Phiêu Bạc Phụ Tình

Chương 6

Nhuyễn Hồng Các vốn là một tòa tiểu lâu độc lập, nghe nói vốn là hương khuê* của đầu bài hoa khôi Vạn Hoa Lâu – Tích Liễu cô nương. Tích Liễu cô nương được xưng tụng là kinh thành đệ nhất kỹ, nhãn quang cùng giá trị của nàng, tất cả đều thuộc hàng nhất lưu, nếu không phải đương đại hào kiệt thì không bao giờ có thể tiến vào cửa.

*hương khuê: nơi ở của tiểu thư khuê các ~

Tuy vậy, giá trị dù cho có cao, cũng không cao bằng danh Vương gia. Trước mặt “An quốc vương gia” Chu Thất, nàng ôn thuận như một con mèo nhỏ.

Lúc ta tiến vào Nhuyễn Hồng Các, Chu Thất đang ngồi bên bàn tiệc uống rượu. Tích Liễu cô nương quả thật xinh đẹp động lòng người, phong tư mị nhân nhu nhược vô cốt đang dựa sát vào bên cạnh hắn, vừa châm rượu vừa gắp thức ăn. Chỗ ngồi phía còn lại của hắn, là một người nam nhân hoàn toàn xa lạ.

Thấy ta tiến vào, mạn bất kinh tâm như Chu Thất tức thì mở to mắt, hỏi: “Ngươi thế nào lại ra đây?”

“Gia, tổng quản bào ta đưa đồ vật đến cho ngươi.” Ta lấy ra vật kia, để trước mặt Chu Thất.

Chu Thất tiếp nhận, một bên mở ra, một bên hỏi tiếp: “Tiểu Hoàng đâu? Vốn người ta sai đi là gã mà?”

Tiểu Hoàng vốn là tên của tiểu tư kia, ta không biết nên trả lời thế nào: “Hắn ngất xỉu rồi.”

“A?” Chu Thất ngẩng đầu nhìn ta, đột nhiên trong mắt lóe ra quang mang sắc bén. “Trên mặt ngươi tại sao lại có dấu tay?”

“Trên đường xung đột với người khác.”

“Kẻ nào? Dám động vào người của ta?” Hắn thân thủ nâng cằm của ta, tinh tế đánh giá. “Xuống tay rất nặng, là kẻ nào có mắt không tròng vậy?”

“Gã nói gã là em vợ của Cổ Đại Hộ ở thành đông.”

“Nga…Phá Tà, Cổ Đại Hộ thành đông là ai?” Vẫn không quay đầu lại, ánh mắt Chu Thất một mực dán trên khuôn mặt ta.

Nam nhân đang ngồi lên tiếng: “Một gã phú hộ bạc nhược được thừa hưởng sản nghiệp của tổ tiên, vốn đã mang tiếng xấu.”


“Xử lý gã và tên em vợ kia đi.”

“Không nên, đã có người giáo huấn gã rồi.” Ta vội vàng mở miệng. Không biết tại sao, vẻ mặt nhìn như rất bình tĩnh của Chu Thất lúc này lại làm ta cảm thấy sợ hãi.

“Người nào?”

“Là ta.” Phía sau truyền đến thanh âm của nam nhân, đúng là cuả người đã cứu ta.

“Tuyết Thiên Tầng, ngươi đến muộn.” Nam nhân tên gọi Phá Tà kia thản nhiên lên tiếng.

“Nếu ta không đến muộn, người của Chu Thất sớm đã xảy ra chuyện.” Hắn, Tuyết Thiên Tầng, mỉm cười, nói với Chu Thất: “Này tính ngươi một món nợ ân tình, cũng không quá phận chứ?”

“Có thể.” Chu Thất lãnh đạm nói, đoạn phân phó Tích Liễu cô nương: “Mang băng khối đến đây.”

“Gia, hắn là…” Tích Liễu cô nương đứng sau lưng Chu Thất, vẫn bất động, ánh mắt nàng dò xét ta, mang theo rất nhiều tình tự.

“Bảo ngươi đi thì ngươi phải đi, đừng dài dòng.” Trầm giọng quát, trong thanh âm mang theo tức giận khiến ta càng hoảng sợ.

“Vâng.” Tích Liễu vội vã lui ra, trong nháy mắt ta nhìn theo, khóe miệng của nàng hiện lên một tia hận ý.

Chu Thất tiếp tục kiểm tra kỹ khuôn mặt ta, thậm chí còn mở miệng ta ra để kiểm tra hàm răng bên trong. Sau cùng, hắn gật đầu, nói: “Chỉ bị rách da, răng cũng không có việc gì, tốt.”

Tuyết Thiên Tầng một bên thản nhiên tự mình ngồi xuống, tự mình rót rượu, một bên hỏi: “Chu Thất, hắn là ai vậy? Từ trước đến nay chưa từng thấy ngươi quan tâm đến ai như vậy?”

“Hắn gọi Tiểu Tuyết, là người hầu của ta?” Chu Thất tiếp nhận băng khối do Tích Liễu đưa lên, đắp lên mặt ta, vì vậy nguyên bản cơn hỏa lạt trướng đau trên mặt bắt đầu dịu xuống, ta rốt cuộc có thể thả lỏng, không cần phải gắng sức nhẫn nhịn.

