Khi Phong Vân Vô Kị đến đó thì Tử Hoàng đang ngồi ở trong Bắc Đẩu Đại Điện, ở phía dưới là các đệ tử xếp thành hàng, thông qua cánh cổng nạm ngọc của Bắc Đẩu phái, Tử Hoàng liền nhìn thấy Phong Vân Vô Kị.
"Các ngươi lui xuống đi." Tử Hoàng phất ống tay áo một cái, chư đệ tử của Nam Thăng Bắc Đẩu Kiếm Phái liền phân tán hết sạch, Tử Hoàng cười lên ha hảm bước tới nghênh đón: "Vô Kị huynh đại giá quang lâm, khôn gbiết là có chuyện gì chỉ giáo."
"Không dám, Vô Kị chính đang có mọt chuyện khẩn cầu, hy vọng Tử Hoàng huynh đáp ứng."
"Cứ nói đi, nếu như có thể giúp đỡ thì nhất định không chối từ." Tử Hoàng khẳng khái đáp.
"Ta cần năm mươi vạn bộ hoàng kim chiến giáp, năm mươi vạn thanh trường kích, nhiều ngày trước ta đa đi tìm những tòa quáng sơn ở khắp nơi, tưởng tất chuyện này Tử Hoàng huynh cũng đã biết, ta nghe nói Nam Thăng Bắc Đẩu Kiếm Phái có tời chín trăm chín mươi chín thanh tà kiếm, thêm vào đó là thanh trấn phái chi bảo của Tử Hoàng huynh, toàn là do Tử Hoàng huynh đúc thành. Ta tuy có tài liệu nhưng tịnh không có lò luyện, vì thế nên sang đây là muốn mượn lò của huynh." Phong Vân Vô Kị nói.
"Cái này thì không thành vấn đề, chỉ là lò luyện của ta so với lò thường tuy to hơn lò thường khá nhiều, nhưng muốn đúc năm mươi vạn bộ khải giáp và năm mươi vạn thanh trường kích thì khong thể làm một lần là được, chỉ sợ là cần phải có một đoạn thời gian dài." Tử Hoàng nói tiếp: "Ừm, hơn nữa trong qua trinh đúc kiếm phải cần có nhiệt độ cực cao, ta có luyện một bộ công pháp bất diệt diễm, nếu như Vô Kị huynh cần tới thì ta cũng có thể giúp đỡ một tay."
"Như thế thì quá tốt rồi, Vô Kị đa tạ trước vậy."
Được sự cho phép của Tử Hoàng, Phong Vân Vô Kị tín tâm đại trướng.
Lò luyện của Nam Thăng Bắc Đẩu Kiếm Phái quả nhiên là rất lớn, có diện tích hơn mấy trăm thước vuông, dùng thanh đồng và kim tinh chế thành, bên ngoài có chạm khắc thanh long với bốn chân.
Tử Hoàng đem tòa lô đỉnh to lớn đó đặt ở trên một tòa núi cao ở Kiếm Vực, sau đó Phong Vân Vô Kị dùng một tay nâng kim quáng, một tay nâng thiết quáng, hai tòa cự sơn lơ lửng trên không trung trông rất là tráng quan.
Phong Vân Vô Kị không ngừng phan giải hai tòa quáng sơn này phân giải thành từng khối từng khối một rồi bỏ vào trong lò, còn Tử Hoàng thì đứng ở bên cạnh lò luyện, dung hóa quáng thạch đó thành kim thủy, phần tạp chất bị rơi xuống đáy, liêng bị Phong Vân Vô Kị vận công hấp nhiếp.
