra ngăn đó, thì tướng quân chớ sợ, ráng tinh thần đánh tới, tự nhiên gặp tam thúc ngươi, như gặp phép tiên thiên, thì kêu lên ba tiếng: Trường sang Tử, có ta đến tiếp". Tôn Yên nghe nói cả mừng, rồi ở đó chờ đến canh ba phá trận.
Năm Vị Tôn giả sai khiến xong rồi, cất mìn vừa muốn đi. Tương Vương lật đật cản lại nói: "Xin Tôn giả ở lại phá trùm trận, cùng Chưởng giáo gặp mặt rồi sẽ về núi, tiều vương có sắp sẵn một tiệc, xin uống rượi chơi cho vui". Tôn giả cười nói: "Cám ơn hiền vương có lòng tốt, song chúng tôi không hưởng đồ khói lửa đã lâu, còn trận Sum La thì phải có chúng tôi đi mới được, Chưởng giáo ở trong trận, ắt gặp nhau, xin hiền vương chớ lo". Nói rồi bay bổng trên không nhắm trận Sum La thẳng tới.
Nói về Nam Cực, ở trong trận, chờ đợi hồi lâu không thấy Tây Phương Sóc trở lại, các tiên hỏi Nam Cực rằng: "Vì sao Tây Phương Sóc cùng hai vị đạo hữu, đi đã lâu mà không thấy về". Nam Cực nói: "Các ngươi chưa rõ, Đông Phương đạo hữu đã bị Đông Ba đánh chết, Tây Phương Sóc đi đây, không biết có cướp được thây, ra khỏi trận không? Nếu ra khỏi trận, thì có người cứu, không hại gì?" Các tiên nghe nói thảy đều kinh sợ. Kế thấy Liên Huê tiên, cùng với Văn Xương, đi bộ trở về. Các tiên lật đật chạy tới hỏi thăm. Hai tiên đem việc cướp thây ra trận mà thuật lại. Liên Huê tiên nói: "Tiếc tahy con mai huê lộc của tôi, bị chết nơi tay Đông Ba". Các tiên thấy đều than thở, kế nghe sấm nổ. Nam Cực nói: "Không xong, thằng già nó tới đánh nữa rồi, chúng ta phải giữ gìn phòng bị".
Nói về chúng tướng bên Lâm Tri, đến canh ba lén ra khỏi thành, chia nhau tới trận, chờ nghe sấm nổ đánh vào. Giây lâu giữa không trung có tiếng sấm nổ, các tướng chạy vào bốn cửa, rượt tan vòng binh Tần ở ngoài, án theo phương hướng phá vào.
Nói về Tôn Tẩn cùng Mao Toại, bị Hải Triều vây giữa trận, bỗng nghe sấm nổ, ngước mặt lên, xem thấy sao trên trời chói xuống. Vốn năm vị tiểu chúa đến canh ba, tới trận Sum la, thấy thiên la thần giăng bít, năm vị Tiểu chúa nạt rằng: "Thiên la thần sao chẳng trở về, còn đợi chừng nào?" Thiên la thần thấy năm vị Tiểu chúa, lật đật cúi mình nói: "Tiểu thần đâu dám chẳng vâng, vì có pháp chỉ năm vị đế quân thỉnh đến, nên chẳng dấm riêng dẹp thiên la". Năm vị Tiểu chúa nói: "Không hề chi, thượng thánh hãy lui về trời, có chúng ta ở đây". Thiên la thần nghe nói, thâu hết thiên la, mà bay về trời, nên chẳng có thiên la, sao đều sáng chiếu trong trận. Tôn Tẩn ngó thấy nói: "Mao chơn nhơn hãy dậy cho mau, có người phá trận, chúng ta mau tới tiếp người". Mao Toại nói: "Tam ca! Anh khéo gạt tôi, làm sao mà anh chết biết được?" Tôn Tẩn nói: "Tam ca! Anh khéo gạt tôi, làm sao mà anh biết được?" Tôn Tẩn nói: "Ngươi hãy ngước lên mà coi thiên la đã tan hết rồi". Mao Toại ngó lên thấy sao trên trời, cả mừng nói: "Quả thiệt đó chớ, chúng ta mau mau đi tiếp ứng". Tôn Tẩn thót lên lưng trâu chạy tới đài. Hải Triều vội vàng ngăn đánh. Ba người đánh nhau một chỗ, năm vị đế quân ở trên đài nghe sấm nổ, thì tưởng là chưởng tâm lôi của ông Nam Cực, đều lên phi cầm, xuống đài trợ chiến, bỗng nghe trong trận la ó chiêng trống vang rần, thì nói: "Không xong, có người tới phá trận đó". Bèn liệng chưởng tâm lôi, các tiên đều tới ngăn đánh.
