Phong kiếm xuân thu

Hồi 12

Nói về Vương Tiễn bị Tôn Yên, Lý Tòng và mười hai tên học trò, đánh một trận

cả thua chạy dài. Vương Tiễn quay đầu ngó thấy năm trăm gia tướng bị chết rất

nhiều, coi lại còn vài mươi người, thì sa nước mắt. Vương Bôn khuyên giải rằng:

"Nghĩa phụ (là cha nuôi) xin chớ lo rầu, việc binh gia thất bại là sự thường, song con

nghe chắc Tôn Tẫn chết thiệt rồi thì thành Dịch Châu chẳng bao lâu phá đặng, bây

giờ phải tìm đường trở về dinh". Vương Tiễn nói: "Ta đánh trọn một ngày, người

ngựa mỏi mệt, chi bằng đến trước cụm rừng nghỉ ngơi một chút, và sai quân đi kiếm

người ở chổ này, hỏi thăm đường sá".

Quân binh vâng lệnh ra đi, giây lâu trở lại, thưa rừng: "Chỗ này bốn phía đều là

núi hoang đồng trống, chẳng có nhân dân, cũng không có nhà cửa chi hết". Vương

Tiễn nghe nói, thêm lo sợ, lúc ấy ác vàng chen lặn, bỗng nghe phía Bắc, tiếng sấm

vang trời, thình lình mây đen mù mịt chelấp mặt trăng, trời đất tối tăm, giông gió ầm

ầm, giây phút cuồng phong cả dậy, sấm chớp tưng bừng, trời mưa như xối. Vương

Tiễn cùng chúng tướng đang ở giữa rừng bị một trận mưa lớn gió to, cả mình ướt át,

khôi giáp dầm dề, đến canh ba trời vừa ngớt hột, mưa tạnh gió êm, xem thấy ngoài

rừng đèn xanh leo lét, lửa quỷ chói lòa, khi lu khi sáng, hoặc không hoặc không, bốn

phía văng vẳng có tiếng ma quỷ khóc than, bỗng đâu lại nghe trâu rống ba tiếng, đi

sạt sạt dường như Tôn Tẫn cỡi trâu khua gậy, cát bay đá liệng tưng bừng, làm cho

Vương Tiễn, Vương Bôn thất kinh hồn vía, không nơi trốn núp, Vương Tiễn chạy trở

ra, xảy thấy một viên đá bay rớt ngang tai vùn vụt, thất kinh hồn bất phụ thể, lật đật

chạy trở vào rừng.

Vương Bôn nói: "Không xong, ở trong này tối đen như mực, phần thì cây đá

liệng quăng chịu sao nổi? Chi bằng chạy ra hay hơn". Vương Tiễn nói: "Cát đá

quăng lênrầm rầm khó bề ngăn đỡ, lại thêm thằng cụt ở ngoài kêu đòi nhân mạng,

biết liệu làm sao bây giờ?" Vương Bôn nói: "Sao chẳng khấn vái một phen đặng cho

oan hồn tiêu tán thì ra mới khỏi rồi sẽ kiếm đường mà trở về dinh". Vương Tiễn

nghe theo liền quỳ xuống đất, vái rằng: "Tôn Bá Linh chơn nhơn, vốn là người tiên

thể, nay việc đã tiêu giải, chừng tôi trở về dinh, tụnh kinh siêu độ cho người lên

chốn thiên đình". Vái rồi lại lạy lia lịa.

Nói về Tôn Tẫn đang ở trong dinh làm phép, xảy nghe mấy lời Vương Tiễn

khấn vái, thì tức cười thầm, bèn thâu phép thần thông.

Lúc ấy cha con Vương Tiễn, cùng vài mươi quân binh đang quỳ lạy dưới đất, đến

chừng ngước mặt lên thất kinh như ngây như dại, coi lại chẳng có rừng bụi chi cả,

vẫn là một nơi đường cái đất bằng, mặt trời đứng bóng, đang nửa giờ ngọ, chúng

nhân đều lồm cồm đứng dậy. Vương Tiễn rất hổ thẹn, đỏ mặt tía tai bèn nói rằng:

"Khi nãy rõ ràng bị quỷ hồn thằng cụt, làm cho trời đất tối tăm, cát bay đá chạy,

chẳng biết quân lýnh có bị thương tích cùng chăng?" Vương Bôn nói: "Không có

thương tích chi hết". Vương Tiễn nói: "Thôi chúng ta tìm đường mà về dinh cho

chóng". Nói rồi dẫn binh lên đường lộ tuốt về dinh, bẩm cùng Nguyên soái, vào ra

mắt Thủy Hoàng. Thủy Hoàng hỏi: "Chẳnh hay Tiên hành quan thắng bại thế nào?"

