Củng Phi, thì cả kinh thất sắc, than vắn thở dài, nói: "Như vậy biết làm sao cho
đặng". Tử Lăng tâu rằng: "Xin bệ hạ chớ lo, tôi tưởng lại, lúc nọ đánh nơi Dịch
Châu, Hải Triều thánh nhân xuống núi, thỉnh ba giáo chủ bày hội bình linh, đang
giữa ban đêm, dạy Tôn Tẫn về núi, nay có cãi trời, và trái nghịch mạng Tam giáo, ở
nước Lâm Tri khuấy rối, nếu Hải Triều Thánh nhân hay được, có lẽ nào người không
giận sao? Vậy để tôi đốt hương, bệ hạ kính thành đảo cáo, nếu lão tổ hay được sự
tình, chắc làm sao người cũng giận xuống núi, thì có sợ gì Tôn Tẫn thần thông quảng
đại". Thủy Hoàng mừng lắm nói: "Lời Quốc sư phân nhằm lẽ, truyền bày hương án
cho mau". Tử Lăng đốt hương, Thủy Hoàng, cúi lạy, khấn vái một hồi, khói hương
bay tuốt lên trên không, đến núi cao sơn cổ động.
Lúc ấy Hải Triều đang ngồi trong động, niệm Huỳnh kinh, xảy đâu một làn khói
hương bay tới, lão tổ biết rõ sự tình, trong lòng giận lắm, nói: "Đáng giận thay thằng
cụt, khi dễ ta, và trái nghịch ý trời, chẳng tuân pháp chỉ, vậy ta phải xuống trần một
lần nũa mới xong, đặng đến Đông Tề cùng thằng cụt định phân cao thấp" Bèn dạy
dẫn thanh mao hẩu vào động lập tức. Lúc ấy kinh động đến vị Đông Ba Đế quân,
nên bước ra ngăn cản (vốn học trò của ông Hải Triều có hai mươi bốn người, trong
đó có một vị Đông Ba Đế quân, làm đầu trong các thần tiên ấy). Đế quân thấy thánh
quân nổi giận, vội vàng bước ra cúi đầu nói: "Tổ sư trong không lòng việc, đang học
huỳnh kinh, vì sao trong lòng giận dữ muốn xuống núi, chẳng hay đi chỗ nào?" Hải
Triều nói: "Hiền đồ chưa rõ, hôm nay Tôn Tẫn cãi trời làm quấy, không vâng lời tam
giáo, lại ở Đông Tề, bày trận bát môn kim tỏa, đánhKim Tử Lăng thua chạy, ta lấy
làm giận lắm, nay ta quyết xuống núi cùng Tôn Tẫn so tài cao thấp" Đế quân
khuyên giải rằng: "Xin sư phụ bớt giận, nghe đệ tử tỏ phân đôi lời: Sư phụ dễ chẳng
biết Tôn Tẫn ở Dịch Châu, cả đánh hơn hai trăm trận mỏi mệt, biết bao nhiêu công
cán, còn không bắt nó đặng, có dễ dàng gì đâu mới thỉnh đặng tam giáo thánh nhơn
xuống phàm cùng nó giảng hòa, nếu phen này sư phụ xuống hồng trần, mở lòng
chém giết, thì chẳng biết này nào xong đặng, e lụy đến thánh đức, nay Tôn Tẫn ở
Lâm Tri khuấy rối, chi bằng sai một vị thần tiên xuống bắt nó mà trị tội nghịch trời,
chẳng là lưỡng tiện hơn". Hải Triều nói: "Hiền đồ phân nhằm lý". Bèn kêu Mao
Bôn, hiệu là Ngũ lôi chơn nhơn mà nói rằng: "Ngươi hãy chịu phiền xuống núi, ra
mắt Thủy Hoàng cùng Tôn Tẫn đối địch". Mao Bôn bước ra cúi đầu nói: "Xin vâng
pháp chỉ". Hải Triều nói: "E ngươi không phải là tay đối thủ với Tôn Tẫn, ta cho
ngươi hai cuốn thần thơ, nếu đánh hơn thì thôi, bằng đánh không lại sẽ coi thần thơ
làm như vậy, như vậy..." Mao Bôn lãnh thiên thơ lạy ta, bước xuống điều trượng,
