Lúc ấy ở bên Tề, Tôn Tẩn đã đoán quẻ biết rõ, bèn đem chuyện đó thuật lại cho Nam Cực. Nam Cực nói: "Pháp diệu của ngũ lão, thì đến tam giáo thánh nhơn cũng khó làm chi nổi. Bọn va tu luyện sống lâu bằng trời, cùng mặt nhật, mặt nguyệt đồng sáng, nên xưng làm năm vua trong năm phương, làm đầu ngũ hành. Đông Ba thì chấp chưởng phương đông, làm đầu trong ngũ hành. Đông Ba thì chấp chưởng phương đông, đông thuộc mộc, mộc năng sanh hỏa, hễ dùng lửa ấy thì cỏ cây muôn dặm cũng đều tan nát. Bắc Ba tinh khí thuộc thủy, dùng đến nước ấy thì dầu núi Thái Sơn cũng chảng ngăn lại được. Nam Ba chấp chưởng binh đinh hỏa, lửa đó không có vật chi ngăn cản được. Tây Ba chấp chưởng canh tân kim, luyện thành kim đao, kim đao ấy có phép thâu hết thảy các đồ binh khí của phảm gian. Còn Trung Ba chấp chưởng Mậu Kỷ thổ, dùng đến đất ấy thì dầu xa muôn dậm các vật đều bị đè xuống. Phép tiên thiên của bọn va thiệt rất nên lợi hại lắm". Nam Cực vừa nói xong thì Tôn Tẩn bẩm ràng: "Nếu bọn va chẳng dùng đến phép báu làm chi, khi đó ta nhân kế ra mưu, làm như vầy... Như vầy... Khi khá cứu đặng cơn gấp rút". Nam Cực nghe kế rất hay, bèn dạy Vương Thuyền, Vương Ngao, Bạch Viên, Mao Toại, tới canh ba đến tỏa tiên lao, đem hết các chơn nhơn sang điện phía tây, rồi bốn người giữa gìn cho nghiêm ngặt. Bốm người lãnh lịnh đi rồi, Nam Cực dạy Đông Trĩ Quan ra chùa Tam Thanh ở cửa cấm môn, lấy mười lăm pho tưởng đất, đúng đến canh ba đem bỏ vào tỏa tiên lao. Điều khiển xong rồi, Nam Cực và Tôn Tẩn cùng các tiên ngồi ở điện Văn Ba đợi giờ làm việc.
Nói về bên dinh Tần, khi gần tới canh ba, Hải Triều bảo Trung Ba bói xem các chơn nhơ còn để đó hay Nam Cực đã đưa đi chỗ nào rồi. Trung Ba bói xong nói rằng: "Quả còn ở đó". (Vốn Hải Triều chỉ bảo Trung Ba bói xem các chơn nhơn có còn ở đó không, chớ không bảo các việc khác, nên Trung Ba nói một sự đó thôi. Trung Ba bói thấy các chơn nhơn còn ở tỏa tiên lao, vì lúc đó chưa đến canh ba nên các chơn nhơn chưa bị đem đi chỗ khác). Bói xong rồi Hải Triều bèn cùng Ngũ lão cỡi mây bay tới Lâm Tri. Đến nơi ngó thấy vắng lặng, thì tưởng là Nam Cực chẳng có đề phòng, bọn Hải Triều bèn dùng phép ẩm thân tới Văn Ba điện thấy Nam Cực và Tôn Tẩn cùng các tiên ông đang ngồi nói chuyện, song nhìn mãi chẳng thấy Vương Thuyền, Vương Ngao, Bạch Viên, Mao Toại ở đâu. Hải Triều nói: "Bọn Vương Thuyền, Vương Ngao, Bạch Viên, Mao Toại chẳng thấy ở đây, chắc là chúng nó giữ tỏa tiên lao". Đông Ba nói: "Bốn người đó giữ thì càng dễ lắm".