“Tiểu Tuyết? Chính là Tiểu Tuyết đầu bài của Hỉ Khánh Ban năm đó sao?” Nam nhân tên Phá Tà hé ra khuôn mặt anh tuấn nhưng lại gợi ở người khác cảm giác rất mơ hồ, hắn phiêu mắt ngắm nhìn ta một chút, nói: “Hai năm nay không còn nghe thấy tên Hỉ Khánh Ban, ta đang tự hỏi là chuyện gì xảy ra, nguyên lai diễn viên trụ cột của ban người ta bị ngươi thu vào Vương phủ mất rồi.”


“Thế nào? Tiểu Tuyết rất nổi tiếng sao?” Tuyết Thiên Tầng vừa uống rượu vừa tò mò hỏi.

“Đại tẩu của ta vốn là người rất mê hí kịch, sau khi nàng xem Hỉ Khánh Ban trình diễn thì từng nhận xét rằng Tiểu Tuyết là một thiên tài. Nghe nói năm đó trong tứ đại hí tử, Tiểu Tuyết đứng hàng đệ nhất.”

Ô, còn có việc này sao? Ta như thế nào không biết đến? Chuyện tốt trên thế gian này thật đúng là rất nhiều nga, đến cả một hí tử thân phận thấp kém cũng có thể được đem ra bình phẩm từ đầu đến chân cho đủ một trường đoản thị phi, thật vô vị!

“Chỉ tiếc là hai năm nay bị Chu Thất nhốt trong Vương phủ, sợ là đã sớm không xướng hí nữa rồi.” Phá Tà nhìn ta, tựa hồ có chút đáng tiếc: “Chu Thất, ngươi đã lãng phí một nhân tài đấy.”

Ta trầm mặc, xướng hí diễn kịch chỉ là thủ đoạn mưu sinh mà thôi, ta không cần, có xướng hay không với ta không quan trọng.

“Hanh.” Chu Thất khẽ cười, “Ta hẹn các ngươi đến đây không phải để chuyên tâm đàm luận chuyện của Tiểu Tuyết, nơi nay có tin tức của Trầm Phóng Tâm truyền đến, các ngươi nghe một chút, rồi nói xem có ý kiến gì không?”

Nhắc đến chính sự, ta thật không tiện lưu lại. Ta đứng dậy, cúi đầu nói: “Gia, ta trước nên ra ngoài.”

Chu Thất nhìn ta: “Đi đâu?”

“Tổng quản muốn ta đến đưa vật rồi trở về ngay.”

“Không được, tiểu Hoàng không có ở đây, ngươi lưu lại hầu hạ đi. Vả lại ngươi cũng không nhớ đường về đâu.”

“Phải rồi, với dung mạo của ngươi, một thân một mình ra ngoài chắc chắn sẽ gặp chuyện. Ngươi đã quên sự tình vừa rồi sao?” Tuyết Thiên Tầng khoe hàm răng trắng, cười nói.

“Vâng.” Không hiểu sao kiểu cười của Tuyết Thiên Tầng khiến ta cảm thấy rất không thoải mái. Nhưng ta chỉ vâng lệnh Chu Thất, cho nên đã ở lại.

Đề tài ba đại nam nhân thảo luận ta cũng không có năng lực nghe hiểu rõ. Ta dù sao cũng chưa từng trải qua lắm thế sự a. Chán muốn chết ngồi ở một góc, trong đầu không khỏi hồi tưởng đến ánh mắt của Tích Liễu cô nương lúc nãy khi rời đi đã vứt cho ta.

Là…oán hận sao, hay là điều gì khác?

Chúng ta đều là những người trầm mình trong phong trần kiếm sống, duy nhất khác biệt chính là người mà ta hầu hạ chỉ có một. Mà nàng cũng chẳng hề đối với người nào tận tâm tận lực đấy thôi. Chỉ là xét đến cùng, ta và nàng đều giống nhau, dĩ sắc sự nhân dĩ thân thị nhân*. Giỏi trầm thân, áo cơm không thiếu, không giỏi trầm thân, về sau ngay cả tấm chiếu bọc thi cũng không có.

*lấy sắc quyến rũ người, lấy thân hầu hạ người.    

Đây là loại việc vô cùng hèn mọn mà một người có thể làm, cũng chỉ có tuổi thanh xuân xinh đẹp mới làm được. Nhưng mà, ai là người có thể sở hữu sắc đẹp vĩnh hằng đây? Dù cho bây giờ tiếp nhận bao nhiêu sủng ái quyến say thì theo năm tháng qua đi, cũng sẽ lão hóa mà liêu lạc*. Chờ đến lúc tuổi già sắc suy năm tháng điêu linh không thể thị hầu nữa, thứ gì cũng chẳng còn. Theo đuổi một người, dù cho có gắng sức hơn nữa cũng vô dụng mà thôi.

*liêu lạc: rơi rụng, bị lãng quên

Đây chính là cuộc sống mà ta lựa chọn, đã không còn cách nào quay đầu lại, bây giờ tất cả những gì ta có thể làm, chính là chờ đợi, chờ đợi ngày Chu Thất chán ghét ta, xem ta như một hạt cát mà phủi bỏ. Dù sao đối với cuộc sống, ta cũng không có ước muốn mong chờ gì cả. Ta sống, cũng chỉ vì còn sống mà thôi.