Khi trở về Tễ Nguyệt Các, trời đã khuya lắm rồi. Đèn dầu trong phủ đã được thắp lên, ta chợt nhớ ra trong tay mình không có hoả thạch, chẳng lẽ đêm nay ta chỉ có thể ở trong đêm đen ngẩn người đến khi thiếp đi sao?
Nhưng mà, ngoài dự liệu của ta, trong Tễ Nguyệt Các đèn dầu đã được đốt sáng từ lâu.
Đẩy cửa ra, phát hiện dưới ánh đèn, hé ra khuôn mặt của Chu Thất, đang trừng mắt nhìn ta.
“Ngươi ngốc đi nơi nào vậy?”
“Ta…ta đi dạo trong phủ…”
“Từ xế chiều đến tận đêm khuya? Đã ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi.”
“Ăn cái gì?”
“Ách…Bánh bao.”
“Bánh bao?” Chu Thất nhướng một bên mày, “Ở đâu ra bánh bao?”
“Ta đến trù phòng lấy.”
“Hôm nay trong phủ có một ít hoa quả từ phía nam, ta nguyên bản định dùng xong cơm tối sẽ cho ngươi nếm thử. Không nghĩ đến ngươi tự mình giải quyết rồi. Như vậy đi, ngươi ở đây dùng cơm cùng ta.”
“Ngài…ngài vẫn chưa dùng cơm sao?”
“Đương nhiên, ta ở đây chờ ngươi đã lâu, ngươi cũng không chịu trở lại.”
Giọng điệu vẫn rất lý trực khí tráng, “Quản Ngũ, dọn thức ăn lên đi.”
“Vâng, gia.”
Từ sau lưng Chu Thất truyền đến thanh âm ôn nhuận của Quản Ngũ, mãi đến lúc này ta mới phát giác y đã ở đây từ lúc nào.
Trên mặt hơi phát nhiệt, ta cúi đầu, càng cúi càng thấp mà hỏi thăm: “Ngài ở đây dùng cơm với ta…không tốt lắm đâu.”
“Ngô? Tại sao?” Giương đôi mắt lên, Chu Thất khó hiểu.
“Kia…Cát Tường kia vừa đến, ngài không bồi y sao?”
“Việc đó và Cát Tường có cái gì liên hệ?”
Sau khi kinh ngạc, Chu Thất tựa hồ nghĩ đến việc gì đó, mỉm cười: “Thật không ngờ…ngươi ghen đấy à?”
“A?”
Chu Thất như thế nào lại đưa ra kết luận đó? Ta bất quá là theo lẽ thường mà suy nghĩ thôi. Có khả nhân nhi kia rồi, hắn còn đến nơi này của ta làm gì?
Chu Thất mị mắt mỉm cười, có vẻ vui mừng khôn xiết: “Không nghĩ đến sự xuất hiện của Cát Tường lại dẫn ra được tâm tình này của ngươi, cũng đáng giá.”
Hắn phất tay, sau khi vẫy lui Quản Ngũ thì đem ta kéo vào lòng: “Ngươi cho rằng y là tân nhân ta nạp vào sao?”
“Không phải ư?”
Cúi thấp đầu trong lòng hắn, tận lực không thèm chú ý đến xúc cảm da thịt quanh thân vốn vì sự ôm ấp này mà hân hoan nhảy múa.
“Ngươi a, không màng thế sự cũng chỉ nên có mức độ nhất định được không? Ngươi không thấy rằng trong phủ đã thật lâu không có khuôn mặt mới nào xuất hiện sao?”
“Ta…Ta không có chú ý.”
“Chẳng lẽ ngươi chưa từng nhìn kỹ chính mình sao? Ngươi sở hữu một khuôn mặt tuyệt lệ khắp thiên hạ khó tìm được, không mấy người có thể địch nổi ngươi. Ngươi cho là có ngươi rồi, ta còn có thể đi tìm những người khác sao?”
“Cát Tường kia, cũng rất đẹp mà…”
Hơn nữa, trong sự thanh lệ của hắn còn mang theo hoạt bát, hoàn toàn bất đồng với một kẻ luôn mang cảm giác nhất đàm tử thuỷ* như ta.
*nhất đàm tử thuỷ: ao tù nước đọng => theo ta là “u ám”
“Y ấy à?”
