Phi Hàn

Chương 5

( Từ đây, Phi Hàn gọi là “Thanh Khâu”, Tinh Lạc gọi là “Tân Lạc”)

Từ hôm ấy, Tân Lạc và Thanh Khâu từ từ thân nhau. Tân Lạc chưa bao giờ có ấn tượng tốt với người phàm nào, lại không ghét nổi Thanh Khâu. Ngược lại còn cảm thấy chỗ nào của hắn cũng đáng yêu. Thanh Khâu cảm thấy nhàm chán, khi có thể xuống giường bèn muốn giúp Tân Lạc sắp xếp lại thảo dược. Tuy Thanh Khâu không nhìn thấy, nhưng khứu giác vẫn còn rất nhạy bén, coi như hoàn thành nhiệm vụ tàm tạm.

Lịch trình mỗi ngày của Tân Lạc chính là sáng sớm luyện kiếm, rồi hái thuốc hoặc đọc sách, buổi chiều đến nhà người dân khám bệnh. Vốn dĩ, buổi tối y sẽ sắp xếp lại thảo dược hoặc nấu thuốc, bây giờ có Thanh Khâu chia sẻ việc này rồi. Thế là, buổi tối trở thành thời gian Tân Lạc kể chuyện xưa cho Thanh Khâu nghe. Còn Thanh Khâu thì sao? Đó là, buổi sáng nghe Tân Lạc luyện kiếm, rồi sắp xếp lại thảo dược, buổi chiều nấu thuốc, buổi tối nghe Tân Lạc kể chuyện xưa. Hai người ở chung lại hợp nhau ngoài dự đoán.

Trong lúc đó, Thiên Thiên đã tới mấy lần. Tân Lạc thì chưa bao giờ để ý đến nàng. Thanh Khâu lại rất thích điểm tâm nàng nấu. Còn nếu có ai hỏi quan hệ giữa hai người, Thanh Khâu chỉ nói Tân Lạc là anh bà con xa của mình.

Sắp qua gần một tháng, vết thương trên người Thanh Khâu đã lành. Theo lời nói ngày đầu tiên của Tân Lạc, chờ đến khi Thanh Khâu lành vết thương, cũng là lúc hắn rời khỏi. Thanh Khâu lại không muốn đi. Hắn là một kẻ mù, tay trói gà không chặt, một mình lưu lạc bên ngoài, thì sống được mấy ngày? Còn nữa, tuy mấy ngày đầu Tân Lạc còn tỏ vẻ lạnh nhạt, bên nhau lâu lại rất dễ sống chung. Nhưng mà, nếu Tân Lạc muốn đuổi mình đi, e rằng cũng không còn cách nào rồi.

Bởi vì tâm sự nặng nề, Thanh Khâu nằm ở trên giường trở người ngủ không được, lại không dám thở dài. Xưa nay, Tân Lạc ghét nhất ai làm ồn khi y đang ngủ.

Tân Lạc ngủ ở gian ngoài, đã tỉnh từ lâu. Thính lực y rất tốt, nếu dùng pháp thuật che chắn âm thanh xung quanh, giấc ngủ đã không sâu, ghét nhất ai quấy rầy giấc ngủ của y. Lúc này nghe tiếng Thanh Khâu lăn qua lăn lại lại không cảm thấy phiền chút nào, ngược lại còn lo lắng sức khỏe của Thanh Khâu. Y đứng dậy vào phòng trong: “Sao lại ngủ không được vậy, chỗ nào không thoải mái à?”

“Ta quấy rầy ngươi à?”

“Ừm.”

“Thực xin lỗi.” Thanh Khâu thầm nghĩ, Tân Lạc chắc chắn càng ghét mình hơn rồi.

“Ngươi cảm thấy có chỗ nào không thoải mái à?” Thanh Khâu bắt lấy tay áo Tân Lạc, nói thật cẩn thận: “Tân đại ca… ta… ta có thể không đi không?”

“Tại sao phải đi?” Ánh mắt Tân Lạc bỗng sắc bén lên. Tân Lạc nghe Thanh Khâu nói phải đi, chỉ cảm thấy trong lòng run lên. Y không biết cảm giác này là gì, y cũng chưa bao giờ trải qua cảm giác này.

