Phong kiếm xuân thu

Hồi 29

Nói về hầm địa hộ, bảy mươi hai tên quân thấy Tôn Tẫn vào trận, liền hưi cờ

phất lên, vốn Mao Toại là người tu luyện, mê hồ phách vững chắc, chẳng xao đỗng

chút nào, còn Triển Ngai hồn phách bay hết ngồi không vững, choáng váng mặt

mày. Ngân liên Tử ở trên đài xem thấy rõ ràng, lấy hột định hải châu liệng. Triển

Ngai té nhào xuống ngựa chết tươi. Mao Toại thấy một đao hào quang đánh Triển

Ngai té xuống ngựa, thấ kinh nói: "Không xong, bốn người vào trận chết hết ba rồi".

Nói chưa dứt lời xảy thấy đầu trâu mặt ngựa tiêu diện quỷ vương, dẫn âm binh áp

tới. Mao Toại lật đật giục thanh ngưu bỏ chạy, khí đen mù mịt chẳng thấy đường đi,

song thấy trước mặt có một cái hầm, đi gần tới mé bị bảy mươi hai tên quân phất cờ,

con thanh ngưu rống lên một tiếng vùng nhảy tới trước, sa vào hầm am khanh. Mao

Toại thất kinh nói: "Nay đã rớt xuống hầm sâu này, chắc không còn tánh mạng chi

bằng bỏ con trâu mà chạy xong hơn". Bèn biến lại nguyên hình đánh phá bay lên.

Ngân liên Tử thấy Tôn Tẫn rớt xuống hầm trong lòng mừng thầm, rồi thấy dưới hầm

biến ra một đứa nhỏ cao chừng ba thước nhảy lên. Ngân liên Tử nói: "Giỏi cho thằng

Cụt lại biến ra một đứa con nít, mi tưởng chạy khỏi đặng sao?". Liền lấy hột minh

châu liệng đánh Mao Toại té nhào xuống dưới hầm.

Nói về Mao Toại bay lên chạy trốn, bị Ngân liên Tử đánh hột minh châu té nhào

xuống hầm, la chao ôi một tiếng, ngồi ngầm nghĩ rằng: "Đi lên không đặng thì ta đi

dưới đất". Bèn niệm chơn ngôn co giò chun xuống, coi lại té ra còn ngồi trơ trơ độn

đi không đặng. Nguyên Hải Triều làm cái hầm âm khanh này, biết rằng Tôn Tẫn

bay trên mây, đi dưới đất, thảy đều thông thuộc, nên sai Ngân liên Tử ở trên tòa âm

khanh cầm định hải châu nếu Tôn Tẫn bay lên thì lấy hột châu liệng xuống, còn

dưới đất đã ó bố địa võng, độn chung không đặng. Mao Toại thấy trên lên không

được, độn thổ chẳng xong, trong lòng kinh hoảng nói: "Hầm này dường như có thiên

la địa võng, phen này tánh mạng ta chẳng còn, công tu luyện bấy lâu giây phút thả

theo dòng nước!".

Nói về trong dinh Yên, quân sĩ thấy Tôn Tẫn vào trận, nửa ngày không thấy về,

trong lòng hồ nghi, vào dinh báo cùng Tôn Yên. Tôn Yên nghe báo nạt rằng: "Thằng

chó chết, thám báo bất minh, Nam quận vương đang ngồi trong trướng, có đi phá

trận bao giờ". Quân sĩ bẩm nói: "Việc quân tình chúng tôi đâu dám bao vây, rõ ràng

Nam quận vưong ra dinh cầm gậy cỡi trâu đi tuốt, và có hai vị Triển tướng quân, một

vị Ngô tướng quân đồng đi phá trận, tôi đâu dám dối". Tôn Yên nghe nói, lòng rấ hồ

nghi, nghĩ thầm rằng: "Có khi tam thúc dùng phép lực, gạt ta mà điphá trậ chăng,

vậy ta mau vào trướng, thăm nghe thế nào, nếu như đi rồi, ta sẽ, ta sẽ phát binh tiếp

cứu, còn như không đi thì bắt thằng mọi báo xàm này chém quách cho rồi". Bèn tuốt

vào thanh sa đại trướng, thấy ngoài trướng lặng lẽ chẳng có thanh ngưu. Tôn yên

hỏi: "Việc này rất lạ, tam thúc đã cỡi trâu ra trận, sao không dùng gậy, hay là đổi

