Phi Thăng Chi Hậu

Chương 112: Chiến tranh cuối cùng và thống nhất (3)

Oanh!

Phong Vân Vô Kị từ trên không lao xuống, trường kiếm ttinh oánh trong tay một lần nữa chém lên trên thân thể cuae đệ tứ thiên ma vương, làn này thì chỉ nghe một tiếng giòn tan vang lên, sau đó là chiếc chiến giáp màu đen tuyền trên thân thể của đệ tứ thiên ma vương liền vở thành vô số mảnh, thoát lạc xuống phía dưới, Phong Vân Vô Kị chỉ đợi đến một kiếm nữa chém xuống, nhưng đột nhiên liếc thấy nụ cười hung ác của đệ tứ thiên ma vương: "Cùng ta đi xuống đi."

Phong Vân Vô Kị đang lúc nghi hoặc thì khóe mắt lién thấy một chiếc đuôi dài màu đen đột nhiên xuất hiện, sau đó dùng thế sét đánh không kịp bưng tai cuốn lấy hong của Phong Vân Vô Kị, rồi cuộn chặt lại và kéo về phía đệ tứ thiên ma vương.

Hừ! Phong Vân Vô Kị tuy tao ngộ biến cố này nhưng lại chẳng chút kinh hãi, ngược lại thì càng thêm tăng tốc hướng về đệ tứ thiên ma vương mà chém xuống, một tiếng nổ lớn vang lên, trường kiếm trên tay của Phong Vân Vô Kị chém thẳng lên trên hộ thuẫn của đệ tứ thiên ma vương, mất đi sự ngăn cản của hộ thuẫn, Đệ Ngũ Kiếm Đảm hóa thành một đạo lưu quang, mau chóng tìm thấy sơ hở rồi đâm xuyên qua hậu tâm của đệ tứ thiên ma vương.

A!

Đệ tứ thiên ma vương phát ra một tiếng kêu thảm thiết cao vút, một đạo ma khí xông thẳng lên trên trời, đuổi sạch đám mây đen trên thiên không, rồi đột nhiên cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kị, hung ác nói: "Nhất phân thắng bại đi."

Sau đó, chiếc đuôi dài rắn chắc như cương thiết đang quấn lấy Phong Vân Vô Kị kéo về phía trước, sau khi đỡ lấy một kiếm của Phong Vân Vô Kị, đệ tứ thiên ma vương liến giương hai tay trảo về hai vai của Phong Vân Vô Kị, một cổ huyết hồng điện quang truyền biến toàn thân của y, luồng huyết sắc khí kình đó có mang theo đặc tính hủy diệt cực kì cường đại, Phong Vân Vô Kị vừa mới thụ lấy một chốc mà đã đau đớn rên lên, há miệng hộc ra một ngụm máu.

Oanh!

Đệ tứ thiên ma vương ôm lấy Phong Vân Vô Kị từ cao trên không nặng nề lao xuống dưới chẳng khác gì một vì sao xẹt đâm sầm vò đại địa, cát bụi bay mù mịt lên cao cả trăm trượng, sau khi hai người đâm sầm vào mặt đất thì đại địa không ngừng chấn động kịch liệt, ầm ầm!! Tiếng đả đấu từ dưới mặt đất truyền xuất, phạm vi chấn động không ngừng di động, sau đó lại là một tiếng nổ kinh thiên, hai đạo nhân ảnh xông thẳng lên tren không, hai màu đỏ hồng với trắng toát không ngừng từ thân thể của hai người phát xuất, huyết khí ngào đường, bạch quang vạn đạo. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Đại Đức Thịnh Minh hoàng đế ngồi ở bên trong tọa long liễn, ngảng đầu lo lắng nhìn hai người đang đả đấu trong không trung, so với những người khác, Thịnh Minh hoàng đế hiểu rõ được nhân tố quyết định chân chính của chiến trường chính là hai người, trong hai người nếu như có một người còn sống thì mức độ đả kích về phe đối phương bị nâng cao lên đến mức hủy diệt, quân sĩ phổ thông căn bổn vô pháp đối kháng với những người siêu việt phàm tục này.

