Phía Nam Biên Giới, Phía Tây Mặt Trời

Chương 9

Tôi không gặp lại Shimamoto-san trong một quãng thời gian dài. Tối nào tôi cũng đến quán Robin's Nest và ngồi đó một lúc lâu. Tôi ngồi ở quầy bar với một cuốn sách và thỉnh thoảng liếc nhìn ra cửa. Nhưng Shimamoto-san không xuất hiện. Tôi lo lắng: có phải tôi đã nói điều đó mà nàng không thích? Có phải tôi đã làm tổn thương nàng mà không biết? Tôi kiểm điểm lại từng câu đã nói tối hôm đó, và những gì nàng nói. Tôi không thấy gì có thể gây tổn thương. Có thể là tôi đã làm nàng thất vọng. Có thể lắm. Nàng đẹp đến thế, lại còn không khập khiếng chân nữa. Liệu nàng có thể thấy gì thú vị ở tôi?

Năm sắp hết. Giáng sinh tới, rồi năm mới. Tháng Giêng trôi qua nhanh. Tôi kỷ niệm sinh nhật lần thứ ba mươi bảy và quyết định thôi không chờ Shimamoto-san nữa. Càng ngày tôi càng ít đến quán Robin's Nest. Mỗi lần đặt chân đến đó, tôi lại không thể ngăn mình nghĩ đến nàng, tìm kiếm hình bóng của nàng giữa những người khách. Tôi mở một cuốn sách, mặc cho mình bị cuốn đi bởi những giấc mơ không đích đến. Tôi bắt đầu gặp khó khăn trong việc tập trung vào bất cứ việc gì.

Nàng đã nói tôi là người bạn duy nhất của nàng. Người bạn duy nhất mà nàng từng có. Tôi thật sự hạnh phúc khi nghe điều đó. Tôi đã từng nghĩ tình bạn của chúng tôi có thể bắt đầu lại. Tôi muốn nói với nàng về biết bao nhiêu chủ để. Việc nàng không muốn kể gì với tôi về cuộc đời mình đâu có quan trọng gì. Tôi sẽ sung sướng chỉ với việc được gặp nàng và nói chuyện với nàng.

Nhưng nàng không xuất hiện trở lại. Có thể là nàng quá bận, không tìm được thời gian để đến đây? Ba tháng thì cũng hơi quá nhiều. Nếu thật sự nàng không thể đến, thì nàng vẫn có thể gọi điện thoại cơ mà. Hẳn là nàng đã quên tôi. Trong mắt nàng tôi không còn quan trọng như xưa nữa. Ý nghĩ đó thật nặng nề. Một cái hố nhỏ đào sâu xuống trong trái tim tôi. Lẽ ra nàng không nên nói với tôi tất cả những điều đó, một vài lời nói sẽ in sâu mãi mãi.

Cuối cùng, vào đầu tháng Hai, nàng trở lại, vẫn vào một tối trời mưa. Trời mưa phùn lạnh buốt, im lìm, và tôi đã ngồi ở Robin's Nest được hơn một giờ để giải quyết vài công việc. Những cái ô của khách tỏa ra mùi mưa lạnh. Tối đó, một nhạc côg saxophone tenor đến chơi cùng nhóm tam tấu. Đó là một nhạc công khá nổi tiếng, và quán đông đặc người. Ngồi trên ghế của mình ở góc quầy bar như thường lệ, tôi đang đọc sách thì Shimamoto-san ngồi xuống không tiếng động ở chiếc ghế bên cạnh.

-Xin chào, nàng nói.

Tôi đặt sách xuống và nhìn nàng. Tôi không sao tin được rằng nàng thật sự đang ở đó, bên cạnh tôi.

-Tớ đã nghĩ là cậu sẽ không đến.

-Xin lỗi, Shimamoto-san nói. Cậu giận à?