hình khác chăng?". Xảy gặp Văn Thông ở trong trướng ra, Tôn yên hỏi: "Sư huynh,

anh đi đâu đó vậy?". Văn Thông hỏi: "Tướng quân có thấy thầy tôiđâu không? Tôi đi

kiếm thầy tôi. Tôn Yên nói: "Thầy anh, tôi không gặp, vậy anh có thầy chú tôi

không?". Văn Thông nói: "Sư bá đang ở sau trướng". Tôn Yên nói: "Cái đó mới lạ kỳ

cho, quân ngoài cửa dinh vào báo nói: "Tam thúc tôi dẫn anh em Triển Lực và Ngô

Năng ba người đều đi phá trận, nên tôi vào đây thăm nghe". Văn Thông nói: "Khi

nãy tôi cùng sư bá bàn luận việc quân cơ, chớ có ra trận bao giờ, tướng quân không

tin, hãy theo tôi vào đó, cho tướng giả thiệt". Tôn Yên nói: "Xong lắm". Hai người

dắt vào hậu trướng thấy Tôn Tẫn ngồi xếp bằng nhắm mắt, định tánh dưỡng thần,

Văn Thông nói: "Quả thật không? Tôi có nói dối tướng quân bao giờ". Tôn Tẫn mở

mắt thấy hai người vào trướng, thì hỏi có chuyện chi chăng? Hai tướng bèn đem các

việc thuật lại Tôn Tẫn nói: "Nào ta có ra trận đâu?".

Tôn Yên nói: "Có quân báo nói: Tam thúc dẫn ba tướng ra dinh phá trận, cháu

không tin nên vào đây thăm nghe cho rõ, hồ nghi". Tôn Tẫn nói: "Con trâu của ta đi

đâu rồi, ai mà giả dạng làm than thở rằng: "Hỡi ôi! Khá tiếc người giao kết rất hậu,

vì ta xuống núi, hôm nay bị hãm trong trận ta biết làm sao mà cứu người". Bèn nói

với Tôn Yên, Văn Thông rằng: "Người mà ra phá trận đó, vốn là Mao hiền đệ giả

hình dạng ta, lén bắt thanh ngưu dẫn ba tên học trò của ta đi phá trận, nay bị té dưới

hầm âm khanh, ba thằng nghiệt chướng đã chết hết trong trận rồi, khiến cho ta đau

lòng xót dạ". Văn Thông nghe thất kinh nói: "Nếu vậy thì còn gì thầy tôi, ngàn lạy

bác, xin ra tài phép cứu giúp thầy tôi". Tôn Tẫn nói: "Ta cứu sao đặng". Tôn Yên

nói: "Không hề gì đâu, Mao sư thúc giỏi nghề độn thổ, tự nhiên về đặng, chỉ tiếc con

trâu mà thôi". Tôn Tẫn nói: "Trận hỗn ngươn này phép diệu vô cùng, trên có thiên

thần, giữa có binh tướng, dưới thì quỷ tốt, thủy hỏa phong lôi, mười phần lợi hại,

người rớt xuống hầm chắc không ra khỏi, trong bảy ngày mạng về chín suối, biết

liệu làm sao?". Khoái Văn Thông nghe nói lật đật quỳ xuống nói: "Thưa bác xin

tưởng tình thầy trò ngày trước, mà vào trận cứu giùm". Tôn Tẫn nói: "Thầy cháu

cùng ta có tính giao kết, sống hác chẳng lìa, hoạn nạn cứu nhau, người cứu ta đăng

có lẽ nào ta không cứu người, song cái trận này thiệt ta đi không đặng, nếu có đi

cũng phải như thầy cháu, thì có ích gì đâu". Văn Thông nói: "Bác đi không đặng,

vậy chớ thỉnh người phép lực đến cứu không đặng nữa dao?". Tôn Tẫn nói: "Ta dễ

chẳng biết trước có Hải Triều, sau có trời đất, đạo phép, diệu màu chớ bảo ta đi

thỉnh ai bây giờ?". Văn Thông nói: "Phân như lời bác thì thầy tôi chắc chết, không ai

cứu nổi, có lẽ nào bác ngồi ngó sao, nay bác chẳng khứng tới danh sơn động phủ,

thỉnh tiên xuống cứu thầy tôi, thì tôi liều mình đi đến ba non, năm núi, như thỉnh

không đặng người phá trận, thì tôi cũng đập đầu mà chêt phứt trong núi rồi, còn như

thỉnh đặng xuống phá trận Hỗn ngươn, thì bác còn mặt mũi nào mà thấy tôi nữa".

