Phật Môn Ác Thê

Chương 249: Rời khỏi bí cảnh

Thôn Phách nhớ rằng, thời điểm bọn họ đi lên tầng cao nhất của đại điện, thì trông thấy nơi đó có cắm hai thanh thần khí. Một thanh là trường kiếm màu trắng tím, một thanh là liêm đao màu đỏ đen. Còn về sau, y cũng không nhớ nổi đã xảy ra chuyện gì.

Hiên Viên Duật nói: “Lúc ta nhìn thấy thần khí, liền bị mất ý thức. Đến khi tỉnh lại, đã ở bên ngoài đại điện. Ngươi tốt nhất nên cất thần khí đi, kẻo kẻ khác mơ ước tới.”

Thôn Phách cất thần khí, sau đó chợt nhớ ra gì đó, lo lắng vội hỏi:

“Đám người Tịch Thiên đâu? Bọn họ có đi ra không?”

Hiên Viên Duật hỏi: “Ngươi có vẻ rất quan tâm Tịch Thiên?”

Thôn Phách không đáp, xoay pháp khí lại, chợt nghe thấy người đằng sau nói: “Ta thấy toàn bộ ngăn tủ trong đại điện đều bay ra khỏi Bí cảnh.”

Thôn Phách tức khắc bay ra ngoài Bí cảnh. Hiên Viên Duật đi theo phía sau, đột nhiên hỏi:

“Trong não ngươi, phải chăng có thêm một vài ký ức không thuộc về ngươi?”

Thôn Phách quay lại: “Cái gì?”

Hiên Viên Duật thấy y kinh ngạc rất thật, bèn nói: “Không có gì.”

Thôn Phách lạnh lùng liếc Hiên Viên Duật một cái rồi quay đi, dùng tốc độ nhanh hơn bình thường bay về phía nhóm tu sĩ. Hiên Viên Duật xoa xoa phần đầu đang có chút đau, lẩm bẩm: “Kỳ quái thật!”

Thôn Phách trở lại bên người Yêu Quái lão tổ và Quỷ Quái lão tổ, hỏi: “Sư phụ, các ngươi không có việc gì chứ?”

Liền sau đó, ngó sang phía nhóm tu sĩ chính phái, tìm bóng dáng của thiếu niên kia. Yêu Quái lão tổ tức giận nói:

“Tên tiểu tử ngươi đi đâu? Sư phụ không nhìn thấy ngươi, còn nghĩ ngươi bị nhốt trong Bí cảnh rồi!”

Quỷ Quái lão tổ ngó bộ dạng sốt ruột của y, liền biết y đang lo nghĩ cho con lừa ngốc kia. Không khỏi mất hứng nói:

“Nếu ngươi quan tâm tiểu hòa thượng kia như vậy, sao không qua hỏi người Bắc gia đi?”

Thôn Phách vừa nghe thế, liền bước nhanh về phía Bắc Vũ Hoành. Quỷ Quái lão tổ thấy y thật sự chạy sang chỗ người Bắc gia, tức giận hô:

“Này! Sư phụ chỉ nói đùa thôi, ngươi muốn chết hay sao mà đi qua đó?”

Yêu Quái lão tổ lườm y một cái: “Ngươi đã biết Phách nhi đang lo lắng cho con lừa ngốc kia, thế mà còn nói linh ***!”

Quỷ Quái lão tổ tỏ vẻ tội nghiệp: “Bổn tọa cũng chỉ thuận miệng thôi. Nào nghĩ tên tiểu tử kia làm thật!”

Thôn Phách đi đến trước mặt Bắc Vũ Hoành hỏi: “Tịch Thiên đâu rồi?”


Chấp Pháp trưởng lão và Bắc Diệu Đông đồng thời sửng sốt, bởi bọn họ không hề nghĩ tới, quỷ tu cư nhiên quang minh chính đại chạy đến đây hỏi người. Bắc Vũ Hoành định nói gì đó, lại bị nhóm tu sĩ vừa tản ra đi tìm người, thông báo là không thấy Âm Tế Thiên và Bắc Minh đâu cả. Thôn Phách vừa nghe, xoạch một cái ánh mắt thay đổi. Y lập tức dùng tóc Tịch Thiên để tra tìm, nhưng không ngờ phương hướng lại chỉ trở về bên trong Bí cảnh.

“Hắn còn ở bên trong Bí cảnh.”

Thôn Phách vừa mới nói xong, đã nghe có người hô:

“Mọi người mau nhìn! Cái hố kia đang dần thu nhỏ, hình như muốn đóng lại. Còn có bóng người đang đi ra khỏi Bí cảnh kìa!”