Nói về Tây Ba đế quân xuống đài Canh tân, thấy Tây Phương Sóc cỡi giáo chạy tới như bay thì giận lắm nạt rằng: "Yêu đạo, mi có tài chi giỏi đến phá trận ta" Bèn giục bạch lộc tay múa như ý xông tới trước đánh. Tôn Yên theo sau thấy Tây Phưoyng Sóc đánh với Tây Ba, bèn giục ngựa bạch long, nhờ có lá bùa trước ngực, hào quang xông ra chiếu sáng, tuốt lên đài Thiên Môn gặp Vương Tiển, Tử Lăng ngăn đón, nạt rằng: "Tôn Yên chớ chạy". Tôn Yên chẳng thèm đáp lại, giục ngựa múa thương tới đánh hai người. Vương Tiển liệng gươm tru tiên kiếm chém Tôn Yân, thấy trên đầu Tôn Yân hồng quang xông lên đỡ cây tru tiên kiếm. Vương Tiển lật đật thâu gươm về rồi cùng Tử Lăng thua chạy lê đài (Nguyên trên đầu Tôn Yên, nhờ có ngũ tiểu chúa đè nơi nê hườn cung, nên hồng quang xông lên) Tôn Yên thấy Vương Tiển thua chạy lên đài thì cả mừng nói: "Vương Tiển chớ chạy". Bèn giục ngực đuổi theo. Thủy Hoàng xem thấy rõ ràng lật đật lấy bửu châu liệng xuống xẹt ra một đường lửa sáng. Tôn Yên lấy ta chà nơi lá bùa trước bụng, châu ất rớt xuống đất. Tôn Yên không rảng đặng mà lấy châu, Vương Tiển giục ngựa hươi mâu tới đâm. Tôn Yên hét lên một tiếng hươi thương đâm lại. Vương Tiển thất kinh lật đật tránh qua, bị thương đâm đứt giáp, Vương Tiển hoảng kinh quày ngựa chạy qua phía đông. Tử Lăng thấy bửu châu không đánh đặng Tôn Yên, liền phò Thủy Hoàng chạy qua phía sau đài, cùng Vương Tiển xông ra cửa đông, vì trên đầu Thủy Hoàng có bùa của ngũ lão nên ra được, chạy tuốt về dinh. Tôn Yên tuốt lên đài chẳng có một người, thấy cây cờ lớn bàn hươi đánh cầy cờ ấy, gãy là hai đoạn tức thì nổi một trận gió hiện ra thiên thần mình cao vài trượng, mặc giáp vàng, tay cầm thương đứng trên đài. Tôn Yên nhờ có linh phù nên trên đầu xông ra hào quang, thiên thần biết người đại phước chẳng đánh lại hóa gió đi mất. Tôn Yên chẳng thấy thiên thần thì rất mừng, quày ngựa xuống đài, đánh tới trung ương. Lúc ấy ba tướng ba phía, cũng nhờ có linh phù, chặt ngã cờ tới trung ương, chiên trống vang trời dội đất. Ngũ lão nghe sấm nổ, tưởng là Nam Cực làm sấm, sai chúng tướng vào trận, không dè có người đến phá. Còn Nam Cực nghe sấm nổ thì tưởng ngũ lão đánh Tôn Tẩn với Mao Toại. Ngũ lão ngước mặt lên, chẳng thấy thiên la thì giận lắm, áp lại phủ vây Nam Cực.
