Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 290: Huyền Vũ Linh Tiêu (hai)

Edit: kaylee
Ở dưới ánh mắt của mọi người, Cố Nhược Vân chậm rãi ngồi xổm xuống, nàng một tay nắm cằm của Hạ Ảnh, một tay cầm đan dược nhét vào, rồi sau đó đứng lên, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua trên mặt mọi người ở đây.


"Về phần chân tướng như thế nào, thì từ chính hắn đến nói cho các ngươi."
Nghe vậy, mọi người đều sửng sốt, có chút không rõ chân tướng nhìn Cố Nhược Vân.
Nàng nói lời này là có ý tứ gì? Chẳng lẽ nàng thật sự có thể giải độc của Hạ Ảnh?


Nghĩ đến đây, mọi người đều bật cười, điều này sao có thể? Hiện tại Hạ Ảnh trúng là kịch độc trí mạng, cho dù đại la thần tiên đến đây cũng không cách nào giải độc giúp hắn.........
Chỉ bằng Cố Nhược Vân nàng, có khả năng sao?
"Ca!"


Bỗng nhiên, giọng nói của Hạ Du chợt truyền đến, lúc mọi người ở đây quay đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy Hạ Ảnh đang há mồm phun ra máu đen, sắc mặt vốn tái xanh tại giờ phút này trở nên tái nhợt.
"Ngươi lại làm gì ca ca ta rồi?"


Hạ Du nhanh chóng vọt tới bên cạnh Hạ Ảnh, tức giận quay đầu nhìn Cố Nhược Vân, lớn tiếng chất vấn nói.
Nhưng mà, ngay tại giờ phút này, một giọng nói suy yếu vang lên ở bên cạnh Hạ Du, chỉ là lời nói kia lại là nói với Cố Nhược Vân.
"Thực xin lỗi.........."


Tuy rằng vừa rồi hắn trúng độc đã sâu, thậm chí ngay cả nói đều nói không nên lời, nhưng mà bên ngoài đã xảy ra chuyện gì hắn vẫn là biết rõ ràng, nghĩ đến hành động ngay từ đầu của mình, hắn xấu hổ thiếu chút nữa thì muốn đâm đầu chết.


Không nghĩ tới đối phương lại không so đo hiểm khích lúc trước mà cứu hắn.
"Ca…….... Ca ca."
Hạ Du ngẩn ra, có chút không dám tin quay đầu, trợn to mắt đẹp nhìn Hạ Ảnh đã mở to mắt, giọng nói kích động đến mức run rẩy: "Ca ca, ca không có việc gì?"


Hạ Ảnh không nói gì, đôi mắt tràn ngập áy náy, hắn đứng lên ở dưới ánh mắt của mọi người, cúi mình thật sâu vái Cố Nhược Vân.


"Cố cô nương, ta thật cảm tạ ngươi không so đo hiềm khích lúc trước mà cứu giúp, ta cũng biết ta quả thật là bị người lợi dụng, ta vì không để cho mình bị đuổi ra khỏi Hạ gia, bất đắc dĩ đến khiêu khích ngươi, chính là vì có thể làm cho ngươi ra tay! Nhưng không nghĩ tới, y chân chính lợi dụng ta chính là muốn giết ta, sau đó giá họa cho ngươi, từ thời khắc ta trúng độc đó, ta đã hối hận."


Hạ Ảnh xấu hổ cúi đầu, một canh giờ trước, người của nhị gia tìm đến hắn, nếu hắn không đáp ứng mệnh lệnh của nhị gia, nhị gia sẽ làm cho mình và muội muội không cách nào tiếp tục ngốc ở Hạ gia, hắn biết nhị gia có quyền lợi này! Bản thân chỉ là một đệ tử chi thứ mà thôi, tuy rằng vì thiên phú không tệ mà nhận được thưởng thức, vẫn là không thể cãi lại mệnh lệnh của nhị gia.


Nếu hắn bị trục xuất cũng thôi đi, nhưng còn liên lụy muội muội, cuộc đời của nàng đều sẽ bị hủy.
Bất đắc dĩ, hắn mới đi làm chuyện trái lương tâm.


"Ca ca?" Hạ Du ngây ngẩn cả người, tầm mắt của nàng đảo qua trên mặt Hạ Ảnh, rồi sau đó lưu lại ở khuôn mặt lạnh nhạt của Cố Nhược Vân: "Độc của ca, không phải nữ nhân này hạ?"
Rõ ràng vừa rồi, cũng chỉ có nàng tiếp cận ca ca mà thôi.


Những lời này của Hạ Du cũng là những người khác muốn biết, nhưng mà, nghe lời nói của Hạ Ảnh, giống như chuyện này thật đúng là không có quan hệ với Cố Nhược Vân, bọn họ oan uổng người ta.
"Hạ Ảnh, nói ra tất cả những gì ngươi biết."


Sắc mặt Hạ lão gia tử trầm xuống, giọng nói uy nghiêm lạnh lùng: "Ở chỗ của bổn gia chủ, vẫn còn có người tàn sát đồng tộc, hơn nữa còn oan uổng một khách nhân tôn quý đến Hạ gia làm khách! Bổn gia chủ tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho hắn! Hơn nữa ngươi bị người mê hoặc làm ra loại chuyện vi phạm lương tâm này, vốn nên trách phạt nặng nề, nếu ngươi nói ra người sau lưng, bổn gia chủ sẽ xử lý ngươi nhẹ hơn!"