mình ngồi mai huê lộc, bay bổng trên không, giá vụ đằng vân, trong nháy mắt đã
đến Đông Tề. (Nguyên vị chơn nhơn này khác lạ hơn chúng, vốn người làm đầu
trong ngũ lôi, khi đứng có dạng sấm gió theo mình). Quân kỳ bài bên Tần thấy một
vị chơn nhơn bay trước cửa, người người đều kinh lòng vỡ mật bàn nói lăng xăng với
nhau: "Tên cỡi nai đó, không biết thiệt người hay là quỷ, vì sao trên mặt đầy những
lông đen, ai thấy mà không sợ". Có người nói: "Va là người tu hành, tưởng có khi
cùng với quân sư ta có tình bằng hữu chi đây, nên đến mà thăm viếng cũng không
biết chừng, để tôi kêu va một tiếng thử coi". Bèn kêu rằng: "Người thầy tu cỡi nai
kia, chớ đi tới trước, đó là dinh của quân mã đến mà løàm chi?" Mao Bôn nói: "Ngươi
mau báo cho Vương Tiễn, Kim Tử Lăng hay rằng: Có Ngũ Lôi chơn nhân ở động
Vân Quan đến đây". Quân vào đại trướng báo lại, Thủy Hoàng cả mừng, bèn dẫn
văn võ mở hoác cửa dinh. Chơn nhơn vội vàng bước xuống mai huê lộc, Tử Lăng,
Vương Tiễn bước tới dắt mai huê lộc, tiếp gậy trà điều. Thủy Hoàng thấy tướng mạo
tên chơn nhơn ấy khác thường, trong bụng mừng thầm, mời vào trướng phân ngôi
chủ khách uống trà, chuyện vãn một hồi rồi Thủy Hoàng lui triều.
Nói về Củng nương nương bị chứng ngự giáp phong, bệnh khi mê khi tỉnh, thuốc
trị chẳng lành. Tương Vương buồn bực lo rầu, xảy nghe quân nội thị báo nói: "Nam
phụng vương cùng Lý vương phi vào cung". Tương Vương đứng dậy tiếp rước, Lý
Phù Dung giường nằm ra mắt quốc mẫu, xem thấy Củng nương nương mê man chẳng
biết, đổ mồ hôi từng chập, nằm ngay trên giường, bệnh thế trầm trọng. Lý Phù Dung
coi rồi rõ biết chứng bệnh, bèn tâu cùng Tương Vương rằng: "Quốc mẫu bị chứng
ngự giáp phong, bệ hạ chớ lo, tôi trị chứng ấy lành đặng". Tương Vương cả mừng
nói: "Vương thiểm trị đặng bệnh ấy, xong chưa rõ dùng thuốc chi?" Lý Phù Dung
nói: "Không dùng đồ phàm vật, có thuốc kim đơn của bà thánh mẫu cho tôi, hay trị
đặng trăm chứng của người phàm gian: Nếu quốc mẫu uống rồi chắc liền thấy
mạnh". Nói dứt lời lấy một hội linh đơn mài với nước, dạy cung nga đỡ quốc mẫu
dậy, cạy răng đổ thuốc, tức thì thông xuống tam quan thấu qua cửu khiếu, đuổi tan
phòng tà. Nương nương mở mắt, Tương Vương vui mừng chẳng xiết nói: "Mấy thuở
đặng vương thiểm nhọc lòng, trẫm chẳng dám quên ơn". Phù Dung bước tới làm lễ ra
mắt, nói: "Thiếp là con gái Hộ quốc công, tên Lý Phù Dung học trò bà Kim Quan
thánh mẫu". Bèn đem việc cứu Nam phụng vương và kết làm chồng vợ, dùng linh
đơn điều trị cho Quốc mẫu bịnh lành, mà thuật lại hết một hồi, Củng nương nương
nghe nói, vui mừng chẳng xiết, vội vàng bước xuống long sàng nói: "Mang ơn
vương thiểm cứu sống, chẳng dám quên". Liền dạy cung bày yến cùng vương thiểm
ăn mừng.