Nói về Tôn Yên giực ngựa chạy tớio, thấy một người mặt trắng, râu bạc đang đánh với Tôn Tẩn và anh em Vương Thuyền thì giận lắm, nạt lên một tiếng, hươi thương nhắm lưng Tây Ba đâm tới. Để quân nghe có tiếng ngựa chạy, liền quay lại thấy mũi thương Tôn Yên đâm tới, giận lắm nói: "Vì sao thằng phàm phu dám lén đâm ta?" Liền giục lộc bay tránh khỏi cây thương. Tôn Yên đâm trật qua, vừa lấy thương lại thi nghe nạt một tiềng, bị như ý đánh xuống. Tôn Yên lật đật cử thương lên đỡ, hai tay rúng động, liền giục long mã qua khỏi. Tôn Tẩn xem thấy, la lên rằng: "Tây Ba không được hại cháu ta" Bèn hươi gậy rước đánh. Tây Phương Sóc cũng chạy tới tiếp đánh. Ngũ lão bị bọn Nam Cực vây phủ thì cười nói: "Hay cho bọn Nam Cực, ta vây bọn ngươi, sao bọn ngươi trở lại vây ta, khách mà làm chủ vậy?"
Bèn liệng chưởng tâm lôi, miệng niệm thần chú, tức thì bốn phía hào quang chớp nháng, thần bình thần tướng áp lại chẳng biết bao nhiêu, những người ngựa phàm gian thấy binh thần đều hãi kinh té hết, kêu khóc vang trời. Bọn Nam Cực thấy vậy liền hóa phép thần thông, những là: Quạt long tu, đả tiên bài, đâu tiên võng, đả tiên thiên, hạnh huỳnh kỳ, kiết long thằng, rần rần rớt xuống. Đông Ba liệng hỏa, Trung Ba liệng thổ; đỏ trắng, vàng, xanh, đen, năm sắc; thủy qua đông, mộc qua nam, thổ qua tây, kim qua bắc, hỏa ở trung ương; tương sanh tương khắc, tương khắc tương sanh, biến hóa vô cùng, thiệt tiên thiên phép bửu rất diệu. Nam Cực nói: "Năm thằng già nó làm phép bổn mạng của nó đó!" Anh em Đông Phương Sóc, Bạch Viên, Bạch Hạc, Tôn Yên xem thấy lật đật đứng theo phương hướng, trong miệng niệm thầm ba tiếng: Bửu hiệu, bỗng thấy năm vầng mây trên không rớt xuống: Kim cang tử rớt xuống phía tây, Quản Hậu tử rới xuống phía đông, Nguyên Lưu Tử rớt xuống phía bắc, Thượng lưu tử rớt xuống phía nam, Trường Sanh tử rớt xuống trung ương; tức thì nước không sóng dợn, lửa chẳng cháy lên, núi đều tan hết, gươm đao không thấy, cây gỗ chẳng còn. Năm vị đế quân trông thấy năm vị Tôn giả đứng phân năm phía, trong lòng cả kinh. Năm vị Tôn giả kêu nói: "Các động đạo hữu chớ đánh, chúng tôi có lời tỏ cáo". Nam Cực thấy có năm vị tôn giả đến thì rất mừng, liền dạy các tiên thâu phép về, bước tới cúi đầu nói: "Rất cám ơn Tôn giả, đến giải nạn cho chúng tôi". Tôn giả nói: "Lão tổ xuống chốn hồng trần, không dè chúng tôi cũng phải tới nơi sát giới, chỗ này không phải là chỗ chúng ta ở đặng, xin các vị hãy đi về núi. Tôi vâng mạng Bàn Cổ tới đây vây giảng hòa" Nam Cực nghe rồi nói: "Tôi xin vâng theo pháp chỉ". Tôn giả hỏi năm vị đế quân rằng: "Vì sao giận dỗi, bày ra trận lợn hại này mà vây các tiên, là chớ chi vậy?" Ngũ lão nói: "Không phải chúng tôi giận hờn chi mà sanh ra chuyện này, vì Nam Cực binh vực học trò, trái trời làm nghịch, Hải Triều cùng bọn tôi xuống núi, chẳng qua vì tình đồng đạo, chẳng phải có lòng chí quấy". Năm vị tiểu chúa nói: "Đế quân lòng hay háo thắng, hôm nay sao chẳng khứng về non". Ngũ lão nói: "Nam Cực bắt hết mười hai tên học trò của ông Hải Triều mà giam tại tỏa tiên lao, nếu chịu thả ra, thì ai về núi nấy, chúng tôi mới hết giận, ba lượt cướp tỏa tiên lao, nay bọn Nam Cực chẳng chịu thả về, mà Tôn giả lại phá mất phép bửu của chúng tôi thì Nam Cực làm chi chúng tôi được, chúng tôi cũng tình nguyện bỏ chức của trời, cùng với Nam Cực định phân cao thấp" Ngũ tiểu chúa cười nói: "Đế quân là người đao đức thề nào mà nói ra như vậy, thì hai bên há chẳng nín sao, nay Nam Cực ở đây, vậy nói với người mau về Lâm Tri, thả các tiên động Vân Quang, bằng quả thiệt chẳng thả ra, chừng ấy các đế quân sẽ xuống; thôi, hãy theo chúng tôi mà trở về phục chỉ". Nói rồi dẫn năm vị ngũ lão bay tuốt lên mây. Lúc ấy còn có một mình Hải Triều, cô chưởng nam minh, bèn dẫn các học trò tới đài Thiên môn, trong bụng tính tới đó cùng vua tôi Thủy Hoàng ra trận, không dè vua Tần cùng Vương Tiễng, Tử Lăng trốn đâu bao giờ rồi bao giờ rồi. Hải Triều dẫn các tiên về dinh.