Trên thiên không, Phong Vân Vô Kị và đệ tứ thiên ma vương cơ hồ như giao chiến với nhau một cách dã man, chẳng có cái gì có thể nói là kĩ xảo, nhất thiết công kích đều có mục đích là tạo thành thương hại lớn nhất cho đối phương, quyền quyền đến thân, kiếm kiếm thấu cốt, dù là chiếc họ thuẫn rắn chắc của đệ tứ thiên ma vương thời khác này cũng phân bố đầy vết xước, có nhiều chổ ẩn ước đã thấy những vết nứt, tựa hồ như tùy thời đều có thể phá diệt.

Trong mục quang của Đại Đức Thịnh Minh hoàng đế, thân hình của hai người một làn nữa bị mây đen và khói lửa che mất, các tầng mây trên không không ngừng ba đãng, rồi rất nhanh lại khép lại.

Từ trên trời đánh xuống dưới đất, ròi lại từ dưới đất đánh lên trên trời, đệ tứ thiên ma vương và Phong Vân Vô Kị cơ hồ như đã thi xuất hết bình sinh sở học của mình, trên thân thể của Phong Vân Vô Kị nơi nơi đều có vết thương, huyết quang hủy diệt của đệ tứ thiên ma vương khiến cho cơ thịt của y hóa thành tro bụi, nhưng những đòn công kích cảu Phong Vân Vô Kị cũng khiến cho thân thể của đệ tứ thiên ma vương tàn tạ khôn tả, nhưng những vết thương đó lại cùng với những huyết nhục vung vãi ở không trung trộn lẫn lại với nhau, chưa đầy phiến khắc thì những vết kiếm khủng khiếp đó lại đỡ trở lại.

Đệ Ngũ Kiếm Đảm đã có mấy lần đâm xuyên thân thể của đệ tứ thiên ma vương, có mấy lần thậm chí là còn bị cơ nhục của hắn ta tấn tốc khép lại mà kẹp chặt ở bên trong, đều bị Phong Vân Vô Kị mượn thế rút ra, vật lí công kích tựa hồ như vô hiệu đối với đệ tứ thiên ma vương, bất quản là vết thương khủng bố đến đâu đi chăng nữa, nhưng vết thương đó đều có thẻ nhanh chóng khôi phục lại.

Phong Vân Vô Kị cuối cùng cũng minh bạch được tại sao đệ ngũ thiên ma vương lại nói đệ tứ thiên ma vương cường đại hơn hắn ta rất nhiều, năng lực khôi phục vết thương của đệ tứ thiên ma vương có hồ như đã lập ra mảnh đất bất bại cho hắn ta, nhưng không biết là tại sao đệ tứ thiên ma vương lại không chịu hoàn toàn phóng khai phòng thủ, để toàn lực công kích. Dựa vào lực khôi phục cường hãn đó cảu đệ tứ thiên ma vương, không cần cái gì là khải giáp, nhưng trên thân thể của y không những có khải giáp rắn chắc và bản thân cũng có lực khôi phục cường hãn, mà lại không hoàn toàn phóng tay mà tấn công, điều này ẩn ước khiến cho Phong Vân Vô Kị biết được đệ tứ thiên ma vương khẳng định là có khuyết điểm trí mệnh nào đó mà bản thân còn chưa phát hiện và nắm lấy, phòng hộ càng chặt chẽ thì vấn đề càng lớn, về chuyện này thì những người có thông ming một chút đều có thể hiểu được.

Nghĩ đến chỗ này, Phong Vân Vô Kị công kích càng lúc càng mãnh liệt, vô số các thế kiếm đều được phát huy lâm li tẫn trí, phần thuẫn bài cảu đệ tứ thiên ma vương cơ hồ như đã bị phế, căn bổn khống chế không được, càng lúc càng nhiều vết kiếm đâm vào trên thân thể của đệ tứ thiên ma vương, nhưng đệ tứ thiên ma vương vẫn chẳng chút để ý, cười lạnh nói: "Phong Vân Vô Kị, ngươi giết không chết ta đâu, ta có được Chân Ma Bất Diệt Thể, ta đã lập cho mình một mãnh đất bất bại, bằng vào những công kích của ngươi căn bổn vô pháp hủy diệt ta. Đầu hàng đi, ta có thể ma hóa cho ngươi, để cho ngươi tiến nhập vào trong ma tộc vĩ đại của bọn ta."