Mọi người ngẩng đầu lên, trông thấy một nhóm lớn người cứ như bị ma đuổi, đầy mặt sợ hãi vọt xuống đất. Ngó kỹ lại, phát hiện quả thật có một đám oan hồn đang bám riết theo phía sau bọn họ, bất quá vừa ra khỏi Bí cảnh, chúng nó bỗng đột nhiên biến mất không còn bóng dáng. Nhóm người kia thấy thoát nạn, ngồi bệch xuống, thở hổn hển nói:

“Dọa chết ta! Ta còn tưởng đám oan hồn đó định đuổi giết chúng ta cho bằng được cơ!”

Người xung quanh nghe thấy, liền cười giễu: “Chỉ là oan hồn thôi mà, có nhất thiết bị dọa đến thế không?”

Thôn Phách nhìn trong nhóm tu sĩ mới đi ra kia, không thấy Âm Tế Thiên đâu cả, sắc mặt y lại càng trở nên trầm trọng hơn. Y lấy pháp khí, đang định quay trở vào Bí cảnh. Yêu Quái lão tổ và Quỷ Quái lão tổ vẫn luôn đi phía sau Thôn Phách, sợ y bị người Bắc gia ăn hiếp. Nay trông thấy thế, không khỏi giận giữ nắm chặt cánh tay, mắng:

“Tiểu tử thối! Ngươi muốn đi đâu?”

Thôn Phách thành thật đáp: “Ta quay trở vào Bí cảnh tìm Tịch Thiên.”

Yêu Quái lão tổ tức giận: “Ngươi không thấy Bí cảnh sắp đóng lại hay sao? Còn có, cái con lừa ngốc kia bỏ bùa mê thuốc lý gì cho ngươi, mà ngươi lại thành cái bộ dạng này, bất chấp tất cả quay trở vào tìm hắn?”

Bất chợt, có người lên tiếng: “Tốc độ đóng lại của Bí cảnh càng lúc càng nhanh. Không biết bên trong có còn ai nữa không. Nếu như bị nhốt lại, trừ phi nó mở ra lần thứ hai, chứ không thì đừng mong trở ra.”

Đáy mắt Thôn Phách toát lên nét lo lắng, khẩn thiết nói: “Sư phụ, ngươi buông ra đi!”

“Không buông!”

Thôn Phách lạnh lùng nhìn chằm chằm Yêu Quái lão tổ. Yêu Quái lão tổ bỗng có chút sợ hãi, âm thầm nuốt nước miếng. Bà cảm thấy nếu bà mà không buông y ra, không khéo tên đồ đệ này sẽ động tay chân với bà mất. Yêu Quái lão tổ nghĩ thế, bất giác thả lỏng phần nào. Quỷ Quái lão tổ tức giận nói:

“Thôn Phách! Ngươi vì tiểu hòa thượng kia, cư nhiên cả sư phụ cũng không cần?”

Bắc Vũ Hoành nhìn ra được, hai vị lão tổ là thật lòng quan tâm tới đứa con trai nhà mình. Thừa dịp Thôn Phách chưa làm gì đó thiếu lý trí, ông cố ý tỏ ra lạnh lùng nói: “Chuyện của Bắc gia, không cần quỷ tu các người nhúng tay vào!”

Quỷ Quái lão tổ cũng đáp trả: “Nếu không phải đồ đệ của ta để ý tới con lừa ngốc kia, thì bổn tọa cũng chẳng thèm quan tâm chuyện của các người!”

Đúng lúc này, Hiên Viên Duật từ đội ngũ Thuần Trần phái bước nhanh sang đây, sốt ruột quan tâm hỏi: “Tịch Thiên còn chưa ra sao?”

Vẻ mặt Bắc Vũ Hoành không giấu được lo lắng: “Nào chỉ Tịch Thiên, mà Minh nhi cũng chẳng thấy đâu!”

Hiên Viên Duật nói: “Sư phụ của ta, cũng chưa có đi ra.”


Bắc Vũ Hoành ngẩn cả người. Thôn Phách nhân cơ hội này trốn khỏi tay Yêu Quái lão tổ, cưỡi khí pháp vọt về phía Bí cảnh. Yêu Quái lão tổ sửng sốt, gọi lớn:

“Phách nhi! Phách nhi! Mau quay lại!”

Quỷ Quái lão tổ vừa giận vừa bất đắc dĩ: “Chờ tên khốn này về, ta nhất định sẽ lột da nó ra!”

