Phi Thăng Chi Hậu

Chương 111: Chiến tranh cuối cùng và thống nhất (2)

Tiếng hò hét vang dội vang len khắp chiến trường, rồi như hai cơn hải triều với phương hướng tương phản lao vào nhau, quan đội của Anh Lạc đế quốc và Đại Đức đê quốc đan xen vào nhau, không ngừng tương hỗ xuyên thấu, dài trải, xen lồng vào nhau, cùng với đó là nhưng tiếng hò hét giết chóc vang mãi không thôi.

Sưu sưu sưu!!!

Một loạt mũi hỏa tiễn hoa phá bầu trời, rồi lại từ bên trên các đám mây xạ ngược xuống dưới, phía dưới các đám mây chẳng khác gì như bị ập xuống mang mưa hỏa tiễn dày đặc, sau đó ở trên mặt đất lièn bùng phát hàng đống hàng đống lửa, khói đen dày đặc xông thẳng lên trên các đám mây.

Ngao ô!

Một loạt những tiếng kêu chẳng khác gì dã thú từ trong quân đội của Anh Lạc đế quốc vang lên, những đám người ma hóa toàn thân màu xanh không ngừng gào thét, từ trong liệt đội lao lên trên, vừa nahỷ lên đã cao mấy trăm trượng và xa mấy trăm trượng, nặng nề đáp xuống đất, chẳng khác gì thiên thạch từ trên trời lao xuống, hàng loạt những tiếng oanh oanh không ngừng vang lên, trong cặp mắt xanh thẳm toàn là máu, toàn là thần sắc tàn nhẫn.

Ở một bên khác, những cao thủ ở cảnh giới phi thăng bài liệt Đại Chu Thiên Đại Diễn Kiếm Trận, lướt qua quân đội của Đại Đức đế quốc mà hướng về phía trước, hướng về những ma nhân do đệ tứ thiên ma vương mà công kích.

Khói dày bay thẳng lên trên trời, Phong Vân Vô Kị liếc xuống phía dưới một cái ròi không quan chú lại, lòng biết nếu như không có gì bất ngờ thì dựa vào hơn sáu mươi vạn phi thăng giả thì tuyệt đối đủ để đối phó với những ma nhân đó rồi. Chuỵen khẩn yếu trước mắt là đối đầu với kẻ đầu sỏ - đệ tứ thiên ma vương.

Oanh!

Cơ hồ như đồng thời, hai đạo nhân ảnh cùng lúc rừ hai phía lao ra như hai đạo lưu vạ chạm lại một chỗ, một vòng khí kình hủy diệt gồm một nửa dỏ hồng và một nửa trắng tinh lập tức hướng ra bên ngoài mà chấn đãng, chấn bay những đám mây đen ở xung quanh làm lộ xuất phần tinh không lấp lánh. Đệ Ngũ Kiếm Đảm linh động chẳng khác gì du long, không ngừng xuất kích nhưng bên trên trên thân thể của đệ tứ thiên ma vương lai mang một bộ khải giáp vững chắc, từ trên xuống dưới đều được bao bọc kín đáo, còn chiếc đuôi ác ma thì cầm lấy một tấm thuẫn bài ngân sắc không ngừng linh hoạt vũ động, mang theo những tiếng kêu vun vút, không ngừng cách tuyệt những đòn đánh của Đệ Ngũ Kiếm Đảm ở bên ngoài. Những tiếng kim thiết va chạm vang vọng khắp thiên địa.

Đệ tứ thiên ma vương dương tay phải mang theo đạo đạo huyết sắc điện quang trảo về hướng Phong Vân Vô Kị, mỗi một đạo công kích của đệ tứ thiên ma vương đều mang theo những khe nứt không gian uốn khúc. Nên một khi kích trúng, Phong Vân Vô Kị chẳng chút hoài nghi uy lực của nó đủ để xé toạc thân thể của mình.

Tốc độ của đệ tứ thiên ma vương nhanh phi thường, cặp cánh to lớn không ngừng vỗ vỗ, hiên khởi trận trận cuồng lưu, dựa vào tốc độ của Phong Vân Vô Kị căn bổn vô pháp thoát khỏi yhắn ta một cách dễ dàng. Đạo đạo quang ảnh mang theo huyết quang hướng tới Phong Vân Vô Kị mà công kích, mỗi một thứ đều chỉ lướt qua ngay bên cạnh người của y mà thôi, Phong Vân Vo Kị cơ hồ như đã đem ưu thế của bản thân hát huy đến cực hạn, trong phạm vi khá hẹp, đến nơi nào cũng là hư ảnh của y, thậm chí là có mấy lần, những đòn công kích của đệ tứ thiên ma vương sau khi Phong Vân Vô Kị di động chỉ còn lưu lại những đạo tàn lưu công kích, Phong Vân Vô Kị nhân cơ hội đó mà chém ra mấy kiếm ở trên vai của hắn, tia lửa bắn tung tóe.

