Phi Thăng Chi Hậu

Chương 134: Đông hải cao thủ

Kiếm Vực trong một đoạn thời gian rất dài đều rất là bận rộn, tất cả mọi chuyện có thể nói là còn đang đợi để làm. Phong Vân Vô Kị mỗi một ngày đều bàn tọa trong Kiếm Các, thần thức cường đại từ Kiếm Các phát xuất ra xung quanh, đi sâu vào trong sơn xuyên đại địa, truy tìm quáng mạch. Trước khi phi thăng, Phong Vân Vô Kị đã từng học qua thuật đúc kiếm, điều khiếm khuyết duy nhất là tài liệu.

Đất ở Thái Cổ nào chỉ mấy ngàn vạn dặm, dựa vào thần thức của Phong Vân Vô Kị, cũng cần phải hao phí rất nhiều thời gian mới có thể xuyên nhập vào trong địa mạch để tìm kiếm kim quáng với số lượng lớn.

Tâm niệm chớp động, Phong Vân Vô Kị phá không bay đi, mau chóng biến mất khỏi Kiếm Vực, một khắc sau đã xuất hiẹn ở trên một quáng sơn vừa mới phát hiện.

Oanh long long!

Cả tòa núi lớn không ngừng vang lên ầm ầm, trên đỉnh núi xuất hiện một loạt khe nứt kéo thẳng xuống dưới chân núi, triệt để khiến cho tòa núi lớn này phân ra làm bốn phần, một lượng lớn các khối đá từ trên đỉnh núi lăn xuống bên dưới, bên trong lòng núi phù hiện xuất một khối vật thể to lớn màu hoàng kim. Dưới sự khống chế của Phong Vân Vô Kị, phần kim quáng trong lòng núi liền bị Phong Vân Vô Kị cường hành dùng man lực để lấy ra.

Dưới sự tác dụng của chân lực cường hãn, Phong Vân Vô Kị mang theo phần kim quáng nguyên thủy nặng đến mấy vạn tấn phi hành về phía Kiếm Vực. Trên không trung của Kiếm Vực, Phong Vân Vô Kị liền thả lỏng chân khí, khối kim quáng cự đại đó liền đổ sầm vào trong một tòa sơn cốc. Ở bên dưới sớm đã có nhiều đống kim quáng, năm mươi vạn bộ khải giáp, con số bàng đại như thế, kim quáng trong một ngọn núi tuyệt đối không đủ để thỏa mãn.

Lại mấy ngày trôi qua, Phong Vân Vô Kị lợi dụng sự thuận tiện của thần thức, cuối cùng cũng thu thập được đủ kim quáng, Phong Vân Vô Kị dùng thần thức lướt qua một phần kim quáng nguyên thủy bàng đại chẳng khác gì một ngọn núi cao cả trăm trượng, trong lòng thâmg nghĩ: "Hiện nay kim quáng đã đủ, nhưng kim tính bổn lai lại mềm, muốn luyện chế chiến giáp cho Hoàng Kim Giáp Sĩ thì cần phải có huyền thiết mới được."

Huyền thiết tại cả Thái Cổ cũng không phải là loại quáng sản thường gặp, kim thiết phổ thông căn bổn vô pháp thở mãn yêu cầu của Phong Vân Vô Kị, bất quá còn may là ở chỗ, Phong Vân Vô Kị còn nhớ được một nơi đang ẩn tàng một lượng lớn huyền thiết vạn năm: Đông hải.

Có một lần, thần thức của Phong Vân Vô Kị xuyên sâu vào dưới đáy của đông hải, nhưng lại vô ý phát hiện được một mỏ huyền thiết đã trầm tích ở sâu dưới đáy biển. Ở tại Thái Cổ, loại quáng sản này đúng là một tài liệu cực tốt để luyện chế binh khí. Đọc Truyện Online Tại https://docsach24.com

Đông hải hạo hàn, nước xanh thấu trời, Phong Vân Vô Kị lơ lửng ở trên không trung của đông hải, y bào toàn thân phất phơ phần phật trong gió, hai mắt nhẹ khép hờ lại, thần thức liền hướng sâu về phía đông hải mà tra thám. Án chiếu theo vị trí trong kí ức, Phong Vân Vô Kị rốt cuộc cũng đã tìm thấy mỏ huyền thiết bàng đại trầm tích sâu dưới đáy biển.

