Phật Môn Ác Thê

Chương 248

Huyền Ngọc trưởng lão còn chưa nói xong, đã nghe thấy trên đầu có tiếng sấm vang vọng, kế đó toàn bộ đại điện rung chuyển. Bà khiếp sợ trừng lớn mắt, nói:

“Đây… đây là Lôi kiếp của ngươi?”

“Ngươi nói thử xem.”

Âm Tế Thiên lườm bà một cái, rồi ngước mắt lên dùng thấu thị, chỉ thấy mặt đất phía trên đại điện đã loan đầy vết nứt.

“Nếu thêm một lần nữa, chắc mặt đất phía trên sẽ bị đánh thành một cái hố lớn. Tiếp đến, chính là đại điện. Ta không biết đại điện này có thể chống đỡ nổi Lôi kiếp của ta hay không. Nếu không, chỉ e Lôi kiếp sẽ đánh trúng hai người bọn họ.”

Âm Tế Thiên nhìn ra bên ngoài Bí cảnh, thấy Lôi kiếp thứ ba đã chấm dứt. Thế nhưng, mây đen không hề tán đi, mà còn ngưng tụ lôi điện càng thêm lớn. Hắn không khỏi sốt ruột thúc dục:

“Nhanh nghĩ cách! Lôi kiếp sắp đánh đến đây rồi!”

Hắn thật không nghĩ ra được bất cứ cách nào để đánh tỉnh hai người kia, vốn định dùng sức tát bọn họ thật mạnh, nhưng sợ thần lực sẽ phản phệ lên trên bọn họ. Huyền Ngọc trưởng lão vội nói:

“Chỉ còn cách này. Lúc Lôi kiếp đánh tới đại điện, hãy thả bọn họ ra khỏi kim bát. Cứ để hai người tiếp tục đánh nhau, như vậy, ít nhất bọn họ cũng có ý thức tránh né Lôi kiếp.”

Âm Tế Thiên giễu cợt nói: “Đúng là ngựa chết chữa thành ngựa sống!”

[Đại khái là đường cùng rồi, chỉ có thể thử cách đó mong cứu vãn]

Có điều, cũng chỉ có thể làm vậy.

“Ngươi và Bắc Minh quay về lầu ba trước đi, ta nghĩ đại điện chỉ có thể chống đỡ được một đòn Lôi kiếp nữa thôi.”

Huyền Ngọc trưởng lão hơi chần chừ, thế nhưng nghĩ đến mình cũng không thể giúp được cái gì, đành phải ôm Bắc Minh quay lại lầu ba. Sau đó, bà nghe thấy âm thanh Lôi kiếp đánh xuống. Lần này, đại điện rung động còn mạnh hơn, tiếng vang lớn hơn. Như đang cảnh báo cho bà biết rằng, Lôi kiếp đang ở ngay trên đỉnh đầu của bà. Huyền Ngọc trưởng lão sợ rằng đại điện sẽ không chống đỡ được nữa, vội vàng bố trí vài trận pháp cao cấp.

Trên lầu, Âm Tế Thiên nhìn nóc đại điện đã bị đánh vỡ một lổ lớn, hơn nữa tốc độ ngưng tụ sấm sét của đám mây đen càng lúc càng nhanh, thời gian giữa hai lần Lôi kiếp cũng càng ngày càng ngắn. Hắn nhanh tay thu hồi kim bát. Hiên Viên Duật và Thôn Phách giật mình, sau đó hai người giống như nhìn thấy kẻ thù giết cha, đỏ cả mắt lên, hung hăn xông tới đánh nhau. Âm Tế Thiên tránh ở một bên, có chút sốt ruột nhìn bọn họ, lo rằng thần khí trong tay Hiên Viên Duật sẽ làm Thôn Phách bị thương, cũng lo Lôi kiếp sẽ đánh trúng bọn họ. Hắn ngẩng đầu nhìn trời, lúc này Lôi kiếp màu tím đang ầm ầm rơi xuống, rất nhanh sẽ đánh vào đại điện.

“Uỳnh” một tiếng, nóc đại điện bị đập nát, nền đất cũng lay động mạnh, cứ như sắp sửa sập đến nơi. Âm Tế Thiên không có cảm thấy đau đớn, nên hơi thoáng mừng rỡ trong lòng. Hắn quay đầu nhìn Thôn Phách, phát hiện hai người bọn họ đã chẳng thấy bóng dáng đâu nữa rồi.


Âm Tế Thiên giật cả mình.

Hắn lắng tai nghe, phát hiện bên ngoài mơ hồ có tiếng đánh nhau, cũng nhẹ thở ra một hơi.