“Vết thương của ta lành rồi. Ta phải đi.”

Tân Lạc cười lạnh một tiếng. Y quyền cao chức trọng. Nhiều năm như vậy, lâu rồi không ai dám chọc giận y.

“Vết thương lành rồi nên ta vô dụng, đúng không?”

Thanh Khâu chỉ cảm thấy giọng nói Tân Lạc chưa bao giờ lạnh băng đến thế:

“Không… không phải như thế. Là lúc trước ngươi nói, bảo ta sau khi thương thế lành thì tự rời khỏi đây.”

Lúc này, Tân Lạc mới tỉnh táo lại từ lửa giận. Lúc trước mình có nói như vậy thật. Nhớ đến khi nãy, Thanh Khâu hỏi: “Có thể không đi không?” Chắc là hắn cũng không muốn đi. Nhưng thật ra mình luôn tự tin vào khả năng tự chủ của bản thân, hôm nay không biết vì sao giống trúng tà vậy…… Y thở phào một hơi: “Đúng lúc ta thiếu một dược đồng. Ta thấy mấy nay, ngươi sắp xếp thảo dược cũng xem như qua cửa, không biết ngươi……”

“Ta đồng ý! Ta đồng ý!”

Từ đó, Thanh Khâu bèn sống cuộc sống như bình thường.


Người trong thôn đều biết, Tân đại phu phong lưu phóng khoáng có một tên em họ mù, trên mặt còn có vết sẹo xấu xí, ăn vạ trong nhà không chịu đi.

Bởi vì bề ngoài xấu xí của Thanh Khâu, rất nhiều người trong thôn đều chỉ chỉ trỏ trỏ hắn. Tuy rằng mặt ngoài không nói, trong lòng Thanh Khâu khó tránh khỏi buồn tủi. Tân Lạc cứ tưởng hắn không để bụng mấy chuyện này, nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ uể oải ỉu xìu, vuốt vết sẹo trên mặt ngây người của Thanh Khâu, bỗng có hơi không đành lòng. Đêm hôm ấy, thừa lúc Thanh Khâu ngủ say, lấy hoa ngọc lộ từ Tinh Nguyệt Cung về. Chỉ trong hai ngày, Tân Lạc nhìn lại gương mặt Thanh Khâu, vết sẹo mặt trên đã biến mất.

Chỉ một gương mặt miễn cưỡng có thể xem như thanh tú, nhưng nhìn khóe miệng nhếch lên của hắn, lại khiến Tân Lạc cảm thấy thỏa mãn nói không nên lời. Chỉ đáng tiếc cặp mắt kia… Nếu Thanh Khâu còn đôi mắt, Tân Lạc nghĩ, chắc chắn nó rất đẹp. Có lẽ, y có thể thử cho hắn một đôi mắt mới.

Thanh Khâu thấy vết sẹo trên mặt nhanh chóng biến mất như thế, rất vui vẻ, lại nghĩ để tìm linh dược như vậy, chắc chắn Tân Lạc phải hao hết tâm tư. Tân đại ca tốt với mình quá, nhưng mình lại không cách nào báo đáp. Bỗng nhớ ra, mấy hôm trước có bà mối đến nhà. Tân đại ca tốt vậy mà đến bây giờ còn chưa có cưới thê tử, thật không hiểu nổi. Có lẽ, mình có thể giúp việc chung thân đại sự của y một chút? Nhưng tưởng tượng đến cảnh Tân đại ca cưới thê tử, e rằng không còn nhiều thời gian và sức lực chăm sóc cho mình. Nếu Tân đại ca là con gái thì tốt rồi, mình sẽ lấy y về nhà. Thôi bỏ đi, cho dù Tân đại ca là con gái, cũng không thể nào gả cho người như mình……

“Nghĩ gì thế? Biểu tình thay đổi đa dạng như vậy?”

“Tân đại ca? Ngươi không đi hái thuốc à?”

“Hôm nay không đi.” Tân Lạc định đi rồi, nhưng nhìn gương mặt Thanh Khâu, chẳng biết sao nhìn đến ngây người, cũng không biết nhìn bao lâu, đến khi mặt Thanh Khâu lộ vẻ bất ngờ mới làm y tỉnh táo lại. “Mới nghĩ gì vậy?”