Nói dứt lời đâm sầm chạy tuốt, Tôn Yên lật đật cản lại nói: "Sư huynh khoan đi đã,

chú tôi nào cứu lòng bất nhơn, ngồi xem chẳng cứu để cho thầy anh chết hay sao, xin

chẫm rãi lo lường". Văn Thông nói: "Vậy chớ tướng quân không nghe bác nói, thầy

tôi trong bảy ngày phải chết, mà chậm rãi sao đặng". Tôn Tẫn nói: "Cháu chớ nóng

nảy, ta có kế này, ắt phá đặng trận, mà cứu thầy ngươi". Văn Thông nghe nói, quày

ngựa lại quỳ xuống hỏi: "Chẳng hay bác có kế chi?". Tôn Tẫn đỡ dậy nói: "Ta đêm

xem thiên trượng thấy sao tử vi, cũng mấy vì sao phụ bậc, chiếu tại nước Hàn, vậy

thì nước Hàn có người đại phước, đại quý, ta đoán ra tên họ người ấy, cùng tên họ

các sao phụ bậc, để ta viết một phong thư, cháu đến nước Hàn, nơi dinh Trường Xa

nguyên soái, con va là Trương Lương, cũng ở trong đó, nếu thỉnh đặng người ấy đến

thì Hải Triều không dám sát hại, dẫu tam thanh đạo giáo, lão tổ xuống phàm, cũng

không làm chi nó đặng". Văn Thông nghe nói, chẳng xiết vui mừng nói: "Quả thiệt

như lời, dẫu chết tôi cũng đi thỉnh ch đặng mấy người đó, đến cứu thầy tôi, bác hãy

viết thơ mau cho cháu đi". Tôn Tẫn viết một phong thơ trao cho Văn Thông dặn

rằng: "Trong thơ có biên tên họ mấy người đó, cháu tới nước Hàn tìm Trương

nguyên soái, nói cho minh bạch, chẳng dùn binh mã, duy mấy người đó mà thôi".

Văn Thông lãnh thơ, vội vàng từ biệt sứ bá, cỡi mây bay tới nước Hàn, thiệt là mau

như tên xẹt, không đầy nửa khắc tới nơi, xuống mây hỏi thăm phủ Trương nguyên

soái, chạy tới cửa bày tỏ các việc, quân giữ cửa vào báo, Trương nguyên soái mở

hoắc cửa giữa, bước ra rước Văn Thông vào phủ. Trà nước xong xuôi, Trương Xa

hỏi: "Chẳng hay tiên sinh đến có việc chi không?".

Văn Thông nói: "Tôi vâng mạng Nam quận vương Tôn Tẫn, có thơ xin trình

nguyên soái xem tướng". Trương Xa tiếp thơ xé ra coi, thấy trong thơ mượn ít tên

quân kỳ bài, và con mình là Trương Lương, đến Dịch Châu phụ giúp, coi rồi nói với

Văn Thông rằng: "Con tôi nó đã đi du học ở ngoài, hãy còn ít viên đại tướng, từng

quen chinh chiến, vì sao mà á phụ biên tên mượn mấy đứa kỳ bài, cùng tên thơ lại".

Văn Thông nói: 'Á phụ tôi sái tới đây, mượn mấy tên kỳ bài đó, cầu xin cho tôi đem

về, thì Á phụ ắt có trọng đáp". Trường Xa sai quân truyền cho quân kỳ bài dinh tả là

Lưu Bang, Phan Khoái, thơ lại Tiêu Hà, quán cung mã Tào Tham, Hạ Đầu Anh,

Châu Bột vào ra mắt bổn soái, quân lãnh mang đi chẳng bao lâu dẫn vào, Văn

Thông thấy vị thứ nhứt thiên đinh no đủ, địa ốc vuông bằng, răng trắng môi son, tay

dài tới gối, tai phết hai vai, hình rồng dạng cọp, tuổi chừng mười lăm, có tướng mạo