Vô số đạo kiếm khí xán lạn ở hai bên Phong Vân Vô Kị không ngừng sinh diệt, số lượng cơ hồ như chưa hề thay đổi, một thanh lại một thanh khí kiếm hình thành một nửa vòng tròn bao bọc Phong Vân Vô Kị lại, chỉ là giữa tâm niệm, chỉ hướng về những sơ hở của đệ tứ thiên ma vương mà công kích, những tiếng nổ oanh oanh không ngừng vang lên khắp thiên không. Bộ hắc sắc khải giáp trên thân thể của đệ tứ thiên ma vương khôn gbiết là do vật nào luyện chế mà thành, mà căn bổn vô pháp kích xuyên, mỗi một lần đều chỉ mang theo những tia lửa là cùng. Nếu như đệ tứ thiên ma vương căn bổn không có giáp đầu, vô pháp bảo hộ cặp mắt, thì Phong Vân Vô Kị chỉ có thể làm bao đấm mặc cho người ta đánh. Đối với những đòn công kích của đệ tứ thiên ma vương, thì Phong Vân Vô Kị quá nửa là công kích vào trong mắt của hắn ta.

Hai người tranh đấu rất là nhàm chán, khải giáp của đệ tứ thiên ma vương trông chẳng khác gì một xác ô quy vậy, khiến cho Phong Vân Vô Kị chẳng biết đánh vào đâu, còn tốc độ như chớp giật của Phong Vân Vô Kị cũng khiến cho những đợt công kích bá đạo của đệ tứ thiên ma vương không ngừng kích không.

Xuy xuy!!

Quang kiếm chém trúng khải giáp của đệ tứ thiên ma vương liền vỡ vụn ra ngay lập tức, trong lúc vô ý, Phong Vân Vô Kị liếc nhìn trên giáp vai của đệ tứ thiên ma vương thì thấy đạo đạo vết kiếm ngân mỏng manh, nếu như không quan sát tử tế thì không thể thấy được, tùy theo đó là một đạo ling quang lóe lên trong đầu.

Đinh ninh ninh …!

Một loạt tiếng kiếm ngân vang lên, vô số đạo quang cầu dày đặc ở sau lưng đột nhiên như lưu quang tiến nhập vào bên trong lòng bàn tay của Phong Vân Vô Kị, Phong Vân Vô Kị nhẹ nhàng phát ra hai bên trái phải, hàng loạt quang kiếm đột nhiên bừng sáng quang mang, không ngừng phát xuất những tiếng kiếm ngân càng lúc càng vang to, chỉ trong chớp mắt, quang hoa đột nhiên thu liễm hết lại, nhưng ở trong tay của Phong Vân Vô Kị lại xuất hiện ra một thanh khí kiếm cổ phác và hoa lệ chẳng khác gì một thanh kiếm thật thể.

Công kích lâu mà không thể đạt được kết quả, khiến Phong Vân Vô Kị không thể không thay đổi suy nghĩ, ngự kiếm chi thuật đối với những cao thủ đỉnh cấp thì căn bổn vô pháp tạo thành những thương hại có tính thực chất, một lần công kích nữa nhưng lại vô hiệu, Phong Vân Vô Kị trong lúc vô ý lại liếc thấy những vết bạch ngân tinh tế trên chiếc giáp vai của đệ tứ thiên ma vương thì y rốt cuộc cũng minh ngộ rồi, mấy thanh trường kiếm hợp lại làm một, chân khí không ngừng áp súc và ngưng thật.

Mấy chục thanh kiếm hợp lại làm một, nặng nề chém xuống tay của đệ tứ thiên ma vương liền vỡ toái thành mấy mảnh, cũng không hề lưu lại chút ngân tích.

"Còn chưa đủ hay sao? Thề thì thêm vào một trăm thanh …." Tùy tay ngoắc lên, lại một thanh trường kiếm càng thêm ngưng thật, càng thêm xán lạn xuất hiện trên tay của Phong Vân Vô Kị, một kiếm chém xuống, nhưng lại bị một quyền của đệ tứ thiên ma vương oanh thành bụi phấn.

"Một trăm thanh không đủ, thế thì một ngàn thanh thì như thế nào? …." Mấy ngàn thanh khí kiếm ở sau lưng khi Phong Vân Vô Kị phất tay một cái thì lại ngưng tụ làm một, kết quả -- tự nhiên là lại đứt, lại vỡ ….

