Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 357: Chiến đấu (ba)

Edit: kaylee
Cố Nhược Vân khẽ nhíu mày, nàng cũng không nghĩ tới Thi Vân sẽ đột phá đến Võ Hoàng, nhưng mà trận chiến đấu này, bất luận như thế nào, nàng đều phải thắng! Tuyệt đối không thể thua!


Nghĩ đến đây, vẻ mặt Cố Nhược Vân từng chút ngưng trọng lên: "Ngươi đã nói đến như vậy, ta đây cũng phải lấy ra toàn bộ thực lực của mình! Thi Vân, Luyện Khí Tông các ngươi tự khoe danh môn chính phái, vì tư lợi của mình không biết đã thương hại bao nhiêu người, vì tăng lên thực lực, ngươi không tiếc hy sinh rất nhiều người, Luyện Khí Tông vì mở rộng thế lực, lại muốn hàng phục Thiên Thành! Vì thế, làm hại Ngọc nhi rơi xuống vách núi đen, hành tung không rõ!"


Lòng của nàng hung hăng đau một chút, khẽ nhắm đôi mắt lại, khi lại mở mắt, trong mắt bắn ra sát khí khắp bốn phía, ngọn lửa tức giận thiêu đốt.


"Mặc kệ các ngươi muốn làm chuyện gì, thương hại bao nhiêu người, đều không có quan hệ với Cố Nhược Vân ta! Nhưng các ngươi làm hại Ngọc nhi mất tích, nhất định phải vì thế mà trả giá thật lớn!"


Thiếu nữ cất bước tiến lên, rồi sau đó nàng chậm rãi nâng cánh tay lên, khoảnh khắc kia, một thanh kiếm lóe ra ánh sáng màu trắng dần dần xuất hiện ở trong tay của nàng, cùng lúc đó, trên thân kiếm kia chợt hiện ra cổ khí thế không hề thua kém Thi Vân, thậm chí còn hơn một bậc.
Ầm!


Thi Vân lui về phía sau hai bước, mắt đẹp có chút kinh ngạc nhìn về phía trường kiếm trong tay Cố Nhược Vân: "Đây….... Đây là Linh Khí?"
Không sai, tuyệt đối là Linh Khí, hơn nữa cấp bậc của Linh Khí này có vẻ không thấp, ít nhất cũng là Trung Giai Linh Khí.


"Cố cô nương," Tươi cười của Thi Vân dần dần trở nên lạnh lùng, trong nháy mắt đôi mắt sắc bén lên, ánh mắt kia giống như là bắt được kẻ trộm nhìn chằm chằm Cố Nhược Vân, lạnh lùng nói: "Ta vẫn luôn nghĩ rằng ngươi là một thiên tài, không nghĩ tới vậy mà lại chính là một côn đồ trộm đạo! Khoảng thời gian trước, Linh Khí của cha ta bị một kẻ trộm đánh cắp, thế nào ta cũng không nghĩ tới kẻ trộm kia sẽ là ngươi, lúc này đây nhân chứng vật chứng đều có, ngươi còn có cái gì để nói?"


Ở trong Luyện Khí Tông, tất cả mọi người đều biết Tông chủ có được một thanh Đê Giai Linh Khí, chính là ai đều chưa từng thấy kia đem Đê Giai Linh Khí, vì vậy sau khi Thi Vân nói ra lời nói này, tất nhiên là bọn họ tin không nghi ngờ.


Chỉ có bản thân Thi Vân mới rõ ràng, so sánh với Đê Giai Linh Khí, thanh kiếm trong tay Cố Nhược Vân mạnh hơn rất nhiều.


Nhưng mà, theo tác phong của Luyện Khí Tông, ả muốn danh chính ngôn thuận đạt được thanh Linh Khí này, một ý kiến cũng không có, cũng may khoảng thời gian trước có người tiến vào Luyện Khí Tông trộm đi vũ khí của phụ thân, thế cho nên làm cho ả có cớ này.


"Ha ha," Lãnh Ngôn Phong cười nhẹ hai tiếng, trào phúng nói: "Thì ra nữ nhi của Cố Thiên lại là một kẻ trộm đạo, ngay cả chuyện của tiểu thâu tiểu mạc (ăn trộm) đều làm được! Nhưng lại lấy ra tang vật ngươi ăn cắp ở trước mặt Thi Vân sư muội, hiện tại ngươi còn có cái gì nói?"


Cố Nhược Vân nhàn nhạt nhếch môi: "Ngươi nói thanh Linh Khí này là của Luyện Khí Tông các ngươi, có chứng cớ gì?"


"Cố cô nương," Thi Vân nhàn nhạt cười: "Mọi người đều biết, mấy tháng trước vũ khí của cha ta bị người đánh cắp, mà lúc này, ngươi lại lấy ra thanh Linh Khí này, nếu không phải đồ vật của cha ta, lại là tại sao? Đã từng có người nào gặp qua ngươi sử dụng Linh Khí? Hơn nữa, ta đã thấy vũ khí của cha ta, ta có thể cam đoan, Linh Khí này là cùng một thanh với thanh cha ta bị mất."


Theo giọng nói của Thi Vân vang lên, trong nháy mắt mọi người sôi trào lên.


Nhất là người Luyện Khí Tông, biểu cảm nhìn về phía Cố Nhược Vân tràn ngập khinh bỉ, thế nào bọn họ cũng không nghĩ tới, chủ tử trẻ tuổi kia của Bách Thảo Đường sẽ là người như vậy, phỏng chừng trên tay nàng nhiều đan phương như vậy cũng là trộm được, nếu không bằng một phế vật như nàng làm sao có thể sẽ có vận may có được nhiều vật phẩm như vậy?