Vương Tiễn đem việc đánh với Tôn Yên rồi bị mười học trò của Tôn Tẫn, ra sức

đánh trả thù, khi ấy tôi vừa chạy vào rừng, lại gặp hồn Tôn Tẫn làm cho bối rối, mà

tỏ hết nguồn cơn. Thủy Hoàng rất mừng nói: "Quả thiệt Tôn Tẫn chết rồi, thì trẫm

cao gối chẳng lo, lấy thành Dịch Châu dễ như thổi lửa". Truyền bày tiệc đặng vua tôi

uống rượu thái bình cùng nhau, đang lúc ăn uống, quân vào báo nói: "Quân mã đất

Lâm Tri, đóng dinh cửa phía Tây thành Dịch Châu thình lình đi mất chẳng còn một

người, chưa rõ đi đâu, nên tôi phải vào phi báo". Thủy Hoàng dạy tên quân ấy do

thám lại cho chắc, rồi hỏi chư tướng rằng: "Chẳng hay binh nó, vì cớ nào mà đi đâu

vậy?" Kim Tử Lăng tâu rằng: "Bệ hạ há chẳng nghe lời tục nói:Hễ là, rắn không đầu

thì làm sao đi được, chim không cánh lấy gì mà bay, nay Tôn Tẫn bị Tiên hành quan

chém chết, thì ba quân không chúa, tự nhiên như ngói lở giá tiêu có ai mà khứng

giúp cho nước Yên, có khi chúng nó dỡ trại trốn về Đông Tề rồi". Thủy Hoàng rất

mừng nói: "Nếu vậy thì nước Yên đâu có người tài ra phụ giúp" Tử Lăng tâu rằng:

"Nước Yên vốn không người giỏi, duy có một mình Tôn Yên, tuy có sức anh hùng

mặc dầu, song một mình nó, cô chưởng nan minh, chẳng đủ lo gì, để đêm nay tôi

xem thiên văn, coi thử kiết hung họa phước thế nào". Thủy Hoàng nói: "Quân sư hãy

hết lòng xem coi cho kỹ". Tiệc xong rồi, các quan tạ ơn, ai về dinh nấy.

Lúc ấy ác vàng vào núi, thỏ bạc ló lên, mây trong gió lặng, sao tỏ sáng ngời.

Kim Tử Lăng ra trướng ngước mặt ra xem, ngó thấy ngôi sao của vì tướng trong các

xứng, tỏ sáng chói ngời, duy sao bổn mạng Tôn Tẫn chẳng có, bèn xem lại thành

Dịch Châu, thì vương khí (là khí tượng vua) lờ mờ, còn nơi dinh Tần khí đỏ xông lên

mịt trời, nói thầm rằng: "Quả thiệt lòng trời phụ giúp dấy nên cho nhà Tần". Coi rồi

vào trướng nghỉ ngơi, qua ngày thứ, Thủy Hoàng lên trướng hỏi quân sư rằng:

"Chẳng hay khi hôm quân sư xem coi tinh tú thế nào?" Tử Lăng tâu rằng: "Tôi xem

ngôi càn tượng (là xem thiên văn) thì sao bổn mạng Tôn Tẫn chẳng thấy hình dạng

chi hết, liệu có khi va chết thiệt đi rồi". Thủy Hoàng nói: "Nếu Tôn Tẫn chết rồi, sao

chẳng phát binh đánh thành, lấy tờ hàng thơ của vua nước Yên cho sớm?" Tử Lăng

tâu rằng: "Xin bệ hạ để đêm nay, tôi ra kế phá thành Dịch Châu, mà bắtChiêu

Vương, đặng có bảo hộ bệ hạ vào thành an nghỉ". Thủy Hoàng cả mừng, đáp rằng:

