Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 752: Diệt tiên địa (9)

Đột nhiên, Vinh Hân bước lùi lại, điên cuồng lắc đầu: "Ngươi là ác ma, là ác ma!"


Đúng vậy! Nữ nhân này chính là ác ma! Tâm địa của nàng sao lại có thể tàn nhẫn đến mức như vậy? Lúc đầu, Vinh Hân cho rằng mình đã đủ độc ác, nhưng nếu so sánh với nữ nhân này, quả thật chính là Đại Vu gặp Tiểu Vu (*)


Đôi mắt Cố Nhược Vân rủ xuống, khoé môi nở nụ cười lạnh: "Lúc đầu, ta không muốn động thủ với Y Môn các ngươi. Muốn giết các ngươi, cũng nên là Vệ Y Y ra tay... Đáng tiếc, lần này các ngươi lại làm ra việc không nên làm! Vệ Y Y, Viêm, hai người các ngươi hãy giam nàng ta lại, đợi đến khi cuộc chiến với Ma Nhân kết thúc, chúng ta sẽ đi Tiên Địa một chuyến!" 


Dù sao lần này người tới tham gia chiến đấu, cũng đều là tinh anh của các thế lực, còn có rất nhiều người chưa từng xuất hiện ở đây. Lúc trước, Cố Nhược Vân đến Y Môn, cũng không tìm thấy bọn người Vinh Hân. Bây giờ bọn hắn lại xuất hiện cùng một chỗ với Tiên Địa, rất dễ để nhận ra, người của Y Môn rốt cuộc là đang ở đâu!


"Không!" Vinh Hân hét lên một tiếng, thân thể liên tục lùi về phía sau, thân thể đang run rẩy của nàng ta đã khiến toàn bộ nỗi sợ hãi thể hiện ra bên ngoài.


Vệ Y Y đến bên cạnh Vinh Hân, câu môi cười một tiếng, dung nhan tuyệt mỹ càng lộ ra sự quyến rũ sẵn có: "Vinh Hân, ngươi cũng có ngày hôm nay sao? Chẳng qua, ta cũng đã đợi ngày này từ rất lâu rồi, từ lúc ngươi giết sư phụ rồi giá hoạ cho ta!" 


"Sư tỷ, Y Y sư tỷ, muội sai rồi, cầu xin tỷ hãy nghĩ đến tình nghĩa lúc trước của chúng ta, thả muội đi đi..." Vinh Hân quả thực đã bị doạ cho ngã nằm, “phốc!” một tiếng quỳ trên mặt đất, nước mắt như mưa, từng tiếng cầu khẩn.


Đáng tiếc, bây giờ ý chí của Vệ Y Y đã trở nên sắt đá. Huống chi, Vinh Hân đã giết sư phụ của nàng, chỉ với điều này đã đủ để nàng không thể tha thứ cho nàng ta. "Việc ngươi đang làm, trời đang nhìn, ngươi đã làm quá nhiều chuyện xấu rồi, chắc chắn sẽ có báo ứng. Lúc trước, thời điểm ngươi giết sư phụ, ngươi có nghĩ tới mình sẽ có ngày hôm nay không?"


Nụ cười trên mặt Vệ Y Y dần biến mất, nàng chậm rãi khép mắt lại, giờ phút này, dung nhan từ ái của lão môn chủ lại hiện ra trong đầu nàng. 


Sư phụ, đã nhiều năm như vậy, cuối cùng con cũng có thể báo thù cho người. Người ở trên trời có linh thiêng cũng đã có thể an tâm nghỉ ngơi. Về phần tiểu sư muội... Sư phụ, người yên tâm. Ta nhất định sẽ cứu được nàng, đồng thời sẽ không để bất cứ người nào làm tổn thương nàng.


Cố Nhược Vân không nói thêm gì. Cuối cùng, nàng nhìn về phía Tiên chủ đang giãy giụa bên trong hoả diễm, cũng không quay đầu mà bỏ đi.
...
Trong lều vải, nữ tử vừa đi vào, bên tai đã truyền đến một tiếng nói ôn nhu mà từ tính: "Vân Nhi, muội đã trở về rồi?"


Cố Sanh Tiêu ôn nhu cười một tiếng, ánh mắt tràn đầy sự cưng chiều nhìn Cố Nhược Vân.


Nói thật, khi Cố Nhược Vân muốn đến Tiên Địa, cho dù hắn đã đồng ý nhưng có làm cách nào cũng không thể yên lòng. Nhưng mà muội ấy lại nhờ mình chăm sóc cho Hạ Lâm Ngọc làm hắn không thể đi cùng. Chẳng qua sau khi muội ấy đi, hắn đã phái người thông báo cho Tông chủ cùng Phủ chủ Tử Minh phủ. 


Có hai người là Võ Tôn cao cấp đi cùng, Cố Sanh Tiêu không cần phải lo lắng Tiên chủ sẽ khiến Cố Nhược Vân bị thương.
Đương nhiên, bởi vì Cố Sanh Tiêu không đi cùng, nên hắn không thấy được cảnh tượng xảy ra lúc đó.
"Tỷ..." Đúng lúc này, một giọng nói suy yếu từ trên giường truyền tới. 


Sau khi nghe thấy giọng nói vô lực của thiếu niên, Cố Nhược Vân vội vàng đi đến đầu giường, đôi mắt thanh lãnh xuất hiện đầy sự lo lắng: "Ngọc Nhi, đệ thế nào rồi?"
Hạ Lâm Ngọc cười cười, gương mặt thanh tú vô cùng tái nhợt: "Thân thể đệ không có việc gì, chỉ là cánh tay này…"
***


(*) Đại Vu gặp Tiểu Vu: ý nói như là người lớn với trẻ con.