Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 753: Diệt tiên địa (10)

Nhìn thiếu niên nở nụ cười bất đắc dĩ mà khổ sở, lòng dạ tưởng đã độc ác, sắt đá của Cố Nhược Vân bỗng nhiên xuất hiện sự đau đớn vô cùng. Cánh tay nàng nhấc lên, ôm chặt lấy thân thể gầy gò của thiếu niên vào trong ngực, đầu lại tựa trên vai hắn, không nói một lời nào.


Cảm nhận được trên vai bỗng nhiên xuất hiện cảm giác lành lạnh, trái tim của Hạ Lâm Ngọc run lên một cái, nhẹ giọng nói: "Tỷ, người khóc sao?"
"Thật xin lỗi." Cố Nhược Vân ôm thiếu niên thật chặt, nói: "Tỷ đã không thể bảo vệ đệ thật tốt." 


"Tỷ!" Hạ Lâm Ngọc nở nụ cười, một nụ cười rất vui vẻ, nó cũng khiến tâm trạng của hắn tốt hơn: "Chỉ là một cánh tay mà thôi, mặc dù đệ mất đi một cánh tay, nhưng đệ vẫn có thể chiến đấu vì tỷ. Vả lại hiện tại đệ... cuối cùng đã không còn là gánh nặng của tỷ nữa, đệ thật cao hứng, so với lúc đệ biết mình sống lại còn cao hứng hơn."


Cố Sanh Tiêu đứng nhìn hai người, nghe cuộc nói chuyện của họ, lông mày bất giác nhíu lại. Chẳng qua, hắn xem việc sống lại mà thiếu niên vừa mới nói là chỉ lần trước hắn ta được cứu về từ biên giới, cho nên cũng không suy nghĩ nhiều.


"Ngọc Nhi, đệ yên tâm, tỷ nhất định sẽ tìm biện pháp chữa khỏi cánh tay cho đệ." 
Cố Nhược Vân chậm rãi buông ra thiếu niên trong ngực mình, dung nhan thanh tú tràn đầy sự kiên định:
"Đây chính là lời hứa của tỷ với đệ."


"Tỷ..." Trong lòng Hạ Lâm Ngọc run lên, mỉm cười nói: "Tỷ không cần tạo áp lực quá lớn tỷ luôn cho mình, chỉ cần tỷ luôn bên cạnh đệ là đủ rồi. Như vậy, đừng nói đến việc mất đi một cánh tay, cho dù mất đi cả đôi chân của đệ thì cũng không quan trọng." 


Kiếp trước, là hắn và tỷ tỷ sống nương tựa lẫn nhau! Tỷ tỷ cũng là người mà hắn cả đời này muốn bảo vệ. Những năm đó, bởi vì thân thể của hắn không có cách nào tu luyện, mà hắn đã trở thành gánh nặng của tỷ tỷ. Thật vất vả mới có thể sống lại, có thiên phú cùng thực lục, hắn sao có thể dễ dàng bỏ cuộc? Cho dù chỉ còn một cái đầu, một cánh tay, một bên chân, hắn cũng sẽ dốc lòng cố gắng!


"Ca." Cố Nhược Vân trầm mặc nửa ngày, quay đầu nhìn về phía Cố Sanh Tiêu nói: "Mấy ngày nay, phiền người chăm sóc cho Ngọc nhi!"
Cố Sanh Tiêu nhẹ gật đầu, cưng chiều mà xoa đầu Cố Nhược Vân: "Yên tâm đi, ta sẽ chăm sóc tốt cho hắn." 


Nghe vậy, Cố Nhược Vân không nói gì nữa, bước nhanh ra ngoài, đi về lều của mình.
Sau khi tiến vào trong lều, Cố Nhược Vân liền đem trứng Phượng Hoàng từ bên trong Thượng Cổ Thần Tháp lấy ra.


"Tử Tà..." Cố Nhược Vân nhẹ nhàng vỗ về trứng Phượng Hoàng trong tay, miệng lẩm bẩm: "Bao giờ ngươi mới đi ra? Nếu như có ngươi ở đây, có lẽ sẽ có biện pháp để giúp Ngọc nhi." 


"Đệ ấy đã đáng thương như vậy, ta làm sao có thể nhân tâm nhìn đệ ấy thiếu mất một cánh tay? Bất kể như thế nào, ta đều phải giúp đỡ hắn, cho dù là phải dùng một cánh tay ta để đổi..."


“Lạch cạch!” Bỗng nhiên, vỏ trứng Phượng Hoàng nứt ra một khe hở, ngón tay Cố Nhược Vân tự nhiên cứng đờ, trong mắt của nàng lộ ra vẻ kinh hỷ.
"Tử Tà?" 
“ Lạch cạnh, lạch cạch.” Dưới ánh mắt khẩn trương của nàng, khe hở xuất hiện ngày càng nhiều, cuối cùng hiện đầy cả quả trứng Phượng Hoàng.


Sau đó... Một tiếng vang lanh lảnh chợt cất lên, vỏ trứng bị phân chia thành vô số mảnh nhỏ rơi trên đất.


Trái tim Cố Nhược Vân ngừng đập trong nháy mắt, sững sờ nhìn tiểu Phượng Hoàng đang nằm trong lòng bàn tay mình, theo sau đó là một trận cuồng tiếu được vang lên, một sự mừng rỡ chưa từng có kể từ khi Tử Tà rời đi. 


Ngay cả Cố Nhược Vân cũng không thể miêu tả nội tâm bây giờ của mình có bao nhiêu là sự kích động…