"Nhờ chước diệu mầu của quân sư, mặc tình muốn điều chi, thì cho trẫm biết". Tử

Lăng cúi đầu từ tạ lui về trướng, đánh trống nhóm tướng quân lớn nhỏ, nghe trống

kéo vào ra mắt, phân đứng hai hàng. Tử Lăng vòng tay nói chúng tướng rằng: "Lời

xưa có nói: Nuôi binh ngàn ngày dùng trong một thuở, đêm nay phải cho hết sức

đồng lòng phá Dịch Châu duy tại trận này". Chúng tướng đáp rằng: "Xin nghe theo

lời quân sư sai khiến". Tử Lăng lấy một cây lệnh tiễn, nói với Chương Hàng:'Xin

phiền Nguyên soái dẫn ba ngàn binh, chờ đến canh ba, nghe tiếng pháo nổ, bắc

thang hãm thành, vào cửa phía nam". Lại sai Triệu Cao, Bạch Viên, đem ba ngàn

binh mai phục, hễ nghe pháo nổ thì đánh thẳng vào cửa phía Tây, không được trái

lệnh. Vương Tiễn thì lãnh một muôn binh, chờ đến canh ba, binh kia đánh vô thành

thì phải tiếp ứng ba phía mà ngăn ngừa việc xảy đến, còn Mông Điềm thì lãnh lệnh

tiễn vào năm dinh, tuyển lựa người mập mạp cao lớn, sức lực mạnh mẽ, trong một

ngàn thì lấy một trăm, trong một trăm chọn lại mười người, trong mười lựa lấy một

người, cộng là ba mươi tên rồi dạy thợ vẽ dùng màu xanh, đỏ, trắng, vàng, mà vẽ

mặt mấy tên quân ấy, còn nơi mình mặc áo ngũ sắc, chân đi giày cao gót, tay cầm

búa lớn giả dạng Thiên thần, đến canh ba chia ra mỗi cửa mười tên, hễ nghe súng nổ

làm hiệu phải ra sức trèo trước vào thành, làm cho quân giữ thành thất kinh vỡ chạy,

đặng tiện bề quân sĩ công phá, chẳng nên chậm trễ, và sai Nhân Chơn qua cửa phía

Đông, cất một toà pháp đài (chỗ để làm phép) bề cao ba trượng sáu thước, và một

cây cờ trắng, hai mươi bốn cái trống lớn, hai mươi bốn tên quân đánh trống, hai tấm

kiếng, và cặp bạch châu sa, giấy vàng cho sẵn. Tử Lăng bài tríxong rồi, chúng tướng

chia tay nhau ra đi, ai lo việc nấy.

Nói về Tôn Tẫn dùng phép độn giáp che khuất binh mã cho nên Tử Lăng xem

sao, thì ngỡ là Tôn Tẫn ngỡ thiệt chết nơi tay Vương Tiễn rồi, bèn sai tướng phát

binh chờ đến canh ba, đặng cố ra sức phá thành, không dè Tôn Tẫn xem thấy trong

dinh Tần, sát khí xông lên, lần tay đoán quẻ, trước biết nguồn cơn, trong lòng rất

mừng nói rằng: "Để đêm nay ta phá binh Tần, hầu giết cho chúng nó manh giáp

chẳng còn, mới rõ chước diệu của người tiên". Nói rồi lên trướng. Truyền đòi hết

mười hai tên học trò vào ra mắt. Tôn Tẫn viết ít lá thiệp, nói với chúng học trò rằng:

"Hiền đồ! Đêm nay đến canh ba, thì có binh Tần kéo tới đánh thành, vậy chúng

tướng phải hết lòng phòng giặc, nếu trái lệnh hãy theo quân pháp chẳng dung".