đến vương (người này đến sau hưởng bốn trăm năm giang sơn nhà Hớn) một người

đại phước đại quý tướng mạo rất tốt, vị thứ hai đầu beo mắt lớn, lưng hùm, nách gấu,

thiệt là tiếng nộ nạt ba quân khiếp sợ, lúc đứng ngồi tám hướng oai phong, và mấy

tên quân cung mã, thảy đều ửng mặt hào quang, đầu sanh thoại khí, khác nào trụ

ngọc chống trời, rường vàng gác biển. Văn Thông vốn là con mắt thần tiên, xem biết

bọn ấy người người phàn long phụ phụng, trong bụng mừng nói thầm rằng: "Đem

mấy người này về chớnói Hải Triều làm chi, đến nỗi thiên thần thiên tướng, cũng

khó nổi trở đương". Trương Xa nói: "Bổn soái đòi chúng ngươi, chẳng có việc chi lạ,

vì nước Tề, Nam quận vương Tôn á phụ, có gởi thơ biên tên mượn chúng ngươi theo

khoái tiên snah mà đi, phải hết lòng hết sức đánh với giặc, chừng thành công về đây,

bổn soái sẽ trọng thưởng". Chúng anh hùng rập lên một tiếng vâng mạng, Văn

Thông cáo từ. Trương Xa nói: "Việc quân tình gấp lắm, tôi không viết thơ cho kịp,

xin tiên sanh về bẩm lại Nam quận vương, ít ngày tôi sai người đến thăm". Văn

Thông từ biệt, cùng sáu tên kỳ bài, tạm ngủ nơi kim đình, quán dịch một đêm, qua

ngày thứ sắm sửa hành lý tới Dịch Châu, chưa đềy ba đêm, qua ngày về tới dinh

Yên. Văn Thông nói: "Chúng vị đứng đây tôi vào trước thông báo rồ sẽ mời vô".

Nói dứt lời tuốt vào đại trướng, Tôn Tẫn hỏi: "Cháu đi đường sá nhọc nhằn mà

có mượn được chăng?". Văn Thông nói: "Có sáu tên kỳ bài còn đứng ngoài dinh chờ

lệnh". Tôn Tẫn nghe nói cả mừng dạy mở cửa dinh mời vào.

Văn Thông ra mời mấy tên kỳ bài vào đại trướng ra mắt, quỳ xuống bẩm rằng:

"Nam quận vương ở trên, chúng tôi lạy ra mắt". Tôn Tẫn vội vàng đứng dậy nói:

"Chúng vịđi đàng mệt nhọc, thôi chớ làm lễ". Nói rồi lấy tay đỡ dậy, (vì Tôn Tẫn rõ

biết chức phận ngày sau của mấy người đó, nên không dám chịu trọn lễ). Chúng kỳ

bài đứng phân hai hàng. Tôn Tẫn liếc mắt xem thấy người đều có tài nh hùng mở

mang bờ cõi dẹp loạn cứu dân, trong lòng vui đẹp, bèn đếm lại có sáu người thì hỏi:

"Còn một vị nữa đâu không đến. Văn Thông nói: "Có vị Trương Lương là công tử

của Trương nguyên soái đi học chưa về". Tôn Tẫn hỏi: "Trong mấy người, ai là đầu

hết?". Lưu Bang nói: "Tôi là kỳ bài dinh tả, làm đầu trong mấy người này". Tôn Tẫn

hỏi: "Tên họ là chi, mấy tuổi, gốc gác ở đâu?". Lư Bang nói: "Tôi ở Từ Châu, người

ấp Bại họ Lưu tên Bang mười lăm tuổi, vì ấp Bái thường bị tai thủy nạn, nên tôi

cùng cha mẹ tôi qua ngụ nước Hàn, ở đậu nhà chú tôi theo đầu quân cho Trương

nguyên soái, kiếm lương chi độ". Tôn Tẫn nghe rồi chỉ Phàn Khoái mà hỏi: "Còn vị

này là ai?". Lưu Bang nói: "Trong thơ Vương gia chỉ tên từ người, sao chúng tôi đến

đây mà nhìn không được". Tôn Tẫn nói: "Ta chẳng qua là nghe tiếng mà thôi, chớ

chưa từng gặp mặt". Lưu Bang nói: "Người này họ Phàn tên Khoái, người này họ

Tiêu tên Hà, người kia họ Tào tên Tham, người này họ Hạ Hầu tên Anh, người này

họ Châu tên Bột, và tôi là sáu người". Tôn Tẫn hỏi: "Phàn kỳ bài gốc gác ở đâu?".

