Phật Môn Ác Thê

Chương 255: Ta là cái gì?



Bắc Minh mỉm cười đầy cưng chiều!

Hồn phách y rời khỏi cơ thể đã mấy tháng, nay trở lại quá đột ngột, không chỉ toàn thân cứng ngắc khó chịu, mà còn cực kỳ không thích ứng được. Hai người chỉ nói chuyện nửa canh giờ, khuôn mặt tuấn tú liền xuất hiện nét mệt mỏi.

Âm Tế Thiên vừa mới Độ Kiếp, cả người cũng nhức mỏi. Cùng Bắc Minh vành tai chạm tóc mai một phen, bèn ôm nhau ngủ. Sau đó, giữa những nụ hôn nhỏ vụn mà tỉnh lại!

Hắn cảm thấy mặt có chút nhột, khó khăn mở hai mắt nhập nhèm ra, khi nhìn đến gương mặt tuấn tú với nụ cười nhàn nhạt của Bắc Minh, khóe miệng cũng cong lên, mang theo vài phần biếng nhác. Hắn chủ động nằm úp sấp lên eo của nam nhân, tiếng có tiếng không hỏi: “Thân thể không cứng ngắc nữa?”

Hô hấp Bắc Minh hơi cứng lại, khi thanh âm của thiếu niên vừa rơi xuống, y liền vội vã cúi đầu bắt lấy đôi môi đỏ mọng ngọt ngào kia làm tù binh.

Âm Tế Thiên bị y chà đạp đến tỉnh cả ngủ, tuy nhiên không có từ chối mà rất nhiệt tình đáp lại đạo lữ của mình!

Không quá một khắc, trên chiếc giường to lớn rộng rãi, hai thân thể đã mấy tháng chưa gần gũi, nay lăn vào cùng triền miên. Cả căn phòng đều là tiếng thở dốc gấp rút trầm bổng, cùng tiếng rên rỉ ướt át gợi tình.

Hoàng hôn buông xuống, động tĩnh trong phòng mới dần dần dừng lại!

Lúc này, Bắc Minh đang cúi đầu, in từng nụ hôn trên chiếc lưng của thiếu niên kia. Nhìn thiếu niên rệu rã vô lực, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên nụ cười hài lòng.

Âm Tế Thiên lật người lại, có chút mệt mỏi nói với Bắc Minh: “Ta muốn ngâm nước ấm!”

Bắc Minh mạnh hôn một cái lên môi của hắn, cười đáp: “Tuân lệnh! Tiểu phu nhân của ta!”

Âm Tế Thiên hừ nhẹ một tiếng, nhìn bóng lưng đang mặc quần áo, đột nhiên bật ra một câu: “Thật tốt!”

Bắc Minh hỏi: “Tốt cái gì?”

Âm Tế Thiên nói: “Nhìn ngươi tràn đầy năng lượng như vậy, thật tốt!”

Mấy tháng qua, ôm Bắc Minh trên tay, hắn luôn cảm thấy bất an. Cho dù biết Thôn Phách chính là hồn phách của Bắc Minh, nhưng vẫn có gì đó không nỡ. Hiện giờ, ngắm Bắc Minh mặc quần áo, trong lòng liền đặc biệt thỏa mãn, cũng đặc biệt vui vẻ!

Bắc Minh ngẩn ra, lập tức cười mắng: “Ngu ngốc!”

Y xoay người, ôm siết thiếu niên vào trong ngực: “Đừng lo lắng! Thân thể của ta sẽ khá hơn!”

Âm Tế Thiên hừ một tiếng: “Ta đã nói! Nếu dám không tốt lên, ta sẽ cùng Hiên Viên Duật bỏ trốn!”

Bắc Minh giả vờ giận dữ, vỗ một cái lên mông Âm Tế Thiên: “Không cho nhắc đến y nữa!”

Y xoay người đi tới mở cửa phòng, phân phó vài câu với người hầu canh giữ bên ngoài!

Chỉ một nén hương sau, người hầu đã đổ nước trong thùng đi hết, rồi lần nữa thay đổi một thùng nước nóng hầm hập.


Bắc Thận rất đúng lúc, tiến vào bẩm báo: “Thiếu phu nhân! Có hai vị Yêu thú lão tổ đã ở Bắc gia chờ ngài mấy tháng, giờ đang vội vã muốn vào gặp ngay!”

Vẫn nằm trên giường, đáy mắt Âm Tế Thiên có chút hoang mang: “Hai vị Yêu thú lão tổ?”

Hắn sực nhớ lại, lúc ở trong Bí cảnh, Bắc Vũ Phong đã từng đề cập việc này rồi. Bảo rằng có con hai thủ lĩnh Yêu thú muốn tìm hắn, cụ thể là chuyện gì, cũng không có nói rõ!