Nói về Thủy Hoàng lên trướng, hỏi Tử Lăng rằng: "Quân sư chiếm quẻ nói Tôn
Yên đang ở Lâm Tri, thì trẫm liệu khó hơn nó đặng, vậy chúng bay có kế chi cao
kiến nếu có ai thắng đặng Tôn Tẫn thì đánh, bằng không có người kỳ năng dị thuật
thì trẫm rút binh về nước, cho khỏi hao binh tổn tướng". Chúng tướng lẳng lặng làm
thinh, không ai dám lại, lúc ấy Ngũ lôi chơn nhơn bước ra, Thủy Hoàng đứng dậy
cười: "Chơn nhơn có kế chi lạ chăng?" Mao Bôn nói: "Bần đạo hôm nay xuống núi,
xin đến Lâm Tri cùng Tôn Tẫn trách nó một phen, như nó chịu về núi thì thôi, bằng
chẳng chịu, tôi sẽ cùng nó định tài cao thấp" Thủy Hoàng đứng dậy cười nói: "Chơn
nhơn hãy tiểu tâm cẩn thẩn, chớ có bắt chước như Châu, Tần đạo nhơn, bày trận tru
tiên, toan bắt Tôn Tẫn, chẳng những vô ích mà thôi, trở lại chết hết bấy nhiêu binh
mã, xin đạo trưởng phải tâm tư rồi sẽ làm thì hay hơn". Mao Bôn tánh nhưlửa đốt, ưa
khen chẳng ưa chê, nay nghe mấy lời Thủy Hoàng nói khích, có đâu nín đặng kêu
lớn rằng: "Thánh chúa chớ giương chí khí người, mà dằn mất cái oai phong mình,
bần đạo nào có sợ chi, nó ba đầu sáu tay, thần thông quảng đại, hễ đến nơi thì tôi bắt
liền theo tay"Nói dứt lời hăm hở xuống trướng, xách trượng lên nai, chẳng đem quân
mã một mình tuốt đến Lâm Tri kêu lớn rằng: "Bớ quân Tần, ta là học trò của ông
Hải Triều Thánh nhân ở động Vân quan. Là Ngũ Lôi chơn nhơn đến đây mời Nam
Quận Vương của nhà bây ra cho tao nói chyện". Quân tuần chạy ngựa vào triều phi
báo. Lúc ấy Tương Vương cùng Tôn Tẫn đang lúc luận việc quân tình. Xảy nghe
quân báo bèn hỏi Tôn Tẫn rằng: "Ngũ Lôi chơn nhơn là người bực nào mà nó dám
kêu tên á phụ ra đánh?" Tôn Tần nói: "Ngũ Lôi chơn nhơn là học trò của ông Hải
Triều, làm đầu trong đám độâng thần thông họ Mao tên Bôn. Va tánh như lửa đốt,
thần thông huyền diệu. Liệu va đến đây, ắt việc chẳng lành, nay lại chỉ tên mời tôi
chắc không ý tốt". Viên Cang nghe lời nói của Nam Quận Vương có ý khiếp sợ Mao
Bôn trong lòng chẳng đẹp tức giận, vào ra mắt bẩm rằng: "Tổ Sư chẳng cần kinh sợ,
để tôi là Viên Cang đây, tình nguyện ra trước, giết thằng yêu đạo, mới tiêu cái khí
giận vô cùng của tôi". Tôn Tẫn nạt lớn nói: "Giỏi cho thằng nghiệt chướng! Mi có tài
chi, dám nói lớn mật, nó không phải như quan binh đích tướng chi, đánh thiệt giết
thiệt, mà mi hòng đánh đặng, chớ nó là học trò ômh Hải Triều, thần thông quảng
đại, mi đâu phải tay đối thủ, sao không lui xuống cho mau". Tiểu gia đang lúc hứng
chí hăng lòng, bị Nam Quận Vương nạt lui trở xuống.
