Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 289: Huyền Vũ Linh Tiêu (một)

Edit: kaylee
"Bị người lợi dụng? Đây là có chuyện gì?" Hạ lão gia tử cau mày, có thể là theo bản năng nhìn Hạ Khởi.
Lời này của Cố nha đầu có ý tứ là, đám người Hạ Ảnh tiến đến khiêu khích là bị người lợi dụng? Ngay cả việc hắn trúng độc đều có liên quan với người kia?


Trái tim của Hạ Khởi nháy mắt ‘lộp bộp’ một chút, mắt lạnh gắt gao nhìn chằm chằm Cố Nhược Vân, sát khí trong mắt càng nồng liệt, nhưng mà ngay tại sau khi cảm nhận được ánh mắt nhìn đến từ một bên, y nhanh chóng thu liễm sát ý trong mắt, trên khuôn mặt lại lộ tươi cười ôn hòa.


"Ngươi ít ở đây yêu ngôn hoặc chúng!"


Trưởng lão áo xám tức giận nhìn Cố Nhược Vân, trong ngực giống như có ngọn lửa thiêu đốt hừng hực: "Nếu một người nói là nàng gây nên, có lẽ còn có thể giả bộ, nhưng mà nơi này nhiều người có thể chứng minh như vậy, chẳng lẽ bọn họ còn có thể cùng nhau nói dối? Loại nữ nhân này quả thực chính là tội ác tày trời, nếu gia chủ muốn làm việc thiên vị, từ đây về sau người Hạ gia phải tin phục gia chủ như thế nào?"


Bất luận như thế nào, cho dù lão bức cũng muốn buộc gia chủ xử trí Cố Nhược Vân, nếu không, chẳng phải đệ tử Hạ gia đã chết oan uổng hay sao?


Cố Nhược Vân nhíu mày, nhàn nhạt quét mắt nhìn trưởng lão áo xám: "Ta không muốn lặp lại lần nữa, nếu muốn cứu hắn, vậy tránh ra, có lẽ còn có một chút cơ hội sống, nếu không kéo dài càng lâu, hắn chết cũng lại càng nhanh."
"Ngươi………."


Khuôn mặt già nua của trưởng lão áo xám đại biến, vừa muốn nói gì đó, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng nói già nua uy nghiêm, mang theo quyết định không thể nghi ngờ: "Trưởng lão áo xám, tránh ra!"
"Gia chủ!"


Nghe nói như thế, trưởng lão áo xám có chút tức giận bất bình hô, lão thật sự không rõ vì sao gia chủ muốn che chở nữ nhân này như thế! Mà hành vi như thế, cũng thực làm cho Hạ gia lòng người lạnh ngắt.
"Tránh ra!"


Giọng điệu của Hạ lão gia tử lạnh xuống, lộ ra áp bách làm cho người ta không thể thở: "Đừng để ta lặp lại lần thứ hai."


Lập tức, thân mình của trưởng lão áo xám run lên một cái, trong lòng lão rất là không cam lòng, nhưng mà vẫn thối lui đến một bên, chỉ là ánh mắt kia lại tràn ngập lửa giận nhìn chằm chằm Cố Nhược Vân, thật hiển nhiên, chỉ cần Cố Nhược Vân dám hạ sát thủ, cho dù gia chủ ngăn cản, lão cũng sẽ làm cho nàng mệnh tang đương trường (chết ngay tại chỗ)!


Giống như không có cảm nhận được ánh mắt mang theo lửa giận kia, Cố Nhược Vân chậm rãi đi tới trước mặt Hạ Ảnh, nàng ngưng mắt nhìn nam tử hiển nhiên đã hít vào thì ít thở ra thì nhiều trên mặt đất, lấy ra một bình sứ từ trong ống tay áo, đổ ra một viên đan dược trong đó, chậm rãi đưa tới bên môi Hạ Ảnh.


"Ngươi lại muốn cho hắn ăn độc gì?"
Trưởng lão áo xám giận tím mặt, vừa định muốn tiến lên ngăn cản hành vi của Cố Nhược Vân, đúng lúc này, thiếu nữ ngẩng đầu lên, lạnh lùng liếc mắt nhìn lão một cái.


Phải biết rằng, lão đã đột phá đến Võ Vương cao cấp, nhưng mà, một cái liếc mắt kia của Cố Nhược Vân lại làm cho lão không rét mà run, cả người run rẩy.


Đây…….... Là áp bách thuộc về một thiếu nữ mười tám tuổi sao? Loại khí thế này mặc dù là ở trên người gia chủ bọn họ đều không có cảm thụ được.............
Hạ Khởi nhướng mày, ánh mắt nhìn Cố Nhược Vân mang theo một chút trầm tư.


Chẳng lẽ nữ nhân này có thể giải độc vì Hạ Ảnh? Không! Này tuyệt đối không có khả năng! Bản thân xuất ra độc dược chính y rõ ràng, ngay cả bản thân y cũng đều không có giải dược, càng quan trọng hơn là, y biết trong tay Cố Nhược Vân không hề thiếu đan dược, nhưng mà........... Từ trước tới giờ lại chưa từng thấy nàng lấy ra thuốc giải độc. 


Nghĩ đến đây, trái tim treo cao của Hạ Khởi để lại xuống dưới, khuôn mặt anh tuấn vẫn luôn lộ ra tươi cười ôn hòa nho nhã, nhưng mà, đôi mắt của y lại không hề rời đi Cố Nhược Vân....