Tôi tưởng tượng mình là một con cá. Đơn giản là một con cá, không cần suy nghĩ đến điều gì nữa. Ngay cả nghĩ đến chuyện mình đang bơi. Chỉ đơn giản là ở đó, là chính mình, một con cá. Ra khỏi bể bơi, tôi tắm, mặc một cái áo phông và một quần soóc, rồi lên phòng tập nâng tạ.
Sau đó, tôi đến căn hộ mà tôi thuê gần kề để làm văn phòng, lấy đống sổ sách kế toán của hai bán bar ra, tính toán lương cho các nhân viên nghiên cứu các bản vẽ sửa chữa Robin’s Nest, nơi công việc xây dựng sẽ bắt đầu vào tháng Hai. Một giờ, tôi về nhà ăn trưa với Yukiko như mọi hôm.
-Anh này, sáng nay bố gọi điện, cô thông báo. Bố không có nhiều thời gian lắm, như thường lệ, bố chỉ muốn báo cho anh về những cổ phiếu cần phải mua ngay bây giờ, vì theo bố chúng sẽ mang lại rất nhiều tiền. Vẫn là những thông tin mật về thị trường chứng khoán, anh quá biết rồi đấy. Tóm lại lần này thì thật sự là một dịp rất đặc biệt, một cơ hội không thể bỏ lỡ. Bố nói: không phải như bình thường đâu, đây không phải là một thông tin, mà là một điều hiển nhiên.
-Nếu quả thật có thể kiếm được nhiều tiền đến mức ấy, thì anh lại không hiểu tại sao bố lại không tự mình mua hết luôn mà không nói cho ai cả. Tại sao bố lại làm thế?
-Để cảm ơn anh. Bố nói bố nợ anh cái gì đó, một thứ rất cá nhân, và anh sẽ hiểu. Chính vì thế mà bố đề nghị anh dự phần với bố. Bố nói anh phải gom tất cả tiền mà anh có thể và mua ngay, số lượng tối đa, và không phải lo lắng gì hết; sẽ có lãi lớn, không nghi ngờ gì nữa cả. Nếu không được như thế thì bố hứa sẽ bỏ tiền túi trả cho anh mọi khoản lỗ.
Tôi đặt dĩa lên đĩa Spaghetti và ngẩng đầu lên.
-Thế sao? Tôi nói.
-Vì chuyện gấp quá, em đã gọi cho ngân hàng để rút tiền từ hai sổ tiết kiệm, chuyển tiền đó cho ông Nakayama, ở hãng đầu tư, đề nghị ông ấy đặt mua các cổ phiếu mà bố nói. Em chỉ có thể rút ra được tổng cộng tám triệu yen, anh có nghĩ là mình nên mua thêm không?
Tôi uống một ngụm nước. Tìm từ để nói.
-Em có thể giải thích tại sao em không gọi để hỏi ý kiến anh không?
Một vẻ ngơ ngác tột độ hiện lên trên mặt Yukiko.
-Nhưng thường thì lúc nào anh cũng mua cổ phiếu theo lời khuyên của bố cơ mà? Em đã làm việc này thay cho anh nhiều lần rồi còn gì. Lần nào anh cũng bảo em nhất nhất làm theo chỉ dẫn của bố. Lần này em đâu có làm khác. Bố nói phải đầu tư ngay không được chậm một phút, nên em đã làm. Anh ở bể bơi, em không thể gọi cho anh được. Em không được làm thế à?
-Thôi bỏ đi, đằng nào việc cũng đã rồi. Chỉ có điều, em làm cho anh một việc được không? Gọi điện cho Nakayama nói bán ngay những gì em vừa mua.
-Bán? Yokiko nhắc lại, rồi nheo mắt chằm chằm nhìn tôi như bị chói mắt.
-Phải. Em bán các cổ phiếu mà em vừa mua hôm nay, và cho tiền lại vào mấy cái sổ tiết kiệm.
-Nhưng còn tiền phí bán cổ phiếu và phí ngân hàng nữa chứ, mình sẽ mất không ít tiền đâu!
-Không quan trọng. Phải trả tiền phí thôi, anh không quan tâm đến chuyện mất tiền; điều anh muốn là em bán tất cả những gì em vừa mua hôm nay đi.
Yukiko thở dài.
-Hôm trước anh cãi cọ với bố phải không? Đã xảy ra chuyện gì à?
-Tôi không trả lời.
