Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 428: Thí luyện (năm)

Edit: kaylee
Thiên tài như vậy, nếu còn sống ở trên đời, hiện giờ sẽ có thực lực gì?
Mà trò giỏi hơn thầy, nữ nhi của Đông Phương Ngọc, so với nàng năm đó, phong thái càng hơn một bậc.
Thậm chí, vận khí cũng tốt hơn nàng rất nhiều.


"Trường Kim trưởng lão, lời này của ngươi nói sai rồi," Đông Phương Lân Lập cười lạnh một tiếng: "Ta không tiếp nhận nha đầu kia có năng lực đảm nhiệm vị trí này! Cho dù nàng là chủ tử của Bách Thảo Đường thì như thế nào? Cho dù nàng thân là Võ Hoàng lại thế nào? Ba thế lực lớn chọn lựa nhân tài, xem cũng không chỉ có thực lực, các ngươi cho rằng dựa theo loại tính cách mất sạch nhân tính này của nàng, Tam Đại Chế Tài sẽ dễ dàng tha thứ? Ta đã sớm nghe nói qua phẩm hạnh thị sát (thích giết choc) của nàng, trong tay nàng không biết có bao nhiêu oan hồn, nếu để cho nàng gia nhập Đông Phương gia tộc, tất nhiên sẽ mang đến đại họa cho Đông Phương thế gia."


Lão dừng một chút, tiếp tục nói: "Ta là suy nghĩ vì Đông Phương thế gia, gia chủ ngươi vạn không thể tự định như thế, vì một người hỉ là nữ nhân bị hủy toàn bộ Đông Phương thế gia!"


Lời này của Đông Phương Lân Lập nói thật hiên ngang lẫm liệt, lão tuyệt đối sẽ không thừa nhận phản đối Cố Nhược Vân là vì đang báo thù cho nữ nhi nhà mình!


Ai bảo nha đầu thối đáng chết kia dám can đảm cãi lại mệnh lệnh của Diễm nhi! Hơn nữa còn làm hại Diễm nhi không hề sai lầm bị tước đi danh hiệu Tướng quân chấp pháp.
"Mang đến đại họa cho Đông Phương thế gia? Không biết ngươi nói là ta sao?"


Một tiếng cười khẽ truyền đến từ ngoài cửa, ngay sau đó, cửa phòng hội nghị từ từ bị đẩy ra, thiếu nữ mặc một bộ áo xanh, khí chất lạnh nhạt xuất hiện ở cửa, mà đứng bên cạnh nàng là một vị nam nhân tóc bạc tuyệt mỹ, con ngươi màu đỏ nhàn nhạt quét mắt nhìn mọi người trong phòng hội nghị, rồi định ánh mắt ở trên người thiếu nữ bên người.


Đông Phương Lân Lập nhíu mày, hừ lạnh nói: "Nơi này là phòng họp, ai cho phép các ngươi tiến vào nơi này? Quả nhiên là dã nha đầu không có giáo dưỡng, một chút lễ nghĩa cũng không có!"
"Nàng là ta gọi tới, thế nào? Ngươi có bất mãn với quyết định của bổn gia chủ?"


Một tiếng nói nghiêm khắc bỗng nhiên truyền vào bên tai, giọng điệu mang theo vô cùng vô tận bất mãn và tức giận, làm cho thân mình của Đông Phương Lân Lập cũng bất giác run run một chút.


Lão chậm rãi quay đầu, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Đã là quyết định của gia chủ, ta đây đồng ý cho bọn họ dự thính, chỉ là hình như gia chủ đã quên tộc quy của Đông Phương thế gia, hội nghị của Đông Phương thế gia, không cho phép có người ngoài tham gia!"


Khi nói lời này, Đông Phương Lân Lập cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘người ngoài’ kia.
"Không sai, Lân Lập trưởng lão nói rất đúng, gia chủ, người thân là đứng đầu một nhà, cần phải làm tấm gương tốt, nếu không sao làm cho mọi người tin phục?"


"Gia chủ đại nhân, Lân Lập trưởng lão cũng là suy nghĩ vì Đông Phương thế gia chúng ta, kính xin gia chủ đừng quên quy định của Đông Phương thế gia."
Vừa nghe thấy lời nói vừa ủa  Đông Phương Lân Lập, mấy lão gia hỏa luôn luôn đi lại gần với lão kia vội vàng phụ họa gật đầu, chỉ trỏ nói.


"Là thật vì Đông Phương thế gia, hay là báo thù cho nữ nhi của ngươi?" Con ngươi khôn khéo của lão gia tử lạnh lùng quét mắt nhìn Đông Phương Lân Lập, cuối cùng mới chuyển ánh mắt về phía Cố Nhược Vân: "Nha đầu, hiện tại gọi ngươi đến, còn có một việc muốn thương lượng với ngươi, ta nghĩ cho ngươi sửa họ Đông phương, ý của ngươi thế nào?"


Nghe vậy, Cố Nhược Vân nhíu mày: "Ta cự tuyệt."
"Vì sao?"
Lão gia tử ‘xoẹt’ một cái lửa giận thiêu đốt lên, nha đầu kia thật không biết mục đích mình làm cho nàng sửa họ?
Nếu nàng họ Đông phương, xem những lão gia hỏa này còn dám nhiều một câu vô nghĩa nữa hay không!


"Nói thật, ta không có cảm tình đối với Cố gia, nhưng mà…...." Cố Nhược Vân dừng một chút: "Cố Thiên là cha của ta, Cố Sanh Tiêu là huynh trưởng của ta! Bọn họ họ Cố, ta đây chính là Cố Nhược Vân!"