Tôn Tẫn nạt lui Viên Cang rồi, trong bụng nghĩ rằng: "Nay Mao Bôn kêu đánh, ý
muốn ra trận, lại sợ mắc nạn ngũ lôi, nếu không đi, thì bị chúng chê cười nói ta sợ
nó, như vậy chẳng là đem cái thanh danh ngày trước mà thả xuống dòng trôi, ta nghĩ
lại, ba năm tai nạn cũng đã qua khỏi rồi, bây giờ có khi không đến nỗi điều chi đại
hại". Nghĩ rồi nói: "Bệ hạ chớ lo, để tôi ra bắt sống Mao Bôn". Tương Vương cả
mừng nói: "Nếu đặng á phụ ra đánh, thì trẫm cao gối chẳng lo". Tôn Tẫn từ giã vua
xuống trướng dạy Tôn Yên hết lòng phụng đãi quý nhơn, thuốc thang cho thường
không đặng xa lìa Đơn Phụng các, dặn rồi cỡi trâu, dẫn sáu tướng Toàn Sơn và bọn
Viên Cang, mười bốm vị Ấm tập, phát ba tiếng pháo ra thành. Mao Bôn hươi trượng
xốc tới, chỉ Tôn Tẫn mà hỏi lớn rằng: "Người tới đó có phải là Nam Quận Vương
chăng? Xin dừng lại, có ta chờ đây". Tôn Tẫn dừng trâu vòng tay nói: "Ngũ Lôi chơn
nhơn! Ta chào đó, xin hỏi chơn nhơn sao không ở động Vân quan mà học tập tu chơn
đến đây có việc chi chăng? Mao Bôn nói: "Ta không phãi ý riêng mà xuống núi, nay
đến đây, có lời khuyên tỏ cùng ngươi". Tôn Tẫn hỏi: "Có lời chi, nói cho ta nghe
thử".
Mao Bôn cười nói: "Liễu nhứt chơn nhơn, vốn ngươi thông sáng, há chẳng biết
thuận thiện giả tồn nghịch thiên giả vong, Vương Tiễn phò giúp vua Tần, gồm thâu
sáu nước là bởi mạng trời đã định, vì sao Chơn nhơn cãi trời ở đất Dịch Châu, cả
đánh mấy năm, hao tốn sinh linh vô số có thầy ta tới bày hội bình linh thỉnh ba giáo
chủ cùng ngươi giảng hòa, lẽ là ngươi phải về núi, vì sao còn ham luyến hồng trần,
lại ở Đông Tề mà sanh sự, lén bày trận bát môn kim tỏa, vấy khốn Tử Lăng, nay ta
vâng mạng thầy xuống núi nếu ngươi nghe theo lời ta khuyên bảo, lập tức trở về cổ
động, bỏ trốn hồng trần sát giới, bọn ta là người tu hành, không phải chỗ tới, chẳng
hay ý Nam quận vương thế nào?" Tôn Tẫn nói: "Chơn nhơn phân nói chuyện nào
cũng phải hết, tôi đâu dám chẳng tuân, duy còn một việc chẳng biết chơn nhơn có
khứng dung nạp chăng?" Mao Bôn nói: "Có chuyện gì xin phân ta rõ". Tôn Tẫn nói:
"Tôi dễ chẳng biết Vương Tiễn bình thâu sáu nước, phò giúp Thủy Hoàng, vốn là
vâng sắc chỉ ngọc đế vì đất Lâm Tri, số trời mười một năm chưa mãn, tuy rằng
phước trời đã định, nhiều một ngày cũng không đủ sống, thiếu một ngày cũng không
đủ chết, ấy là điều thứ nhứt, hai nữa là mẫu thân tôi ở Lâm Tri đương thọ (là còn
sống) hãy còn ba tháng, chờ trăm năm lìa thế, mai táng xong rồi, chừmg đó tôi về