-Hai người giận nhau à?
-Nghe này, Yukiko, chỉ đơn giản là anh đã quá chán những chuyện đó rồi. Anh không muốn làm giàu bằng cách kinh doanh chứng khoán. Anh kiếm được tiền bằng cách tự làm việc. Cho đến bây giờ anh vẫn luôn luôn làm thế, phải không nào? Em có thiếu thốn thứ gì kể từ khi sống với anh không?
-Tất nhiên là không rồi. Em biết rất rõ điều đó. Anh đã làm việc rất nhiều, em không phải phàn nàn về bất kỳ điều gì cả. Em rất biết ơn anh và em vô cùng tôn trọng những gì anh đã làm. Nhưng điều đó có liên quan gì đâu. Bố thông báo cho anh những phi vụ buôn bán chứng khoán vì bố yêu quý anh, bố muốn làm lợi cho anh mà thôi.
-Điều đó thì anh biết. Nhưng em nghĩ thật ra là chuyện gì ở đây? Những thông tin tuyệt mật của bố, sự chắc chắn vào việc sinh lãi, em nghĩ bố lấy được chúng từ đâu?
-Em không biết.
-Từ sự lũng đoạn thị trường chứng khoán. Em có hiểu không? Người ta sẵn sàng lũng đoạn cổ phiếu ở bên trong một hãng, người ta tự tạo ra những món tiền lãi khổng lồ, và người ta chia chác với nhau, giữa bạn bè. Sau đó, tiền đó sẽ đi thẳng đến cho các đảng phái chính trị, hoặc cho các hãng, trở thành thứ tài chính bất minh. Anh nghĩ các cổ phiếu mà bố khuyên anh mua cho đến giờ không thuộc vào loại đó. Đó là những thứ cổ phiếu có tính khả năng mang lại lãi. Chỉ là những vụ rò rỉ thông tin bình thường. Thường thì chúng mang lại lãi thật, nhưng không phải lúc nào cũng vậy. Lần này thì khác hẳn. Vụ này có mùi vị gì đó làm anh không thích. Anh không muốn bị dính dáng vào đó, nếu anh có thể tránh được.
Yukiko nghĩ một lúc, cái dĩa lơ lửng trong không khí.
-Anh có thật sự tin đó là những thủ đoạn trái luật không?
-Nếu em muốn chắc, em chỉ cần hỏi thẳng bố ấy. Nhưng nghe này, Yukiko, anh chỉ có thể nói với em thế này thôi: những cổ phiếu chắc chắn mang lại lãi không tồn tại trên đời này đâu. Nếu có thật, thì chắc chắn là sản phẩm của sự lừa bịp. Bố anh từng làm môi giới trong một hãng đầu tư chứng khoán trong gần bốn mươi năm, cho đến khi về hưu. Ông ấy làm việc từ sáng đến tôi, ngày nào cũng làm. Tất cả tài sản ông để lại cho anh là một ngôi nhà bé tí xíu. Có thể là ông ấy không có tài lắm. Tối nào mẹ anh cũng ngồi xem sổ thu chi và lấy tay ôm đầu khi hai cột chênh nhau một khoảng một trăm hai hai trăm yen. Anh đã lớn lên trong môt gia đình như thế đấy. Còn em, em nói với anh là em chỉ có thể rút được tổng cộng tám triệu yen… Nhưng đó là tiền thật, Yukiko ạ. Không phải là tiền Monopoly. Những người bình thường sáng sáng phải dậy sớm đi những chuyến tàu điện ngầm đông chặt người đến sở, và ngay cả khi làm ngoài giờ nhiều hết mức, có thể là suốt cả năm, họ cũng khó lòng mà kiếm nổi tám triệu yen. Cả anh nữa, anh cũng phải làm việc như thế trong suốt tám năm trời. Nhưng, dĩ nhiên là anh không có nổi tám triệu yen thu nhập hàng năm. Ngay cả sau tám năm làm việc, một khoản thu nhập như thế cũng vẫn chỉ có trong các giấc mơ. Anh không tin là em có thể hiểu được một cuộc sống như thế là như thế nào.
Yukiko không trả lời. Cô cắn môi, nhìn chăm chú vào cái dĩa ăn trên bàn. Tôi nhận ra là mình đã nói to hơn thường lệ, và hạ giọng xuống một chút để tiếp tục.
-Em nói như thể kiếm được gấp đôi số tiền đầu tư ban đầu trong sáu tháng mà không gặp chút rủi ro nào là một chuyện bình thường. Nhưng với anh, trong chuyện này có điều gì đó không ổn. Và anh đã để bị lôi kéo vào cái hệ thống xấu xa đó mà không hề hay biết. Rất có thể là anh đã tham gia một cách trực tiếp. Từ lâu nay, anh có cảm giác là mình dần dần trở nên trống rống.
Yukiko liếc nhìn tôi qua bàn ăn. Tôi im lặng và tiếp tục ăn. Một điều gì đó đang rung lên trong tôi, nhưng tôi không biết đó là cơn giận hay chỉ đơn giản là tức tối. Dù thế nào đi nữa, tôi cũng không thể ngăn được cơn địa chấn nội tâm đó.
-Xin lỗi, Yukiko nói giọng bình thản sau đó một lúc lâu. Em không muốn bị dính dáng vào những gì không liên quan đến em.
-Không sao đâu. Anh không trách gì em. Anh không trách ai hết cả.
-Em sẽ gọi điện ngay để bán lại tất cả đống cổ phiếu. Cho nên anh đừng giận dữ nhé.
-Anh không giận dữ.
Tôi tiếp tục ăn trong im lặng.
-Anh không còn gì khác để nói với em à? Yukiko chăm chú nhìn tôi nói. Nếu anh đang bận tâm về điều gì, anh có thể nói thẳng với em. Ngay cả khi đó là một điều khó nói. Em sẽ làm tất cả những gì có thể để giúp anh. Em không phải là người có một giá trị lớn, và em không biết nhiều lắm về những gì diễn ra trong xã hội, cũng như cách thức quản lý tiền bạc, nhưng em không muốn nhìn thấy anh đau khổ. Em không muốn nhìn thấy anh khổ một mình trong góc của anh. Dạo này có điều gì đó làm anh đau khổ phải không?
Tôi lắc đầu.
-Không. Anh yêu công vệc của anh, anh nghĩ là nó xứng đáng để anh làm. Và dĩ nhiên là anh yêu em. Thỉnh thoảng, anh không thể theo nổi cách làm việc của bố em, chỉ thế thôi. Anh rất quý bố về mặt con người. Anh hiểu là cả lần này nữa ông cũng chỉ làm thế là vì yêu quý anh, cho nên anh không giận bố, anh không trách ông. Anh không biết là mình cư xử đúng hay sai nữa. Anh chỉ bối rối thôi, nhưng hoàn toàn không giận dữ chút nào.
-Nhưng đúng là anh có vẻ hơi giận đấy.
Tôi thở dài.
-Và lúc nào anh cũng thở dài như thế nữa. Thời gian gần đây lúc nào anh cũng có vẻ bực dọc. Và chìm đắm trong suy nghĩ.
-Anh không nhận ra đấy.
Yukiko không rời mắt khỏi tôi.
-Em chắc chắn là anh đang suy nghĩ điều gì đó, chỉ có điều em không biết điều đó là gì. Em rất muốn biết có thể giúp được anh, nhưng…
Đột nhiên tôi có ham muốn dữ dội được thú nhận hết với cô. Tôi sẽ được nhẹ nhõm biết bao nếu có thể nói hết được với cô những gì tôi đang giữ chặt trong lòng. Tôi sẽ không cần phải che giấu nữa. Tôi sẽ không cần đóng kịch nữa, cũng như không cần nói dối nữa. Nghe này Yukiko, đúng là anh đang yêu một người phụ nữ khác, và anh không sao quên được cô ấy. Anh đã rất nhiều lần thử dừng tất cả lại. Anh đã cố ngăn mình lại để bảo vệ thế giới của chúng ta, thế giới của em và của các con. Nhưng anh không thể tiếp tục chờ đợi được nữa. Anh không thể ngăn được những gì đang tiến triển. Nếu giờ đây cô ấy xuất hiện, anh chỉ muốn ôm ngay cô ấy vào lòng, mặc cho mọi hậu quả. Điều đó đã trở nên không thể chịu đựng nổi. Anh đã từng làm tình với em trong lúc nghĩ đến cô ấy, em có thấy không? Thậm chí còn thủ dâm khi nghĩ đến cô ấy.
Nhưng dĩ nhiên là tôi không nói gì cả với Yukiko. Ích gì cơ chứ? Không gì cả. Ngoài việc làm cho tất cả chúng tôi trở nên bất hạnh.
Bữa trưa kết thúc, tôi quay lại văn phòng tìm cách trở lại với công việc. Nhưng tôi không sao tập trung nổi. Tôi cảm thấy rất khó ở vì đã nói với Yukiko bằng cái giọng uy quyền ấy. Nội dung thì không sai, hoàn toàn không. Nhưng tôi cảm thấy không được phép nói theo cách đó. Tôi đã nói dối vợ, tôi đã bí mật gặp Shimamoto-san. Tôi là ai mà có thể tự cho phép mình thốt ra những lời đầy đức hạnh như thế? Yukiko tự hỏi trong lòng về tôi, về hai chúng tôi, một cách hết sức nghiêm túc, điều đó rất rõ ràng, và hoàn toàn tương hợp tính cách của cô. Nhưng trong cuộc đời hiện nay của tôi liệu có được một niềm tin, một sự chắc chắn đủ để cho phép tôi nói như vậy không? Trong khi suy nghĩ, tôi không còn cảm thấy muốn thay đổi gì nữa hết.
Tôi gác chân lên bàn, và nhìn thật lâu ra ngoài cửa sổ, chìm đắm vào cảnh vật xa xăm, cây bút máy cầm trên tay. Từ phòng làm việc, tôi nhìn thấy một cái công viên. Trời đẹp, và nhiều đứa trẻ đang dạo chơi ở đó cùng mẹ chúng. Chúng chơi trong khu cát, trượt cầu trượt, trong khi mẹ chúng đứng thành từng nhóm nhỏ nói chuyện với nhau, mắt vẫn trông chừng lũ con. Những đứa trẻ chơi trong công viên đó làm tôi nghĩ đến mấy đứa con tôi. Tôi thấy vô cùng muốn được gặp chúng. Dắt tay chúng đi trên phố, như vẫn thường làm như vậy. Tôi muốn cảm thấy hơi ấm cơ thể chúng thật gần sát tôi. Rồi tâm trí tôi chuyển từ hai đứa con sang Shimamoto-san. Hình ảnh nàng còn mạnh hơn hình ảnh hai đứa con của tôi. Khi nghĩ đến nàng, tôi không còn có thể nghĩ đến gì khác nữa.
Tôi rời khỏi phòng làm việc, đi bộ trên đại lộ Aoyama, vào một quán bar nơi chúng tôi thường hẹn nhau, gọi một tách cà phê. Tôi ngồi đó đọc sách, thỉnh thoảng dừng lại để nghĩ đến Shimamoto-san. Những mẩu chuyện trò mà chúng tôi từng có ở đây quay trở về với tôi. Tôi nhìn thấy nàng rút từ trong túi xách bao thuốc Salem và châm một điếu. Tôi nhìn thấy nàng máy móc gạt ống tay áo, nghiêng đầu sang và mỉm cười với tôi. Sau một lúc, không còn chịu nổi cảnh ngồi một mình trong quán cà phê đó, tôi đi ra, đi về hướng Shibuya. Tôi thích đi bộ trên phố như thế, nhìn những tòa nhà và những cửa hiệu, những con người đủ loại đang chăm chú vào những việc khác nhau. Tôi thích cái ngày hôm đó, tất cả những gì tôi nhìn thấy xung quanh đều co vẻ sầu thảm và vô vọng. Những tòa nhà như sắp sụp xuống, những cái cây hai bên lề đường đã mất đi màu sắc của chúng, những người khách bộ hành đã chối từ sự tươi mát của những cảm xúc của mình, nhữn giấc mơ của họ đã chết.
Tôi bước vào một rạp chiếu phim vắng người, mơ hồ nhìn lên màn hình. Khi hết phim, tôi đi ra ngoài: trời đã tối. Tôi vào quán ăn đầu tiên gặp được, ăn một bữa nhẹ. Nhà ga Shibuya đông đặc các nhân viên đang từ sở về nhà. Giống như trong một bộ phim tua nhanh: những đoàn tàu nối đuôi nhau, những loạt người chờ đợi trên ke chui tọt vào trong chúng. “Chính ở đây một hôm mình đã tình cờ nhìn thấy Shimamoto-san”, đột nhiên tôi nghĩ. Kể từ đó gần mười năm đã trôi qua. Thời ấy, tôi hai mươi tám tuổi, còn độc thân. Và chân Shimamoto-san vẫn còn khập khiễng. Mặc một chiếc măngtô dài màu đỏ, đeo một đôi kính đen lớn, nàng đi về phía Aoyama. Tất cả những điều đó dường như đã trôi đi trong một quá khứ rất, rất xa.
Tôi nhớ lại tuần tự những cảnh mà tôi đã nhìn thấy ngày hôm đó. Đám đông cuối năm, lối bước đi đặc biệt của Shimamoto-san, tất cả các góc phối, bầu trời đầy mây, cái túi hàng hiệu mà nàng cầm trên tay, tách cà phê mà nàng để mặc trên bàn không chạm đến, những bài hát Giáng sinh. Một lần nữa, tôi lại tiếc vì đã không dám nói chuyện với nàng ngày hôm đó. Thời ấy, tôi không bị bó buộc gì, cũng không phải từ bỏ gì. Lẽ ra tôi phải ôm chặc ngay lấy nàng, lẽ ra chúng tôi đã phải bỏ đi cùng nhau, đi bất kỳ đâu. Dù cho cuộc sống của nàng hồi đó có như thế nào, hẳn là sẽ có một cách nào đó để giải quyết các vấn đề, tôi sẽ sử dụng đến tất cả sức lực của mình. Nhưng tôi đã đánh mất hoàn toàn cái cơ hội duy nhất nói chuyện được với nàng đó, khi người đàn ông tứ tuần kia tóm lấy tay tôi trong khi nàng biến mất vào trong một chiếc taxi.
Tôi lên một chuyến tàu điện ngầm chật ních người và trở về Aoyama vào đầu buổi tối. Thời tiết đã xấu đi trong lúc tôi ngồi trong rạp chiếu phim, và bầu trời đầy những đám mây lớn màu ghi ẩm ướt. Cơn mưa rào có thể đổ xuống bất cứ lúc nào. Tôi đã đi mà không cầm theo ô, chỉ mặc một chiếc quần jeans và một áo parka, đi giày tennis, tôi đã không thay đồ kể từ lúc đến bể bơi buổi sáng. Tôi những muốn về nhà thay đồ và đến quán bar trong bộ comple như mỗi tối. Nhưng tôi không muốn đặt chân về nhà. “Thôi, mặc kệ, tôi tự nhủ. Mình không có gì để mất nếu đến Robbin’s Nest mà không đeo cà vạt, một làn trong đời.”
Mưa bắt đầu rơi sau bảy giờ, một cơn mưa nhỏ rất mịn, nhưng kéo dài, đúng là thời tiết của mùa thu. Như thường lệ, trước tiên tôi đảo qua quán bar thứ nhất, quan sát một lúc những người khách đến và đi. Tự tôi đã lập kế hoạch sửa chữa nội thất, nghiên cứu kỹ càng từng chi tiết và trông coi công việc từ đầu đến cuối, nên mọi thứ đều được làm đúng theo những mong muốn của tôi. Quán bar đã có tính chức năng cao hơn, không khí êm dịu hơn. Ánh sáng nhẹ nhàng, âm nhạc chìm lẫn vào trong cách bày biện. Tôi đã cho làm một cái bếp tách riêng hẳn ở đằng sau và thuê một đầu bếp thực thụ, làm những món đơn giản nhưng rất kỳ công. Nguyên tắc nền tảng của tôi khi lập thực đơn cho quán là: không có gì lạ lùng vớ vẩn, mà chỉ có những món mà không một đầu bếp mới vào nghề nào làm được. Phải giữ được sự đơn giản, vì những món đó chỉ để đi cùng với các thứ đồ uống có cồn. Ngoài ra, thực đơn thay đổi hoàn toàn theo từng tháng. Tìm được một đầu bếp có khả năng nấu được các thực đơn theo ý tôi không phải là dễ. Sau đó, phải trả cho ông ta một khoản lương thỏa đáng. Ông ta đòi nhiều hơn rất nhiều so với tôi dự tính. Nhưng ông ta xứng đáng nhận số tiền đó, và tôi rất hài lòng với kết quả. Khách hàng cũng có vẻ được thỏa mãn hoàn toàn.
Chín giờ, tôi mượn một cái ô ở quầy bar và đi về quán Robin’s Nest. Và, vào chín giờ rưỡi tôi nhìn thấy Shimamoto-san đến. Thật lạ, lần nào nàng cũng xuất hiện vào những tối trời mưa.