Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 822: Lục Trầm Vô Sỉ (Bốn)

Edit: Kaylee


"Nhưng mà, y lại cho thấy bản thân y không thương Hạ Sơ Tuyết, y yêu là tỷ - người giống Hạ Nhược Vân," Tiểu công chúa quay đầu nhìn về phía Cố Nhược Vân, con ngươi sạch sẽ trong suốt như nước: "Nếu y nói thẳng coi trọng người, lee~lqđ cũng không tính là cái gì, nhưng vì sao y cố tình muốn phô ra mình yêu Hạ Nhược Vân? Là vì Hạ Nhược Vân mới nhìn trúng người? Còn nói tỷ là người Hạ Nhược Vân đưa đến bên người y? Nếu đến bây giờ y còn yêu Hạ Nhược Vân, lại như thế nào thích người khác?"


"Tiểu công chúa."
Mạc Thượng Phi tiến lên, gắt gao nắm tay của tiểu công chúa.
Ở sau khi cảm nhận được ấm áp trong lòng bàn tay kia, thân thể run run của nàng mới dần dần bình ổn xuống.


"Ta vẫn luôn thật tin tưởng y, thậm chí tin tưởng mỗi một câu nói của y! Lại trước giờ không nghĩ tới y sẽ làm ra loại chuyện này, còn cho rằng người không xứng với y, nếu y muốn cưới người, vậy người nhất định sẽ gả cho y?"


Từ nhỏ tiểu công chúa lớn lên ở hoàng cung, cũng gặp qua các loại người muôn hình muôn vẻ, lại chưa bao giờ thấy người vô sỉ như vậy.
Cố tình đồ vô sỉ này còn là người nàng tín nhiệm từ nhỏ đến lớn!


Cố Nhược Vân nhìn tiểu công chúa, nhàn nhạt nói: "Nhân sinh như một vở kịch, nếu người sinh ra đều là diễn, vậy thì có một số người tất nhiên là mang theo mặt nạ mà sống! Có một số việc, chẳng phải như ngươi nghe nói, nếu muốn biết chân tướng, phải tự mình đi thăm dò."
Chân tướng?


Tiểu công chúa nâng lên mắt to ngập nước, kinh ngạc nhìn về phía Cố Nhược Vân, sắc mặt có chút trắng bệch hỏi: "Lời này của người có ý tứ gì?"


"Lúc trước ta đã nói qua một câu ở Hạ gia, nếu Hạ Nhược Vân đã đắc tội tên cường giả kia, vậy vì sao vị cường giả kia lại buông tha cho Hạ gia, ngược lại đi diệt ngoại tổ gia của nàng?"
"Người….... Người nói, chuyện năm đó có liên quan đến Hạ gia?"


Bước chân của tiểu công chúa lảo đảo vài cái, lui về sau mấy bước, gắt gao lắc lắc đầu: "Không có khả năng, không có khả năng! Hạ Minh sủng ái Nhược Vân tỷ tỷ như thế, lqđ Hạ Sơ Tuyết cũng kính nàng làm trưởng tỷ, thế nào có khả năng trợ giúp người ngoài thương hại người thân của nàng? Ta không tin!"


Nàng không tin, người nàng tín nhiệm những năm gần đây, sẽ giống như trong lời của Cố Nhược Vân.
Nếu thật sự là như thế, phỏng chừng tín niệm trong lòng nàng sẽ sụp đổ trong chớp mắt!


"Hơn nữa, cho dù phụ hoàng ta thân là Hoàng đế, cũng sẽ không thể giết hại tử nữ (con trai con gái) của mình, làm sao Hạ Minh có thể hại chết huyết mạch của mình? Nhược Vân tỷ tỷ là nữ nhi của y, y không có khả năng hại nàng!"


Cố Nhược Vân lắc lắc đầu, cũng không có lại nói thêm cái gì, nàng biết từ nhỏ tiểu công chúa thiện lương, sẽ không tin tưởng có người sẽ làm ra chuyện không bằng cầm thú như vậy.
Nhưng mà, sự thật đúng là như thế!
Hạ Minh vì một nữ nhân, không tiếc giết hại nàng!


"Ta có chút mệt mỏi, về khách điếm nghỉ ngơi trước, Thượng Phi, ngươi đưa tiểu công chúa hồi cung đi."
Cố Nhược Vân ngáp một cái, sắc mặt có chút mỏi mệt nói.
"Được," Mạc Thượng Phi gật gật đầu: "Ta sẽ đưa nàng trở về."


Cố Nhược Vân cười cười, đi về phương hướng khách điếm, nếu nàng nói nhiều cỡ nào tiểu công chúa cũng không tin, vậy cần gì phải nhiều lời?
"Đợi chút!"


Mắt thấy nàng sắp rời khỏi, tiểu công chúa lập tức gọi nàng dừng bước cân, cắn chặt môi, hỏi: "Cố tỷ tỷ, trên đời này, l^q"đ thực sự có phụ thân bỏ được giết hại nữ nhi của mình sao? Hổ độc cũng không ăn thịt con, xác thực có người tàn nhẫn như thế? Ngay cả súc sinh cũng không bằng?"


Cố Nhược Vân dừng bước chân, bỏ lại một câu nói: "Đôi khi, có một số người so với súc sinh, càng giống như súc sinh."
Dứt lời, nàng không nói thêm một câu nào nữa, cũng không quay đầu lại rời đi nơi này.