“Tân đại ca… thích người như thế nào?”

Tân Lạc vốn định trả lời “Người nào cũng không thích.” Nhưng trí não lại thoáng hiện gương mặt Thanh Khâu, lời nói ra miệng không tự giác biến thành: “Có lẽ là… đáng yêu giống Thanh Khâu đi.”

“Đúng… đúng không……” Mặt Thanh Khâu lập tức đỏ bừng.

Tân Lạc nhìn gương mặt thoáng chốc đã đỏ bừng của Thanh Khâu, mới ý thức được mình nói gì, bỗng nhiên trong ngực bùng lên một cảm giác kỳ lạ, y cõng giỏ thuốc lên: “Ta… ta đi hái thuốc.” Tân Lạc tung hoành bốn bể lâu như vậy, lần đầu tiên có loại cảm giác chạy trối chết, trên mặt thì không ngăn được ý cười.

Trong thành tổ chức tiết hoa đăng mỗi năm một lần. Thanh Khâu ăn vạ một hai đòi Tân Lạc phải dẫn đi. Tân Lạc không lay chuyển được hắn, hai người đã đi xuống núi. Trên đường phố, biển người tấp nập, Tân Lạc sợ Thanh Khâu đi lạc, cẩn thận cầm lấy tay áo Thanh Khâu, Thanh Khâu lại trở tay nắm lấy tay Tân Lạc.

Tân Lạc bỗng cảm thấy tim mình đập loạn một nhịp. Y là tiên, nhiệt độ cơ thể hàng năm đều thấp, mà tay Thanh Khâu lại ấm áp.

“Ừm” Thanh Khâu làm giọng nói mình rõ hơn “Không phải ta muốn nắm tay ngươi đâu…… Chỉ là… như vậy không dễ đi lạc. Ngươi xem, người đông như vậy……”

“Ừ.”

“Ngươi biết thì tốt rồi, ở đâu bán đèn hoa vậy? Ngươi dẫn ta đi đi.”

Hai người đến trước quầy hàng bán đèn hoa, Thanh Khâu hỏi:

“Tân đại ca, ngươi thích đèn nào?”

Tân Lạc nhìn từng đèn hoa một, nói: “Vẽ tranh quân tử này đi!”

“Cái nào? Cho ta sờ với.”


Tân Lạc lấy đèn hoa từ trên giá xuống, đặt lên tay Thanh Khâu. Thanh Khâu lập tức ôm nó vào ngực mình: “Vậy nó sẽ thuộc về ta nha!”

“Sao lại thuộc về ngươi?”

“Tuy vừa rồi ta chỉ sờ một chút, lại cảm thấy cái đèn hoa này rất vừa ý. Còn ngươi hả……” Thanh Khâu sờ từ trên giá một cái khác, đưa tới tay Tân Lạc: “Tân đại ca, ngươi lấy cái này đi. Hay… ngươi muốn lấy cái trong ngực này của ta?”

Tân Lạc không quan tâm mấy thấy này lắm, đi chơi tiết hoa đăng cũng chỉ vì đi cùng Thanh Khâu thôi: “Sao lại lấy của ngươi được? Ngươi nói cái nào thì cái đó đi.”

“Tân đại ca, ngươi thật tốt.” Thanh Khâu thầm nghĩ, như vậy… có phải xem như trao đổi đèn hoa rồi không? Tuy trường hợp này là Tân đại ca không biết, vậy nhân duyên này, cũng nên kết đi! Tân Lạc vừa cầm cẩn thận đèn hoa trong tay, trên đó vẽ một bức tranh cung nữ, đoan trang tuệ lệ. Tuy Thanh Khâu không nhìn thấy, lại chọn một đèn hoa vẽ rất là xảo. Từ từ! Cái của mình do Thanh Khâu chọn. Vậy có xem như chúng ta kết nhân duyên không? Nghĩ vậy, tim Tân Lạc chợt đập nhanh hơn. Quay đầu nhìn gương mặt Thanh Khâu vẫn bình tĩnh như cũ, y thở dài. E rằng tên ngốc này còn không biết, hắn vô tình  khiến đèn hoa của hai người trao đổi đi……

Tuy hai người đều có tâm sự, nhưng chơi rất vui vẻ.