Chúng tướng đều xá nói: "Xin vâng theo quân lệnh". Tôn Tẫn cầm một cây lệnh tiễn

và một lá thiệp, kêu Tôn Yên hãy ra mà lãnh thiệp cùng lệnh tiễn vào thành coi

theo đó mà làm. Tôn Yên lãnh lệnh lui ra, về trướng giở xem, trong thiệp dạy rằng:

"Vào thành tâu cùng hoàng thượng, trên thành cửa phía Bắc, chứa nước cho nhiều,

đến canh ba tự nhiên có chỗ dừng, còn cửa bên Nam, phải thêm cây gỗ đá gạch cho

thật nhiều, tới canh ba, binh Tần tới đánh, thí trên áp liệng lăn xuống, trên cửa thành

phía Tây, thì dựng một cây cờ trắng, dưới cờ cắm những gươm đao kiếm kích cho

nhiều, cấm không cho người qua lại nơi ba cửa ấy". Tôn Yên xem rồi chạy ngựa vào

thành, coi theo đó mà làm. Tôn Tẫn rút hai cây lệnh tiễn, hai tấm thiệp, kêu Mã

Thăng, Giải Tính dạy rằng: "Hai người lãnh thiệp này coi theo đó mà làm, không

được trái lệnh". Hai người vâng lệnh lui ra, giở thiệp xem coi, trong thiệp của Mã

Thăng dạy rằng: "Vào thành tâu cùng hoàng thượng bắt quân đem hết cỏ khô trong

kho ra ngoài, cách thành Dịch Châu năm dặm rải khuất ba cửa, bề rộng năm dặm".

Thiệp của Giải Tính thì dạy rằng: "Kíp mau vào thành tâu cùng hoàng thượng, đái

lãnh một ngàn binh mã, đem thuốc pháo, diêm tiêu lưu hoàng rải khắp trên cỏ khô,

mỗi tên quân phải đem một sợi dây dẫn hỏa, coi chừng trên dịch lầu, thành Dịch

Châu, hễ lửa cháy, thì đâu đó đều nổi lửa lên, và dặn quân đến khi lửa cháy rồi, phải

chạy phía dưới thành mà lãnh mạng chẳng được trái lệnh". Hai người xem rồi đều

tuốt vào thành, ai lo việc nấy. Tôn Tẫn lại sai Tôn Long, Ngụy Hổ, dẫn một ngàn

binh ra phía Nam thành Dịch Châu, nơi rừng Giả trừ mai phục chừng canh ba lửa dậy

phải đốt pháo la hét trợ oai, nếu để cho binh Tần chạy thoát, thì chém quách chẳng

dung; lại sai Ngô Năng, Ngô Thắng, lãnh một ngàn binh, mai phục ngoài cửa phía

Tây, hễ binh Tần hãm thành, lửa hiệu đốt lên, thì dẫn binh la hét trợ oai gặp binh

Tần bị ngập nước, bắt sống chớ cho chạy thoát, và sai Triển Đắc Năng, Ngô Đắc

Thắng, Ân Đắc Hải lãnh ba trăm bộ binh, dùng câu liêm, câu móc, mai phục ba phía

cửa thành, chờ đến canh ba, trong dinh Tần pháo nổ, thì có giả Thiên thần phá thành

thì sẽ dùng câu liêm, câu móc giựt té nhào xuống, chém chết chẳng để cho sống một

người, sai Lý Tòng, Triển Lực lãnh một ngàn binh, ra góc phía Đông thành, đào đất

để mà địa lôi, binh Tần thấy ba phía lửa dậy, chắc làm sao cũng chạy sang nơi ấy,

hễ nghe pháo hiệu nổ, liền đốt địa lôi, rồi dẫn binh tuốt lên pháo đài, chặt ngã cây

cờ đen, và đánh pháp đài, tuy không bắt được Kim Tử Lăng, song nó cũng phải bay

hồn mất vía, điều khiển xong rồi, mười hai tên học trò chia tay ra đi các nơi.

Nói về Kim Tử Lăng truyền lệnh canh một ăn cơm, canh hai nai nịt, canh ba khởi

hành, người thì ngậm thẻ, ngựa thì cất lạc, sửa soạn phá thành, truyền lệnh rồi dẫn

vài tên quân, từ biệt Thủy Hoàng, ra khỏi đại binh, trèo lên pháo đài, đốt hương vái

lạy trời đất, dùng châu sa, họa đạo linh phù, còn đang vẽ bùa tỉnh tướng, bên kia Tôn

Tẫn đà xách gậy cỡi trâu, bay bổng lên không, xem thấy Tử Lăng đang ở trên pháp

đài làm phép thỉnh thần, thì nói thầm rằng: "Ta ở đây đặng coi nó làm sao cho biết".