Không ngừng súc tích tụ tập, không ngừng áp súc, khi chân lực đã đạt đến mức vô pháp áp súc nữa thì Phong Vân Vô Kị lại dùng thần thức cưỡng hãn để áp bức tiếp một lần nữa thanh trường kiếm do chân khí cấu thành, một vạn thanh, mười vạn thanh, khi gần cả trămvạn thanh khí kiếm đột nhiên biến mất vô tung thì ở trong tay của y lại xuất hiện một thanh trường kiếm chớp loáng hàn khí, tinh oánh trong suốt, dài sắu xích rộng ba thốn.

Sẹt oành!

Phong Vân Vô Kị chém ra một kiếm, mang theo tiếng rì rầm của sấm, nặng nề chém vào cổ tay của đệ tứ thiên ma vương.

Ca sát!

Một vết nứt nho nhỏ xuất hiện trên giáp cổ tay của đệ tứ thiên ma vương, đẹ tứ thiên ma vương đại hãi, khong ngờ được Phong Vân Vô Kị mới lúc đầu đã xuất tuyệt chiêu, kiếm khí phát ra lại có uy lực cường đại đến thế. Sắc mặt đốn thời đại biến, đang định phản kích thì Phong Vân Vô Kị lại chém ra mấy kiếm nữa, bất lực đành giơ tay ra mà đỡ.

Oanh oanh oanh!!!

Lúc bắt đầu thì Phong Vân Vô Kị dùng một khoảng thời gian ngắn để phát ra mấy chục đến mấy trăm kiếm, nhưng đêug bị hộ giáp của đệ tứ thiên ma vương đỡ lấy, nhưng dần về sau thì tốc độ của thanh trường kiếm tinh mông này càng lúc càng chậm, càng lúc càng chậm, đến sau cùng thì nặng nề chém xuống, mỗi một kiếm đều chậm như rùa, nhưng trên sắc mặt của đệ tứ thiên ma vương lại xuất hiện biểu tình ngưng trọng, cổ cổ ma khí dày đặc từ trong thân thể dật xuất, hội tụ lại trong tay.

Oanh!

Lại một cái chém xuống, đệ tứ thiên ma vương đột nhiên chấn động, một đạo khe nứt màu trắng từ trên giáp ngực rách toác ra tới giáp đùi, thân thể lùi ra sau hai bước.

Oanh!

Lại một kiếm chém ra, chiến giáp bên trên thân thể của đệ tứ thiên ma vương đã phân bố đầy các vết nứt dày đặc. Trong mắt của đệ tứ thiên ma vương loé lên một tia thần sắc e sợ, đột nhiên hét lên một tiếng, hai tay đưa về phía hư không mà nắm một cái, trong hai tay là một điểm huyết hồng khuếch triển ra hai bên, tấn tốc hình thành một thanh huyết kiếm sáng rực màu máu, trên thân kiếm liễu nhiễu kình khí huyết hồng đang phiêu du và cách thân kiếm độ một tấc, sau đó thì hoá thành ma khí dày đặc, liễu nhiễu chứ không tan.

"Đi!"

Đệ tứ thiên ma vương giận dữ gầm lên một tiếng, huyết kiếm to rộng trên tay giạn dữ trảm ra một cái, chính diện nghênh tiếp kiếm thứ một trăm năm mươi sáu do Phong Vân Vô Kị chém ra.

Oanh!

Đệ tứ thiên ma vương chẳng khác gì bị mũi tên lao vút đi đập thẳng vào trên mặt đất, huyết kiếm trong tay bị chặt thành vô số mảnh, còn ở trên không trung, trưòng kiếm trong tay của Phong Vân Vô Kị cũng bị chấn tán, thân thể bị chấn bay ra xa mấy trăm thước, ở nơi hai kiếm của hai người giao kích -- huyết bạch nhị sắc khí kình như một thanh cự nhận chém thẳng xuống dưới, đem thiên địa phân ra làm hai.

Oanh long long …. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Đại địa chấn động, một tiếng rên trầm muộn vang lên, sau đó thì thấy ở trên chiến trường có một vết to lớn không ngừng kéo giang xa hai bên, bên trong khe nứt là một phiến tối thui, không biết là sâu đến đâu, mấy ngàn sĩ binh đang chiến đấu trên chiến trường loáng một cái đã bị khí kình huỷ diệt từ trên trời ập xuống băm thành bụi phấn, còn những người bên cạnh thì cũng bị rơi vào trong khe nứt này.

Biến cố đột nhiên này kinh động cả hai bên, vô số sĩ binh vừa đánh giết vừa liếc một cái về phía thiên không một cái, thì lại thấy một đạo nhân ảnh nhanh như lưu tinh từ trên không lao xuống, phương hướng -- chính là nơi của tên ác ma hai cánh ….