núi chẳng quản Lâm Tri còn mất, xin chơn nhơn rộng dung cho tôi chín tháng, ấy là
cái ơn đức của chơn nhơn đó". Mao Bôn ngẫm nghĩ rằng: "Chín tháng cũng chẳng
bao xa gì, song vì trong dinh Tần, ngày tốn ngàn vàng, hai nữa thánh nhơn sai khiến,
đâu dám tự chuyên". Nghĩ rồi nói với Tôn Tẫn rằng: "Lời ngươi phân đó sai rồi, ngỡ
là một tháng nửa tháng chi còn khá dung đặng, chớ ngoài trăm ngày, việc lâu sanh
biến, vốn là ngươi chối từ, chẳng khứng về núi, ta đâu dám chịu". Tôn Tẫn nói: "Nếu
chơn nhơn chẳng chịu thì ắt hai bên không tiện, nếu ngươi y lời ta nói thì hai bên trọn
tốt, chẳng lỗi tình đồng đạo". Mao Bôn giận nói: "Làm sao mà không tiện, có khi
ngươi dám cùng ta đáng chăng?" Tôn Tẫn mỉm cười nói: "Trước mặt chẳng vị tình hễ
có tài thì sống, không tài thì chết". Mao Bôn giận lắm nói: "Dám cả gan cho thằng
cụt! Người đồn mi lòng gian dối trá, thiệt chẳng hư truyền, ta đã xuống đây đâu
khứng tha ngươi". Nói dứt lời giục mai huê lộc, tay múa trà điều, nhắm ngay đầu
Tôn Tẫn đánh xuống, Tôn Tẫn hươi gậy rước đánh, đến hai mươi hiệp. Mao Bôn
ngăn đỡ chẳng kịp, kéo trượng chạy dài. Tôn Tẫn gật đầu chỉ nạt rằng: "Giỏi cho
Mao Bôn mi chạy đường nào?" Bèn quất trâu rượt theo, Mao Bôn ngó thấy mừng
thầm, liền với sau lưng rút cây nhiếp hồn kỳ, xoay qua Tôn Tẫn phất lên một cái làm
cho cặp mắt tối đen, phất luôn ba cái choáng váng mặt mày,la: "Không xong, nó là
cờ nhiếp hồn, nếu phất thêm ít lần nữa, ắt phải hao tán tinh thần, mà lại tánh mạng
cũng khó gìn". Bèn lật đật rút gươm nga my, hớp chơn khí mặt trời, thổi lên ngọn
gươm cháy lên rầm rầm ào tới trước mặt Mao Bôn; lúc ấy Mao Bôn đang phất cờ,
chẳng đề phòng, bị một trận thần hỏa bay tới, làm cho bộ lông đen nơi mặt đều cháy
tiêu hết, phồng da lở thịt, đau nhứt khó chịu có đâu tưởng đến sự phất cờ nữa, hai tay
vò mặt lăng xăng bỏ cây cờ xuống đất, bị lửa cháy tiêu, Mao Bôn lấy làm buồn bực
nghĩ thầm rằng: "Ta không dè thằng cụt, biến hóa lửa đốt cờ nhiếp hồn, cũng không
đến nỗi bị ngặt, vì mất phép Hải Triều lại đốt cháy hết lông mặt ta, biểu làm sao mà
về thấy người cho đặng". Càng nghĩ càng giận liền quày nai lại đánh. Tôn Tẫn cười
ngất: "Chớ giận ta, đốt bộ lông mặt người rồi bây giờ coi càng xin tôi hơn nữa" Mao
Bôn nghe nói tức giận hét lớn rằng: "Chướng cho thằng cụt, tức chết ta chưa, mi chạy
đâu". Giục nai hươi trượng đánh tới, Tôn Tẫn tránh khỏi, cặp gậy trên dưới múa lăng
xăng đánh riết làm cho Mao Bôn cứ đỡ lo gạt, chớ không sức đâu đánh lại.