Khi thần thức của Phong Vân Vô Kị bao trùm lấy khối huyền thiết cự đại đó, rồi hướng về phía dưới mà xâm nhập, thì một cảm giác cổ quái truyền lại, khối không gian bên dưới khối huyền thiết này tựa hôg như hướng vào bên trong mà sụp đổ, khi thần thức của Phong Vân Vô Kị muốn cường hành triển thân hướng vào bên trong thì một tầng sóng gợn vô hình của không gian gợn lên lăn tăn, nhưng thần thức của Phong Vân Vô Kị lại bị ngăn cản ở bên ngoài, vô phpá tiến nhập.

Hoa lạp!

Một tiếng xoạt vang lên, phía dưới đông hải đột nhiên bay lên một nam tử, vị nam tử khí độ uy nghiêm này trước khi xuất hiện thì Phong Vân Vô Kị căn bổn không hề phát hiện ra sự tồn tại của y, chỉnh cả đông hải lấy huyền thiết làm trung tâm đều bị Phong Vân Vô Kị dùng thần thức bao phủ, nhưng người này lại chẳng khác gì ngay trước mắt Phong Vân Vô Kị mà hoành không xuất thế.

"Ngươi là ai?" Trong lòng Phong Vân Vô Kị cực kì chấn hãi, cả thân thể của nam tử này tự thật tựa ảo, thân thể của y là thật, nhưng lại đồng hợp thể với cả đông hải, khiến cho người ta có cảm giác không thể đánh trúng được.

"Quay về đi, nơi này là cấm địa, nếu như ngươi muốn khối huyền thiết ở dưới đó thì ngươi có thể lấy đi, nhưng nhớ lấy không được đến chỗ này nữa. Hay ít nhất là trước khi người tiến nhập thần cấp, thì nơi này không thích hợp để ngươi đến." Gã nam tử đó đạm mạc nói, cánh tay phải phất ra một cái, khối huyền thiết vạn năm như một tòa núi lớn ở dưới biển đột nhiên bay lên rồi rớt xuống mặt đất, nhưng lại rất nhẹ nhàng, không hề kinh động một hạt bụi nào.

Bên bờ đông hải bằng phẳng, một tòa núi cao do huyền thiết cấu thành, rất là dễ dàng phát hiện, bóng núi dưới ánh dương quang kéo ra thật dài.

"Đi đi, khi lần đầu tiên ngươi dẫn theo một số lượng lớn người đến nơi này, rồi sau đó tại đông hải bế quan cả vạn năm, nhưng nhân vì các ngươi không xâm nhập vào cấm địa, vì thế bọn ta cũng không can thiệp. Nhưng vị trí của khối huyền thiết này lại thuộc phạm vi mà ngươi không thể tiến nhập, vừa rồi ngươi dùng thần thức xâm nhập, nếu như không phải niệm tình ngươi mới phi thăng không lâu, đối với Thái Cổ không biết nhiều bí mật và cấm địa, chứ nếu không thì hành động vừa rồi đủ để cho ngươi chết đi rất nhiều lần rồi."

Phong Vân Vô Kị nghe xong lời nói này thì trong lòng chấn hãi đến khó mà hình dung, chuyện bản thân tu luyện tại đông hải cứ nghĩ là tuyệt mật, nhưng ai ngờ đâu lại tu luyện ngay bên cạnh của đám nhân vật cường tuyệt đến thế, nếu như bọn họ có ý thì trong vạn năm thời gian đó ….

Nghĩ đến chỗ này, trong lòng Phong Vân Vô Kị không khỏi phát lạnh, cũng không khỏi cảm thấy may mắn.

