Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 427: Thí luyện (bốn)

Edit: kaylee
"Tiểu Dạ."
Trên mặt Cố Nhược Vân mang theo xấu hổ: "Kỳ thực, ta…..."
Lời đến bên miệng còn chưa có nói ra, một giọng nói dịu dàng như ngọc đột nhiên truyền đến từ phía sau: "Vân Nhi, ngoại công con bảo con đi phòng nghị sự, ông có việc tìm con."


Lời nói của Đông Phương Thiếu Trạch làm cho Cố Nhược Vân đi ra từ trong cảm xúc xấu hổ kia, nàng ngừng lại một chút, nói: "Tiểu Dạ, chàng muốn đi cùng ta hay không." (L: mọi người không cho ý kiến gì cả, thôi thì lee cứ đổi xưng hô vậy ~)


Thiên Bắc Dạ sợ run một chút, lời này của Tiểu Vân là có ý tứ gì? Chẳng lẽ nàng không có giận mình?
"Đi thôi."
Nói xong, Cố Nhược Vân cũng không đợi Thiên Bắc Dạ đi ra từ trong ngốc sững sờ, xoay người mỉm cười với Đông Phương Thiếu Trạch: "Cữu cữu, phiền toái người dẫn đường."


"Được."
Đông Phương Thiếu Trạch cười cười, đôi mắt đảo qua trên người Cố Nhược Vân và Thiên Bắc Dạ, lại cũng không nói cái gì đi về phương hướng phòng hội nghị.


Rất xa, Cố Nhược Vân đã nghe thấy tiếng tranh luận truyền ra từ trong phòng họp, âm thanh kia làm mày của nàng không tự chủ được nhíu lại, đáy mắt hiện lên một tia sáng khác thường.
........
Lúc này, trong phòng họp, không khí nghiêm túc, đè nén làm cho người ta hít thở không thông.


Chúng trưởng lão ngươi một lời ta một câu tranh phong không ngừng, mà lão gia tử thân là gia chủ Đông Phương thế gia lại vẫn luôn khóa chặt mày không nói một lời, khuôn mặt già nua lạnh lùng uy nghiêm, trong ánh mắt lộ ra vẻ sắc bén.


"Gia chủ, không phải ta nói ngươi, Cố Nhược Vân kia chỉ là một người họ khác mà thôi, căn bản không tính là người Đông Phương thế gia, chẳng lẽ gia chủ không biết nữ nhi gả ra ngoài như nước hắt đi? Nữ nhi của nàng đương nhiên không có quan hệ với Đông Phương thế gia, hơn nữa, lúc trước đại tiểu thư là tự mình không từ mà biệt, không có trải qua gia chủ ngươi đồng ý, nữ nhi của nàng cũng phóng túng quen rồi, nếu không sẽ không vừa trở về đã làm cho Diễm nhi khó chịu."


Nói lời này, chính là phụ thân của Đông Phương Diễm Đông Phương Lân Lập, lão chẳng thể nghĩ tới, nha đầu lúc trước hại nữ nhi của mình bị gia chủ trừng phạt kia sẽ là Cố Nhược Vân bên ngoài truyền ồn ào huyên náo!


Càng quan trọng hơn là, gia chủ vậy mà đẻ cho nàng đại biểu cho Đông Phương thế gia đi tham gia Thần Chi Thí Luyện?


Loại hoạt động quan trọng giống như Thần Chi Thí Luyện này, có thể nào để cho một người khác họ đại biểu, cho dù nàng gia nhập Đông Phương thế gia, cũng thay đổi không được sự thật nàng họ Cố!
Lão gia tử không nói gì, chỉ là sắc mặt kia lại càng âm trầm.
"Phốc xuy."


Một tiếng cười duyên truyền ra từ trên chỗ ngồi, chỉ thấy nữ trưởng lão duy nhất trong đám trưởng lão này nhếch môi cười, ánh mắt khinh miệt mà khinh thường quét về phía Đông Phương Lân Lập: "Lân Lập trưởng lão, tuy rằng nha đầu kia là họ Cố, nhưng tốt xấu gì mẫu thân của nàng cũng là Đông Phương Ngọc, trong cơ thể của nàng chảy là máu của Đông Phương gia tộc, hơn nữa nha đầu kia quả thật có thực lực, ta cũng không cho rằng để nàng đại biểu cho Đông Phương thế gia đi dự thi là đại biểu Đông Phương thế gia không người, mặc dù nàng không họ Đông phương, cũng thay đổi không được máu chảy xuôi trong cơ thể của nàng."


Đời này người Đông Phương Trường Kim sùng bái rất ít, năm đó đồng dạng niên thiếu hết sức lông bông, ở trong bạn cùng lứa tuổi nàng thật tình bội phục cũng chỉ có một mình Đông Phương Ngọc.
Đã từng, mình coi nàng như đối thủ, vì nàng mới ngàn dặm xa xôi tới nơi này chiến một trận.


Nàng còn nhớ rõ ngày đó, nữ tử bạch y như tuyết kia cao cao đứng thẳng dưới tầng mây kia, phiêu nhiên như tiên, tự cao tự đại, ngày nào đó, nàng chỉ bằng ba chiêu, đã đánh bại kẻ tâm cao khí ngạo như mình.


Từ đó về sau, nàng sửa họ Đông phương, gia nhập Đông Phương thế gia làm tùy tùng thần tượng trong cảm nhận kia.
Ai biết nàng vừa gia nhập Đông Phương thế gia không bao lâu, lại nghe được tin Đông Phương Ngọc đã chết, vì thế nàng tiếc hận thật nhiều năm.