Nói về Nam Cực thấy năm vị tiểu chúa, cùng ngũ lão về núi rồi, trong trận chẳng có binh tần, bèn niệm chú đưa thần về hết. Dạy binh Tề đập phá đài dất nát tan, giây phút Sum la thóa ra đất bằng, rồi cùng các tiên cỡi mây về thành Lâm Tri. Tương vương truyền chỉ bày yến chay, cùng Nam Cực, các tiên ăn mừng. Nam Cực dạy Tôn Tẩn, đến tỏa tiên lao dạy quân khiêng các tiên tới điện bỏ xuống, người người như hình cây người đất. Nam Cực than thở nói: "Không phải ta chẳng có lòng từ bi, chẳng qua là kiếp số các ngươi như vậy". Bèn dạy Tôn Tẩn gỡ hết bùa, kêu cho tỉnh lại. Tôn Tẩn vâng mạnh, dạy đem nước lạnh, lấy gươm nga my, họa phủ niệm chú, phun nước lên mặt các tiên, giây phút người người say mới tỉnh, chà mày dụi mắt, đứng dậy, ngó thấy Nam Cực ngồi giữa, các tiên ngồi hai hàng. Tôn Tẩn cầm gươm đứng một bên, thì không rõ cớ gì lại bị Nam Cực bắt, mà ngồi tại chỗ này, rồi nghe Nam Cực nói: "Hôm qua có năm tiểu chúa, xuống cùng ngũ lão giảng hòa về núi, nay Hải Triều ở trong dinh tần, ta tha chúng ngươi về thấy nhau, lẽ thì đánh chúng ngươi ít gậy, song ta vị Hải Triều cùng ngũ lão, nhiêu dung lỗi mọn cho chúng ngươi, nếu còn tái phạm, thì ta đánh một trăm, thôi mau mau về động Vân Quang". Bèn lấy bửu bối của Hải Triều, mà đưa cho các tiên đem về và dạy Bạch Viên đưa các tiên ra khỏi thành. Các tiên túng phái cáo từ, cỡi mây về dinh.
Nói về Hải Triều cùng các tiên và Thủy Hoàng đang bàn luận việc trận Sum La, Thủy Hoàng cúi đầu chẳng nói tiếng chi. Kế quan giữ cửa vào báo nói: "Có các tiên động Vân Quang đứng ngoài cửa dinh, xin vào ra mắt". Thủy Hoàng nghe nói thấy kinh, nói: "Có họa tới rồi, đừng cho chúng nó vào mà khốn". Quan giữ cửa bẩm rằng: "Chúng tôi dạy quân cung tên bắn nó, mà chúng nó nói: "Xin vào dinh ra mắt bệ hạ". Lúc ấy vua Tần hồn bất phụ thể, lật đật đứng dậy hỏi Kim Tử Lăng rằng: "Chẳng biết yêu đạo xứ nào, giả mạo học trò lão tổ, e việc này cũng là phép Tôn Tẩn đó". Hải Triều nói: "Dẫu thiệt Tôn Tẩn đi nữa, có tôi đây, không hề gì, xin bệ hạ chớ lo". Thủy Hoàng nói: "Lão tổ chẳng rõ, lúc trước bị nó mấy lần làm rối loạn, dường như nghiêng sóng đổ biển, nhơn dân đồ thán, huống chi nó phép thuật vô biên, trong dinh ta không có ai mà cự lại nó. Lão tổ chớ chọc đến nó thì xong hơn".