Xem thấy Tử Lăng đang ở trên pháp đài, miệng niệm chơn ngôn, chân đạp la đẩu,

đốt một đạo linh phù mà thỉnh thần, lúc ấy Tôn Tẫn ở trên mây, liền tiếp lấy đạo

binh phù, Tử Lăng thỉnh một hồi lâu không thấy thần tướng đến, trong bụng hồ nghi,

bèn đốt luôn đạo bùa thứ hai, cũng bị Tôn Tẫn tiếp lấy. Tử Lăng thấy bùa phép

chẳng linh trong lòng cả giận, đầu xõa tóc ra, tay cầm gươm, miệng đọc chơn ngôn,

Tôn Tẫn đang ở trên không xem thấy tức cười và mà nghĩ thầm rằng: "Chi bằng ta

nhơn kế ra mưu, chẳng cần ta phá phép nó làm chi". Giây phút trời đất tối tăm, bỗng

thấy năm vị ngũ lôi (là thần làm sấm sét) bay tới. Tôn Tẫn hỏi: "Chẳng hay các Tôn

thần đi đâu đó vậy?" Lôi thần vòng tay cúi mình đáp rằng: "Không có việc, tôi đâu

dám đi bậy, vì có pháp chỉ Kim Tử Lăng đòi chúng tôi, chưa biết việc chi". Tôn Tẫn

nói: "Xin phiền Tôn thần đến canh ba tới cửa cửa thành Dịch Châu, bên Bắc nổi trận

sấm sét, chẳng nên trậm trễ". Lôi thần đáp rằng: "Xin vâng phép dạy". Tôn Tẫn nói:

"Nếu có Kim quân sư đòi các vị, thôi hãy đi đi cho chóng". Chúng thần từ biệt Tôn

Tẫn, rồi hạ mây bay xuống pháp đài hỏi rằng: "Chẳng hay pháp sư đòi chúng tôi có

việc chi sai khiến chăng?". Tử Lăng nói: "Không có việc đâu dám làm nhọc đến Tôn

thần, xin phiền Tôn thần nổi trận sấm sét, dẫn động hai mươi bốn cái trống đến ba

cửa thành Dịch Châu, làm hôn mê quân sĩ nước Yên, đặng dễ phá thành". Các thần

vâng lệnh bay đứng trên mây, qua đến canh ba, bên dinh Tần, người thì ngậm thẻ,

ngựa đều cất lạc, cuốn cờ dứt trống, im lìm ra đi. Mông Điềm dẫn ba mươi tên quân

mạnh mẽ, giả dạng Tôn thần, đến phía Nam, phía Bắc, phía Tây, ba cửa trèo lên

hãm thành, ở sau thì có binh bộ, vác thang đặng bắc trèo vào, đương cơn tăm tối, đều

kéo đến dưới thành, nghe một tiếng pháo nổ, ba cửa bắc thang áp trèo lên, ra sức

phá thành. Tử Lăng dạy hai mươi bốn tên quân nổi trống lên, và dùng hai tấm kiếng

liệng giữa thinh không, rất nên lợi hại, tấm bay lên, tấm bay xuống nhấp nháy đường

như nhớp sáng bủa giăng, tiếng trống đánh vang dậy, khác nào sấm vang chuyển

động. Tử Lăng ở trên tháp đài, đánh cái lệnh bài thức thì lôi công (là lôi thần) Điền

mẫu là bà chớp) đều dậy lên ầm ầm, dường như đất rúng trời lay làm cho thành Dịch

Châu thiếu chút nữa hòng tan vỡ hết.

Nói về Tôn Yên ở trên thành phía Nam ngăn giữ, xảy nghe pháo nổ đánh thành

liền xô cây lăn đá, liệng vãi tưng bừng. Chương Hàng lên không được, lúc ấy Triển

Đắc Năng, dẫn quân cầm câu liêm móc, giựt thiên thần giả té nhào xuống đất mà

giết hết.