-Không hề. Tôi không giận vì những chuyện như thế. Cậu cũng biết đây là một quán bar, khách đến khi họ muốn và đi khi họ muốn. Tớ chỉ có một việc là chờ đợi thôi.

-Dù sao thì cũng xin lỗi. Tớ không thể giải thích là tại sao, nhưng tớ không đến được.

-Cậu bận quá à?

-Không bận lắm, nàng trả lời giọng bình thản. Tớ không bao giờ quá bận, nhưng tớ không đến được.

Tóc nàng ướt, vài sợi tóc mai dính vào trán. Tôi bảo người phục vụ mang đến cho nàng một khăn ấm.

-Cảm ơn, nàng vừa lau tóc vừa nói.

Rồi nàng rút ra bao thuốc và một cái bật lửa, châm một điến. Những ngón tay ướt lạnh của nàng hơi run lên.

-Chỉ là một cơn mưa bụi, tớ chỉ mặc áo gió vì nghĩ sẽ gọi một cái taxi, nhưng cuối cùng tớ phải đi bộ lâu quá.

-Cậu muốn uống cái gì nóng không? tôi hỏi.

Nàng mỉm cười và nhìn sâu vào mắt tôi.

-Cảm ơn, không sao đâu.

Nhìn nụ cười đó, tôi quên biến ngay ba tháng chờ.

-Cậu đọc gì thế? nàng chỉ cuốn sách đặt trên mặt quầy bar, hỏi.

Tôi chìa sách cho nàng. Đó là một cuốn sách lịch sử, viết về cuộc xung đột Trung Quốc -  Việt Nam sau chiến tranh Việt Nam. Nàng lật giở vài trang, rồi đưa lại cho tôi.

-Cậu không đọc tiểu thuyết nữa à?

-Có chứ, nhưng không nhiều như trước, và tớ cũng không theo dõi thời sự văn học nữa. Tớ chỉ đọc sách cổ điển, thường là thế kỷ thứ mười chín. Tớ cũng đọc lại rất nhiều những gì từng đọc ngày xưa.

-Tại sao cậu không đọc gì hiện đại?

-Có thể vì tớ không muốn bị thất vọng. Nếu đọc phải một cuốn sách chán quá, tớ sẽ cảm thấy như bị lừa. Trước đây thì khác: tớ có thời gian, và lúc nào cũng có thể rút được điều gì đó từ việc đọc một cuốn sách, dù chán đến đâu. Bây giờ, tớ chỉ còn lại cảm giác mất thời gian. Có thể là tớ đã già đi.

-Phải, chắc chắn rồi, cậu đã già đi, nàng mỉm cười vẻ láu lỉnh.

-Còn cậu, cậu có đọc nhiều không?

-Có. Cổ kim đủ hết. Tiểu thuyết, chuyên khảo. Những thứ chán ngắt, những thứ hấp dẫn. Ngược lại với cậu, tớ thích tiêu tốn thời gian vào việc đọc.

-Nói đoạn, nàng gọi một ly Robin's Nest. Tôi bắt chước nàng. Khi ly của nàng được mang ra, Shimamoto-san uống một ngụm, gật nhẹ đầu rồi đặt ly xuống mặt quầy.

-Nói thử xem, Hajime, tại sao những thứ cocktail ở đây lại có vị ngon hơn ở nơi khác?

-Bởi vì tớ đã làm tất cả để được như thế. Không gì có thể tốt được nếu người ta không nỗ lực vào đó.

-Nỗ lực như thế nào?

-Chẳng hạn như anh ta nhé, tôi chỉ người bạn trẻ tuổi có khuôn mặt đẹp và nghiêm trang đang đập đá sau quầy. Tớ trả cho anh ta rất nhiều tiền. Cậu sẽ ngạc nhiên nếu biết mức lương của anh ta. Những người khác cũng vậy. Và nếu cậu muốn biết tại sao tớ trả nhiều tiền hơn những người khác, thì lý do chính bởi vì anh ta có tài pha cocktail. Phần lớn mọi người không biết điều đó, nhưng đúng là cần có tài năng mới làm ra được những ly cocktail ngon. Dĩ nhiên là nếu nỗ lực thì bất kỳ ai cũng có thể pha ở mức độ chấp nhận được: vài tháng học là đủ để làm cho khách những thứ cocktail ngon lành. Đại đa số các quán bar hài lòng với mức độ đó, điều ấy hoàn toàn đúng đắn. Nhưng, để vượt qua mức độ đó thì cần phải có một tài năng đặc biệt. Giống như là để chơi piano, vẽ tranh hoặc chạy một trăm mét. Bản thân tớ, tớ nghĩ là tớ có thể pha được những ly cocktail rất ổn. Tớ đã nghiên cứu, tớ đã tập luyện. Tuy thế, tớ không thể đến được mắt cá chân của anh chàng barman kia. Dù tớ có thể cho cùng những thứ thành phần vào bình trộn với anh ta, lắc theo cùng một cách trong cùng khoảng thời gian, thì vị vẫn khác. Tớ không biết là tại sao. Chỉ có tài năng mới giải thích được điều đó. Cũng như là nghệ thuật ấy. Có một đường thẳng hạn mức được vạch ra ở đâu đó, một số người có khả năng vượt qua được nó trong khi những người khác không bao giờ làm nổi. Vì thế, khi có may mắn phát hiện được ai đó có tài năng, cần phải chiều chuộng anh ta, không để cho anh ta đi mất. Trả lương cho anh ta thật cao. Người barman đó là một người đồng tính, và nhờ anh ta mà khách hàng gay của khu phố cổ đổ dồn đến quán. Điều này không hề làm tôi thấy phiền; đó là một chàng trai đằm tính, tôi rất thích tính cách anh ta, anh ta cũng tin tưởng tôi và làm việc tốt.

-Nếu quả là vậy thì cậu cũng có cảm giác về thương mại cao hơn vẻ bề ngoài đấy.

Shimamoto-san nhận xét.

-Tớ không có chút cảm giác thương mại nào đâu, tôi đáp. Tớ không phải là một thương nhân. Tớ có hai quán bar nhỏ, chỉ thế thôi. Tớ không có ý định mở thêm quán, và không có ý định kiếm nhiều tiền hơn hiện nay. Không thể gọi đó là tài năng hay sự khéo léo. Nhưng, khi có thời gian, tớ luôn tưởng tượng ra những gì mình sẽ làm nếu là một khách hàng. Xem tớ muốn đi đâu, muốn uống gì, muốn ăn gì. Nếu tớ còn độc thân và còn ở tuổi hai mươi, tớ sẽ muốn đưa cô gái mà tớ thích đến chỗ nào. Tớ tưởng tượng thật chi tiết những điều đó. Tớ sẽ có bao nhiêu tiền? Tớ có thể ngồi ở một quán bar đến mấy giờ, tùy thuộc vào nơi tớ sống? Tớ suy nghĩ hết sức cụ thể đến một số ví dụ thuộc dạng đó. Và dần dần, hình ảnh về quán bar lý tưởng hình thành trong óc tớ.

Tối đó, Shimamoto-san mặc một chiếc áo cổ cuộn màu xanh da trời và một cái jupe xanh nước biển. Hai cái khuyên nhỏ lấp lánh ở hai bên tai. Chiếc áo pull mỏng bó sát của nàng nhấn mạnh thật duyên đáng đường nét bộ ngực. Và cảnh tượng đó làm trái tim tôi chao đảo.

-Nói nữa đi, nàng nói, nụ cười quen thuộc đầy niềm vui chiếu sáng khuôn mặt.

-Nói gì cơ?

-Về kỹ thuật điều hành quán bar. Tớ thích nghe cậu nói về điều đó lắm.

Tôi hơi đỏ mặt. Đã lâu lắm rồi tôi không đỏ mặt trước bất kỳ ai.

-Đó không phải là một kỹ thuật. Chỉ đơn giản là tớ đã quen với dạng công việc này. Tớ suy nghĩ đến rất nhiều thứ, một mình. Tớ để cho trí trưởng tượng hoạt động. Tớ vẫn luôn như thế, từ khi còn rất nhỏ. Tớ tự dựng cho mình một nơi trống rỗng và dần dần đắp da thịt lên nó. Ở đây phải làm cái này, ở kia phải thay đổi cái kia. Như là dựng mô hình giả ấy, cậu thấy không. Tớ đã nói với cậu rồi, sau khi tốt nghiệp đại học tớ làm cho một nhà xuất bản sách giáo khoa; cực kỳ nhàm chán, vì tớ không thể sử dụng được trí tưởng tượng. Ngược lại là khác, tớ còn phải bóp nghẹt nó. Vì vậy, với tớ công việc chỉ là nhàm chán, tớ ghét phải đi làm. Tớ cảm thấy thật sự bị đè nén. Tớ có cảm giác cái tôi thật sự của tớ càng ngày càng bị thu nhỏ lại, và cuối cùng tớ sẽ biến mất hoàn toàn.

Tôi uống một ngụm cocktail, chậm rãi nhìn quanh gian phòng. Dù trời mưa, quán khá đông. Tay nhạc công saxophone đã xếp kèn vào túi. Tôi gọi một người phục vụ, bảo mang một chai whisky cho người nhạc công và hỏi anh ta có muốn ăn gì không.

-Nhưng ở đây thì khác. Trong lĩnh vực công việc của tớ hiện nay, nếu không dùng đến trí tưởng tượng, người ta sẽ không thể tồn tại nổi. Và tớ được tự do biến những kế hoạch lập ra trong đầu thành hiện thực. Không có họp hành, không có thứ bậc, không có cấp trên. Cậu cũng biết đây là một nơi hết sức dễ chịu. Cậu đã bao giờ làm việc ở một văn phòng chưa?

Nàng mỉm cười lắc đầu.

-Chưa.

-May mắn thế còn gì! Tớ ghét các loại văn phòng lắm. Cậu cũng vậy, cậu sẽ khó mà chịu đựng được chúng. Tớ làm việc tám năm trời tại cái nhà xuất bản đó, điều đó cho phép tớ hiểu hệ thống vận hành như thế nào. Nhưng tớ cũng bỏ phí vào đó tám năm cuộc đời. Mà lại là phần đẹp nhất của tuổi trẻ tớ nữa chứ. Tớ không biết bằng cách nào mà mình chịu đựng được. Nhưng nếu không làm ở đó lâu đến thế, có thể những quán bar ngày nay của tớ sẽ không thành công được như thế này. Tớ thích những gì tớ làm hiện nay. Ngay cả khi, đôi lúc, tớ có cảm giác chúng chỉ là những gì trí óc tạo ra. Giống như một khu vườn tưởng tượng. Tớ trồng hoa ở đó, tớ dựng những vòi phun nước. Nhưng vô cùng chính xác và đầy hiện thực. Người ta đi đến đó, uống rượu, nghe nhạc, trò chuyện, rồi đi khỏi. Theo cậu, tại sao tối đến lại nhiều người đến đây, tiêu những món tiền lớn chỉ cho vài cốc rượu? Bởi vì tất cả mọi người, ở những mức độ khác nhau, đều tìm kiếm một nơi tưởng tượng. Họ đến đây là để nhìn ngắm một khu vườn tưởng tượng trôi nổi trong không khí và đắm chìm vào trong đó một lúc.

Shimamoto-san rút tờ trong túi bao thuốc Salem. Trước khi nàng có thời gian cầm cái bật lửa, tôi đã châm một que diêm. Tôi rất thích châm thuốc cho nàng, nhìn nàng lim dim mắt và nhìn cái bóng sáng run rẩy.

-Tớ phải thú nhận rất chân thành với cậu, nàng nói, rằng tớ chưa bao giờ làm việc cả.

