Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 358: Chiến đấu (bốn)

Edit: kaylee
"Ngươi xác định, thanh vũ khí này là Luyện Khí Tông các ngươi đánh mất?"
Hai mắt Cố Nhược Vân tràn đầy ý cười nhìn Thi Vân, bên môi nhếch lên một độ cong tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười).
"Cố cô nương ngươi đây là biết rõ còn cố hỏi."


Thi Vân lại tiến lên phía trước hai bước, khuếch tán uy áp trên người ra, nháy mắt giống như gió lốc thổi quét ở toàn bộ đình viện Hạ gia.
"Linh Khí này đến từ Luyện Khí Tông ta, hôm nay, ta lấy thân phận đại tiểu thư Luyện Khí Tông thu hồi Linh Khí!"
Ầm!


Vừa dứt lời, ả cuốn lấy một trận bụi đất cuồng bạo phía trước, lấy tốc độ nhanh nhất xâm thực (ăn mòn) về phía Cố Nhược Vân, lập tức cát bụi đầy trời, che nấp cả bầu trời xanh thẳm.......


Cố Nhược Vân không thấy rõ tình thế phía trước, đúng lúc này, sau lưng đột nhiên nổi gió, nàng vội vàng xoay người, nâng trong tay trường kiếm lên ngăn cản công kích đột nhiên đánh tới kia, ‘đinh’ một tiếng, chấn động đến mức cánh tay nàng tê dại, rách ra một vết thương, máu tươi chảy ra từ trong miệng vết thương.


Cho dù có Cao Giai Linh Khí trong tay, nàng vượt một cấp hoàn chỉnh chiến đấu với Võ Hoàng, không dễ dàng có thể vượt qua như vậy.
"Cố cô nương, nếu ngươi nhận thua còn kịp."


Sau bão cát, truyền đến giọng nói nhu hòa của Thi Vân: "Chỉ cần ngươi quy thuận Luyện Khí Tông ta, và trả lại Linh Khí, ta có thể miễn tội ăn cắp củangươi, hơn nữa còn cho ngươi thân phận tôn quý."


Nếu để cho người không biết chuyện ở chỗ này, tất nhiên sẽ cho rằng Thi Vân là một người lương thiện lấy ân báo oán, nhưng mà, chỉ có Cố Nhược Vân rõ ràng, nữ tử này vẫn đang nhớ thương tinh thần lực của nàng.


Một khi nàng quy thuận Luyện Khí Tông, tất nhiên sẽ trở thành chất dinh dưỡng của Thi Vân, vì cái gọi là đại nghĩa kia của ả mà hy sinh bản thân.
Nhưng Cố Nhược Vân là loại người bị động này sao?
Không!
Nàng là bất luận như thế nào, cũng sẽ không để cho mình bại bởi Thi Vân.
Ầm!


Trường kiếm vung lên, phát lên gió lốc, trong phút chốc khuôn mặt cười yếu ớt sau gió lốc của nữ tử xuất hiện ở bên trong đôi mắt thanh lãnh của nàng, ngay sau đó, nàng mang theo kiếm trong tay nhanh chóng nhằm về phía Thi Vân, ‘oanh’ một tiếng, hai kiếm chạm vào nhau, dòng khí cường đại phá hủy ống tay áo của Cố Nhược Vân thành mảnh nhỏ, máu tươi nhiễm đỏ cánh tay của nàng..........


"Ôi, Cố Nhược Vân Bách Thảo Đường còn không phải là đối thủ của một cường giả Võ Hoàng, thực lực hiện tại của nàng kém quá xa so với Thi Vân."
Lão giả của một gia tộc trong Thiên Thành, lắc đầu thở dài một tiếng.


Hiện giờ bọn họ đều châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, tự nhiên là hi vọng Cố Nhược Vân có thể đạt được thắng lợi, nhưng mà chuyện này nói dễ hơn làm, phải biết rằng, đối phương không chỉ là một thiên tài tuổi trẻ, còn là một cường giả Võ Hoàng!


"Không, các ngươi thấy được không, tuy rằng một chiêu vừa rồi kia làm Cố Nhược Vân bị thương, nhưng mà, Thi Vân cũng bị nàng bức lui lại mấy bước."


Nói lời này, rõ ràng chính là Phách Chấn Thiên thủ lĩnh thế lực ngầm của Thiên Thành, giờ phút này hắn đang nghiêm cẩn quan sát trận chiến đấu trước mắt này, cau chặt mày không biết suy nghĩ cái gì.
Nghe được lời nói của hắn, mọi người mới phát hiện, Thi Vân quả thật bị buộc lui lại mấy bước.


Một Võ Vương mà thôi, ở trước mặt Võ Hoàng căn bản chính là cặn bã, nhưng mà, nàng lại bức lui đối thủ thân là Võ Hoàng? Đến cùng người này có bao nhiêu biến thái?


Phách Chấn Thiên buông lỏng mày ra, cười cười: "Ta và Cố cô nương xem như từng gặp mặt một lần, ở bốn năm trước ta chỉ biết nàng không phải vật trong ao, các ngươi cũng biết năm đó nàng là thực lực gì? Chỉ là một phế vật Tụ Khí cấp hai mà thôi, chuyện này tất cả mọi người Thanh Long Quốc đều biết rõ, nhưng nàng chỉ là ở trong bốn năm ngắn ngủn trưởng thành đến trình độ như thế, Thi Vân quả thật là một thiên tài tuổi trẻ, nhưng xác thực là ả tu luyện hơn mười năm mới thành công, mà nàng, gần bốn năm mà thôi! Nếu cho nàng thời gian, hoàn toàn siêu việt hơn Thi Vân cũng không phải vấn đề gì, nhưng mà……...."


Nói tới đây, Phách Chấn Thiên ngừng lại một chút, hai mắt từng chút ngưng trọng lên.