Nói về Triệu Cao lãnh binh phá cửa phía Bắc, xảy nghe tiếng pháo nổ tợ sấm

vang tai, bèn đốc quân trèo lên hãm thành, bỗng thấy mười tên quân giả thiên thần,

bị Ngô Đắc Thắng, dùng câu móc liêm giựt té nhào xuống đất còn Tôn Tẫn ở cửa

phía Bắc, lấy cờ Hạnh huỳnh kỳ chỉ lên, nạt rằng: "Lôi thần ở đâu". Các vị lôi thần

liền đến cửa bên Bắc, sấm sét vang trời làm cho những đồ chứa nước, dội rúng bể

tan, nước chảy cuồn cuộn chẳng khác nào suối Huỳnh Hà, chảy tràn xuống, binh tần

ngập chết không xiết kể. Triệu Cao đánh liều chạy qua cửa phía Tây, lúc ấy Giải

Tính xem thấy đạo binh Tần vào nơi hiểm địa, truyền dạy ba quân sửa soạn dây lửa

sẵn sàng. Tôn Tẫn đưa lôi thần trở về, tưcù thì sấm sét lặng tang, rồi bắn xẹt tên lửa

trên không làm hiệu, Giải Tính xem thấy chẳng dám chậm chễ, đốt lên một tiếng

pháo, ba phía lửa dậy rần rần sáng rực trời đất, binh Tần xem thấy, hồn bất phụ xá.

Chương Hàng đang ở phía Nam, vừa muốn dẫn binh bỏ chạy, bỗng nghe tiếng nơi

rừng Giả trư, cờ phất lao xao, quân la hét dậy, thì không dám chạy tới, còn Triệu

Cao bị nước ngập dẫn binh tàn trốn chạy qua cửa phía Tây đặng cố hiệp với Bạch

Viên, chẳng dè giữa đàng lại gặp Triển Đắc Năng, Ngô Đắc Thắng, cả đánh một

trận, vội vàng nhắm phương Bắc đào sanh, lại nghe tiếng la ó và phất cờ, chẳng dám

tới trước.

Nói về Bạch Viên dẫn binh phá thành, đến nơi thì giả Thiên thần, đều bị Ân Đắc

Hải chặt nhào, Bạch Viên ngước mặt lên xem ngó thấy trên thành cờ xí lăng xăng,

gươm đao chơm chởm, thì nghĩ thầm rằng: "Nguyên tại thành này đã có phòng bị

rồi". Lúc ấy Tôn Tẫn ở giữa thinh không, miệng niệm chơn ngôn tức thì những gươm

giáo, đao thương bay múa tưng bừng, như muôn vầng bông huệ, gió thổi lộn nhào.

Bạch Viên xem liền dẫn binh liều bỏ chạy, xảy đây lại gặp một người cỡi trâu cầm

gậy, Bạch Viên hoảng kinh thối lui vài bước, hồn phách đều bay, ngồi không vững,

hai chân chầu trời, mình nhào xuống ngựa (Ấy là Tôn Tẫn mới ra mặt mà làm cho

một vị lão tướng Tần, thấy kinh hãi chết tốt) thế lửa càng thêm lợi hại, binh tan

không nơi trốn tránh, đều bị cháy phỏng trán, Chương Hàng, Triệu Cao, Mông điềm,

hiệp binh một chỗ mà than thở cùng nhau.

Nói về Vương Tiễn lãnh binh tiếp ứng ba nẻo, mình đã lâm vào chỗ hiểm, ba

phía lửa dây tưng bừng, trong lòng hoảng kinh, liền dẫn chúng tướng hiệp với Triệu

Cao, Chương Hàng, Mông Điềm, rồi nói với chúng tướng rằng: "Không xong, phen

này trúng kế rồi, vậy chúng ta ráng sức đánh ra mới xong". Chúng tướng nói: "Ba

phía lửa rần rần đường nào ra đặng". Còn đang bàn luận, bỗng nghe ba quân ở trước

than khóc kêu vang, bị lửa cháy tanh hôi khó chịu, càng thêmbối rối. Vương Tiễn

nói: "Ba phía đều những lửa khó nổi đào sanh, duy có phía Đông không lửa, sao

chẳng phá nơi ấy mà ra" Chương Hàng nói: "Nơi ấy không có lửa ắt có phục binh".