Lửa ở Kiếm Vực bay cảo cả mấy trượng, ngày đêm không ngừng nghỉ, dù là ở xa cũng có thể nhìn thấy ánh lửa hừng hực, tại thời khắc này thì Phong Vân Vô Kị cũng không khỏi không cảm kích U Vô Tà, bộ Băng Hỏa Chỉ mà ông ta tặng cho Phong Vân Vô Kị chính là loại công pháp cực âm cực dương, băng quyết cực hàn, nhưng hỏa quyết lại cực nóng, dựa vào hỏa quyết thì Phong Vân Vô Kị và Tử Hoàng không ngừng không nghỉ cả nửa năm, năm mươi vạn bọ hoàng kim chiến giáp và năm mươi vạn thanh trường kích cuối cùng cũng đã được đúc hoàn thành, đông thời với những tài liẹu còn dưa lại thì bị Tử Hoàng lấy về để đúc kỳ lân khải giáp cho đệ tử của Nam Thăng Bắc Đẩu Kiếm Phái, phần tại liẹu còn dư này không ngờ lại có thể đúc thành hơn hai mươi vạn bộ kỳ lân khải giáp và hơn hai mươi thanh huyền thít trường kiếm.
Hai người đều có thu hoạch nên ai ai cũng đều hoan hỉ, đến đây công tác đúc rèn đã hoàn thành.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://docsach24.comTrong thời gian này, ngọn lửa lớn của Kiếm Vực đã hấp dẫn vô số thần thức quan chú, nhưng ngồi ở chu vi của tòa lô đỉnh này là năm mươi vạn Hoàng Kim Giáp Sĩ và hơn hai mươi vạn đệ tử của Nam Thăng Bắc Đẩu Kiếm Phái, ngoài ra thì còn có thần thức của Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương không ngừng tuần thị một phen, thế trận hào hoa đến vậy thì dù cho có là người có lòng đi chăng nữa cũng không thể không thối lui.
Cửu Nghi Vu Tộc
Cửu Nghi Vu Vực nằm ở góc đông nam của Thái Cổ, thường xuyên bị nhũng làn sương xám bao bọc, ở trung tâm của Cửu Nghi Vu Vực là một vùng đất toàn là đầm lầy, đến nơi nào cũng ngập tràn chướng khí, bên trong đó là một vài động vật hành tẩu, cùng với những tiếng gió rít u u. Trong Vu Vực, những thực vật khác đều khó mà sinh tồn, chỉ có một vài loại đại thụ lá kim và có sống lá theo hình mạng lưới, có lớp vỏ cây dày nhưng trơn láng mới có thể sinh tồn, những phiến lá của những loại thực vật này thiên sinh đã có màu xám tro, những cây đại thụ trưởng thành có thể cao đến cả trăm trượng, tán lá bao trùm cả một diện tích cực kì rộng rãi, xung quanh thân cây trong phạm vi mấy dặm đều có thể ngửi thấy một mùi vị thối rữa khó nghe. Trong đầm lầy có hàng loạt những khúc xương cốt dính đầy bùn chớp sáng ánh huỳnh quang.
Chỗ này là nơi sinh hoạt của Vu tộc, bên trong Cửu U rất ít khi thấy con người, ngẫu nhiên nhìn xuyên qua những bóng cây trùng điệp chỉ có thể nhìn thấy một tộc nhân của Vu tộc thân mang một bộ đồ đen rộng thùng thình, ngay cả đầu cũng bị bao trùm lại, tại những nơi bọn họ đi qua thì những mãnh thú đều ngoan ngoãn quỳ xuống dưới mặt đất.
Ở trung tâm của Vu tộc, có một cánh cửa to lớn cao mấy trăm trượng rộng mấy chục trượng, ở hai bên của cánh cửa đều có chạm khắc những bộ xương của các con thú, ở bên ngoài thì không ngừng uốn khúc rồi tương hỗ giao xoa, ở hai bên của mỗi một cánh cửa đều có một nửa đầu lâu, vừa khít hợp lại làm một, ở trong hai hốc mắt trống rỗng của một đầu lâu quái thú hung ác, không ngừng lập lòe ánh sáng đỏ chói. Bên trên đầu lâu ác thú đó có khắc những hoa văn phức tạp, ở bên rìa thì có khá nhiều những hoa văn màu xanh lục không ngừng du động, trông có vẻ như được chạm khắc dính chặt trên cánh cửa nhưng từ hai bên nhìn vào, thì có thể phát hiện những hoa văn đang du động đó kì thật là đang phiêu phù lơ lửng ở trên cánh cửa. Chỉnh cả thạch môn đều được làm từ một loại đá cực kì hiếm có, cả Thái Cổ cơ hồ như không còn nữa – Hắc Diệu Thạch, theo truyền văn thì Hắc Diệu Thạch chỉ có bí pháp của Vu tộc mới có thể chế tạo ra, có thể háp thu hết tất cả mọi công lực tấn công tới, khó mà phá hủy cho được.
Khi ở trên không thì rất khó phát hiện cánh cửa đá cao lớn này, dù có là người trong Vu tộc khi li khai một phạm vi nhất định thì cũng không thể phát hiện cánh cửa lớn cổ quái này, chẳng khác gì phiến thạch môn này được đặt ở một thế giới khác vậy. Ở dưới dáy của thạch môn mỗi một ngày đều có khói đen từ trong đó xuất ra, ngay cả bộ khô lâu đầu cốt trên phiến thạch môn đó cũng không ngừng phun ra khói trắng cuồn cuộn.
Cả phiến thạch môn này theo như trong ý thức của tộc nhân Vu tộc thì trước giờ chưa từng mở qua một lần, ngoại trừ những vị trưởng lão trong tộc thì không một ai biết được phiến thạch môn đó rốt cuộc là có tác dụng gì.
Oanh long!
Trên thượng không của Cửu Nghi Vu Vực đột nhiên sấm chớp ầm ầm, mây đen từ khắp bốn phía cuồn cuộn ập tới, gió lớn nổi lên khắp cả Vu tộc, sau đó đột nhiên một tiếng nổ vang rền truyền lại, cánh cổng lớn không biết đã qua bao nhiêu tuế nguyệt chưa từng mở ra nay lại đột nhiên bị một cái gì đó đẩy ra, lộ xuất một khe hở cực kì hẹp, tiếng vang rầm rầm của cánh cửa này kinh động cả mọi thành viên trong Vu tộc, bên trong cánh cửa, một phiến quang mang màu đỏ mang theo tiếng âm khí hô rít lao ra, một thanh âm thương lão nhưng lo lắng từ bên trong vang lên: "Ngăn cản nó, đi mau!"
Trong linh hồn của mọi thành viên trong Vu tộc đều vang lên cái thanh âm này, sau đó ở trước cánh cửa lớn này đột nhiên xuất hiện một màn bình chướng quỷ dị trong không khí.
"Đi, bắt hắn quay trở về!" Một thanh âm thương lão nhưng vang rền từ trong cánh cửa truyền ra, sau đó cánh cửa liền tấn tốc đóng lại.
"Dạ, đại nhân." Vu Tế một tay phủ ngực, khom mình nói, sau đó xoay người lại, nói to lên: "Vu Lễ, Vu Kì nghe lệnh, bên trong cánh của của cấm địa có một ác ma đã đào thoát ra, các ngươi liền xuát phát, để bắt hắn ta quay về đây. Nhớ lấy, cần phải thận trọng."
"Dạ, trưởng lão." Hai vị tộc nhân của Vu tộc gật đầu đáp, sau đó hai người liền xoay người hét lên một tiếng triệu hồi hai con báo đen, rồi nhảy lên trên lưng nó, hướng tra bên ngoài Cửu U mà đi ….
Ở sau lưng của hai người, Vu Tế cùng với tám vị trưởng lão còn lại đứng quanh cánh cửa, khoanh chân bàn tọa, chậm chậm nhắm mắt lại, một đạo hoa văn màu xanh từ trên thân thể của chín người bay lên rồi tiến nhạp vào trong thạch môn ….