Chu Thất cười lắc đầu: “Y không phải là nhân vật ta có thể động, thật sự động vào y, không phát sinh chuyện lớn mới là lạ. Hơn nữa, trong mắt của ta, ngươi cùng y đều là xuân lan thu cúc, các thiện kỹ tràng*. Mà ta lại thiên vị ngươi hơn.”
*mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười, đều có địa vị riêng không so được.
Nghe Chu Thất không ngừng khen ngợi dung mạo của ta, tâm của ta cũng không thật sự có cảm giác vui mừng. Mỹ nhân ta dã được thấy nhiều lắm rồi, Quản Ngũ, Hạ Lan Già Lam, Cát Tường, còn có mẫu thân Tuyết U Minh, chẳng phải đều là những nhân vật xinh đẹp tuyệt luân sao? So sánh với bọn họ, ta cũng chỉ ở mức bình thường mà thôi. Huống hồ, năm tháng vô tình, dung mạo có xinh đẹp đến nhường nào thì cuối cùng vẫn hoá bạch cốt, trừ bỏ thân xú bì nang* này, ta còn có gì đáng giá để hắn lưu luyến?
*thân xú bì nang: xú là thối, bì nang là túi da => thân xác phàm trần tầm thường, ý mỉa mai.
Tâm tư xoay chuyển một vòng, có một số lời không giữ được, bật thốt ra khỏi miệng: “Gia, nếu như khuôn mặt của ta bị huỷ, ngài còn có thể đối với ta như vậy sao?”
“Sao lại nói như vậy?”
Chu Thất khó hiểu, hắn nâng khuôn mặt của ta lên đánh giá từ trên xuống dưới: “Làm gì có ai mạc danh kỳ diệu muốn huỷ đi dung mạo như thế này? Trong Vương phủ của ta, ai dám động đến ngươi?” (thật cảm động, lúc cần thiết các lão công đều bị đần ;__;)
Nhẹ nhàng lắc đầu, không phải vấn đề này a. Ta vốn chỉ mang theo một ít hy vọng xa vời, hy vọng rằng ngoài lớp vỏ hời hợt bên ngoài, hắn còn có thể cho ta một sự đảm bảo khác nữa.
“Gia, ngài nói Cát Tường không phải là người ngài có thể động, như vậy y là…”
“Y? Một nhân vật nguy hiểm. Tại chính địa bàn của mình gây hoạ, bị bề trên của y tống đến nơi này làm việc a. Y thì…vừa ngang ngạnh vừa khủng bố. Hơn nữa, bản lãnh gây chuyện phiều toái lại thuộc hàng nhất lưu, nếu không phải bất đắc dĩ, ta sẽ không thu lưu y.”
“Gì cơ?” Chu Thất mà cũng có lúc uỷ khuất chính mình như vậy? Ta thật sự tò mò.
“Ta để y vào trụ tại Thanh Phong Các vì chỉ có nơi đó được bố trí tương đối chu đáo, so với những địa phương khác y sẽ được an toàn hơn một chút. Ta nghĩ những ngày này sẽ có không ít ‘khách nhân’ đến bái phỏng y. Tiểu Tuyết, nếu không có việc gì, ngươi không được đến gần nơi đó, tránh khỏi vô tình bị vướng vào trì ngư chi hại* của y.”
*Trì ngư chi hại: trì là ao, cái ao đầy tai hoạ
Thì ra…là như vậy sao? Lý do trục xuất ta ra khỏi Thanh Phong Các là vì việc này? Vì không muốn ta bị vướng vào tai ương nên mới để ta rời xa chốn thị phi kia ư? Không rõ vì sao, trái tim ta đột nhiên trở thành rất ấm áp, có một loại cảm giác rất rất rất thoả mãn. (nhiều ‘rất’ quá nhỉ =)))
“Được rồi, còn có, không nên đến gần Cát Tường kia. Đặc biệt là khi y gạt ngươi chơi đùa cùng mình, tốt nhất là tìm cách cự tuyệt ngay từ đầu, đừng để cho ma phiền tinh kia thừa cơ hội.”
“A…vâng.”
Tại sao lại gọi khả nhân nhi là “ma phiền tinh”? Người thế kia lại được Chu Thất hình dung bằng ‘hảo danh tự’ đáng sợ như vậy…chẳng phải rất thú vị sao?