Cứ thế cho đến mấy ngày sau…

Một buổi chiều nọ, Thiên Thiên mang điểm tâm tới.

“Thanh đại ca, huynh có ở nhà không?”

“Thiên Thiên đến đó à? Ta ngửi được mùi điểm tâm!” Thanh Khâu đứng dậy từ ghế, cầm cây gậy bên cạnh, đi ra cửa đón:

“Hôm nay muội tới không khéo rồi. Tân đại ca mới đi đến nhà người ta khám bệnh.”

“Ai nói muội tới tìm huynh ấy! Muội tới tìm Thanh đại ca huynh đó.”

Thanh Khâu ăn điểm tâm, Thiên Thiên lơ đãng nói: “Thanh đại ca nè. Đêm nay muội có chút việc muốn nói riêng với Tân đại ca.”

“Nói riêng?”

“Ừ! Vậy đến lúc đó, huynh có thể đến Vương thúc trước cách không?”

“Ta… ta không quen Vương thúc cách vách……”

“Không sao đâu, muội sẽ nói với Vương thúc trước. Đến lúc đó huynh chỉ cần qua đó thôi, nói là bạn của Thiên Thiên cô nương là được. Thanh đại ca, huynh giúp muội lần này đi. Sau này, muối chắc chắn sẽ làm món ăn còn ngon hơn cho huynh ăn.”

“À cũng được.”

“Đa tạ Thanh đại ca.”

Tục ngữ nói “Bắt người tay ngắn, ăn ké chột dạ”, Thanh Khâu ăn nhiều điểm tâm của Thiên Thiên như vậy cũng ngài từ chối nàng, nên đồng ý. Nếu đồng ý với Thiên Thiên, Thanh Khâu liền quyết tâm chờ Tân Lạc trở về. Nhưng không ngờ, chờ đến giờ Tuất, Tân Lạc cũng chưa về. Thanh Khâu cảm thấy rất nghi hoặc, lại bỗng cảm thấy trên người nóng lênm khác thường. Thanh Khâu không nén được mở rộng vạt áo, lại vẫn thấy không bớt nóng chút nào, mà càng còn xảy ra một điều khó mở miệng. Chỗ đó phía dưới của mình cũng có khuynh hướng ngẩng đầu khó hiểu. Lúc này chợt có tiếng đập cửa, tưởng Tân Lạc trở lại, Thanh Khâu gắng gượng đi mở cửa, sau đó ôm chặt người ngoài cửa:

“Tân đại ca, ta khó chịu quá……”

Người gõ cửa không phải Tân Lạc, mà là Thiên Thiên. Thiên Thiên yêu Tân Lạc đã lâu không được đáp lại, bèn nghĩ ra kế gạo nấu thành cơm này. Thiên Thiên thấy trong nhà chỉ có một bóng người, chắc là Thanh Khâu đã ra cửa, người trong phòng chắc chắn là Tân Lạc. Nàng kêu người thổi khí khiến người ta phát tình vào phòng. Tân đại ca lạnh lùng như vậy sợ không làm gì được y. Đợi lát nữa, chờ dược tính phát huy tác dụng. Nhưng mở cửa lúc này lại thấy Thanh Khâu thần chí không rõ, nàng kinh ngạc:

“Thanh Khâu? Sao lại là ngươi, ngươi buông ta ra, mau thả ta ra!”

Thiên Thiên cố gắng giãy giụa, nhưng tuy cơ thể Thanh Khâu yếu đuối, dù sao cũng là đàn ông con trai, Thiên Thiên không lay chuyển được hắn, bị hắn kéo thẳng lên giường.

Lúc này, Thanh Khâu đã hoàn toàn mất đi lý trí, vậy mà trong miệng vẫn kêu “Tân đại ca, ta khó chịu quá” “Tân đại ca, cho ta” linh tinh. Quần áo Thiên Thiên đã bị hắn xé, lộ ra chiếc yếm đỏ.

Hết chương 5