Phật Môn Ác Thê

Chương 254: Còn dám xằng bậy

Các tu sĩ từ Bí cảnh đi ra, thân thể vô cùng mệt mỏi, cho nên trực tiếp sử dụng Truyền Tống Trận trở lại thành trấn mình đang ở!

[Trận pháp để di chuyển tức thời, tựa như Cánh cửa thần kỳ của Đôraemon

Cùng lúc đó, các tu sĩ nhìn thấy Yêu thú và Thực yêu vẫn luôn lẳng lặng đợi một bên, nay … đột nhiên cử động!

“Yêu thú và Thực yêu cử động! Bọn nó muốn làm gì?”

“Đừng nói là muốn ngăn cản chúng ta rời khỏi đây đó chứ?”

Tất cả mọi người đề phòng nhìn bầy Yêu thú và Thực yêu kia. Ai cũng đều tự biết, mình không phải là đối thủ của bọn nó. Cho nên tíc tắc sau, cả đám như ong vỡ tổ, chạy ào về phía Truyền Tống Trận!

Âm Tế Thiên cũng bị Bắc Vũ Phong kéo vào trong ấy!

Bởi vì linh khí không đủ, do đó lúc bọn nó đuổi theo đến Truyền Tống Trận của Âm Tế Thiên, Truyền Tống Trận đã biến mất. Để lại một bầy Yêu thú và Thực yêu, hai mặt nhìn nhau!



Âm Tế Thiên trở về Minh Thăng viện, lập tức thả người vào nước ấm, tắm rửa cho bản thân và Bắc Minh sạch sẽ.

Lúc hắn ôm Bắc Minh nằm lên giường, cửa sổ bất chợt bị đẩy ra, một người mang mặt nạ bạc áo bào đen nhảy vào.

Ban đầu Âm Tế Thiên có sửng sốt, nhưng sau đó, hắn khẽ nguýt đối phương một cái!

Thôn Phách nhìn thấy Âm Tế Thiên một thân trần trụi, ôm Bắc Minh cũng đồng dạng trần trụi, làm y ngơ ngác mất vài giây. Cuối cùng, y đưa tay đóng cửa sổ lại, trêu ghẹo nói: “Sao ta đột nhiên có loại cảm giác bắt gian tại giường vậy nhỉ?”

Âm Tế Thiên nhẹ nhàng đặt thân thể Bắc Minh lên trên giường, tức giận đáp: “Bắc Minh là đạo lữ của ta, muốn nói gian, thì ngươi mới gian đấy!”

Thôn Phách mỉm cười, từ phía sau lưng ôm lấy hắn: “Sau khi trở về, người Bắc gia không có làm khó dễ ngươi chứ?”

Âm Tế Thiên xoay người lại, ôm lấy thắt lưng của y nói: “Hiện tại, ta chính là Ngự thú sư cấp mười, bọn họ nịnh bợ ta còn chưa kịp, sao có thể làm khó ta! Huống chi, Bắc gia cũng không phải Vạn Phật Tự, sẽ không vì hai cái lưỡi mà đến trách phạt ta! Hơn nữa, có vẻ như gia chủ đã sớm bất mãn với Thuần Trần phái, chuyện hôm nay cũng coi như hợp ý gã, cùng Thuần Trần phái đoạn tuyệt qua lại. Bất quá, việc của Hoành trưởng lão và Huyền Ngọc trưởng lão, thì tương đối phiền toái!”

“Thuần Trần phái sẽ không khó xử Huyền Ngọc trưởng lão, vì dù sao đồ đệ của Huyền Ngọc trưởng lão cũng là Hiên Viên Duật. Hơn nữa, bà còn là đệ tử đắc ý của chưởng môn đời trước. Chỉ riêng hai điểm này, Thuần Trần phái còn phải nghe theo Huyền Ngọc trưởng lão dài dài!”

Chưởng môn đời trước của Thuần Trần phái là tu sĩ cảnh giới Đại Thừa, tất nhiên những người khác sẽ không dám làm bẽ mặt Huyền Ngọc trưởng lão!

“Huyền Ngọc trưởng lão được Hoành trưởng lão mang về Bắc gia! Đúng rồi! Hiên Viên Duật cũng theo tới!”

Thôn Phách nghe thấy ba chữ Hiên Viên Duật, nheo lại mắt, không lên tiếng!

Âm Tế Thiên đẩy y ra: “Nhanh trở lại thân thể của ngươi đi, ngươi rời thân thể cũng đã vài tháng rồi. không biết có gây ảnh hưởng gì không nữa!”

Thôn Phách ý vị sâu xa nói: “Ngươi tự thân kiểm nghiệm, là sẽ biết có gây ảnh hưởng hay không mà!”

“Đi vào!”

Âm Tế Thiên xoay người mặc nội sam, rồi bước ra đại sảnh rót một chén trà, sau đó lại trở vào.