Bắc Minh phân phó: “Ngươi bảo hai vị lão tổ chờ một chút, chúng ta tắm rửa thay quần áo xong liền đi gặp bọn họ!”

“Dạ!”

Bắc Minh tiến tới, ôm Âm Tế Thiên bước về phía thùng tắm.

Âm Tế Thiên nghi hoặc hỏi: “Ngươi có biết hai vị Yêu thú lão tổ tới tìm ta là vì việc gì không?”

“Không biết!”

Bắc Minh thả thiếu niên vào trong nước ấm: “Bất quá, cũng nhờ chúng nó, Bắc gia mới không bị Lăng gia cướp đi!”

Y đem sự tình đêm Đại Hôn kể ra!

Âm Tế Thiên cười nói: “Cũng thật là khéo! Trời đã định trước, Lăng gia mãi mãi cũng không cướp được Bắc gia. Chưa tính chuyện hiện giờ, bọn họ đã bị Bí cảnh làm cho nguyên khí đại thương!”

“Ừm! Lúc đi vào Bí cảnh, Lăng gia có tổng cộng sáu, bảy trăm người. Nhưng khi rời Bí cảnh, bọn họ chỉ còn lại hơn một trăm người!”

“Bắc gia chúng ta thì sao?”

Bắc Minh nghe Âm Tế Thiên nói bốn chữ ‘Bắc gia chúng ta’, khóe miệng lại cong thêm vài phần: “Bắc gia chỉ đi khoảng ba trăm người. Thời điểm trở về, còn hơn hai trăm người. Cụ thể ra sao còn phải chờ ta hỏi lại cha đã!”

“Ừm! Vậy là tốt rồi!”

Lúc Âm Tế Thiên cùng Bắc Minh tắm rửa thay quần áo xong, ra tới đại sảnh của Minh Thăng viện, liền trông thấy hai nam tử khoảng ba mươi tuổi ngồi bên bàn trà, nhàm chán mà câu được câu không trò chuyện.

Một nam tử trong đó mặc áo bào màu vàng đen, khuôn mặt tuấn lãng, dáng người khôi ngô, mắt sáng như đuốc, toàn thân tỏa ra một luồng khí thế vương giả!

Một nam tử khác, mặc quần áo màu trắng, thần thái thập phần biếng nhác, thỉnh thoảng còn ngáp. Tuy nhiên, trong tròng mắt hẹp dài lại lóe lên *** quang, khiến người khác không thể coi thường!

Nam phó đứng bên cạnh hầu hạ đang cực kỳ thấp thỏm. Lúc rót trà cho bọn họ, tay gã còn không ngừng phát run, như đang sợ hai tên nam tử này ăn sống nuốt tươi mình.

Lúc trông thấy Âm Tế Thiên, cả hai người đều chấn động, có chút ngây ngốc mà nhìn về phía cổng.

Nháy mắt khi Âm Tế Thiên tới gần, hai tên nam tử bỗng đứng lên, bộ dáng vừa có chút luống cuống, lại vừa có chút khẩn trương. Thật giống như đứa nhỏ làm sai việc.

Bọn họ cũng nhận ra sự thất thố của mình, vội vàng bày ra uy nghiêm như ngày thường, khiến cho cả người thoạt nhìn hết sức buồn cười!


Âm Tế Thiên và Bắc Minh ngồi vào chủ vị, nghi hoặc hỏi bọn họ: “Không biết hai vị là…”

Nam tử mặc áo bào màu vàng đen dùng giọng nói hùng hậu đáp: “Bổn tọa là…”

Hắn còn chưa dứt lời, Âm Tế Thiên liền nhìn thấy nam tử áo trắng vẫy đuôi một cái, quất vào nam tử mặc áo bào màu vàng đen.

Nam tử mặc áo bào màu vàng đen lập tức không được tự nhiên mà ho nhẹ một tiếng: “Ta là thủ lĩnh của Vạn Yêu Sâm Lâm, Dực Hổ!”

Nam tử áo trắng theo sát đó nói: “Ta là Nhị thủ lĩnh, Phong Lang!”

Âm Tế Thiên nghe bọn họ nói xong, chợt nheo mắt lại!

Hắn còn nhớ, trên đường Vô Tịnh đưa hắn đến Nam Bộ, thời điểm gặp phải Thú Triều, từng nghe thấy thanh âm Yêu thú nói chuyện với nhau, hình như có chút giống hai người trước mắt, chẳng lẽ chính là bọn họ?

“Thế không biết hai vị tìm ta là có chuyện gì?”