Vương Tiễn nói: "Tuy có phục binh hãy còn khá, hơn ở đây mà chịu chết, thôi hãy

đánh ra cho mau". Nói rồi dẫn binh phá phía Đông mà chạy, ngỡ là trốn ra hang cọp,

thoát khỏi miệng hùm.

Nói về Lý Tòng, Triển Lực, dẫn binh mai phục phía Đông, xảy nghe người reo

ngựa hí, xông qua phần đất mình giữ, thì biết là binh Tần vào nơi hiểm địa rồi, liền

đốt pháo nổ lên một tiếng, tức thì một ngàn binh bộ dùng lửa đốt địa lôi, bốn phía nổ

lên ầm ầm, dường như trời lay đất rúng. Hỡi ôi! Vài ngàn binh, đều hóa ra khói đen

tro lạnh. Vương, Triệu, Mông bốn tướng hồn phách tan mất, tìm đường lánh nạn.

Nói về Tử Lăng ở trên pháo đài xem thấy bốn phía lửa cháy hỏa hào. Thất kinh

vừa rút gươm làm phép cứu lửa, xảy nghe dưới pháp đài có tiếng chào rào. Lý Tòng

đi trước, tuốt lên pháp đài nạt lớn rằng: "Thằng yêu đạo, mi chạy đi đâu cho thoát!"

Vừa nói vừa hươi đao xốc tới, nhắm ngay đầu Tử Lăng chém xuống. Lúc ấy tử Lăng

đâu có làm phép cho đặng, vội vàng cử gươm lên đỡ. Lý Tòng hươi đao vùn vụt tợ

mưa tuôn gió thổi, Tử Lăng đỡ sao cho lại, vốn va là học trò của Hải Triều thánh

nhân, lâu thông ngũ đọn, thấy Lý Tòng mạnh mẽ dữ dằn bèn đâm bậy một đao, độn

thổ chạy mất, Lý Tòng bắt hai mươi bốn tên quân giết sạch, rồi nổi lựa đốt đài cháy

sáng ánh trời.

Lúc ấy Vương, Triệu, Chương, Mông bốn tướng còn đang tìm đường thoát thân,

bỗng thấy bốn phía lửa cháy rần rần, không đường thoát khỏi, tức thì giận bừng lên,

Tôn Tẫn ở trên không ngó thấy một lằn khí giận xung lên, thì gật đầu than rằng:Nay

ta dùng lửa đốt binh, làm cho trái nghịch lòng trời, thôi thôi ta hãy dung tha mạng

nó". Liền lấy cây quạt nga mi mà quạt, nộ khí bay tan, rồi rút cờ vàng nhắm lên

không chỉ lên nạt rằng: "Sao không mưa xuống, còn đợi chừng nào". Nói dứt lời mưa

như xối, lửa đều tắt rụi, bọn Vương Tiễn rất mừng nói: "May nhờ có hoàng thiên phò

hộ cứu mạng chúng ta" Bèn coi lại thì còn hơn một trăm quân cỡi ngựa theo mình

đều bị thương tích hết, Chương Hàng nói: "Nhân lúc trời mưa, bọn ta phải trốn mà

chạy cho mau". Triệu Cao, Mông Điềm nói: "Nay binh ta còn ít, phải giữ cho lắm,

nếu sa vào bẫy rập khó nỗi thoát thân". Nói rồi quất ngựa chạy nhào, lật đật như chó

nọ lạc nhà, vội vàng tợ cá kia thoát lưới, nhắm đồng hoang chạy miết, cách rừng Giả

trư chẳng xa bỗng nghe pháo nổ vang. Tống Long, Ngụy Hổ hai người giục ngựa

xông ra đón đường nạt lớn rằng: "Tần tặc, chớ chạy, ta vâng mạng Nam quận vương,

chờ đây đã lâu, sao không xuống ngựa chịu trói cho rồi, kẻo nhọc ta ra sức". Các

tướng nghe nói ba chữ Nam quận vương, thì thất kinh lấy mắt nhìn nhau nói: "Tại sao

mà có Nam quận vương nữa kìa, vậy thì Tôn Tẫn chưa chết, hèn chi nó đốt bạn ta dữ

