Bởi vì đi về, cho nên Trì Nam lệnh đoàn xe đi chậm lại chút, buổi trưa vừa đến, đoàn xe liền dừng lại nổi lửa nghỉ ngơi.
Chu Phú đỡ Trì Nam xuống xe ngựa, thấy trên gương mặt như hoa của nương tử
vẫn còn ửng đỏ, liền vụng trộm nắm bàn tay mềm mại của nàng, nở nụ cười
với nàng, vẻ mập mờ khiến hai má Trì Nam lại đỏ một lần nữa.
Lần
vừa rồi trong xe ngựa, cơ hồ đã dùng hết tất cả hơi sức của Trì Nam, sự
công kích của Chu Phú và sự đung đưa của xe ngựa, không có chỗ nào không phải đang khảo nghiệm bản lãnh của nàng, hai chân giang rộng ra thật
to, bắp chân còn phải quấn chặt eo Chu Phú, mới không bị đung đưa trước
sau đụng vào đầu.
Nhìn cổ tay hơi ửng hồng, Trì Nam có chút oán
trách nhìn Chu Phú, chỉ thấy người kia còn vô sỉ cười cười, nắm lấy cổ
tay nương tử, đặt ở bên môi khẽ hôn để xin lỗi.
Trì Nam bị sự
thân mật không đúng lúc của hắn làm mắc cở đỏ bừng gương mặt, ra vẻ nổi
giận đánh mạnh hai cái lên vai Chu Phú mới xoay người rời đi.
Người đi theo phục vụ đều là trong cung ra ngoài, thân kinh bách chiến, ở
trong cung sớm luyện thành công phu phi lễ chớ nhìn, hệ thống phán đoán
vô cùng tinh chuẩn, biết cái gì nên nhìn, cái gì không nên nhìn, cho
nên, đối với cảnh thân mật trước công chúng của phò mã và công chúa,
người chân chính ‘thấy’ cũng không có mấy ai.
Bọn họ tìm một
miếng đất bằng phẳng cho Trì Nam, trải da hươu lên, một mâm trái cây
được đặt trên khay bạc, ở nơi rừng núi khe suối liền hiện lên vẻ xa hoa
lịch sự tao nhã.
Trì Nam xoa cổ tay ngồi xuống đệm gấm, Chu Phú
tương đối tự giác, cầm một quả nho trong suốt như thủy tinh lên, lột vỏ
xong liền đưa đến trước miệng Trì Nam, trên mặt lộ ra nụ cười đôn hậu
thiện lương thuần phác, Trì Nam nhìn mà trong lòng nổi lửa.
Sự vô sỉ của người này người khác không biết, nhưng nàng lại biết rõ ràng,
nàng mới vừa bị ‘sửa trị’ một phen, giờ phút này nhìn Chu Phú rất không
thuận mắt, cả nhìn quả nho hắn lột vỏ cũng không thuận mắt, quay đầu đi, rất không nể tình bĩu môi, Chu Phú nhìn mà trong lòng rối loạn tưng
bừng.
Ai, lúc nãy chỉ làm một lần, nương tử liền kêu mệt, nhưng một lần với hắn mà nói, làm sao đủ được?
"Ah?" Chu Phú nhét quả nho bị nương tử ghét bỏ vào trong miệng, rồi cầm một mép váy của nương tử lên nhìn kỹ.
Trì Nam không biết hắn vì sao lại đổi giọng nghi ngờ, thấy làn váy mình
trong tay hắn, liền tiến tới liếc mắt nhìn, diễ,n.đànlêq,uý.đôn nhưng ai biết, ngay lúc này lại khiến Trì Nam cảm thấy không đất dung thân, đỏ
đến cả cổ, trong lòng hoảng hốt nhìn chung quanh.
Thì ra trên mép váy lại bị dính vào một chút dịch nhờn màu trắng, dính vào lúc nào không cần nói cũng biết.
Đoạt lấy mép váy của mình, Trì Nam hung hăng trợn mắt nhìn Chu Phú một cái,
phồng má, biểu hiện bất mãn, động tác đáng yêu khiến Chu Phú cười ngửa
trước ngưỡng sau, không kềm chế được.
Trì Nam càng cảm thấy người này cần ăn đòn, giơ tay lên tựa như giáo huấn hắn, lại bị Chu Phú bắt
lấy quả đấm nhỏ, đặt trong lòng bàn tay hắn chấm mút.