[Đồ lót]

Lúc nhìn thấy Bắc Minh đang nằm ở trên giường đã mở mắt ra, hắn khẽ thở phào nhẹ nhõm!

Bắc Minh cố hết sức nói: “Toàn bộ thân thể đều cứng ngắc!”

Giọng của y cực khàn, giống hệt như ông lão!

Âm Tế Thiên nâng y dậy, cho y uống một chén nước, nhuận nhuận cổ họng. Sau đó đặt chén không lên trên cái ghế bên cạnh, hỏi: “Thân thể không sao chứ?”

“Toàn thân cứng ngắc, ngoài ra cũng không có gì đáng ngại!”

Bắc Minh kéo hắn nằm lên giường, bàn tay đầy ý xấu mà lách vào trong áo, xoa xoa làn da bóng loáng nhẵn nhụi!

“Này!” Âm Tế Thiên vội ngăn chặn bàn tay không an phận kia: “Không phải ngươi nói toàn thân đều cứng ngắc sao? Còn dám làm loạn?”

Bắc Minh thấy hắn vừa lo lắng cho thân thể y, nhưng lại vừa muốn y sờ nhiều thêm một chút. Liền bật cười: “Ta chỉ sờ sờ thôi mà, tuyệt đối không làm bất cứ chuyện gì!”

Đã vài tháng rồi Âm Tế Thiên không cho tiểu huynh đệ của hắn phóng túng, dưới sự đụng chạm như có như không của Bắc Minh, rất nhanh nổi lên phản ứng!

Hắn không kìm lòng được, rên rỉ ra tiếng: “Ah…”

Bắc Minh đột nhiên dừng động tác lại, cười nói: “Ta mệt!”

Âm Tế Thiên sửng sốt: “…”

Hắn nhìn chằm chằm Bắc Minh đang nhắm mắt định ngủ kia, mày khẽ nhướng!

Đang lúc tiểu huynh đệ của hắn hưng phấn, thì lại nói mệt!

Được!

Được lắm!

Khóe môi Âm Tế Thiên nhếch lên nụ cười lãnh diễm, âm trầm nói: “Vậy ngươi nghỉ ngơi cho tốt! Ta sẽ tự giải quyết!”

Nói xong, hắn vươn tay sờ vào phần bụng dưới của Bắc Minh!

Bắc Minh vụt mở mắt, lập tức bắt lấy tay hắn, trêu chọc nói: “Chẳng phải ngươi không cho ta xằng bậy sao?”

Âm Tế Thiên kéo tay y đặt lên tiểu huynh đệ của mình: “Một khi đã khơi gợi sự hưng phấn của ta lên, ngươi tưởng mình còn toàn thân trở ra à?”

Bắc Minh thấp giọng cười khẽ, sau khi giúp hắn giải phóng một lần, liền ôm thiếu niên vào trong ngực, hỏi: “Ngươi không định giải thích với ta một chút sao?”

Âm Tế Thiên biết y hỏi việc Độ Kiếp lần đầu của mình, liền đem chuyện Thần Sử tìm tới cửa kể ra: “Ta cũng không biết vì sao Thần Sử lại làm như vậy nữa. Thật cảm thấy kỳ quái”.

Bắc Minh híp híp mắt: “Ta nghĩ, hắn là đang giúp ngươi!”


Âm Tế Thiên cũng cho là thế: “Ừm! Ta cảm thấy hắn không có ác ý! Ta đoán Thôn trưởng nói về vụ Duyên sơn, chắc là đang đánh lừa chúng ta!”.

Bắc Minh nghĩ nghĩ: “Trước kia, ngươi có biết Thần Sử không?”

Âm Tế Thiên thăm dò ký ức của Tịch Thiên, suy nghĩ rất lâu, nhưng vẫn không tra ra được, bèn lắc lắc đầu: “Không có bất kỳ ấn tượng gì!”

“Vậy chuyện của hai người Thanh Phong Thanh Bảo, lại làm sao?”

Âm Tế Thiên lại đem sự tình ngày ấy nói lại một lần: “Nếu chẳng phải bọn họ nảy lòng tham với Yêu thú cấp tám, thì dễ gì bị mắc mưu như vậy! Hừ, lại nói tiếp, cũng nhờ Huyền Ngọc trưởng lão nhắc tới bọn họ, chứ nếu không ta đã quên mất Thanh Phong Thanh Bảo rồi!”

Trải qua sự tình hôm nay, Thuần Trần phái sẽ không lại vì bọn Thanh Phong Thanh Bảo mà gây phiền phức cho Bắc gia và Vạn Phật Tự nữa. Chờ ngày nào tâm tình của hắn không tốt, lại đi ‘gặp mặt’ bọn Thanh Bảo sau!

“Còn ngươi! Có phải nên giải thích cho ta biết chuyện sau khi bị hút vào trong ngăn tủ hay không?”.