Âm Tế Thiên nhìn cái khe dưới mặt đất, không khỏi nhăn mày lại. Xem tình huống này, chắc đại điện sẽ không thể chịu thêm một đòn Lôi kiếp. Hơn nữa, nếu như hắn trốn Lôi kiếp, thì Độ Kiếp sẽ thất bại. Vì thế, ngoài cố gắng chịu đựng, hắn không còn có cách nào khác.

Thân hình Âm Tế Thiên nhoáng một cái, đã tới bên ngoài đại điện. Hắn tận lực rời xa đại điện, tuy nhiên không thể chạy tới nơi Lôi kiếp đánh không tới.

Âm Tế Thiên tìm một vị trí tốt, nhìn mây đen đang ngưng tụ sấm sét, không khỏi trợn cả mắt lên. Lôi kiếp lần này, cư nhiên lớn gấp đôi so với Lôi kiếp thứ ba của lần Độ Kiếp đầu tiên. Cứ như muốn lấy cái mạng già của hắn vậy.

Âm Tế Thiên âm thầm hít thật sâu, nhìn chằm chằm mây đen ở bên ngoài Bí cảnh. Cũng may, năm cái Lôi kiếp trước đã bị Bí cảnh chặn lại. Nếu không, hắn sẽ chẳng thể nào chống đỡ được đòn thứ sáu này.

Ngay khi sấm sét trong mây đen ngưng tụ đủ, tia chớp màu tím cứ như hóa thành một con mãng xà lớn, mở ra cái mồm đầy máu tanh, xông tới, nuốt trọn hắn vào bụng. Cùng lúc, Lôi kiếp cũng đánh cho hai người đang choảng nhau kia bất tỉnh, đại điện hứng chịu sức ảnh hưởng không nhỏ. Mà Âm Tế Thiên, bị Lôi kiếp đánh, đau đớn đến không thể nào hình dung được. Hắn như một con thú bị thương, chỉ có thể đau đớn gào rống, khiến cho toàn bộ Thực yêu và Yêu thú trong Bí cảnh run rẩy, đến nỗi quỳ rạp xuống đất. Một lát sau, Âm Tế Thiên thét lên một tiếng cuối cùng, sau đó cả người gục xuống đất, không nhúc nhích nữa. Bất quá, giờ phút này, đầu óc hắn rất tỉnh táo.

Âm Tế Thiên nhìn bầu trời ở bên ngoài Bí cảnh, không còn sấm sét, mây đen cũng biến mất. Một lát sau, ánh nắng chiếu rọi lên trên người hắn, có vẻ như Độ Kiếp đã thành công.

Đại điện, những ngăn tủ chứa tu sĩ tĩnh tọa, bỗng từng cái từng cái kia bay ra khỏi Bí cảnh. Nhóm tu sĩ không vào đại điện thấy thế, cũng nối gót theo sau. Kế đó, một đám Thực yêu và Yêu thú, cũng giành giật từ giây mà chạy đi.

Âm Tế Thiên nhìn về phía Hiên Viên Duật và Thôn Phách, phát hiện Hiên Viên Duật đã tỉnh lại, đang đầy mặt nghi hoặc nhìn thanh thần khí trong tay mình, không biết suy nghĩ chuyện gì. Kế đó, y cúi đầu nhìn một thanh thần khí khác trong tay Thôn Phách, nghĩ nghĩ rồi cúi xuống ôm lấy Thôn Phách, trèo lên pháp khí bay ra khỏi Bí cảnh.

Âm Tế Thiên có chút mệt mỏi, muốn nhắm mắt lại ngủ. Đúng lúc này, hình ảnh Bắc Minh và Huyền Ngọc trưởng lão hiện lên, khiến hắn chợt nhớ ra rằng, hai người bọn họ … còn ở trong đại điện. Trước đó, hắn không nhìn thấy Huyền Ngọc trưởng lão mang Bắc Minh rời khỏi Bí cảnh, hắn thật rất không yên tâm.

Thế nhưng bây giờ, đến cả một ngón tay hắn cũng không thể động đậy được.

Những ngăn tủ dùng để tĩnh tọa vừa ra khỏi Bí cảnh liền hóa thành bột phấn, sau đó bị gió thổi tán đi. Nhóm tu sĩ được bỏ lệnh cấm đều sửng sốt.

“Vừa rồi, đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Bí cảnh lại xuất hiện một cái động lớn như vậy?”

“Không biết! Ta nghe thấy có tiếng sấm rất lớn, đến nỗi cả đại điện đều rung lên.”