Bắc Vũ Hoành và Hiên Viên Duật cũng vội lấy pháp khí ra, bay về phía Bí cảnh.

“Nhìn! Hình như lại có người đi ra!” Bên cạnh có người hưng phấn kêu lên.

Mọi người đồng loạt ngẩng đầu, trông thấy một điểm đen nhỏ đang bắn ra từ động khẩu của Bí cảnh, rất nhanh sẽ rơi xuống đất. Thôn Phách đứng giữa không trung, nhíu mắt nhìn người được bọc thật chặt chẽ kia, y đẩy nhanh tốc độ, bắt trọn lấy kẻ ấy. Kế đó, y cúi đầu nhìn thì sửng sốt, đây là thân thể của y! Vậy còn Tịch Thiên đâu?

Thôn Phách lấy lại *** thần, vội xoay người ném thân thể Bắc Minh cho Bắc Vũ Hoành. Bắc Vũ Hoành nhận người bị ném qua cũng sửng sốt một chút. Sau đó nhíu mày, nói với Hiên Viên Duật:

“Là Lồng bảo hộ của Thuần Trần phái, nếu ta đoán không nhầm, người đưa Bắc Minh ra là Huyền Ngọc.”

“…” Hiên Viên Duật phức tạp nhìn chằm chằm bóng dáng đang bay vào trong Bí cảnh.

Âm Tế Thiên không biết mình đã nằm trên mặt đất bao lâu, mắt thấy Bí cảnh đang sắp sửa đóng lại, hắn không khỏi lo lắng trong lòng. Lúc hắn phát hiện ra đầu ngón tay của mình đã có thể cử động một chút, khóe mắt liền cong thành nụ cười, không ngừng kêu mình phải cố gắng hết sức. Đột nhiên, năm ngón tay của bàn tay phải phát ra tiếng tắc rắc từ các khớp xương, cả người hắn giống như bị rút gân, đau đến nổi trên trán ứa ra mồ hôi. Hắn nhìn tay phải đã có thể cử động được, không khỏi mừng rỡ.

Âm Tế Thiên lại nhìn qua tay trái, cố hết sức cử động các đầu ngón tay. Hắn siết chặt nó lại, nỗi nhức nhối thống khổ làm hắn phải kêu thành tiếng:

“Chết tiệt!”

Âm Tế Thiên cắn răng thở dốc.

“Tịch Thiên!”

Nghe tiếng Âm Tế Thiên sửng sốt, thanh âm phát ra từ một chỗ nào đó rất xa. Hắn ngẩng đầu nhìn, trông thấy một cái bóng từ bên trên bay xuống. Âm Tế Thiên híp mắt để trông rõ hơn người đang tới, vội kêu:

“Thôn Phách!”

Thôn Phách dựa theo chỉ dẫn của tóc Âm Tế Thiên, chỉ chốc lát đã tìm được chỗ của hắn. Lúc y nhìn thấy người đen xì xì nằm trên đất kia, lòng liền quặn thắt lại, đôi mắt lộ rõ vẻ sợ hãi, bay nhanh lại gần Âm Tế Thiên.

“Tịch Thiên!” Thôn Phách lo lắng ôm lấy hắn.

“Đau! Đau! Đau! Nhẹ tay một chút! Cái tên ngu ngốc này!” Âm Tế Thiên bị y làm đau đến kêu ầm lên.

Thôn Phách nghe thấy người thương vẫn có thể nói chuyện, cũng thở phào một hơi. Sau đó nhẹ nhàng ôm lấy hắn hỏi:

“Vẫn ổn chứ?”

“Chưa chết!” Âm Tế Thiên đau đến chết lặng: “Ngươi… ngươi nhanh tìm thân thể của mình!”.

Thôn Phách nói: “Thân thể của ta được đưa ra khỏi Bí cảnh rồi!”

Âm Tế Thiên ngẩn người, nghĩ chắc là Huyền Ngọc trưởng lão đã ôm người đi ra. Thế nhưng, hắn đâu có nhìn thấy Huyền Ngọc trưởng lão đâu?

Âm Tế Thiên hỏi: “Là Huyền Ngọc trưởng lão mang Bắc Minh ra ngoài sao?”.

Thôn Phách hơi khựng lại: “Thân thể của ta là được Lồng bảo hộ của Thuần Trần phái mang ra, vậy chắc là bà ta làm. Nhưng không thấy người đâu cả.”

Âm Tế Thiên ngớ ra, sau đó chuyển mắt nhìn sang đại điện bị nổ chỉ còn một đống gạch đá.