“Tễ Nguyệt Các này vốn là tẩm điện của mẫu phi ta, nếu không phải bị biếm lãnh cung, hôm nay có bao nhiêu vinh hoa phú quý nàng đều được hưởng dụng không hết rồi. Nơi này mặc dù có người quét dọn nhưng so ra vẫn kém xa Thanh Phong Các. Như vậy đi, ta giao nơi này cho ngươi, ngươi phụ trách biến nó thành một nơi thoải mái như Thanh Phong Các, sau đó, trong thời gian Cát Tường ngụ trong phủ, đây sẽ là tẩm điện của ta. Muốn thứ gì thì nói với Quản Ngũ, đã biết chưa?”
“Vâng, ta biết rồi, thưa gia.”
Lời nói của Chu Thất khiến ta tâm thần đại loạn. Ý tứ của hắn chính là suy nghĩ cho ta sao? Ta có thể tin việc rời khỏi Thanh Phong Các chỉ đơn thuần là thay đổi chỗ ngủ mà không phải vì nguyên nhân nào khác không?
Là một người hầu trung thành, ta tuân thủ theo phân phó của Chu Thất, tỉ mỉ bố trí lại Tễ Nguyệt Các, đồng thời rời xa Thanh Phong Các cùng người trụ ở bên trong. Ta tận lực duy trì cuộc sống bình tĩnh vô ba như trong dĩ vãng, nhưng mà, luôn nảy sinh những biến hoá ta không có thể nào lường trước được.
—— Mãi cho đến lúc chính mình một tay cầm đường hồ lô một tay cầm điểm tâm trong Tụ Bảo Trai, đi cùng vị tiểu mỹ nhân hoạt bát linh động – Cát Tường, quá giờ ngọ đứng trước ngã tư đường ở kinh thành, ta vẫn còn không rõ ràng lắm, bản thân làm thế nào mà gặp phải y còn bị y dùng miệng lưỡi mềm dẻo dụ dỗ ra khỏi đại môn Vương phủ, cùng bồi y đi dạo trên đường lớn mà ta vốn rất không quen thuộc. (Câu phức @[email protected], nguyên bản dấu phẩy cũng chẳng có nữa là) Ánh mặt trời rất ấm áp, đám người xung quanh rộn ràng nhộp nhịp cũng rất thú vị, nhưng mà, ta vẫn không muốn đi ra ngoài.
“Đừng nghĩ nữa. Cau mày sẽ làm hỏng dung mạo của ngươi đó.”
Cát Tường đứng ở trước mặt ta, ngón tay mịn màng vuốt lên nếp nhăn giữa đôi mày của ta, “Thật vất vả mới được ra ngoài một chuyến, ngươi rộng rãi hảo hảo bồi ta dạo chơi một lát đi.”
“Ta cần phải quay về.”
Ghi nhớ rõ lời Chu Thất dặn dò, hắn vốn không muốn ta xuất môn. Không biết bây giờ trở về có hay không không bị hắn phát giác.
“Ai nha, đừng nóng vội mà. Đi cùng ta đảm bảo ngươi không có việc gì. Ta đói bụng rồi, gian hàng kia nhìn không tồi, chúng ta đến đó ăn thử.”
Tiếng cười thanh thuý lượng lệ rộ lên, y lôi kéo ta chạy vào một gian đại tửu lâu.
Hảo…bài trí hết sức sang trọng! Vừa nhìn đã biết giá tiền không thấp. Chỉ là dưới chiêu bài như thế nào lại có một mảnh lá phong thật lớn như vậy? Mặc dù cùng điếm danh “Quy Phong Lâu” rất thích hợp, nhưng vẫn có điểm khó hiểu. Thoạt nhìn tựa hộ có chút ấn tượng, ta đã từng gặp qua hoặc nghe qua ở đâu sao? (Ách, bé quên rồi? Cha dặn thế nào không chịu nhớ sao?)
“Chúng ta…hay là trở về đi thôi.” Cúi đầu lôi kéo ống tay áo của Cát Tường, ta nhẹ nhàng nói.
“Tại sao? Nghe nói nơi này thức ăn không tồi nha, không nếm thử chẳng phải rất đáng tiếc sao?”