Chuyến đi này tuy nhiên là đã lấy được huyền thiết, nhưng đối diện với vị năm tử có thực lực nông sâu đột nhiên xuất hiện này, còn có bí mật về đáy đông hải, nếu nói trong lòng Phong Vân Vô Kị không chút hiéu kì thì là chuyện không thể, nhưng mạo nhiên xuất thủ lại không hợp với tính cách của y, nên nhất thời trù trừ bất định.

"Được rồi, biết ngay là ngươi không nản lòng, ta dù chỉ là một thị vệ nhỏ bé thủ hộ đông hải, nhưng dù có là như thế thì người cũng không thể đủ sức để đối kháng đâu." Nam tử này tựa hồ như đã nhìn thấu tâm tư của Phong Vân Vô Kị, tảy phải hư hư bắt ra một trảo, Phong Vân Vô Kị vừa muốn phản kháng thì toàn thân động đậy không được, thì cực kì kinh hãi. Còn chưa kịp phản ứng lại thì nghe vị nam tử này nói: "Đi đi, đừng có quay lại đây nữa, ở nơi này -- cho dù là vực chủ của Đao Vực cũng không dám đặt chân đến, nếu không thì dựa vào thần thức của cao thủ thần cấp, còn không biết các ngươi đang nghỉ ngời ở nơi nào hay sao." Vị nam tử đó phất ống tay áo một cái, Phong Vân Vô Kị cùng với tòa huyền thiết sơn kia liền bị một cổ cuồng phong cuốn ra xa cả ngàn cả vạn dặm.

Cách đông hải mấy ngàn dặm, Phong Vân Vô Kị xoay vòng trên không một cái, tay phải nâng lên để đỡ, tòa huyền thiết sơn liền ổn định dừng lại ở trên không trung.

Quay mặt vè phương hướng của đông hải, sắc mặt của Phong Vân Vô Kị biến ảo bất định: "Thôi bỏ đi, đối phương làm sao tói buộc bản thân mà bản thân còn không biết, liền bị thổi bay ra ngoài mấy ngàn dặm. Nếu thực sự động thủ, thì lại càng không phải là đối thủ của y. Chỉ là -- y thực sự chỉ là một thị vệ nhỏ bé thôi sao? Chủ nhân của y là ai? Cường đại đến mức nào?"

Nhất thời gian, niềm vui khi kích bại Đao Đế và võ công đề thăng đã không còn nữa, mà trong lòng chit còn lại vô vàn tự tang.

"Các biệt còn quá xa, dù cho có gặp thêm mấy phen kì ngộ nữa, tốc độ đề thăng công lực cũng hơn xa người khác, nhưng đối diện với những người đã tồn tại không biết bao nhiêu năm như thế thì – sự cách biệt về thực lực quả không chỉ là một bậc hai bậc a!"

Thở dài một tiếng, Phong Vân Vô Kị triệt để bỏ qua ý niệm tra thám chi tiết về người này, chỉ hư hư nâng lấy tòa núi huyền thít to lớn đó mà phi hành về phía Kiếm Vực. Thái Cổ cao thủ tuy có năng lực hủy nnúi diệt non, nhưng khi mang theo một thứ bàng đại thì tốc độ cũng giảm xuống không ít, Phong Vân Vô Kị hao phí hết hay ngày thời gian mới có thể trở về đến Kiếm Vực.

Từ sau khi Phong Vân Vô Kị quay về, Trì Thương phát hiện sư phụ có chút dị thường, một mình thưởng ở trong Kiếm Các mà tĩnh tọa cả hơn mười ngày, trong lòng của Trì Thương tuy có nghi hoặc nhưng không biết chuyến đi đến đông hải rốt cuộc là đã gặp phải chuyện gì, nên cố gắng nhẫn trụ trùng động dò hỏi.

Thân làm đệ tử, thì khi sư tôn cần thì xuất hiện, khi sư tôn không càn thì nên tránh ra, đó chính là kính sư chi đạo mà Trì Thương trước giờ vẫn tín phục, trên sự thật thì đó cũng chính là chổ mà Phong Vân Vô Kị hân thưởng y.

Mười ngày sau, Phong Vân Vô Kị tự thân lên Bắc Đẩu Đại Điện của Nam Thăng Bắc Đẩu Kiếm Phái ….