Mao Bôn nghĩ rằng: "Phép gậy thằng cụt rất nên giỏi lắm, chi bằng dùng phép
báu, giết nó xong hơn". Nghĩ rồi dùng phép sư tử khuyên chờ cho gậy Tôn Tẫn đánh
xuống liền xốc tới vài bước, liệng ngũ lôi thần tháp lên giữa không trung, xảy thấy
gió ào ào, khí mờ mịt. Tôn Tẫn nói: "Không xong, vốn là ngũ lôi thấn tháp bay
xuống chẳng luận tiên phàm, hễ đè nhằm tan nát, ta đâu cự nổi". Nói vừa dứt lời,
Mao Bôn liệng chưởng tâm lôi nổ lên một tiếng, tức thì thần pháp chớp nháng ngời
ngời, nổ tưng bừng vang trời động đất rớt xuống ngay đầu Tôn Tẫn, người và trâu
đều bị đè hết. Chúng học trò xem thấy hoảng kinh, mắt ngó trân trân miệng không
nói đặng. Mao Bôn quày nai đến trước cái tháp kêu nói rằng: "Tôn Tẫn, người anh
hùng cái thế, nay phải bị tháp đè mà chết, trước lúc mi tung hoành không ai đánh lại,
đến nỗi thầy ta xuống núi cũng không làm chi ngươi đặng, hôm nay ngươi gặp thằng
Mao Bôn này ấy là vừa kỳ ngươi hết mạng; vả chăng ta cùng ngươi vốn không cừu
hận, lời tục có nói: "Mắng người chớ xoi việc tệ, đánh người không đánh nơi mặt rất
đỗi mặt kia còn không đánh, vì sao ngươi xuống tay độc mà đốt một bộ lông ta cháy
hết, ta nổi nóng lên nên mới liệng thần pháp đè ngươi, hễ là trả người thì người trả
lại, mi chớ trách ta"Nói rồi đọc thần chú thâu thần tháp về, giở coi thi hài Tôn Tẫn,
vùng thất thanh nói: "Giỏi cho thằng cụt! Vì sao nó chạy thoát khỏi mà bỏ cái hình
giấy lại đây làm cho nhọc nhằn bấy nhiêu khí lực của ta; nguyên là để một cái hình
trâu và người đều bằng giấy cả thảy, thằng cụt lại đi đâu mất rồi". Xảy nghe tiếng
người nói: "Chẳng cần nhọc lòng, Tôn Tẫn ở đây". Mao Bôn nghe nói xoay mặt bốn
phía xem coi, thấy một người đội mão tam xoa, mặt áo thanh bào rõ ràng Tôn Tẫn
đang đứng trước mặt. Mao Bôn xem thấy thất kinh, hồn bất phụ thể. Tôn Tẫn chỉ
Mao Bôn mà cười lớn rằng: "Ta năm nạn ba tai đều qua khỏi chết, thần tháp làm sao
mà hại ta cho đặng, nếu ta không tài phép, thì đâu dám cùng Hải Triều đối địch, bất
quá ta tốn ít tờ giấy, cho ngươi liệng tháp đè ta" Mao Bôn nghe nói tức giận đỏ mặt
nạt lớn rằng: "Giỏi cho thằng cụt, mi làm yêu phép gì? Thiệt rất giận thay". Nói dứt
lời hươi gậy, xốc nai tới đánh ngang đầu Tôn Tẫn, Tôn Tẫn tay tả đỡ, tay hữu đánh,
Mao Bôn vội vàng ngăn đỡ, liều chết đánh nhàu, đến mười hiệp, cự không lại thua
chạy. Tôn Tẫn nói: "Ta coi thằng yêu đạo mi chạy đâu cho biết". Liền rút hạnh
huỳnh kỳ cầm nơi tay, miệng niệm chơn ngôn chỉ lên, tức thì giữa trời mây vần sấm
nổ, lục đinh lục giáp bốn vị công tào đến trước mặt, cúi mình hỏi rằng: "Chơn nhơn
sai chúng tôi vệc gì?" Tôn Tẫn nói: "Nay tôi muốn cho gậy Mao Bôn, xin chúng thần
đóng chặtnăm cửa, trên bố thiên la, dưới giăng địa võng, chớ cho chạy thoát". Chúng
thần vâng chỉ, phân phát trên dưới bốn phương đón giữ, Tôn Tẫn thỉnh thần sai khiến
xong rồi, liền giục thanh ngưu đuổi theo, Mao Bôn day đầu ngó thấy rất gần, trong
bụng mừng thầm, bèn lấy ra một cái bửu bối, đầu trên lớn đầu dưới nhỏ, dài chừng
ba tấc, lớn trương ngón tay, tên là Lôi tước thần, vật dụng dùng để đánh người. Mao
Bôn liệng chưởng tâm lôi, nổ lên một tiếng. Lôi tước thần nghe nổ bay bổng trên
không, Tôn Tẫn đang rượt, xảy thấy mây đen mịt mịt, khí lạnh lạ lùng, có một vật
bửu bối lớn, trương bánh xe, sấm nổ vang dầy, chớp nháng rớt xuống ngay đầu. Tôn
Tẫn ngó thấy với tay rút cây hạnh huỳnh kỳ, chỉ giữa thinh không nạt rằng: "Sao
chẳng lui về còn đợi chừng nào?" Nói chưa dứt lời xem thấy giữa trời mù tan mây
vẹt.
Lôi tước bây trở lại, rớt đè Mao Bôn, bên kia Mao Bôn thấy cây hạnh huỳnh kỳ,
làm cho lôi tước thần baytrở lại, thì hoảng kinh liền lấy ngũ lôi thần giáp đưa lên, số
là vật đều có chủ, nên Lôi tước thần tháp, bèn hiện ra nguyên hình. Tôn Tẫn giục
trâu chạy tới, đánh xuống. Mao Bôn quay đầu ngó thấy, gậy xuống ngay đầu, đang
muốn dùng phép, không kịp cúi đầu tránh qua, bị gậy đánh nhằm lưng gần rớt xuống
lộc, ôm yên hộc máu chạy dài. Tôn Tẫn quất trâu rượt theo, Mao Bôn ngó lại thất
kinh, lật đật quất nai nhảy qua phía Tây trốn chạy. Vị công tào phía Tây cầm cờ chỉ
nạt lớn rằng: "Ngũ lôi chơn nhơn không được tới trước, ta vâng phép chỉ của Tuần
thiên đô úy sứ trấn giữ phía này, chờ đợi đã lâu, ngươi chớ có trông ra chỗ ta được".
Mao Bôn thấy công tào đón đường, tính bề khó ra khỏi được, lại thấy Tôn Tẫn ở sau
rượt tới, túng phải quày nai chạy qua phía Bắc, bỗng thấy xông ra một vị thần, mình
mặc giáp vàng, chống gươm phất cờ, đón ngăn đường chạy, trong lòng giận lắm, kêu
lớn rằng: "Vị thần nào ở đây ngăn trở đường ta?" Công Tào đáp rằng: "Tri nhứt công
tào là ta đây, vâng chỉ Tuần thiên đô úy trấn giữ chỗ này, ngươi khó trông ra khỏi
được". Mao Bôn quày nai chạy qua phía Đông, lại gặp thiên thần ngăn đón, chẳng
cho đi, túng chạy qua phía Nam, cũng bị thiên thần ngăn đón muốn bay lên trời, bị
có thiên la, tính chun dưới đất, trước bày địa võng bốn phía bịt bùng, không đường ra
được. Tôn Tẫn rượt tới rất gần, kêu lớn rằng: "Mao Bôn! Mi lạc đường rồi, cớ sao
chạy vòng hoài như vậy, ta chẳng rượt mi, mi hãy chậm rãi mà đi". Mao Bôn nghe
nói hổ ngươi và giận, mắng thầm rằng: "Thằng cụt! Ta đã thua chạy thì sợ mi rồi, mi
lại muốm dứt tình, ngăn đón năm cửa, làm cho ta ra không được, có khi phải chết
chỗ này chăng? Tính lại đánh thìđánh không lại nó, còn chạy thì chạy không được,
thôi, phải cầu xin thằng cụt này, may mới sống được". Tính rồi bỏ gậy xuống yên,
đứng lại bên đường. Tôn Tẫn ngó thấy chúm chím miệng cười, lấy gậy trầm hương
chỉ tới, nạt rằng: "Mao Bôn! Mi đánh với ta có thua thì chạy về trong dinh, làm sao
không chạy, lại xuống ngựa đứng bên đường, chờ đợi giống chi đó? Hay là chờ hết
phải không?" Mao Bôn nghe nói thẹn thùng đỏ mặt, thưa rằng: "Tôn chơn nhơn ở
trên, xin nghe tôi phân một đôi lời: Vốn tôi vâng mạng thầy sai khiến, bị lửa đốt
lông mặt, gậy đánh trên lưng, tôi cũng không dám trả hờn, cầu xin tha tội một cái
đường sống trở về dinh Tần, đặng khuyên vua Tần thâu binh, cầu xin chơn nhơn là
thầy tôi là Hải Triều và cái tình đồng đạo, xin dừng tay quý, dưới gậy siêu sanh, tôi
hết lòng cám ơn".