Tôi, Lý Hoa và một bác sĩ pháp y thực tập cùng nhau đưa thi thể ra khỏi túi. Cái xác lúc này đã không còn cứng nữa, chúng tôi liền đưa thi thể đặt ngay ngắn lên bàn giải phẫu.
Trên thi thể từ phần cẳng chân trở lên đều được bọc kín trong màng nilon, tổng cộng có hai lớp nilon bao ngoài. Miếng nilon chỉ có đường kính khoảng 50cm, bao chặt lấy thi thể. Chúng tôi không dám rạch lớp nilon này ra, chỉ có thể bóc dần từ dưới lên trên mà thôi. Vốn dĩ chúng tôi nghĩ việc này sẽ rất khó khăn, chẳng ngờ chỉ cần kéo nhẹ là lớp nilon liền tuột xuống. Lúc đầu tôi không biết sẽ dễ dàng gỡ bỏ như vậy nên hơi mạnh tay, do đó đám mỡ dính trên bao nilon bắn lên tung tóe. Mấy anh công an không mặc áo bảo hộ đứng ngoài xem xét liền hoảng sợ, vội vã kiểm tra xem quần áo mình có dính gì không.
Sư phụ nhíu mày: “Nhẹ tay thôi! Không biết xác còn nguyên hình dạng sẽ như vậy sao? Do mỡ trong thi thể bị xà phòng hóa nên sẽ rất trơn.”
Lát sau thi thể đã hiện diện ngay trước mắt chúng tôi. Tuy dễ dàng thấy được người này mặc áo thun chữ T cùng quần mỏng, nhưng vì xác đã bị sáp hóa, mỡ sau quá trình xà phòng hóa đã thấm sâu vào quần áo, cho nên thi thể bám toàn mỡ vàng bủng, da dẻ nhăn nheo, thoạt nhìn vô cùng ghê sợ.
Người chết giới tính nữ, mặt đã bị sáp hóa, không thể thấy rõ khuôn mặt, càng không thể suy đoán tuổi tác. Hai cổ tay thi thể bị một sợi dây diện khá mới màu xanh lục buộc lại với nhau. Hai tay đã buộc chặt lại bị giữ sau eo bằng một sợi dây điện thoại màu trắng. Chúng tôi rạch da cổ tay của thi thể ra, thấy dưới da không có dấu hiệu xuất huyết, xem ra là sau khi chết mới bị buộc như thế.
Khi thực sự chạm vào cái xác thì tôi mới biết hóa ra không chỉ qua mắt nhìn, mà cảm nhận bằng xúc giác cũng khiến người ta phải lộn mửa. Thi thể trơn tuột như xà phòng, đeo găng tay y tế vào sẽ không thể nắm được cánh tay của cái xác này. Mà nếu mạnh tay giữ chặt lấy nó thì da lập tức tróc xuống, rồi chảy ra một thứ chất lỏng dính dớp vàng vọt.
Quần áo người chết vẫn nguyên vẹn, không có dấu hiệu bị xé rách, hư hỏng. Nhìn vào kiểu dáng đồ lót thì đây là phụ nữ trẻ tuổi. Sau khi hoàn tất quá trình chụp ảnh, ghi hình, chúng tôi bắt đầu gỡ quần áo ra.
Khám nghiệm bên ngoài thi thể không phát hiện ra bất cứ vấn đề nào. Mắt của cái xác đã hoàn toàn rữa nát, thụt xuống, Khoang miệng mũi cũng rữa ra chỉ còn một lớp da. Móng tay đã bong hết. Chúng tôi không thể kiểm tra được xem có triệu chứng ngạt thở hay không.
Khi quá trình giải phẫu khám nghiệm bắt đầu, cậu thanh niên phụ trách quay phim lại quăng mặt nạ ra, úp mặt vào thùng rác mà nôn mửa. Lâm Đào lúc này chưa nôn bãi nào, liền cầm lấy máy quay phim bảo: “Để tôi làm cho.” Tôi nhìn Lâm Đào cười, nghĩ thầm kể ra cậu ta cũng có thể làm pháp y đấy.
Toàn bộ mô liên kết trên thi thể đã bị xà phòng hóa, nhưng tổ chức cơ thịt thì vẫn còn rõ ràng, dễ phân biệt. Thông qua giải phẫu, chúng tôi không phát hiện ra vết thương trí mạng. Cơ thịt vùng cổ bị thối rữa tương đối nghiêm trọng, không thể xác định rõ ràng xem có hiện tượng xuất huyết hay không. Vậy nhưng sư phụ lại nhanh chóng tìm ra khả năng tử vong lớn nhất.
Xương sụn gần họng bị gãy, đầu vết gãy có dấu hiệu xuất huyết, chứng tỏ xương gãy khi nạn nhân còn sống.
Lúc rạch mở khoang ngực bụng ra, chúng tôi cũng không còn cảm giác lợm giọng nữa. Một phần vì chúng tôi đã quen dần với mùi hôi thối, một phần do nội tạng vẫn chưa bị sáp hóa. Qua quá trình khám nghiệm phần nội tạng, chúng tôi xác định người này tử vong do ngạt thở.
“Cô ấy bị bóp chết.” Tôi nói.
Sư phụ gật đầu tán thành: “Nguyên nhân cái chết không phải vấn đề lớn. Mấu chốt là phải tìm ra nét đặc trưng của nạn nhân, từ đó tìm ra nguồn gốc của cái xác này. Ngoài ra, các anh nghĩ cô ấy chết bao lâu rồi?”
“Phần lớn thi thể đã bị sáp hóa, vậy chắc là khoảng bốn, năm tháng gì đó?” Cơ sở kiến thức của tôi vẫn rất vững chắc.
“Bây giờ là tháng 7, năm tháng trước là tháng 2, thời tiết tháng 2 lạnh như thế liệu anh có mặc áo thun chữ T với quần mỏng không?”
Tôi như được khai sáng. Toàn bộ quá trình thông qua hiện tượng xuất hiện trên thi thể để phán đoán thời gian tử vong là một môn thống kê. Sự thay đổi về hoàn cảnh, mùa cũng như cơ địa mỗi người có thể dẫn đến những sai biệt rất lớn. Bởi vậy kết hợp cả tình trạng trang phục để phán đoán cũng là biện pháp không tệ.
“Người chết bị bọc bằng bao nilon, nhưng không bị bịt kín hoàn toàn, cộng thêm việc bị vứt ở bãi rác ẩm ướt, nhiều nấm khuẩn, lại giữa mùa hè nóng bức, vậy nên tốc độ sáp hóa thi thể sẽ tương đối nhanh. Hơn vừa tình trạng sáp hóa vẫn chưa xâm nhập đến cơ thịt dưới da, tôi đoán thi thể ở hoàn cảnh như vậy được khoảng hai tháng. Tức là người này hẳn là chết vào khoảng tháng năm, thời tiết lúc đó đã tương đối nóng rồi.”
Tôi gật gật đầu. Đúng là đi một ngày đàng, học một sàng khôn.
Tìm kiếm nguồn gốc thi thể có lẽ không quá khó. Biết nguyên nhân tử vong, thời gian mất tích, còn có thể nhận dạng thông qua trang phục, kết hợp với tính toán thông qua hàm răng và xương chậu, chúng tôi xác định nạn nhân là một cô gái khoảng 27 tuổi, tóc dài, chưa sinh nở, cao 1m62, dáng người hơi gầy. Sau khi tổng kết được những điều kiện này, phía cảnh sát hình sự nhanh chóng mang ảnh chụp quần áo của người chết và thông tin liên quan gửi đến các đồn công an, tiến hành so sánh với các tin báo mất tích trước đây.
Công tác khám nghiệm tử thi kéo dài đến hơn 5 giờ mới kết thúc, quá trình khâu liền thi thể cũng mất cả tiếng đồng hồ. Thi thể rất trơn, kẹp cầm máu đều không giữ được lớp da trơn tuột ấy, mọi người đều sợ đâm vào tay nên làm rất cẩn thận
Sau khi hoàn thành công tác khám nghiệm tử thi, quần áo trên người tôi cũng đẫm mồ hôi do thời tiết quá nóng bức. Khó chịu nhất là khi tôi rửa tay đến hai lần mà mùi xác thối vẫn ám vào tay.
Tôi cảm thấy phiền phức quá, dùng xà phòng, bột giặt rồi cả chất tẩy cũng không rửa hết mùi. Tôi vừa ngửi tay vừa nôn khan không ngừng.
Sư phụ đứng bên cười: “Thấy chưa, đã bảo đeo hai lớp găng tay vào thì không nghe, còn mạnh miệng. Cho anh nếm thử một chút, để xem về sau có biết nghe lời hay không.”
“Đeo hai lớp găng tay thì không thối ạ?” Tôi hít hít ngửi ngửi khắp tay thầy giống một chú chó nghiệp vụ. Quả là không thối thật. Cá không ăn muối cá ươn, tôi phải chịu khổ ngay tức khắc!
Buổi tối mọi người cùng nhau ăn cơm, ai nấy bụng kêu ùng ục, bưng bát cơm lên là cắm đầu cắm cổ ăn. Chỉ có tôi vẫn ngồi đó, giấu tay mình đi. Thật ra tôi cũng đói lắm, nhưng mùi trên tay nồng nặc, không thể cầm bát cơm lên được.
Sư phụ nhìn thấy tôi như vậy bèn bật cười, thầy đi ra ngoài cầm một nắm rau thơm vào nói: “Vừa may trong phòng bếp còn một ít.”
Tôi nhìn thầy ngờ vực, không biết thầy ấy có ý gì.
“Chà vào tay ấy, ngẩn người cái gì nữa?”
Tôi nửa tin nửa ngờ cầm lấy rau thơm, ra sức chà xát lên tay, chà đến tận khi nắm rau nát bấy. Không ngờ lại thần kỳ như vậy, hai tay toàn là mùi rau thơm. Chẳng để ý gì thêm, tôi vội ăn cho no rồi cùng Lâm Đào quay về kí túc xá. Đi cả ngày trời, người cũng bắt đầu có mùi, chúng tôi cùng đi tắm rửa, thay quần áo. Khi Lâm Đào thoải mái tiến vào giấc ngủ, thì tôi phát hiện mùi thối trở lại trên tay tôi. Cứ như vậy, sáng sớm hôm sau tôi chạy đi mua mấy cân rau thơm, lúc nào cũng đem theo một ít, cần là mang ra chà tay. Hai ngày sau mùi ôi thối ấy mới từ từ biến mất.
Một buổi sáng nọ, đúng lúc tôi đang thấy may mắn vì thoát khỏi mùi thối kinh khủng kia, sư phụ điện thoại cho tôi: “Theo tôi đến đồn cảnh sát, tìm được nguồn gốc thi thể rồi.”
Tôi vội vã theo thầy tới đồn cảnh sát phố số 5. Trong phòng tiếp dân có một người đàn ông trẻ ngồi gục đầu trên ghế.
Đội trưởng đội hình sự nói với sư phụ: “Ngày 8 tháng 5 năm nay, người đàn ông này đến đồn chúng tôi báo án, nói rằng vợ anh ta có thể đã bị tấn công rồi mất tích. Hôm nay chúng tôi tìm đến anh ta, cho anh ta thấy ảnh chụp quần áo của thi thể, kiểm tra thông tin cơ bản đều thấy rất trùng khớp. Chúng tôi đang hoàn tất công tác xác minh. Cơ bản cũng chắc đến chín phần mười rồi.”
“Chàng trai, kể lại toàn bộ sự việc cho tôi nghe đi.” Sư phụ đặt câu hỏi cho người đàn ông kia.
“Hơn hai tháng trước, tôi cùng Trương Nguyệt đến rừng cây phía Đông thành phố để nói chuyện.” Người đó khe khẽ nói.
“Ý cậu là cánh rừng nhỏ cách bãi rác phía Đông 500 mét?” Sư phụ hỏi.
“Đúng vậy.”
“Chỗ đó hoang tàn vắng vẻ, trong vòng vài dặm lại chẳng có người ở, hai người vào đó làm gì?”
“Tôi… Chúng tôi có chút khúc mắc trong tình cảm, muốn tìm chỗ vắng người để nói chuyện cho rõ ràng.”
“Cũng không cần đến chỗ xa xôi, chẳng một bóng người như vậy chứ?”
“Khi chúng tôi còn yêu nhau vẫn thích đi vào đó hẹn hò, cho nên… Cho nên chúng tôi đến đó như một thói quen.” Trên mặt người đàn ông chợt ánh lên chút hoảng hốt.
“Được rồi, cậu nói tiếp đi.”
“Chúng tôi nói được mấy câu về chuyện trước kia thì bắt đầu cãi nhau. Tôi giận quá liền lái xe đi thