Phía Nam Biên Giới, Phía Tây Mặt Trời

Chương 11

Bốn ngày sau chuyến leo núi ở tỉnh Ishikawa, tôi nhận được một cú điện thoại của bố vợ. Ông mời tôi hôm sau đến ăn trưa cùng để nói chuyện “về một chuyện có phần phức tạp nên không thể giải thích qua điện thoại”. Tất nhiên là tôi nhận lời nhưng phải thú thực là tôi thấy khá ngạc nhiên. Bố vợ tôi là một người rất bận rộn, và phải ở những hoàn cảnh đặc biệt ông mới đi ăn quán cùng những người không thuộc thế giới của mình.

Hãng của ông đã đổi trụ sở sáu tháng trước: ông rời Yoyopa sang một tòa nhà bảy tầng nằm ở Yotsuya. Tòa nhà dĩ nhiên thuộc quyền sở hữu của ông, nhưng ông chỉ dùng hai tầng trên cùng làm văn phòng, còn những tầng dưới cho các hãng khác và các nhà hàng thuê lại. Đây là lần đầu tiên tôi đến đó. Tất cả đều mới tinh tươm. Trong sảnh vào bằng đá, trần cao vút, để một bình gốm khổng lồ cắm hoa. Tôi đi thang máy lên tầng sáu. Ở chỗ tiếp tân, tôi được đón tiếp bởi một cô thư ký có bộ tóc đẹp tuyệt vời xứng đáng xuất hiện trong một quảng cáo dầu gội đầu; cô thông báo cho bố vợ tôi là tôi đến qua một chiếc điện thoại tối tân màu ghi sẫm làm tôi nghĩ đến một thanh trượt tuyết mũi cong gắn máy tính. Sau đó, cô nở một nụ cười thật tươi nói ông chủ tịch đang đợi tôi trong phòng. Nụ cười của cô thật đẹp, nhưng không thể sánh được với Shimamoto-san.

Văn phòng của chủ tịch hãng nằm ở tầng trên cùng. Một cửa kính lớn nhìn xuống toàn bộ Tokyo. Đó không phải là một khung cảnh đặc biệt hài hòa hay dịu mắt, nhưng căn phòng rất rộng và sáng. Trên một bức tường, một bức tranh ấn tượng chủ nghĩa vẽ một con tàu và một ngọn đèn hải đăng. Có thể là tranh của Seurat, mà chắc là đúng vậy.

-Mọi việc có vẻ thuận lợi, tôi nói ngay với bố vợ tôi.

-Đúng vậy, không tệ lắm, ông đứng cạnh cửa sổ trả lời, trước khi cúi xuống phía dưới. Không tệ lắm, và sẽ còn khá hơn nữa. Đã đến lúc kiếm tiền rồi, con trai ạ. Trong ngành kinh doanh của bố, một cơ hội như thế này hai mươi hay ba mươi năm mới xảy đến một lần. Nếu bây giờ không kiếm được tiền ngay thì sẽ không bao giờ kiếm được. Con biết tại sao không?

-Không. Con chỉ là tay mơ trong ngày xây dựng thôi.

-Con lại gần cửa sổ và nhìn Tokyo đi. Con có thấy những mảnh đất còn chờ xây dựng kia không, tất cả những chỗ trống, như những cái răng bị khuyết ấy. Nhìn từ trên cao sẽ thấy rất rõ. Đi trên phố cũng vậy, có thể nhận ra ngay điều đó. Và rồi tất cả những khoảng còn trống đó đều là những tòa nhà cũ đã bị phá đi. Giá cả tăng chóng mặt thời gian gần đây, và với những tòa nhà ngày xưa người ta không thu được nhiều lợi nhuận nữa. Tiền thuê thì không cao, và cũng ít người muốn thuê. Chính vì thế mà càng ngày càng phải có thêm những tòa nhà lớn mới. Còn về nhà riêng, giá đất trung tâm bây giờ đã lên đến đỉnh, khiến không ai còn có thể đủ tiền mua và trả thuế nữa rồi. Thế nên người ta bán. Người ta bán nhà ở Tokyo và chuyển ra ngoại ô sống. Thường thì các nhà môi giới bất động sản mua lại. Họ phá ngôi nhà hoặc tòa nhà gốc đi, và cho xây thay vào đó những tòa nhà có tính chức năng cao hơn. Nói cách khác, trên tất cả những khoảnh đất còn trống mà con nhìn thấy kia, những tòa nhà mới sẽ nhanh chóng mọc lên. Con sẽ thấy, trong hai hoặc ba năm nữa, Tokyo sẽ biến đổi. Không có vấn đề gì về vốn. Nền kinh tế Nhật đang phát triển rất nhanh, giá cổ phiếu tiếp tục tăng. Tiền trong két ứ lên. Nếu con có một mẩu đất, con có thể lấy làm vật bảo chứng, và ngân hàng sẽ chấp nhận cho con vay tiền, bao nhiêu cũng được. Do đó, những tòa nhà mọc lên liên tiếp như nấm mọc sau mưa. Và, theo con, ai xây dựng tất cả những tòa nhà đó? Dĩ nhiên là bọn bố!

-Con thấy rồi, tôi nói. Nhưng Tokyo sẽ ra sao khi cả rừng nhà cao tầng đó mọc lên?

-Thế nào cơ, sẽ như thế nào à?... Thì nó sẽ ngày càng thịnh vượng hơn, ngày càng đẹp hơn, ngày càng hoạt động hiệu quả hơn! Dáng vẻ một thủ đô phản ánh tình trạng kinh tế của một đất nước.

-Thịnh vượng hơn, đẹp hơn, có hiệu quả hơn, con cũng thấy tất cả đều rất tuyệt. Chỉ có điều, giao thông Tokyo ngày càng tệ. Quá nhiều ôtô; nếu còn xây thêm nhiều tòa nhà nữa, tắc đường sẽ sớm trở thành chuyện thường ngày. Cũng giống như là những đường ống nước: nếu mưa nhiều quá, chúng sẽ bục ra. Và rồi, vào mùa hè, nếu tất cả mọi người cùng bật điều hòa nhiệt độ, có thể sẽ bị thiếu điện. Và điện đó thì phải sản xuất bằng cách đốt dầu ở Trung Đông.

-Điều đó thì đã có chính phủ Nhật Bản và chính quyền thành phố lo rồi. Chính vì thế mà chúng ta phải trả từng đó thuế, đúng không nào? Các quan chức cấp cao tốt nghiệp từ trường đại học Tokyo danh tiếng chỉ cần dùng đến não của họ thôi. Lúc nào bọn họ cũng làm ra vẻ quan trọng, những người đó ấy, cứ nghĩ rằng chính bọn họ làm cho đất nước phát triển. Còn thực ra bọn họ chỉ cần làm một việc là thỉnh thoảng dùng đến cái trí tuệ cao cấp của mình để suy nghĩ những vấn đề đó. Những gì cần phải làm thì bố không hề biết. Bố chỉ là một doanh nhân, một nhà thầu xây dựng. Người ta đặt hàng bố, bố xây dựng, chỉ thế thôi. Đó chính là nguyên lý của thị trường phải ko nào?

Tôi không nói gì. Tôi không đến đây để lý luận với bố vợ về các vấn đề kinh tế Nhật.

-Được rồi, không nói những chuyện phức tạp như thế nữa nhé, chúng ta sẽ đi ăn một cái gì đó, bố đói lắm rồi, ông nói.

Chúng tôi lên chiếc Mercedes lớn màu đen có lắp điện thoại của ông và đến một quán ăn chuyên bán lươn nướng ở Akasaka. Ngồi riêng trong một phòng nhỏ biệt lập, chúng tôi nhấm nháp món lươn và uống rượu sake. Vì mới là giữa ngày, tôi chỉ nhấp môi gọi là, trong khi bố vợ tôi uống cạn cốc rượu của mình theo một nhịp điệu không giảm sút.

-Bố muốn nói với con chuyện gì? Tôi tấn công trước.

Nếu chuyện không dễ chịu, tôi muốn bắt đầu bằng cách đó.

-À, bố có một chuyện cần hỏi con, bố vợ tôi thông báo. Ồ, không có gì nghiêm trọng đâu, bố chỉ cần con cho mượn tên thôi.

-Mượn tên?

-Bố định mở một hãng mới, nhưng bố cần có người ủy quyền. Không có đòi hỏi gì cao đâu, chỉ cần có tên ở trong hồ sơ thôi. Con sẽ không gặp phải điều gì phiền phức, và để đổi lại, bố sẽ có bồi dưỡng thỏa đáng cho con.

-Con không cần “bồi dưỡng” đâu. Nếu bố cần tên con thì con sẵn sàng cho mượn thôi. Nhưng hãng đó sẽ làm gì? Nếu phải tham gia thì ít nhất con cũng cần biết điều đó.

-Bố sẽ nói thật với con nhé. Nó cũng không làm gì cả. Giữa chúng ta, chỉ có cái tên thôi.

-Nói cách khác là một công ty ma? Một công ty chỉ tồn tại trên giấy tờ? Một công ty ảo?

-Ừ đúng thế, có thể nói thế cũng được.

-Với mục đích gì? Trốn thuế?

-Không hẳn, bố vợ tôi trả lời vẻ bối rối.

-Tài chính mờ ám? Tôi cương quyết hỏi đến cùng.

-Xem nào, bố đâu có thích làm những việc như thế, nhưng trong nghề cũng có khi buộc phải làm, con hiểu không?

-Nếu nhỡ đâu có vấn đề gì, thì vị trí của con sẽ là như thế nào?

-Thành lập công ty không phải làm một việc phạm luật.

Bố vợ tôi rút từ trong túi một bao thuốc lá, châm một điếu. Phả khói vào không khí.

-Thật sự là sẽ không thể có vấn đề gì đâu, ông nói thêm. Và nếu có thật thì cũng sẽ rất dễ dàng chứng minh rằng con chỉ làm một việc là cho bố mượn tên vì tình thân giữa những người trong một gia đình. Sẽ không ai chê trách con vì đã cho bố đẻ của vợ con mượn tên khi được yêu cầu cả.

Tôi suy nghĩ một lúc.

-Thế số tiền mờ ám đó sẽ được dùng để làm gì?

-Cái đó thì tốt hơn hết là không nên biết.

-Con rất muốn biết thêm một chút về quy tắc của thị trường, tôi nằn nì. Có phải để chi cho các đảng phái chính trị không?

-Ờ, quả đúng là có một chút.

-Bố vợ tôi gạt tro điếu thuốc vào gạt tàn.

-Nào nào, con đang nói đến chuyện tham nhũng đấy! Cái đó có thể làm người ta phải vào tù.

-Nhưng đó là một trong những việc hết sức thông thường trong giới công nghiệp phải không?

-Ít nhiều thì đúng, ông trả lời, lại có vẻ bối rối. Trong chừng mực không có nguy cơ bị bắt.

-Thế còn các băng đảng mafia? Hẳn là bọn họ phải rất có ích trong chuyện dọa dẫm người khác và buộc họ phải bán đất, phải không?

-Hoàn toàn không. Ở chỗ bố, không ai thích những kẻ đó, cũng như phương pháp của họ. Bố không phụ trách việc mua đất. Cái đó kiếm được lắm, nhưng bố chỉ xây nhà thôi.

Tôi thở ra một hơi thật dài.

-Con không thích việc này phải không?

-Dù có thích hay không thì bố cũng đã dựng ra dự án đó rồi, và có tính đến con ở trong, đúng không nào? Hẳn là bố đã chắc chắn trước là con sẽ đồng ý.

-Nói thật ra là đúng như thế, ông thú nhận với một nụ cười yếu ớt.

Tôi lại thở dài.

-Bố nghe con nói nhé, nói thật là con không hề thích thú những phi vụ kiểu đó. Con không nói là con không thể chấp nhận một sự lách luật nào, nhưng như bố biết rồi đấy, con là một người rất bình thường, sống một cuộc đời rất bình thường. Nếu có thể thì con muốn không bị dính líu vào những câu chuyện mờ ám đó.

-Cái đó thì bố hiểu rất rõ. Nhưng con hãy tin bố. Bố hứa là con sẽ không gặp phải chút phiền phức nào. Nếu có gì xảy ra thì cũng có nghĩa là bố gây chuyện cho Yukiko và các cháu gái của bố. Không có chuyện đó đâu. Con biết là bố yêu quý con gái và các cháu của bố đến thế nào rồi đấy.

Tôi gật đầu. Tôi không có cách nào từ chối lời đề nghị của ông. Ý nghĩ đó làm tôi thấy buồn bã. Càng lúc tôi càng bị dính líu sâu thêm vào cái thế giới này. Đó là một bước đầu tiên vào những điều phức tạp. Trước tiên, tôi nhận lời và, sau đó, ai biết ông sẽ còn đề nghị những gì nữa?

Chúng tôi tiếp tục ăn. Tôi đã tiếp tục chuyển sang uống trà, nhưng bố vợ tôi vẫn uống từng ngụm lớn rượu sake.

-Con bao nhiêu tuổi rồi nhỉ? Đột ngột ông hỏi tôi.

-Ba mươi bảy.

Ông chăm chú nhìn tôi.

-Ba mươi bảy tuổi. Một cái tuổi thật đẹp, ai cũng muốn được vui chơi. Con làm việc rất nhiều, con tự tin vào bảo thân. Điều đó hấp dẫn phụ nữ lắm. Bố có nhầm không?

-Thật không may là không nhiều lắm đâu, tôi mỉm cười trả lời.

Rồi tôi quan sát nét mặt ông. Trong một lúc tôi tự hỏi không biết ông có biết gì về chuyện Shimamoto-san không, và không biết có phải vì thế mà ông mời tôi đến gặp không. Nhưng không có gì trong giọng nói của ông cho phép tôi tiếp tục nghĩ xa hơn. Đó là một cuộc trò chuyện tầm thường giữa những người đàn ông, chỉ vậy thôi.

-Bố cũng thế, vào tuổi đó bố cũng sung sướng lắm, ông nói tiếp. Không phải là bố định lên lớp con đâu. Bố sẽ không sao nếu nói với con rể của mình: Này, đừng có định lừa dối con gái tôi! Ngược lại, bố sẵn sàng khuyên con hãy vui chơi như con có thể. Đôi khi như thế lại tốt hơn. Khi đã giải quyết xong loại vấn đề đó, thì gia đình sẽ yên ổn hơn, và người ta cũng có thể tập trung nhiều hơn vào công việc. Thế nên bố sẽ không trách con nếu con có những cuộc phiêu lưu. Ngược lại, cần phải lựa chọn đối tác thật thông minh, đúng không nào? Nếu nhầm lẫn, sai lầm có thể gây ra những hậu quả kéo dài cả đời. Bố biết một số ví dụ thuộc dạng đó.

Tôi gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Tôi còn nhớ Yukiko từng kể cho tôi: cuộc sống gia đình của người anh trai cô có rất nhiều sóng gió. Người anh trai đó – kém tôi một tuổi – hình như có tình nhân và càng ngày càng ít về nhà hơn. Tôi nghĩ bố vợ tôi rất lo lắng vì người con trai, điều đó đã khiến ông chọn chủ đề này cho cuộc nói chuyện hôm nay.

-Đừng kiếm một cô tình nhân quá nhàm chán nhé! Khi chọn những người phụ nữ quá nhàm chán, cuối cùng người ta cũng trở nên nhàm chán đấy. Với một người phụ nữ ngu ngốc, người ta cũng trở nên ngu ngốc. Nhưng cũng không được quá xuất sắc, phải không nào? Nếu chọn một người quá xuất sắc, cuối cùng người ta sẽ không còn có thể lùi bước về phía sau được nữa. Và chính từ đó mà người ta sẽ lạc lối. Con hiểu bố định nói gì không?

-Một cách đại khái thôi.

-Cần phải để ý đến hai hoặc ba điều nho nhỏ. Thứ nhất, không bao giờ nói về cuộc sống gia đình của con cho một người phụ nữ. Sai lầm chết người đấy. Thứ hai, lúc nào cũng phải về nhà trước hai giờ sáng. Đó là giờ giới hạn, vượt qua đó là con sẽ bị nghi ngờ về tính chung thủy. Thứ ba, không bao giờ dùng bạn bè làm cái cớ cho những lần lăng nhăng. Rất dễ bị phát hiện, và khi đó thì không thể cứu chữa được gì nữa hết, chưa nói đến chuyện còn bị mất bạn nữa.

-Bố có vẻ rất nhiều kinh nghiệm về chuyện này.

-Chính xác. Tự mình trải nghiệm là cách duy nhất để học được những điều như thế, con cũng biết đấy. Và có những người không bao giờ học được, dù có kinh nghiệm. Nhưng con thì khác. Con biết phải đối mặt với ai, con hiểu người khác, và chỉ những người biết cách rút ra những bài học từ các kinh nghiệm của chính mình mới có khả năng làm được điều đó. Bố mới đến mấy quán bar của con hai hay ba lần, nhưng nhìn qua bố đã hiểu ngay: con biết tìm những người cần thiết làm việc cho mình, và sử dụng họ theo đúng tài năng mà họ có.

Tôi im lặng đợi xem ông muốn nói gì.

-Con đã rất biết chọn vợ. Cho đến giờ cuộc sống gia đình của con rất tốt đẹp. Yukiko hạnh phúc với con, hai đứa con gái của các con rất xinh. Bố rất biết ơn con về điều đó.

“Hôm nay ông ấy say thật rồi”, tôi nghĩ, tiếp tục không nói gì, chờ ông nói tiếp.

-Bố không nghĩ là con biết, nhưng trước đây Yukiko từng có lúc định tự tử. Nó đã uống thuốc ngủ. Phải vào viện, hôn mê mất hai ngày. Bố đã thật sự nghĩ là sẽ mất nó. Bố đã thật sự nghĩ là nó sẽ chết, và có cảm giác thế giới đang sụp đổ xung quanh.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn ông.

-Đó là lúc nào?

-Hồi nó hai mươi hai tuổi. Nó vừa học xong đại học. Nguyên nhân là vì chồng chưa cưới của nó, một tay thật sự là nhàm chán. Mới nhìn qua, Yukiko trông khá kín đáo, nhưng thực ra nó là một đứa con gái sâu sắc và chắc chắn, thông minh. Bố chưa bao giờ hiểu tại sao nó lại có thể yêu một kẻ ít thú vị đến thế.

Bố vợ tôi dựa lưng vào cái cột theo lối truyền thống ở sau lưng. Ông châm một điếu thuốc mới và nói tiếp:

-Dù sao thì đó cũng là người đàn ông đầu tiên của nó và, lần đầu tiên thì ai cũng phải nhầm lẫn ít nhiều. Nhưng trong trường hợp Yukiko thì cú sốc thật sự là nặng nề. Nó đã muốn tự sát. Sau đó, nó không thân thiết với người đàn ông nào trong một thời gian rất dài. Cho đến khi đó, nó là một người khá dễ sống, nhưng sau chuyện xảy ra nó trở nên khép kín, nó không ra ngoài nữa, tỏ ra hết sức rụt rè. Chỉ sau khi gặp con nó mới tìm lại được niềm vui sống. Có thể nói là một con người khác hẳn… Hai con gặp nhau khi đi du lịch phải không?

-Vâng. Ở Yatsugatake.

-Bố đã gần như bắt nó phải đi đấy, bố còn nhớ thế. Bố đã khuyên nó: “Thử đi du lịch một lần đi xem nào, sẽ rất có ích đấy”.

Tôi gật đầu.

-Con không biết chuyện đó, vụ tự tử ấy.

-Bố đã nghĩ là như thế thì tốt hơn, nhưng bây giờ, bố nghĩ đã đến lúc con nên biết chuyện. Các con sẽ còn sống với nhau lâu, tốt hơn hết là biết cả mặt xấu và mặt tốt. Và rồi, cũng được một thời gian rồi, tất cả xảy ra cũng đã lâu rồi.

Bố của Yukiko nhắm mắt lại, thổi ra một bụm khói vào không khí.

-Bố không nói điều này bởi vì bố là bố nó, nhưng nó là một đứa con gái rất khá. Bố thật sự nghĩ thế. Bố biết nhiều phụ nữ, bố biết cách đánh giá họ. Dù đó là con gái bố hay của một người khác, bố cũng có khả năng nhận ra các phẩm chất và nhược điểm. Đứa sau đẹp hơn Yukiko, nhưng bên trong hai đứa rất khác nhau… Cả con nữa, con cũng rất biết nhìn người.

Tôi không trả lời.

-Nhưng con lại không có anh chị em gì.

-Đúng vậy ạ.

-Còn bố có ba con. Con có nghĩ là bố yêu cả ba đứa theo cùng một cách không?

-Con không biết.

-Còn con, con có yêu hai đứa con gái của con bằng nhau không?

-Con nghĩ là có, gần bằng nhau.

-Đấy là vì chúng đang còn nhỏ. Khi con cái lớn lên, người ta sẽ bắt đầu thích đứa này hơn đứa khác. Cả chúng cũng vậy, sở thích của chúng cũng dần định hình. Con sẽ thấy, con sẽ hiểu sớm thôi.

-Thế ạ? Tôi nói.

-Còn bố thì muốn nói với con rằng đứa con mà bố yêu nhất là Yukiko. Bố rất tiếc cho những đứa còn lại, nhưng bố không thể làm gì khác được. Bố và Yukiko hiểu được nhau, và bố còn đặt niềm tin vào nó nữa.

Tôi gật đầu.

-Con biết cách đánh giá người khác, con ấy, và đó là một cái tài hiếm có. Con cố gìn giữ nó nhé. Còn bố, bố không phải là một người thú vị, nhưng bố không chỉ làm ra toàn những thứ nhàm chán đâu.

Tôi giúp bố vợ tôi, đã khá ngật ngưỡng, trèo vào chiếc xe Mercedes của ông. Khi đã ngồi vào ghế sau, ông giạng hai chân, nhắm mắt lại và thiu thiu ngủ. Về phần mình, tôi gọi taxi về. Tôi vừa về đến nơi thì Yukiko bắt đầu hỏi: cô muốn biết bố cô đã nói gì với tôi.

-Không có chuyện gì nhiều đâu, tôi trả lời. Bố em chỉ muốn tìm người uống rượu cùng thôi. Ông ấy có vẻ say khi rời khỏi quán, anh không nghĩ là chiều nay ông ấy có thể làm việc được.

-Lúc nào cũng thế, Yukiko vừa cười vừa nhận xét. Bố em uống rượu vào buổi trưa và sau đó thì đi ngủ. Ông ấy ngủ trưa một tiếng trên chiếc sofa ở văn phòng. Hãng của ông ấy chưa bị phá sản nên cũng có sao đâu, cứ để ông ấy làm thế thôi.

-Thế nhưng anh nghĩ bố uống kém trước nhiều đấy.

-Đúng. Anh không biết chứ, trước khi mẹ mất bố có thể uống như hũ chìm mà mặt vẫn tỉnh bơ. Ông ấy uống rượu thật giỏi … Mà chúng ta có làm được gì đâu. Ai cũng già đi hết.

Cô pha cà phêm, chúng tôi ngồi uống trong bếp. Tôi đã quyết định không nói cho Yukiko về dự án công ty ảo. Tôi nghĩ cô sẽ không thích khi biết bố mình dính dáng vào những việc rắc rối đó. Hẳn là cô sẽ nói với tôi:

-Anh đã vay tiền của bố, cái đó thì chắc chắn rồi. Nhưng không có gì đâu, anh không nợ bố gì hết. Anh đã trả hết, cả tiền lãi rồi, đúng không nào?

Tuy thế chuyện không đơn giản vậy.

Con gái út của tôi đang ở trong phòng, ngủ rất say. Sau khi uống cà phê, tôi dẫn Yukiko lên giường cùng tôi. Chúng tôi cởi quần áo, nhẹ nhàng ôm lấy nhau trong ánh sáng của buổi chiều. Tôi vuốt ve cơ thể cô trước khi đi vào. Hôm đó, khi đang ở trong cô, tôi nghĩ đến Shimamoto-san. Tôi nhắm mắt lại, tượng tượng trong vòng tay tôi đang là Shimamoto-san, và tôi đang đi vào nàng. Rồi tôi phun trào một cách dữ dội.

Sau khi tắm, tôi quay lại giường nằm, định ngủ một chút. Yukiko đã mặc lại quần áo, nhưng khi nhìn thấy tôi leo lên giường, cô đến nằm cạnh tôi, hôn vào lưng tôi. Tôi không nói gì. Tôi vẫn cảm thấy một dư vị kỳ lạ, vì đã nhớ đến Shimamoto-san khi đang làm tình với vợ.

-Em yêu anh vô cùng, anh biết không, Yukiko nói.

-Anh nhắc cho em rằng mình đã lấy nhau được bảy năm và có hai con, tôi đáp. Lẽ ra em phải bắt đầu chán anh rồi chứ.

-Đúng thế. Nhưng mà em yêu anh.

-Tôi ôm lấy cô. Cởi quần áo cô. Tôi cởi áo pull, cái jupe, quần áo lót.

-Đừng nói với em là anh muốn …? Cô ngạc nhiên nói.

-… nữa? Dĩ nhiên là có.

-Hmm, em phải viết điều này vào nhật ký mới được.

Lần này, tôi cố gắng không nghĩ đến Shimamoto-san. Tôi ôm chặt lấy Yukiko, nhìn cô, chỉ nghĩ đến cô. Tôi hôn môi, cổ, ngực của Yukiko. Tôi phun trào vào trong cô. Sau đó, tôi vẫn giữ lấy cô trong vòng tay.

-Có điều gì không ổn à? Cô nhìn thẳng vào tôi hỏi. Bố em đã nói điều gì đó à?

-Không hề, không hề, anh chỉ muốn nằm thế này một lúc thôi.

-Thì anh cứ nằm đó, cô nói, và ôm lấy tôi thật chặt.

Tôi vẫn ở trong cô. Hai mắt nhắm lại, tôi bám chặt vào người cô để không bị tuột ra và biến đi đến một nơi khác.

Đang như vậy thì tôi nhớ đến ý định tự tử hồi cô còn trẻ mà bố vợ tôi vừa nói đến. (“Bố đã thật sự nghĩ là sẽ mất nó… Bố đã thật sự nghĩ là nó sẽ chết.”) Một sai lầm rất nhỏ, là cái cơ thể này đã có thể biến mất mãi mãi. Tôi nhẹ nhàng vuốt bờ vai cô, tóc cô, ngực cô. Thật mềm mại, thật ấm áp, thật chắc chắn. Tôi có thể cảm thấy sự tồn tại của cô dưới lòng bàn tay mình. Nhưng không ai có thể nói trước cái đó có thể kéo dài được bao nhiêu lâu. Tất cả những gì có hình dạng đều có thể biến mất bất kỳ lúc nào. Yukiko, căn phòng nơi chúng tôi đang ở, những bức tường này, trần nhà này, cửa sổ này, tất cả đều có thể biến mất trước khi tôi kịp có thời gian nhận ra. Đột nhiên tôi nghĩ đến Izumi. Có thể là tôi đã làm cô tổn thương còn sâu sắc hơn chàng trai kia, người đã làm Yukiko tổn thương nhiều đến mức cô quyết định tự tử. Sau đó, Yukiko đã gặp tôi. Nhưng Izumi thì hẳn là đã không gặp được ai khác.

Tôi dịu dàng hôn lên cổ Yukiko.

-Anh sẽ ngủ một lúc. Rồi anh sẽ đến đón con ở trường.

-Ngủ ngon nhé, cô nói.

Tôi chỉ ngủ một giấc rất ngắn. Khi tỉnh dậy, đã là ba giờ chiều. Cửa sổ phòng chúng tôi nhìn xuống nghĩa trang Aoyama. Tôi ngồi lên chiếc phôtơi gần cửa sổ, nhìn những ngôi mộ ở phía dưới một lúc lâu. Giờ đây những cảnh vật đó với tôi thật là khác: lần gặp lại Shimamoto-san chia mọi thức thành hai nửa, trước và sau. Tôi nghe thấy tiếng Yukiko sửa soạn bữa tối trong bếp. Tất cả những âm thanh đó với tôi thật trống rỗng. Có thể nói chúng là những âm thanh xa xôi của một thế giới khác, đến với tôi thông qua một cái ống dẫn.

Sau đó, tôi lấy chiếc BMW ra khỏi bãi đỗ xe ngầm dưới đất và đi đón con gái đầu ở trường mẫu giáo. Hôm đó, vì có một cuộc họp đặc biệt vào buổi chiều, nó tan học trước bốn giờ. Như thường lệ, những chiếc xe sang trọng bóng loáng đỗ thành một hàng dài trước cổng trường: những chiếc Saab, những chiếc Jaguar, những chiếc Alfa Romeo. Những bà mẹ còn trẻ mặc những chiếc măngtô đắt tiền bước xuống từ xe của mình, đón những đứa con và lên xe đưa chúng về nhà. Tôi là ông bố duy nhất đến đón con. Ngay khi nhìn thấy con gái, tôi vẫy tay rối rít gọi nó. Nó cũng vẫy tay và chạy về phía tôi. Nhưng, trên đường đi, nó nhìn thấy một đứa bé gái đang ngồi trên ghế trước một chiếc Mercedes 260E màu xanh, và chạy nhanh về phía đó, vừa chạy vừa hét điều gì đó. Đứa bé kia, đội một chiếc mũ len đỏ, thò đầu ra khỏi cửa sổ chiếc xe vừa dừng lại. Mẹ nó mặc một chiếc măngtô vải Cachemire đỏ và đeo kính râm rộng bản. Trong khi tôi đi về phía chiếc xe để đón con, cô mỉm cười chào tôi. Tôi cười chào đáp lễ: với chiếc măngtô và cặp kính, cô làm tôi nghĩ đến Shimamoto-san. Shimamoto-san mà ngày trước tôi từng đi theo từ Shibuya đến Aoyama.

-Xin chào, tôi nói.

-Xin chào.

Cô có những đường nét rất đẹp và có vẻ chưa đến hai mươi lăm tuổi. Bộ dàn trên xe cô đang chơi bản Burning Down the House của Talking Heads. Trên băng ghế sau, tôi nhìn thấy hai cái túi giấy của cửa hiệu Kinokyniya. Cô có nụ cười thật đẹp. Hai đứa con gái đang hạ giọng trò chuyện với nhau, rồi chào tạm biệt. Đứa bé nhấn một cái nút, kính cửa từ từ đóng lại. Dắt tay con gái, tôi đi về phía chiếc BMW của mình.

-Hôm nay có vui không con? Tôi hỏi.

Nó lắc đầu thật mạnh.

-Không hề. Chẳng có gì vui hết. Chán lắm

-Thế thì cả hai bố con mình đều có một ngày nặng nhọc rồi.

Tôi nghiêng người và đặt lên trán nó một nụ hôn mà nó đón nhận với dáng vẻ của một ông chủ nhà hàng cao cấp người Pháp nhận một cái thẻ American Express để thanh toán tiền ăn.

-Ngày mai sẽ khá hơn, bố chắc chắn đấy, tôi nói thêm.

Ít nhất đó là điều mà tôi muốn tin. “Ngày mai, khi tôi tỉnh dậy, thế giới sẽ có màu sắc dịu nhẹ hơn, tất cả sẽ dễ sống hơn.” Trên thực tế, tôi khá tin rằng ngày hôm sau mọi việc sẽ còn phức tạp hơn ngày hôm trước. Vấn đề của tôi là tôi đang yêu. Mà tôi lại có một người vợ và hai đứa con.

-Bố ơi, con thích cưỡi ngữa. Hôm nào bố mua cho con một con nhé.

-À, được thôi, nếu con muốn. Hôm nào đó.

-Hôm nào là khi nào?

-Khi nào tiết kiệm đủ tiền, bố sẽ mua cho.

-Bố cũng có ống tiết kiệm à?

-Có chứ, ống to lăm. To bằng cả cái ôtô, con thấy không. Để mua được một con ngựa thì nó phải đầy.

-Nếu con hỏi ông ngoại, bố có nghĩ là ông sẽ mua cho con một con ngựa không? Ông là ông ngoại giàu phải không?

-Ừ, Ông còn có một cái ống tiền to bằng cả tòa nhà mà con nhìn thấy ở kia kìa. Nhưng khi một ống tiền quá to, chúng ta không còn có thể rút tiền từ đó được nữa.

Nó suy nghĩ một lúc.

-Nhưng dù sao thì con cũng có thể thử hỏi ông chứ? Nói với ông là con muốn có một con ngựa?

-Tất nhiên rồi. Có thể là ông sẽ mua cho con đấy.

Chúng tôi nói về con ngựa trong tương lai cho đến bãi đỗ xe của khu nhà. Màu gì. Sẽ đặt tên gì. Sẽ đi đâu với nó. Nó sẽ ngủ ở đâu. Tôi đặt con gái vào thang máy của bãi đỗ xe, rồi đi thẳng đến quán bar. Tôi tự hỏi ngày mai sẽ thế nào. Hai tay đặt lên vôlăng, tôi nhắm mắt lại. Tôi có cảm giác mình không còn ở trong con người mình nữa. Tôi có cảm giác cơ thể tôi chỉ còn là một cái bình đựng đi mượn tạm. Ngày mai sẽ xảy ra điều gì? Nếu có thể, tôi sẵn sàng mua ngay một con ngựa cho con gái tôi. Trước khi nhiều thứ của cuộc đời tôi biến mất. Trước khi tôi đánh mất tất cả và tất cả hoàn toàn trở nên tồi tệ.