“Ta cũng thế, sau đó đại điện sụp xuống. Bất quá không bao lâu cái tủ liền bay ra!”


Chấp Pháp trưởng lão cố không tìm hiểu lý do mọi chuyện, mà nhanh chóng kiểm kê nhân số Bắc gia. Ông phát hiện, trong nhóm người Bắc gia đi vào lầu ba, lại thiếu mất Tịch Thiên và Bắc Minh. Bắc Vũ Hoành vội vàng hỏi những người khác:

“Tịch Thiên và Bắc Minh đâu rồi? Có thấy hai đứa đâu không?”

Mọi người đều đồng loạt lắc đầu: “Không thấy.”

Chấp Pháp trưởng lão hạ lệnh: “Mọi người mau chóng tản ra đi tìm!”

Bắc gia vừa tản ra, liền thấy có người hô: “Chấp Pháp trưởng lão! Hoành trưởng lão!”

Chấp Pháp trưởng lão và Hoành trưởng lão quay về phía phát ra âm thanh, thấy Bắc Diệu Đông dẫn hơn mười đệ tử Bắc gia đi sang đây. Hai người sửng sốt:

“Gia chủ?”

Bọn họ không có nhìn thấy Bắc Diệu Đông tiến vào trong đại điện, còn tưởng rằng hắn đã gặp chuyện bất trắc gì. Bắc Diệu Đông mỉm cười lên tiếng:

“Thật không ngờ ta còn sống mà nhìn thấy các ngươi. Đúng rồi! Ban nãy không biết là ai Độ Kiếp mà sấm sét lại có màu tím, sau đó đánh xuống khiến cho Bí cảnh thủng một cái động lớn. Nhìn cảnh ấy, thật khiến người ta nổi cả da gà, ngay cả Yêu thú và Thực Yêu cao cấp trong bí cảnh cũng phải sợ tới mức quỳ xuồng!”

Chấp pháp trưởng lão và Bắc Vũ Hoành cũng ngẩn ra: “Sấm sét màu tím?”

“Đúng vậy! Ta đã sống cả ngàn năm rồi, chưa từng thấy sấm sét màu tím bao giờ!”

Bắc Diệu Đông nghĩ đến cảnh Độ Kiếp vừa rồi, vẫn còn cảm thấy sợ hãi. Quả thật rất kinh khủng, chẳng biết người Độ Kiếp kia còn sống hay không. Chấp pháp trường lão nhăn mày lại:

“Lúc Thú triều, chúng ta cũng nhìn thấy sấm sét màu tím. Lại nói, nếu không phải sấm sét đánh vỡ đại điện, thì có khi chúng ta đã bị vây chết ở bên trong.”

Bắc Diệu Đông khó hiểu hỏi: “Đại điện? Đại điện gì?”

Chấp Pháp trưởng lão và Bắc Vũ Hoành chưa kịp trả lời, đột nhiên có người kêu to:

“Yêu thú và Thực yêu cao cấp bỗng dưng chạy đến đây!”

Mọi người cả kinh, nhanh chóng rút kiếm hướng về đám Yêu thú và Thực Yêu đang từ Bí cảnh bay ra. Thế nhưng, bọn nó cũng không có tấn công tới họ, mà chỉ chạy đến một chỗ trống an tĩnh. Tu sĩ thấy không phải tấn công mình, hơi thoáng yên tâm. Vì nếu có đánh nhau, người thiệt sẽ là bọn họ.

Hiên Viên Duật đi sau đám Yêu thú và Thực yêu kia, vừa mới bay ra khỏi Bí cảnh thì Thôn Phách liền tỉnh lại. Thôn Phách nhìn thấy người ôm mình là Hiên Viên Duật, cũng hoảng hồn. Vội lấy pháp khí ra, nhảy khỏi người Hiên Viên Duật. Hiên Viên Duật nhếch mép:

“Ngươi đối đãi với ân nhân của mình như vậy sao?”

Thôn Phách lườm Hiên Viên Duật một cái, lại nhìn thanh thần khí trong tay, nghi hoặc: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Thôn Phách nhớ rằng, sau khi y ngồi xuống tĩnh tọa, liền nghe thấy có người gọi tên mình, đồng thời lá chắn màu vàng trước ngăn tủ bỗng dưng biến mất. Y cứ thế đi ra khỏi ngăn tủ, tiến về phía phát ra giọng nói. Trên đường, có gặp Hiên Viên Duật. Hai người cũng không thèm nói chuyện với nhau, cứ đi thẳng lên tầng cao nhất.