Bắc Minh nhăn nhăn mày, đem tình huống ngày đó, đại khái kể ra: “Ta cảm thấy, thanh âm vẫn luôn kêu gọi ta kia, tựa hồ chính là thanh thần khí ấy!”

Âm Tế Thiên hỏi: “Vậy hiện giờ thanh thần khí ấy đâu rồi?”

“Ta cất trong Nhẫn không gian!”

Âm Tế Thiên nheo nheo mắt: “Nói cách khác, Hiên Viên Duật cũng lấy được một thanh thần khí?”

“Chắc vậy!”

“Ta cảm thấy, về sau ngươi tuyệt đối đừng nên lấy nó ra. Ta sợ hai ngươi các ngươi lại lao vào đánh nhau thêm lần nữa! Trận giao đấu này, coi như các ngươi may mắn, đều không có bị thương. Nhưng mà lần kế tiếp, ai biết các ngươi có còn may mắn như vậy không!”

“Ừm!”

Âm Tế Thiên nhăn mi “Xem ra, ngươi và Hiên Viên Duật thật đúng là đối thủ trời sinh một mất một còn. Nhìn xem hai thanh thần khí mà các ngươi lấy được, một thanh thì tràn ngập chính khí, một thanh lại tản ra tà khí. Từ xưa đến nay, chính – tà không thể tồn tại cùng nhau! Sớm hay muộn, các ngươi cũng sẽ vì chúng nó, mà lại lao vào đánh giết!”

Hắn đưa tay xoa xoa trán: “Tóm lại, ta có một dự cảm vô cùng không tốt!”

Bắc Minh nghe hắn không ngừng hô Hiên Viên Duật, trong lòng cực kỳ không thoải mái. Hơn nữa hôm nay, Hiên Viên Duật thật sự có chút cổ quái, cũng khiến y cảm thấy bất an vô cùng: “Thật muốn nhét ngươi vào trong Nhẫn không gian, không cho ngươi gặp mặt bất kỳ ai!”

Âm Tế Thiên lườm y một cái: “ của ngươi chính là chỉ Hiên Viên Duật đi!”

Nghe Bắc Minh đột nhiên lái sang chuyện này, liền biết rằng y đang ăn dấm của Hiên Viên Duật!

Bắc Minh thở dài: “Ngươi biết rõ thì tốt rồi! Không cần nhắc lại tên hắn!”

Ở trong lòng y, dù ai có tâm tư với Tịch Thiên, y cũng sẽ không lo lắng. Duy chỉ có Hiên Viên Duật, khiến cho y cảm thấy cực bất an. Suy nghĩ này chẳng biết từ đâu mà nhô ra nữa.

Cho dù hiểu rõ tim của Tịch Thiên chỉ ở trên người mình, tuy nhiên y vẫn sợ hãi Hiên Viên Duật sẽ cướp hắn đi mất!

Cảm giác này, thật khiến y ngạc nhiên đến quái dị!

Âm Tế Thiên giơ tay xoa xoa vùng lông mày buộc chặt của Bắc Minh: “Thật tình, ngươi lo lắng cái gì chứ! Ta với hắn ngay cả bằng hữu cũng chẳng phải! Càng không thể nảy sinh tình cảm nào khác! Nếu cứ lo lắng như vậy, thì ngươi cứ thời thời khắc khắc ở bên cạnh ta! Còn có, phải nuôi dưỡng thân thể mình cho thật tốt, nếu không ta sẽ cùng hắn bỏ trốn đó!”

Bắc Minh ôm chặt hắn, trầm giọng nói: “Ta sẽ không để cho ngươi có cơ hội làm như thế! Đợi nghỉ ngơi mấy ngày, chúng ta lập tức đi Minh Ngục, tìm một hồn kia trở về!”

Âm Tế Thiên nghe y dùng hai chữ ‘chúng ta’, mắt liền cong cong: “Ta còn tưởng ngươi không muốn cho ta đi cùng chứ!”

Lần trước, thời điểm Thần Sử nhắc tới Minh Ngục, Bắc Minh liền bảo phải bàn bạc kỹ hơn. Khi đó, hắn đã cảm thấy Bắc Minh tuyệt đối không muốn cho hắn đi cùng.

Hiện tại, không biết vì cái gì lại đột nhiên thay đổi chủ ý!

Bắc Minh cười nói: “Nếu ta không cho ngươi đi, ngươi sẽ không đi à?”

Quả thật y chẳng muốn Tịch Thiên đi theo mạo hiểm. Tuy nhiên, y cũng không nỡ để Tịch Thiên ở lại Tu Chân giới, để Hiên Viên Duật có cơ hội tiếp cận Tịch Thiên. Cân nhắc kỹ càng, y cảm thấy nên mang người theo bên cạnh cho an tâm!

Âm Tế Thiên hừ nhẹ một tiếng: “Đương nhiên không có khả năng!”