Phàn Khoái nói: "Vốn gốc tôi ở nước ngụy, cha là Phàn Thánh Công nay đã qua đời

hơn năm năm. Tôn Tẫn hỏi: "Có phải ngươi làm đầu bếp chăng?". Phàn Khoái nói:

"Phải". Tôn Tẫn bước tới nắm tay Phàn Khoái nói: "Té ra ngươi là an nhân của ta

đây, mới biết lòng trời phụ giúp người lành, hiền diệt ngày sau chắc đựoc rồng mây

gặp hội, danh giương bốn biển, trại tổ vinh tông, người ân nhàn của ta ở dưới cửu

truyền cũng đành nhắm mắt." Phàn Khoái hỏi: "Chẳng hay Vương gia gặp cha tôi ở

chỗ nào mà nói như vậy?". Tôn Tẫn nói: "Hiền điệt, cháu không rõnguồn cơn, vì lúc

trước ta ở chỗ nào mà nói như vậy?". Tôn Tẫn nói: "Hiền điệt cháu không rõ nguồn

cơn, vì lúc đó cháu ở Ngụy, bị Bang Quyền kế hại, chặt hết hai chân, bỏ trong thơ

phòng, mỗi ngày đều nhờ cha cháu đem cơm, ta rất cảm ơn hết lòng phục đãi, sau lại

thông tin cho ta hay rằng: "Bàng Quyên có ý muốn hại, dạy ta giả điên thoát ra khỏi

lưới, cái ơn đức ấy đến nay thường thường ghi nhớ vào lòng, nay được gặp cháu thiệt

là tam sanh hữu hạnh". Tôn Tẫn mồi ngồi, chúng kỳ bài bẩm rằng: "Chúng tôi đâu

dám". Tôn Tẫn nói: "Không hề chi, vả chăng mấy vị là người khác, tôi mượn đến

đây phụ giúp, và có Phàn Khoái là người ân nhân, hãy ngồi chuyện vãn cho vui".

Chúng kỳ bài kỉnh nhường ba lần chẳng được rồi ngồi phân hai hàng chuyện vãn

việc chánh sự, binh gia bên nước Hàn. Lúc ấy trời gần tối, không ngồi tiệc mà đãi

mấy vị ăn yến được, xin mới chúng vị qua dinh tiền phong mà uống rượu". Chúng kỳ

bài nói rất mừng, từ trong dinh ấy tiếp đãi ân cần, chẳng nên khi dễ, và dạy bọn sáu

tiệc cho sáu người uống rượu. Lưu Bang nói với mấy người kia rằng: "Anh em hãy

coi Nam quận vương đãi ta khoan hậu thể ấy, tuy rằng mượn chúng ta đến, song

cũng lấy theo bực thượng khách đãi đằng, không có ý gì khi bạc, người đồn Nam

quận vương hay chiêu hiền đãi sĩ, quả thiệt không sai, sánh với Trương nguyên soái

khác xa như trời với đất". Phàn Khoái nói: "Khi nãy người mở miệng kêu tôi bằng

cháu, làm cho tôi thất kinh rỡn ốc, tuy là cha tôi có ơn với người mặc lòng, chớ phải

như kẻ khác họ quở sơ sài một chút mà thôi, có đâu quan tổng quản dọn ra sáu nâm,

mời sáu người ngồi lại ăn uống, như rồng ăn cợp nuốt, gió thổi mây tan, đều khen

ngợi: "Vương gia thiệt có lòng rất hậu". Phàn Khoái nói: "Nay vương gia hậu đãi ta

như thế, sang ngày ra trận nếu không hết sức lui binh Tần thì chẳng gọi là người biết

ơn". Chúng nhơn nói: "Lời Phan huynh phải lắm, để mai chúng ta liều đánh dẹp binh

Tần, đặng trả cái ơn Vương gia trọng đãi". N người đều khoe tài múa miệng, thịt lớn

chén trong, ăn uống ồn ào, đều say mèm hết, vốn Lưu Bang là chơn long giáng thế,

lúc chưa gặp thôi, bình sanh ưa rượu, nay ăn uống đã say tám chín phần rồi, trong

bụng nghỉ thầm rằng: "Chờ đến mai ra trận, thì chẳng phải anh hùng, chi bằng nhân

lúc này trời còn sáng, một mình đạp phá dinh Tần, giết cho nó ngựa ngã người lăn

mới gọi rằng hảo hán'. Tính rồi đi tuốt ra cửa dinh, có quân giữ cửa ngăn cản hỏi

rằng: "Kỳ bài lão gia đi đâu vậy?". Lưu Bang dối rằng: "Vương gia sai ta ra thám coi

dinh Tần, ngặt vì cây gươm ta ngắn lắm, ai có thương dài xin cho ta mượn". Quân

giữ cửa nghe nói tưởng thiệt, bèn lấy thương dài đưa cho Lưu Bang, Lưu Bang ra

khỏi cửa dinh đi bộ xông tới dinh Tần, (lời xưa có nói: "Hễ là thánh thiên tử thì có bá

linh phò trợ), quân bên Tần xem thấy một vị tướng say, la ó om sòm đi với một

người mặt xanh răng lộ, ba đầu sáu tay xông tới cửa dinh, lật đật phi báo.

Vương Tiễn nghe nói, thất kinh, ngỡ là người tiên động nào đến phá trận, vội

vàng đề mâu lên ngựa, ra dinh giao chiến ngó thấy trước mặt nào có người gì mà ba

đầu sáu tay, duy thấy một thằng say rượu xăm xăm đi tới, trong lòng giận trách quân

báo chẳng thiệt, chớ Vương Tiễn đâu rõ các thần hộ vệ Vương Tiễn là người học trò

tiên ngó thấy nên bay đứng trên mây mà giúp lén. Vương Tiễn nạt rằng: "Thằng bộ

tốt kia đi đâu, có phải là đi kiếm chỗ chết hay không?". Lưu Bang giận nói: "Mi là

thằng thất phu. Sao dám nói vô lễ, mi là người gì dám ngăn đonù đường ta?". Vương

Tiễn cười nói: "Thằng tiểu tốt sao mi dám hỏi tên ông, thôi ông tha chết cho mi".

Nói rồi vừa quày ngựa về dinh, Lưu Bang giận lắm mắng rằng: "Thằng thất phu, mi

quày ngựa trở về thì biết mi đã sợ rồi, song ông có đâu mà dung đặng, chớ chạy".

Vương Tiễn nghe nói cả giận nạt rằng: "Chướng cho thằng con nít, không biết chết,

ông có lòng tha mi, ngặt vì mạng số mi đã tới, nay có chết cũng chớ trách ông". Nói

rồi quày ngựa hươi mâu nhàu, Lưu Bang cử thương đỡ khỏi, đánh vùi đến sáu chục

hiệp, vốn Lưu Bang không phải tay đối thủ với Vương Tiễn vì có chúng thần ám trợ,

đánh luôn hai chục hiệp nữa làm cho Vương Tiễn mệt thở chẳng ra hơi, quày ngựa

nhằm phía tây bỏ chạy, Lưu Bang rượt qua phía tây, nhảy bên tả, đánh đến bên hữu

nhộn nhàng. Vương Tiễn cứ lo đỡ gạt, còn sức đâu đánh lại, trong lòng nghĩ thầm:

"Không xong, thằng nhỏ này tay chân nhặm lẹ nếu để cho nó đánh rớt xuống ngựa,

thì chẳng là để tiếng cười muôn thở, chi bằng dùng phép giết nó xong hơn". Nghĩ rồi

giục cương chạy dài, miệng kêu nói: "Tiểu tốt, ông đánh không lại, chớ rượt theo".

Lưu Băng cười nói: "Mi quả không có sức đánh đặng ngàn hiệp, thì không phải là

người giỏi bên Tần, chớ trông chạy thoát, có ta theo đây". Bèn co giò rượt theo.

Vương Tiễn ngó thấy, vội vàng lấy bửu kiếm, miệng niệm chơn ngôn, liệng ngó thấy

không nạt rằng: "Tiểu tốt! Hãy coi bửu bối ta giết mi". Lưu Băng nghe nói, dừng

chân ngước mặt lên xem, thấy một vầng mây đỏ có cây bửu kiếm, tiếng kêu nghe

như trâu rống, bay lại ngay đầu, trong lòng tưởng thầm rằng: "Hôm nay mới ra trận

đầu, chẳng dè ngoài trận có làm đồ giỡn chơi như vầy". Bèn ngừng thươn chờ cho

bửu kiếm bay xuống mà đánh.

Lúc ấy các vị thần thánh nói: "Lôi bộ thiên tôn muốn giết Tử vi sao đặng?". Liền

giơ tay nắm cây bửu kiếm chẳng cho rớt xuống. Vương Tiễn thấy thằng quân nhỏ

say rượu, trên đầu xông lên bạch khí mà ngăn bửu kiếm, thất kinh lật đật niệm chú,

thâu về. Lưu Bang quay đầu không thấy bửu kiếm, thì nói thầm rằng: "Rất nên quái

lạ, không biết nó làm giống chi vậy". Bèn ngó thấy càng thêm giận dữ". Thằng

khốn này thiệt dễ ngươi lắm". Liền quày ngựa nhắm ngay bụng đâm qua ngựa chạy

xốc tới bị lẹ trở khỏi mũi mâu. Vương Tiễn đâm qua ngựa chạy xốc tới bị Lưu Bang

đâm một thương ngang sườn làm cho Vương Tiễn hết hồn hết vía đỡ không kịp, lách

mình tránh qua, tuy chẳng bị thương, song giáp đã rách nát, không dám đánh nữa,

chạy tuốt về dinh, Lưu Bang kêu như sấm mà nói rằng: "Mi chạy đàng nào". Vừa nói

vừa chạy như bay, Vương Tiễn lấy mâu gạt ra, binh Tần áp lại vây bịt bùng, la hét

dậy trời.

Nói về trong dinh Yên, năm vị anh hùng Lưu Bang ra ngoài đã hai, ba giờ mà

chẳng thấy về, Tiên Hà nói: "Lưu huỳnh đi sao chẳng thấy về". Phàn Khoái nói:

"Thôi để tôi ra tìm kiếm". Nói rồi bước ra cửa dinh, hỏi quân giữ cửa, quân sĩ nói:

Lưu Lỳ bài ra ngoài dinh Tần, đến bây giờ không thấy trở về, Phàn lão gia, ông nghe

đó, mà coi, ngoài dinh tiếng quân dậy trời, có khi Lưu lão gia đánh với binh Tần

chăng?". Phàn Khoái nghe rồi thất kinh nói: "Chắc là Lưu đại ca đánh với binh Tần

đó, chúng bây có ngựa hay, đem cho ta một con, đặng ta đi trước cứu người". Quân sĩ

nghe nói lật đật chọn ngựa hay đem tới, Phàn Khoái nắm cáp nhảy lên, một ngựa

xông ra cửa dinh, thấy trước mặt bụi bay mù mịt, tiếng quân reo dậy, quất ngựa xông

tới, kêu lớn rằng: "Tránh đường, có Phàn lão gia tới đây". Một người một ngựa lướt

vào trùngvây, hươi kích đâm binh Tần té nhào vô số, đánh tới trước mặt Lưu Bang.

Lúc ấy Lưu Bang đã tỉnh say, ở trong vòng đánh ra, ngó thấy Phàn Khoái mừng lắm,

kêu nói: "Phàn hiền đệ, em đến đó sao? Tôi cùng em giết lui binh Tần mới xong".

Phàn Khoái nói: "Phải lắm". Rồi đó hai người ở trong vây mà đánh ra, chẳngkhác

mãnh hổ bị điên, xảy có quân báo đến dinh Nguyên soái, Chương Hàng lật đật đem

binh tiếp ứng, vừa gặp Phàn Khoái ở trong đánh ra, hai người gặp nhau đánh đùa

một trận, vốn Phàn Khoái ngày sau va là một vị dõng tướng thứ nhứt bên nhà Hớn,

lúc đó cùng Sở Hạng vương giao chiếu thì đánh được hơn mười mấy hiệp. Chương

Hàng đánh với Hạng vương không được vài hiệp, nên Chương Hàng không phải tay

đối thủ với Phàn Khoái, đánh chưa đến hai mươi hiệp, Chương Hàng cả thua chạy

dài. Phàn Khoái bảo hộ Lưu Bang đánh phá trùng vây, nhương cho Lưu Bang đi

trước, còn mình thì cỡi ngựa theo sau, ngăn cự binh Tần. Lúc ấy Tôn Tẫn nghe Lưu

Bang, Phàn Khoái phá dinh Tần, e có sai sảy chăng, nên sai Tào Tham, Tôn Yên

tiếp ứng, binh Tần thấy có binh Yên đến cứu, và thấy Lưu Bang, Phàn Khoái hai

người anh hùng không dám rượt theo, kéo nhau trở về.

Nói Lưu Bang đắc thắng về dinh ra mắt Tôn Tẫn, Tôn Tẫn mừng rỡ, thưởng cho

mỗi người một con ngựa, một bộ khôi giáp, biên vào sổ công lao, chúng nhơn đều

kéo về dinh an nghỉ.

Nói về Hải Triều thánh nhơn, ở trên pháp đài xem thiên văn bỗng thấy bên dinh

Yên, hào quang đỏ trời trong lòng cả kinh nói: "Dinh Yên ắt có người tài phụ giúp".

Bèn lần tay coi quẻ, nổi giận nói: "Rất uổng cho ta, một phen hao tổn tinh thần, vì

bắt Mao Toại cầm trong trận, nên thằng Cụt sai người qua nước Hàn cầu thỉnh bọn

Lưu Bang đến đây. Nó vốn là người ứng vận khai sơ, và sao tử vi cũng ở trên đó,

nghĩ lại ta là người tu hành làm sao mà dám hại nó, nếu nó đến phá ắt làtrận này

khó giữ, muốn dùng phép giết hết sáu người sợ e nghịch trái ý trời mà mang tội".

Suy đi nghĩ lại rất khó, xảy thấy Vương Tiễn vào nói: Trong dinh Yên nay có một

tên quân bộ tốt tài phép vô cùng; tay chỉ bửu kiếm chẳng rơi xuống đặng, chém giết

binh mã vô số". Hải Triều nghe nói, trong lòng chẳng vui, hỏi Vương Tiễn: "Mi nói

cái người mà bị vây trong trận đó là ai vậy?". Vương Tiễn nói: "Tôn Tẫn đó chớ ai".

Hải Triều nói: "Không phải Tôn Tẫn, vốn là Kim nhan Mao Toại, giả biến hình Tôn

Tẫn, đến phù trận ta". Vương Tiễn nói: "Đệ tử không tin, thiệt rõ ràng thằng Cụt vao

trận, sao sư phụ nói vậu?. Hải Triều nói: "Mi không tin hãy theo ta coi lại cho rõ".

Hải Triều lấy tay chỉ dưới hầm, tức thì có một đường sáng như rồng vàng bay xuống.

Vương Tiễn thấy một người lùn, ngồi dựa bên trâu không phải Tôn Tẫn thì thất kinh

nói: "Quả thiệt không phải Tôn Tẫn, Mao Toại sao nó không ở núi tu luyện, mà

xuống thế cho Tôn Tẫn, giận không bắt được Tôn Tẫn thì biết làm sao bây giờ?".

Hải Triều nói: "Thằng Cụt ta không sợ nó, sợ là sợ cái người phá dinh bữa nay đó,

nếu nó đến phá thì trận này ắt khó giữ". Vương Tiễn nói: "Tên quân phá trận bữa

nay bất quá là một đứa dõng phu đó mà thôi, dẫu có phép thuật đi nữa, đâu dám đối

thủ cùng thầy". Hải Triều nói: "Mi chưa rõ, các thần thánh trên trời, thầy chẳng sợ

ai, duy có thằng bộ tốt đó, thầy làm chi nó không đặng, chẳng phải là không có phép

gì trị nó, vốn nó ứng vận sanh ra, tước phận rất lớn, nên thầy không dám trái trời".

Vương Tiễn hỏi: Trời sanh thằng bộ tốt đó mà làm gì?". Hải Triều nói: "Việc ấy

chẳng nên tiết lậu, mi phải ra tiểu tâm gìn giữ và truyền cho các dinh phải đề phòng

thằng bộ tốt vào phá trận". Vương Tiễn lui ra, truyền khắp các dinh, tuần phòng

nghiêm nhặt.

Nói về Hải Triều thánh nhơn ngẫm nghĩ hồi lâu lấy làm khó, rồi mắng thầm Tôn

Tẫn rằng: "Cả gan cho thằng Cụt, mi dám cãi trời, lại thỉnh bọn Lưu Bang tới đây,

mà làm chi ta, cứu giận biết chừng nào cho tiêu đặng, không phải lòng ta độc ác, số

là ngươi làm ngươi chịu". Bèn vội vàng cầm gươm bắt ấn, miệng niệm thần chú, xảy

thấy giữa thinh không bay xuống một vị tôn thần.

Ấy là:

Giáp vàng bào đỏ chói như đèn,

Mặt trắng râu xanh tướng chẳng hèn.

Cặp mắt có tai, tay sanh mắt,

Phá trận Ôn Hoàng dậy tiếng khen.