"Được được, là ta sai lầm rồi không được sao?" Chu Phú biết lúc này làm tướng công
nhất định phải chủ động thừa nhận sai lầm, hắn nhìn chung quanh một
chút, rồi nói với Trì Nam: "Nương tử, bên kia hình như có dòng suối, ta
dẫn nàng đi tắm, vậy được không?"
Trì Nam bị hắn nắm chặt tay,
vốn trong lòng rất là khó chịu, nhưng nể tình thái độ sai lầm của hắn
coi như không tệ, theo ngón tay của hắn nhìn qua chỉ thấy rừng cây, căn
bản không có thấy dòng suối nào, đang hoài nghi lại bị Chu Phú kéo khỏi
đệm gấm.
"Đi thôi đi thôi. Ta đã nghe được tiếng nước suối chảy rồi, tin tưởng ta."
". . . . . ."
Trì Nam bị dắt đi về phía trước, buồn bực trong lòng, sao mình không nghe thấy tiếng gì hết?
Chỉ là, đi gần nửa nén hương, Trì Nam liền biết Chu Phú không có lừa nàng, ở sau rừng cây như tranh vẽ, thật có một dòng suối, chảy xuống từ đỉnh
núi, dưới ánh mặt trời lóng lánh ánh sáng màu trắng tinh khiết, nước
chảy róc rách, thuận dòng mà xuống, hội tụ ở trong một đầm đá thiên
nhiên trong xa.
Trì Nam không ngờ, đất sơn dã lại thanh tĩnh đẹp
đẽ thế này, sự căm tức dành cho Chu Phú lúc nãy nháy mắt trở thành hư
không, chạy đến mép nước, vốc nước vui đùa như đứa bé.
Bây giờ là tháng bảy, thời tiết tốt, nhưng vẫn có chút nóng bức, Trì Nam như đứa
bé chưa từng nghịch nước, vừa dùng tay vừa dùng chân nghịch, chỉ chốc
lát sau, áo đã ướt đẫm, Chu Phú ngồi trên bờ đá bên dòng suối, nhìn vẻ
mỹ lệ của nương tử từ từ hiển lộ, trong lòng xôn xao khó có thể bình
phục.
Trì Nam cởi giày vớ, trắng nõn bàn chân giẫm trong khe suối lạnh lẽo, đang vui vẻ, cả người lại bị quay cuồng, chẳng biết lúc nào
Chu Phú lại đi tới phía sau của nàng, ôm nàng lên, đi vào trong đầm đá.
"Dù sao y phục đã ướt đẫm rồi, dứt khoát tắm luôn đi."
Chu Phú nói xong, liền chậm rãi bỏ nương tử trong ngực vào nước đầm thấm
lạnh, diendanlequydon không chờ Trì Nam phản ứng kịp, mình cũng nhảy vào, nước bắn lên tới giữa không trung, vẽ ra một đường vòng cung hoàn
mỹ.
Trì Nam thấy không ổn, nhưng nước trong suốt thấm lạnh, nàng
lại không nỡ bỏ đi, chỉ có thể vuốt tảng đá, tận lực để mình kéo giãn
khoảng cách với con sói háo sắc có thể động dục bất cứ lúc nào.
Nhưng miếng thịt béo đến miệng, sói háo sắc làm sao lại dễ dàng buông tha
đây? Nhắm mắt theo đuôi đuổi theo, cho tới khi con mồi bị ép tới bờ đầm, rơi vào hai cánh tay gông cùm của hắn, lúc này mới nhếch khóe miệng,
hôn trước thay cho bánh ngọt khai vị.
Trì Nam đầu tiên là kháng
cự, nhưng thân ở hoàn cảnh quá mức thoải mái, kỹ thuật hôn của chú sói
thật sự cao siêu, dần dần liền luân hãm.
Chu Phú cởi y phục dán
chặt trên người nương tử ra, bàn tay thật dầy chậm rãi trượt từ trước
ngực nàng, mỗi đến một chỗ, tựa như đốt lửa cháy lan ra đồng cỏ, làm Trì Nam khó có thể tự kiềm chế lên tiếng rên rỉ, mơn trớn eo nhỏ nhắn, mơn
trớn cái mông, đi tới hoa tâm, không nói hai lời, liền đưa ngón tay to
dài của mình vào trong đó.
Thân thể nương tử trải qua một buổi
sáng khai phá, trở nên hết sức nhạy cảm, ngón tay tiến vào thông suốt,
tùy ý rút ra chen vào mấy lần liền tràn lan nước xuân, Chu Phú không
ngừng cố gắng, cũng đưa ngón trỏ và ngón áp út vào, thình lình bị trướng to khiến Trì Nam có chút không thoải mái giãy thân thể, sợi tóc ướt át
rơi vào bên má, mặt mày như xuân, khiến khí huyết của Chu Phú đảo lưu,
tăng nhanh rút ra cắm vào ba ngón, Trì Nam không ngừng đong đưa cái mông theo động tác của tay hắn, giống như thế nào cũng không đủ, chỉ càng
khó chịu hơn.