“Ta…Ta không có tiền để trả đâu.”
Rất thành thật mà nói ra lý do duy nhất. Mấy năm nay ta chưa bao giờ một mình ra ngoài, trong tay ta không hề có bạc.
“Ha ha, ta mời khách, ngươi đừng lo lắng. Hơn nữa, lão bản ở nơi này cũng không dám tìm ta đòi tiền đâu. Ngươi cứ việc ăn thoải mái đi.”
“Nhưng mà…”
“Ngươi là người ta rất thích, không thể từ chối, nếu không ta sẽ tức giận.”
Cười mỉm chi mà nói, trong giọng nói không tự giác phát ra vài phần quý khí. Y rốt cuộc là ai đây?
“…Được rồi…” Không thể từ chối, vậy ta chỉ có thể hảo hảo đáp ứng, cầm lấy đôi đũa mà gắp thức ăn.
“Tiểu Tuyết, ta phát hiện ngươi thật sự rất khó dưỡng nha…”
Cát Tường ngồi ở đối diện, vẻ mặt than thở mà nhìn ta.
“Ách…”
Lời này xuất phát từ đâu vậy? Ta thứ gì cũng ăn được, chưa bao giờ kén chọn mà.
“Bộ dáng ngươi ăn như thế nào nhỉ…Nên nói sao cho dễ hiểu đây? Tựa hồ như đang nhai nến vậy. Nhìn bộ dạng của ngươi, cho dù là mỹ thực ăn ngon đến mức nào cũng trở thành chẳng chút hấp dẫn. Chu Thất chẳng lẽ không cho ngươi ăn thứ gì tốt sao?”
Mỹ thực? Nhai nến? Không nghiêm trọng đến vậy chứ. Cùng lắm thì, ta ăn cảm thấy không ngon lắm thôi.
“Lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, còn tưởng rằng Chu Thất không cho ngươi ăn nhiều nên mới gầy như vậy. Không nghĩ đến, thấy ngươi ăn mới biết…Ôi, con gà so với ngươi ăn còn nhiều hơn. Như thế này thì mưu kế dùng mĩ thực lấy lòng ngươi của ta chẳng phải là bị huỷ rồi sao?”
“Tại sao lại muốn lấy lòng ta?” Ta chỉ là một người hầu nho nhỏ, lấy lòng ta làm gì?
“Hả, ngươi còn chưa biết à?”
Cát Tường biểu tình kinh ngạc: “Trong chốn giang hồ đều vì sự tồn tại của ngươi mà tranh cãi ầm ĩ rồi, vậy mà ngươi cái gì cũng không biết? Chu Thất quả thật bảo vệ ngươi quá tốt.”
Cái gì? Cái gì? Cát Tường rốt cuộc đang nói gì vậy? Ta như thế nào lại nghe không hiểu gì cả?
Đại khái bị vẻ mặt trợn tròn mắt ngốc lăng của ta chọc cười, y đơn giản buông đũa, chống cằm cười ha ha.
Vậy ngươi biết tử lâu này tên gọi là gì, lão bản là ai không?”
“Gọi là…Quy Phong Lâu a. Còn lão bản thì là…” Ta thật sự không biết, ta không có nghe nói đến.
“Vậy ngươi có biết chuỗi phật châu trên cổ tay mình đại biểu điều gì không?” Y chỉ vào tay phải của ta, cười hỏi.
Phật châu? Là phật châu mà Hàn Thí Vũ đã cho ta? Hình như lúc cho ta vật này y còn nói điều gì đó với ta nữa, nhưng mà…ta nhớ không ra.
“Không nhớ rõ sao? Uổng công Hàn đại kiếm khách trong giang hồ phát ra thông cáo, công bố rõ ràng nếu ai dám động vào một sợi lông tơ trên người chủ nhân của phật châu thì kẻ đó sẽ là kẻ địch của toàn bộ Phong Diệp sơn trang, còn người bảo hộ Tuyết gia lão đại Tuyết Thiên Tầng kia cũng thông lệnh cho đệ tử khắp thiên hạ, phải bảo vệ chủ nhân phật châu. Tiểu Tuyết, Tuyết đại thiếu gia, ngươi cái gì cũng không nhớ rõ sao?” (mình cũng muốn được như bé ấy:”