Nói đoạn cùng đi tới tỏa tiên lao, chẳng thấy bóng người chi hết Hải Triều liền bước tới gỡ bùa trên cửa rồi đi thẳng vào trong, bỗng phía ngoài có tiếng la hét om sòm. Tôn Tẩn cỡi trâu chạy tới, ngũ lão thấy vậy vội vàng ra ngăn đánh Tôn Tẩn, để một mình Hải Triều vào cứu chơn nhơn. Hải Triều khi vào tới trong tỏa tiên lao thấy tối đem mù mịt bèn dùng gươm cù long chỉ ra, tức thì xẹt lên một làn kim quang sáng chói, ngó thấy mười lăm tên học trò ngồi chung một chỗ thì kêu rằng: "Các trò hãy mau mau theo ta thoát ngục". Kêu rồi không nghe tiếng đáp lại. Hải Triều tưởng các học trò còn bị bùa mê liền lấy vô cực đồ trải ra thây hết các học trò bay tuốt ra khỏi tỏa tiên lao, nhắm dinh Tân bay tới. Lúc bấy giờ Hải Triều cứu được các chơn nhơn bay về rồi thì chẳng đánh nữa đều cỡi mây bay hết về Tần. Ngũ lão theo Hải Triều vào đại trướng ra mắt Thủy Hoàng, Thủy Hoàng rất mừng, bèn rước bọn Hải Triều cùng mười lăm vị chơn nhơn vào nơi đại điện rồi truyền bày yến chay ăn mừng, dạy Tử Lăng và Vương Tiển bồi yến mười lăm vị chơn nhơn.
Hai người vâng lệnh rồi theo thứ tự mời các chơn nhơn, song các chơn nhơn chẳng ăn mà cũng chẳng nói làm sao. Vương, Kim mời đến hai ba lượt cũng đều như vậy. Hải Triều ngó thấy nói rằng: "Có lẽ các học trò của ta bị Nam Cực trấn yếm đã lâu, nên hãy còn mê muội, thôi để ta làm phép cứu tỉnh các học trò ta" Nói rồi dạy quân lấy một chén nước lạnh, Hải Triều dùng nước phung vào mặt các chơn nhơn. Tức thì các chơn nhơn đó biến lại nguyên hình tượng đất làm cho đại điện vua Tần trong như chùa miễu. Hải Triều cùng ngũ lão xem thấy cả giận, sai Tử Lăng, Vương Tiển dẫn quân khiêng ra ngoài đập cho bể nát, song Thủy Hoàng xim đem bo ra miễu bên tây thành, ba mươi tên quân áp vào khiêng các thây đất ra dinh, Tử Lăng và Vương Tiển thân đi đưa dẫn. Đi vừa khỏi dinh vài dặm, bỗng thấy Tôn Tẩn ở đâu đi tới chận đường, ba mươi tên quân hoảng kinh đều quặng thây chạy tuốt. Tử Lăng và Vương Tiển cũng đều bỏ chạy. Hai người chạy một lúc, thì ngó lại thấy mấy vị tiên tôn bằng đất ấy, đều rượt theo mình. Mọi người hồn phách đều bay quân sĩ kêu la cứu mạng, Kim, Vương hai người chạy riết tới cửa viên môn nhảy xuống chạy vào Huỳnh la bửu trướng, không kịp làm lễ, vừa thở vừa nói: "Không xong, không xong, hình đất tác quái rồi, rượt vào tới trướng". nói mà bộ đớn dác hoảng kinh. Thủy Hoàng quay đầu thấy mười lăn cái hình đất bay theo gió bụi, chạy vào tới dinh, vua tôi nhà Tần bay hồn mất vía, hoảng kinh chạy nhào. Hải Triều ngó thấy giận lặn, vội vàng chạy ra nạt rằng: "Sao không đứng lại?" Bèn liệng chưởng tâm lôi nổ lên vài tiếng sấm nổ, các hình tưởng đất đều đứng lại hết, Hải Triều lại dạy các quân đến khiêng các hình tượng đất đi, quân sĩ run sợ chẳng dám đến khiêng, hai người khiêng một cái thây đất, đi được chường ít bước, bỗng thấy Tôn Tẩn cỡi trâu đứng trước trân trân, quân sĩ bèn quăng thây bỏ chạy. Hải Triều thấy vậy cả giận múa gươm tới chém Tôn Tẩn. Tôn Tẩn cử gậy rước đánh, năm vị đế quân áp đến hiệp sức cùng Hải Triều phủ vây Tôn Tẩn, kế có Kim Tử Lăng và Vương Tiển đến. Tử Lăng xông vào phụ vây Tôn Tẩn còn Vương Tiển thì dạy quân đem thay đất ấy mà đập bể.