tợn thế ấy". Bốn tướng thất kinh chẳng dám đánh, quày ngựa nhắm phương Bắc bỏ

chạy. Tống Long, Ngụy Hổ rượt theo chẳng kịp, nên thâu binh trở lại. Vương Tiễn

tra binh tàn chết hơn năm trăm người, chưa đi mấy dặm đến rừng Hắc Long, xảy

nghe một tiếng pháo nổ, Ngô Quang, Ngô tính xông ra đón đường nạt lớn rằng: "Tần

tặc, sao không để thủ cấp lại, còn đợi chừng nào?" Vương Tiễn chẳng dámđánh, quất

chạy nhắm phía Tây chạy tuốt, bị Ngô Quang, Ngô Tính rượt đánh một trận cả thua

chạy nhào đến sáng, bọn Vương Tiễn chạy ra khỏi rừng, duy còn có mười bảy tên

quân, và bốn viên chúa tướng cộng là hai mươi mốt người mà thôi.Vương Tiễn lòng

rầu chẳng xiết, cứ nhắm phía Tây chạy trốn, xảy nghe chiêng trống vang dậy, thấy

một đạo binh đầu kia đi lại, có hai cây cờ lớn, ở giữa lộ ra một con trâu bàn đốc

thanh ngưu, ngồi trên lưng trâu, một người đạo nhân tay cầm gậy trầmhương, quả

thiệt Tôn Tẫn không sai, lúc ấy đường hẹn gặp nhau khó bề trốn lánh, bốn tướng

quày ngựa nhắm phía Đông bỏ chạy, chưa đặng vài dặm lại nghe tiếng quân reo

dậy. Vương Tiễn than rằng: "Bốn phía đều có binh phục, dẫu có tháp cánh cũng khó

bay khỏi được, chi bằng tự vận cho rồi". Nói dứt lời rút gươm đâm họng. Chương

hàng vội vàng cản lại nói: "Tiên hành quan, xin đừng nóng nảy, đạo binh đi lại kia

kìa, cờ đề Tây Tần, có khi nước ta sai đến tiếp cứu mình chăng". Vương Tiễn nghe

nói coi kỹ lại, quả thiệt cờ đề chữ tần, lòng rất vui mừng, giây phút đi lại một tướng

bào đỏ, giáp vàng, quả thiệt Vương Bôn dẫn một đạo binh mã, rần rộ kéo đến, ngó

thấy Chương Hàng, liền xuống ngựa nói rằng: "Mạt tướng đến chậm, cứu ứng không

kịp, xin dung thứ tội". Chương Hàng nói: "Mang ơn tướng quân đường xa đến cứu".

Các tướng hiệp binh một chỗ, vừa đến dinh Tần, Thủy Hoàng truyền chỉ đoài vào.

Chương Hàng, Triệu Cao, Vương Tiễn, Mông Điềm, vào quỳ dưới trướng. Thủy

Hoàng hỏi: "Các khanh phá thành, chẳng hay thắng bại thế nào?" Bốn tướng cúi đầu

tâu rằng: "Chúng tôi phá thành lầm vào bẫy rập, bị Tôn Tẫn dùng một trận lửa, đốt

bọn tôi ở giữa, nếu không có trời xuống đám mưa, thì ắt bọn tôi cháy ra tro bụi, bọn

tôi sa cơ thất trận xin chịu tội". Thủy Hoàng hỏi Vương Tiễnrằng: "Ngươi đã giết

Tôn Tẫn rồi, sao lại còn Tôn Tẫn nữa?" Vương Tiễn tâu rằng: "Nguyên vì Tôn Tẫn

ngụy kế đa đoan, giả chết mai danh ẩn tích, chớ chưa thiệt chết". Thủy Hoàng nói:

"Chết bao nhiêu nhơn mã?" Vương Tiễn nói: "Tôi tôi đáng thác, ba ngàn binh, bị

nước lụt, lửa cháy và địa lôi chết rất thảm thương, nay còn có mười ngàn mà thôi".

Thủy Hoàng nghe nói khí giận xung lên, truyền chỉ bắt Chương Hàng, Vương Tiễn.

Triệu Cao, Mông Điềm dẫn ra viên môn chém đầu mà răn chúng. Võ sĩ xông ra bắt

bốn tướng trói lại, dẫn ra viên môn.