Một cái tay khác của Chu Phú cũng không nhàn rỗi,
từ dưới cái yếm nổi trên mặt nước, nắm lấy phần mềm mại xinh đẹp, lần
này hắn không có xuống tay lưu tình, mà không ngừng xoa bóp mạnh như
muốn bóp vỡ, Trì Nam vừa đau vừa thích tựa vào bên bờ đá, không ngừng
giãy dụa thân thể.
Nhìn dung nhan yêu kiều hóa thành nước xuân
của nương tử, Chu Phú biết đã đến lúc, bèn cởi quần, thả ra phần lửa
nóng đã sớm đứng thẳng, không nói hai lời liền đi vào.
"A!"
Tuy đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, nhưng thân thể phút chốc bị vật lớn lấp đầy,
vẫn làm Trì Nam phát ra một tiếng yêu kiều, Chu Phú nâng một chân của
nàng lên cao, D.ĐL.QĐ khoác lên trên vai mình, eo không ngừng thẳng
tiến, tuôn ra sức lực nguyên thủy nhất, chỉ chốc lát sau, đôi mắt đẹp
của Trì Nam liền rưng rưng, bắt đầu cầu xin tha thứ.
Chu Phú che
lại làn môi dụ người phạm tội kia, nuốt hết lời cầu xin tha thứ nửa thật nửa giả của nàng vào trong bụng, tha thiết triền miên, hạ thân Trì Nam
bị lắp đầy tê dại, mất đi lý trí, chợt thân thể chuyển một cái, một con
sói hiểu rõ phản ứng của nàng nên lật nàng qua, phần ngực yếu ớt cọ trên vách đầm lạnh băng, càng thêm kích thích thần kinh nhạy cảm của nàng.
Chu Phú đè nặng người ở phía dưới, nâng cái mông của nàng lên, đụng mạnh vào.
Trong trời đất trống trải lẳng lặng, tĩnh mật như tranh vẽ, tất cả đều dần
dần bị ngọn lửa kích tình của hai phu thê thiêu đốt, trở nên lưu luyến
triền miên.
——— —————— —————— ———————–
Lần triền miên
trong nước này, thiếu chút nữa lấy mạng của Trì Nam, cuối cùng nàng làm
sao trở lại trong xe ngựa, nhưng nàng lại không nhớ nổi một chút nào
rồi.
Chỉ cần tưởng tượng tình cảnh khi đó, từ khi sinh ra đến giờ đây là lần đầu tiênTrì Nam muốn lẩn trốn. Ngược lại là hắn, một tên sói háo sắc không biết xấu hổ, sau khi tỉnh lại, liền nhìn thấy khuôn mặt
tươi cười thoả mãn và thật thà của hắn, Trì Nam thật tức giận, muốn đưa
tay xé nát lớp mặt nạ của hắn, lộ ra gương mặt nham hiểm xảo trá bên
trong.
Nói gì có suối, nói gì đi giặt quần áo. . . . Xí! Tất cả
căn bản là để thỏa mãn dục vọng cá nhân của hắn, nghĩ đến đây, Trì Nam
giận dữ để bộ sách đang xem xuống, véo cái mặt người xấu đang ngủ bất
tỉnh nhân sự thật mạnh, tiết mối hận trong lòng.
Ai ngờ người nọ căn bản không quan tâm, lật người ngủ tiếp thật ngon.
Nói như thế nào đây? Gặp được vị hôn phu như vậy, dù công chúa Trì Nam mặt lạnh tim lạnh cũng bó tay hết cách.
——— —————— —————— ————————-
Xe ngựa của Trì Nam mới vừa đi ra khỏi cửa thành, liền bị Bách Lý thừa tướng nghe tiếng chạy tới mang binh vây lấy.
"Nha đầu thối, ngươi đi ra cho ta!" Bách Lý thừa tướng cưỡi ngựa lên trước, chỉ vào xe của Trì Nam, gầm hét lên.
Trì Nam biếng nhác vén một góc rèm xe lên, liếc mắt nhìn Bách Lý thừa
tướng, lạnh nhạt nói: "Từ biệt mấy ngày, tinh thần của Thừa Tướng thật
là tốt!"