-Chưa bao giờ?

-Chưa một lần nào. Tớ chưa bao giờ làm thêm khi còn là sinh viên, cũng chưa bao giờ có một chỗ làm chính thức. Tớ không có chút kinh nghiệm nào về cái mà người ta gọi là "cuộc đời lao động". Thế nên, khi nghe cậu nói, tớ thấy ghen tị lắm. Chưa bao giờ tớ nghĩ đến những việc đại loại. Tất cả những gì ớ từng làm là đọc sách một mình. Và tớ cũng chỉ có nhu cầu suy nghĩ đến cách tiêu tiền của mình.

Nàng chìa cánh tay ra trước mặt tôi: nàng đeo hai cái vòng tay mảnh bằng vàng bên cổ tay phải, bên tay trái là một chiếc đồng hồ bằng vàng hẳn là rất đắt tiền. Tôi cầm lấy tay phải của nàng, nhìn hai chiếc vòng một lúc. Rồi tôi nhớ đến cách nàng cầm tay tôi khi chúng tôi mười hai tuổi. Tôi vẫn còn nhớ cảm giác đó vô cùng chính xác, và tim tôi bắt đầu loạn nhịp.

-Có thể chỉ phải nghĩ đến cách tiêu tiền của mình còn là chuyện bình thường hơn rất nhiều.

Tôi bỏ tay nàng ra. Cái ảo giác tôi sẽ bay lên đến tận đâu đó đột nhiên choán lấy người tôi.

-Khi người ta chỉ nghĩ đến cách kiếm tiền, tôi nói tiếp, cuộc sống sẽ đi qua trước khi người ta có thời gian để nhận ra.

-Đúng, nhưng cậu thể không biết người ta có thể cảm thấy trống rỗng đến thế nào khi không làm ra được cái gì hết.

-Tớ không nghĩ thế. Tớ nghĩ là ngược lại thì có, cậu làm ra được rất nhiều thứ.

-Chẳng hạn như cái gì?

-Những thứ không có hình dạng, tôi nói, liếc nhìn xuống hai bàn tay mình đang đặt lên đầu gối.

Shimamoto-san cầm lấy cái ly, nhìn tôi thật lâu.

-Như là những tình cảm, có phải cậu muốn nói thế không?

-Đúng, tôi trả lời. Tất cả rồi đều sẽ tan biến. Quán bar này cũng sẽ không tồn tại mãi mãi. Chỉ cần cái gu của người ta thay đổi một chút, rồi thì tình hình kinh tế nữa, thế là tất cả những gì đang có ở đây sẽ biến đi trong nháy mắt. Tớ đã chứng kiến vài ví dụ rồi. Đơn giản lắm: tất cả những gì có hình dạng đều sẽ biến mất, nhưng một số ý nghĩ để lại những dấu vết vĩnh cửu.

-Nhưng Hajime này, những ý nghĩ nặng nề cũng kéo dài. Cậu không nghĩ thế à?

Tay nhạc công saxophone lại gần cảm ơn tôi vì chai whisky. Tôi cảm ơn anh ta vì đã đến chơi cho chúng tôi.

-Bây giờ các nhạc công jazz đều rất lịch thiệp, tôi giải thích cho Shimamoto-san. Khi tớ còn là sinh viên thì không phải như thế đâu. Tất cả đều nghiện ngập. Một nửa trong số họ sống bên lề xã hội. Họ chơi theo một phong cách thật sự phóng đãng. Tớ thường xuyên đến các câu lạc bộ jazz ở Shinjuku để nghe nhạc. Hồi đó tớ tìm kiếm dạng trải nghiệm cực đoan đó.

-Cậu rất thích loại người đó phải không?

-Rõ ràng. Không ai cống hiến bản thân mình cho một điều gì đó mà không tìm ngay từ khởi đầu làm được điều gì đó tuyệt diệu. Ngay cả khi điều đó vượt quá những khả năng của chính mình, người ta vẫn tiến đến một cái đích, gắng sức làm tốt nhất có thể, chính bằng cách đó mà người ta tiến bộ dần dần. Và chính điều đó làm thế giới này đi lên. Tớ tự hỏi không biết nghệ thuật có cũng giống như thế hay không.

Tôi lại nhìn chăm chăm vào tay mình, rồi ngẩng đầu nhìn Shimamoto-san. Nàng đang đợi tôi nói tiếp.

-Chỉ có điều, tôi tiếp tục, hiện nay thì hơi khác. Vì tớ đã trở thành một thương gia. Tớ đầu tư tiền của và kiếm được tiền. Tớ không phải là một nghệ sĩ, tớ không sáng tạo được gì. thậm chí khi làm nghề này tớ còn không bảo trợ được cho nghệ thuật. Dù có thích hay không thì người ta cũng không tìm kiếm điều đó ở một nơi như thế này. Khi quản lý một nơi làm ăn, sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu làm việc với các nghệ sĩ lịch thiệp và sạch sẽ. Không ai làm được gì đâu. Thế giới không có nhiều người như Charlie Parker.

Nàng gọi một ly cocktail khác. Hút một điếu thuốc khác. Im lặng một lúc lâu. Có vẻ như nàng đang suy nghĩ một mình trong góc của mình. Còn tôi đang nghe tay nhạc công đánh bass chơi một bản solo dài trên giai điệu của Embraceabke You. Tay nhạc công piano thỉnh thoảng gõ lên các phím, tay trống lau mồ hôi, uống một ngụm rượu. Một khách quen đến chỗ tôi, nói vài câu vô thưởng vô phạt.

-Nói xem nào, Hajime, Shimamoto-san lên tiếng sau một hồi im lặng kéo dài, cậu có biết dòng sông nào không? Một dòng sông trên núi trong một thung lũng đẹp không rộng lắm, và có dòng chảy xiết thì càng tốt, chảy khá nhanh đổ ra biển.

Hơi ngạc nhiên, tôi nhìn nàng.

-Một dòng sông?

Tôi không hiểu rõ lắm điều nàng định nói. Khuôn mặt quay về phía tôi không phản ánh lên điều gì về những gì nàng cảm thấy. Nàng dịu dàng nhìn tôi, như thể đang nhìn một cảnh tượng xa xôi. Hoặc có thể là quả thật tôi đang sống trong một thế giới rất xa với thế giới của nàng. Hẳn là phải có giữa nàng và tôi một khoảng cách đầy thử thách đối với trí tưởng tượng. Nghĩ vậy, tôi không thể ngăn mình cảm thấy một nỗi buồn bã mà một chi tiết nào đó trong cái nhìn của nàng làm nảy sinh trong tôi.

-Tại sao bỗng nhiên lại có chuyện dòng dông đó? tôi hỏi.

-Chỉ là một ý tưởng vừa chạy qua óc tớ thôi. Cậu không biết dòng sông nào như tớ vừa tả à?

Khi còn là sinh viên, tôi thường một mình đi du lịch, chỉ mang theo túi ngủ. Tôi đã nhìn thấy rất nhiều dòng sông trên khắp nước Nhật. Nhưng tôi không nhớ dòng sông nào phù hợp với những yêu cầu của nàng.

-Tớ nghĩ rằng có một dòng sông khá giống như thế ở miền Bắc, gần biển Nhật Bản, tôi nói sau khi suy nghĩ một lúc. Tôi quên mất nó tên là gì rồi, nhưng nó nằm ở tỉnh Ishikawa. Đến đó chắc là tớ có thể tìm lại được. Có vẻ như đó là nơi gần với miêu tả của cậu nhất.

Tôi còn nhớ rõ con sông đó. Tôi đã đến vùng đó vào kỳ nghỉ đông, khi còn là sinh viên năm thứ hai hoặc thứ ba. Những tán lá đỏ trác tuyệt; những ngọn núi xung quanh, gần sát biển, như được nhuộm trong máu. Sông chảy đi, tuyệt đẹp; thỉnh thoảng lại nghe tiếng một con hoẵng vang lên trong rừng. Tôi còn nhớ mình đã ăn một món cá sông rất ngon ở đó.

-Cậu có thể dẫn tớ đến đó không? Shimamoto-san hỏi.

-Nó nằm ở tỉnh Ishikawa, tôi đáp, miệng bỗng khô lại. Không phải là như đi Enoshima đâu. Phải đi máy bay, và sau đó còn phải đi đường bộ thêm một giờ nữa. Phải ở lại đêm ở đó và, tớ nghĩ là cậu hiểu điều này, tớ không thể làm được. Ít nhất là vào thời điểm này.

Nàng hơi quay người trên ghế để có thể nhìn thẳng vào mặt tôi.

-Nghe này, Hajime, tớ biết rất rõ là tớ đang phạm một sai lầm khi yêu cầu cậu làm việc đó. Và với cậu đó là một gánh nặng quá lớn. Tớ nhất thiết phải đi đến đó, và tớ không muốn đi một mình. Và thật sự là không còn ai khác ngoài cậu để tớ nhờ đi cùng cả.

Tôi nhìn thẳng vào mắt nàng. Đôi đồng tử của nàng giống như hai đầm nước yên bình nằm dưới chân một ngọn suối trên núi đang chảy trong bóng những tảng đá, nơi không ngọn gió nào có thể len vào. Ở đó không còn có gì lay động, ở đó ngự trị một sự im lặng tuyệt đối. Nhìn thật sâu vào đó, tôi nghĩ có thể mình sẽ thấy xuất hiện một hình ảnh phản chiếu trên mặt nước.

-Xin lỗi, nàng nói, rồi nàng cười như thể không còn chút sức lực nào. Yêu cầu đó không phải là mục đích để tớ đến đây, tớ chỉ đến để nói chuyện với cậu thôi, chuyện ấy vừa chợt nảy ra trong đầu tớ.

Tôi tính toán thật nhanh trong đầu xem phải mất bao nhiêu thời gian, rồi nói:

-Đi thật sớm vào buổi sáng, và mua vé máy bay khứ hồi, hẳn là chúng ta có thể về được trong ngày. Còn tùy thuộc xem có ở lại đó không, nhưng...

-Tớ không có ý định ở lâu đâu. Cậu thật sự nghĩ là có thể xoay xở được chứ? Tìm được thời gian để đi cùng tớ đến đó?

-Có thể, tôi trả lời sau khi suy nghĩ một lúc. Tớ còn chưa thể khẳng định được, nhưng tớ nghĩ là có thể. Gọi cho tớ vào tối mai, tớ sẽ nói tình hình. Tớ sẽ ở đây cùng giờ với hôm nay. Khi đó chúng ta sẽ quyết định. Khi nào thì cậu có thể đi được?

-Lúc nào cũng được. Tớ không có việc gì đặc biệt gấp phải làm. Tớ có thể đi vào bất kỳ ngày nào, tùy thuộc vào cậu thôi.

Tôi gật đầu.

-Xin lỗi vì tất cả những chuyện này nhé, nàng nói thêm. Lẽ ra tớ không nên gặp lại cậu. Có thể là tớ đang làm hỏng hết mọi chuyện thì phải.

Nàng đi vào khoảng mười một giờ. Tôi che ô đưa nàng ra đến taxi. Trời vẫn đang mưa.

-Tạm biệt nhé, nàng nói. Cảm ơn vì tất cả.

-Tạm biệt.

Tôi quay lại quán, ngồi xuống chỗ cũ. Ly nước của nàng vẫn nằm trên mặt quầy, tàn thuốc lá trong gạt tàn. Tôi không ra hiệu cho người phục vụ đến để dọn chúng đi. Ngược lại, tôi ngồi một lúc lâu nhìn những dấu son môi của nàng trên những đầu mẩu thuốc lá.

Khi tôi về nhà, vợ tôi vẫn chưa ngủ, cô đang đợi tôi. Cô mặc một chiếc áo len phủ ra ngoài bộ pyjama và xem băng bộ phim Lawrence of Arabia. Đang đến cảnh khi, sau hàng loạt trở ngại, Lawrence vượt qua sa mạc và đến được kênh đào Suez. Cô đã xem bộ phim đó ít nhất ba lần, theo như tôi biết. Cô nói thật là thú vị khi xem nó thật nhiều lần. Tôi ngồi xuống cạnh cô, uống rượu vang và xem nốt đoạn kết.

-Chủ nhật tuần sau anh có một cuộc họp ở câu lạc bộ bơi, tôi thông báo.

Một thành viên của câu lạc bộ có một chiếc thuyền yacht khá lớn, và ông ta vẫn hay mời chúng tôi cùng đi biển. Chúng tôi uống rượu với nhau và câu cá. Tháng Hai, còn hơi quá lạnh để đi ra biển bằng thuyền yacht nhưng vợ tôi không biết chuyện đó. Nên cô không có chút nghi ngờ nào. Hiếm khi tôi đi đâu vào Chủ nhật, và có vẻ như cô nghĩ là sẽ tốt cho tôi nếu thỉnh thoảng hít thở không khí bên ngoài và gặp những con người thuộc các thế giới khác.

-Anh sẽ đi sớm vào buổi sáng và về vào khoảng tám giờ để ăn tối, anh nghĩ thế.

-Thế thì tốt quá, em gái em định đến thăm em vào Chủ nhật tới, Yukiko trả lời. Nếu trời không lạnh quá, mọi người sẽ cùng nhau đi picnic ở công viên Shinjuku. Chỉ có phụ nữ thôi!

-Anh thấy chương trình rất hay đấy,

Chiều hôm sau, tôi đến một hãng du lịch đặt hai vé máy bay và thuê một chiếc xe cho Chủ nhật tới. Có một chuyến bay quay về đến nơi vào lúc sáu rưới tối. Thế là tốt rồi, tôi sẽ có mặt ở nhà để ăn tối. Sau đó, tôi đến quán bar và chờ cú điện thoại của Shimamoto-san. Điều mà nàng làm vào lúc mười giờ.

-Tớ nghĩ là tớ sẽ có thể xoay xở được để đi cùng cậu, tôi nói với nàng. Sẽ không có nhiều thời gian lắm đâu, nhưng thôi được rồi...Chủ nhật tới nhé?

-Không có vấn đề gì, nàng trả lời.

Tôi nói giờ máy bay cất cánh và hẹn gặp nàng ở sân bay Haneda.

-Xin lỗi vì tất cả chuyện này nhé, nàng nói

-Sau khi bỏ máy, tôi ngồi ở quầy bar và đọc sách một lúc, nhưng tiếng ồn trong quán làm tôi không thể tập trung được. Tôi vào phòng vệ sinh, rửa mặt và tay, rồi nhìn mình một lúc lâu trong gương. Tôi đã nói dối Yukiko. Đã nhiều lần như thế rồi. Khi có những cuộc phiêu lưu với những người phụ nữ khác, tôi cũng đã từng nói dối cô. Mà không hề có cảm giác là mình đang lừa dối cô. Đó chỉ là những trò giải trí nho nhỏ không làm hại ai. Và, lần này, tôi không hề có ý định ngủ với Shimamoto-san. Điều đó không thể thay đổi sự thật là tôi đã nói dối. Lần dầu tiên từ rất lâu rồi, tôi nhìn mình một lúc lâu, thẳng vào mắt, trong gương. Mắt tôi hoàn toàn không phản chiếu hình ảnh con người của tôi. Tôi đặt hai tay xuống thành lavabo và thở ra một hơi thật dài.