Dực Hổ sắc bén quét một vòng quanh đại sảnh!

Bắc Minh hiểu ý, cho toàn bộ người hầu trong đại sảnh thối lui, kế đó lại dùng linh lực tạo nên một cái lá chắn cách âm, nói: “Hai vị lão tổ có chuyện gì xin cứ nói thẳng, đừng ngại!”

Dực Hổ nói với Âm Tế Thiên: “Mấy năm nay, chúng ta vẫn luôn chờ ngài xuất hiện, chỉ hy vọng các ngài có thể mang chúng ta về với Yêu giới!”

Âm Tế Thiên và Bắc Minh ngẩn ra, hai người liếc nhau!

“Muốn ta mang các ngươi về Yêu giới? Lời này là có ý gì? Có thể giải thích rõ ràng thêm một chút không?”

Âm Tế Thiên còn nhớ, lúc ở Phàm giới, Bạch Tư cũng từng nói với hắn chuyện này!

Khi ấy, hắn còn tưởng là Yêu thú trong Vạn Yêu Sâm Lâm không biết đường đi Yêu giới, cho nên mới nhờ hắn dẫn hộ!

Dực Hổ giải thích: “Tu sĩ sau cảnh giới Đại Thừa, không phải chết đi, mà chính là phi thăng lên Tiên giới. Yêu thú của Tu Chân giới cũng giống y như vậy, sau khi đột phá cấp mười một, liền sẽ trở lại Yêu giới. Nhưng mà, cánh cổng từ Tu Chân giới thông tới Yêu giới đã bị kẻ khác phong ấn, dẫn đến việc Yêu thú chúng ta vẫn luôn không thể đột phá cấp mười một. Đương nhiên, này cũng chỉ là việc phụ.”

Nói tới đây, đôi mắt bình tĩnh của hắn hiện toát vẻ kích động cùng phẫn nộ: “Khiến cho Yêu thú chúng ta vừa cảm thấy tức giận vừa cảm thấy buồn đau chính là, khi tu vi của chúng ta đã có thể đột phá mà lại không thăng cấp, thì sẽ lập tức bạo thể bỏ mình! Mấy ngàn năm qua, đều không có ngoại lệ! Cho nên, chúng ta khẩn cầu ngài, hãy dẫn chúng ta trở lại Yêu giới, hoặc giúp chúng ta mở thông con đường đến Yêu giới!”

Âm Tế Thiên và Bắc Minh không biết nói gì, trong lúc nhất thời, khó có thể tiêu hóa được chuyện Dực Hổ nói!

Hồi lâu sau, Âm Tế Thiên mới lấy lại *** thần, liếc nhìn cảnh giới của Dực Hổ và Phong Lang, phát hiện bọn họ đã đạt tới cấp mười đỉnh phong kỳ. Nói cách khác, không thể trở lại Yêu giới, bọn họ liền sẽ bạo thể mà chết!

Hắn chần chờ nói: “Ta… Ta chỉ là một Phàm nhân bình thường, sao có thể…”

Phong Lang ngắt lời: “Phàm nhân bình thường, sẽ Độ Kiếp sao?”

Âm Tế Thiên có thói quen tự xưng mình là Phàm nhân, nên mới thốt ra câu nói kia!

Hắn không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng: “Ta chỉ là một tu sĩ bình thường, sao có thể…”

Hắn chưa nói xong, lại bị Phong Lang ngắt lời: “Tu sĩ bình thường, có thể chúc phúc tấn cấp cho Yêu thú sao? Tu sĩ bình thường ban tên cho Yêu thú, sẽ khiến tu vi của nó đề cao vài lần ư? Tu sĩ bình thường, có thể khiến cho bọn ta, thân là Yêu thú lão tổ cấp mười đỉnh phong kỳ, phải cảm thấy run sợ à?”

Bắc Minh: “…”

Y chỉ biết năng lực điều khiển Yêu thú của Tịch Thiên lợi hại hơn hẳn so với Ngự thú sư cấp mười bình thường. Hắn còn có thể thả ra uy áp khiến Thực yêu và Yêu thú tránh lui. Nhưng không nghĩ tới, vẫn có năng lực lợi hại khác!

Âm Tế Thiên: “…”

Phong Lang phát hiện mình thất thố, cuống quít nói: “Thật xin lỗi! Là ta quá mức lo lắng, đã mạo phạm ngài!”

Âm Tế Thiên nhìn thái độ cung kính của hắn, mày nhướng lên: “Vậy ngươi nói, ta vừa không phải là Phàm nhân bình thường, cũng không phải là tu sĩ bình thường. Thế, ta là cái gì?”