Bách Lý thừa tướng đang bực bội, cũng không có nhàn nhã
như Trì Nam, D✭Đ✭L✭Q✭Đ còn chưa nói chuyện đã mắng lên: "Con bà nó, nha
đầu thối nhất định là cố ý, chừa lại một đống cục diện rối rắm cho lão
phu dọn dẹp!" Trời mới biết, đoạn thời gian nha đầu thối Trì Nam đi sứ
Hồ Quốc này, lão già gần 70 tuổi như ông chưa có một giấc ngủ an ổn nào.
Hôm nay nhà Trương đại nhân cháy, ngày mai nhà Lý đại nhân bị trộm, ngày
kia nhà Lưu đại nhân báo nhân khẩu mất tích. . . . . Con bà nó, khi nha
đầu thối ở đây, cũng không thấy nhiều chuyện như vậy. Bắt đầu Thừa Tướng còn tưởng rằng chuyện đột nhiên xảy ra chỉ là trùng hợp, nhưng sau đó
nghĩ lại, những đại thần xảy ra chuyện, hình như đều thuộc đảng Thừa
Tương. . . . .
Nghĩ thông suốt tầng quan hệ này, Bách Lý thừa tướng sao lại có thể không nổi trận lôi đình?
"A." Trì Nam nghe Thừa tướng oán hận, sắc mặt chỉ lành lạnh, nhìn không ra
vui giận, nhưng nhìn kỹ, vẫn có thể từ giữa hai lông mày nhìn ra một
chút lo lắng. . . . . Đoạn đường này, nàng thật sự mệt mỏi.
"Nha
đầu thối còn dám ‘a’ với lão phu?" Bách Lý thừa tướng bị đả kích lớn,
vốn mãi mới chờ đến lúc nha đầu thối trở lại, ông có thể phát bão, tiết
lửa giận trong lòng, nhưng vì cái gì ông cảm thấy càng ngày càng khó
chịu đây?
"Được rồi được rồi, chuyện này lão phu cũng không so đo với ngươi nữa." Dù sao cũng chỉ là mấy quan viên nhát gan sợ phiền phức bị chút uất ức, sau này dụ dỗ là được, có thể làm cho ông tự mình chờ ở cửa chận nha đầu thối này là vì chuyện khác, Bách Lý thừa tướng nhìn
quanh bốn phía một vòng xong bèn hỏi "Nha đầu ta hỏi ngươi, ngươi. . . . . Chuyện trong phong mật hàm đó là thật?"
Trì Nam nhếch mày phải: "Mật hàm gì? Ta không nhớ đã từng viết mật hàm cho Thừa Tướng."
Mặt già của Thừa Tướng đỏ lên, phong mật hàm này hoàn toàn không phải viết
cho ông, là viết cho thân tín của nha đầu thối, ông chỉ xem một chút,
thế nào?
Nhưng trong lòng nghĩ thì nghĩ, muốn nói lời vô sỉ này
ra ngoài, thì Bách Lý Tung Hoành ông còn chưa không biết xấu hổ như vậy, ấp úng một lát, cũng không nói ra được nguyên cớ, dứt khoát vung cánh
tay lên một cái, hô lớn:
"Được rồi được rồi, ta không thèm nghe
ngươi nói nữa! Tên phò mã đen thui của ngươi đâu? Ta trực tiếp nói với
hắn!" Nói chuyện với nha đầu thối, cho tới bây giờ đều bị tức, giống như tất cả người trong thiên hạ đều thua trước mặt nàng.
Trì Nam
nhếch khóe môi cười yếu ớt, chỉ chỉ buồng xe: "Phò mã mệt mỏi cả đường,
ngủ thiếp đi rồi! Thừa Tướng nếu có chuyện muốn hỏi, ngày mai xin tới
sớm."
Nói xong, Trì Nam không trông nom Bách Lý thừa tướng như
thế nào, liền phân phó đoàn xe vào thành, Bách Lý thừa tướng liền nổi
trận lôi đình: "Nha đầu thối! Ngươi chờ đó cho ta!"
Thù mới hận
cũ, chúng ta cùng tính một lượt! Nhưng mà trước đó, ông còn phải làm rõ
ràng một chuyện. . . . . Theo mật hàm nói, lúc tên tiểu tử đen đó ở Hồ
quốc, lại sử dụng tuyệt kỹ thuần phục ngựa của dòng họ Bách Lý, việc này làm cho người ta rất buồn bực, tại sao tuyệt kỹ của Bách Lý gia bị một
người ngoài biết được? Thừa Tướng quyết định phải điều tra kỹ chuyện ly
kỳ này.