"Chân Ma Bất Diệt Thể? Thực sự là bất diệt sao?" Phong Vân Vô Kị đột nhiên dùng chân phải điểm nhẹ lên trên cổ tay của đệ tứ thiên ma vương khi hắn ta xuất quyền, mượn cổ lực đạo này để ập tới tấn công, chiếc đuôi đã sớm bị chấn khỏi hông của Phong Vân Vô Kị trong lúc đả đấu giờ lại lao vọt tới đâm thẳng về phía Phong Vân Vô Kị.

Né đầu sang một bên, cái đuôi đó liền lướt sát qua bên tai của Phong Vân Vô kị, theo đó là mấy sợi tóc nhẹ nhàng tung bay roi xuống. Phong Vân Vô Kị né được đòn công kích của đệ tứ thiên ma vương, trừng kiếm trong tay nạng nề chém thẳng vào thân thể của hắn ta, chỉ nghe thấy đệ tứ thiên ma vương gào lên một tiếng, ngực của hắn ta đã bị chém thành mấy vết thương to lớn sâu mấy xích. Phong Vân Vô Kị bỏ kiếm dùng chưởng thay đao đâm nhập vào trong lồng ngự vừa mới bị phá của đệ tứ thiên ma vương, chân khí trong đan điền điên cuồng vận chuyển, một đạo quang đoàn xán lạn hình thành trong tay của Phong Vân Vô Kị, loáng một cái đã nổ tung, hóa thành một đoàn kiếm khí cường liệt tứ ngược khắp nội thể của đệ tứ thiên ma vương.

"Cáp cáp … tùy ta nhập ma thôi." Cả lồng ngực của đệ tứ thiên ma vương đột nhiên nổ tung ra, nhưng cũng chẳng thèm để ý, hai tay trảo hai vai của Phong Vân Vô Kị, ma khí cuồn cuộn tiến nhập vào trong nội thể của y, ma khí thuấn gian bành trướng, nuôt chửng lấy hai người.

Chiến trường dần dần chuyển di đến trên thân thể của hai người, thân thể của đệ tứ thiên ma vương tấn tốc khôi phục lại, nhưng lại một lần nữa bị Phong Vân Vô Kị cho nổ đi một lần nữa, còn ma khí của đệ tứ thiên ma vương thì cuồn cuộn dũng nhập vào trong nội thể của Phong Vân Vô Kị, đệ tứ thiên ma vương há miệng ra rồi phun ra một loạt các âm phù cổ quái, mỗi một khi một cái âm phù xuất ra, ma khí dần chấn động thêm một phần, càng thêm tinh túy một phần, càng thêm dày đặc một phần, hồn thân Phong Vân Vô Kị chấn động kịch liệt một cái.

"Cáp cáp cáp … hãy ma hóa cho ta!" Đệ tứ thiên ma vương cười ha hả, ngay khi lới nói của hắn ta vừa dứt, thì hai tiếng phốc phốc vang lên, hai chiếc cánh bằng thịt từ sau lưng Phong Vân Vô Kị mọc ra, gặp gió là trướng đại lên, loáng một cái đã khoách triển ra hai thước, nhăn sắc cũng từ màu huyết hồng trở thành màu đen tuyền.

Ngao hống ….

Phong Vân Vô Kị đột nhiên ngẩng mặt lên trời gào lên một tiếng, y phục sau lưng đột nhiên nhô cao lên, một hàng xương cốt màu trắng lần lượt đâm toạc y phục nhô ra ngoài rồi nhô thẳng lên trên trời, sau đó thì xoạt một cái, một chiếc đuôi bằng xương màu đen tuyền lấp lánh hàn quang từ sau lưng Phong Vân Vô Kị xuất ra ….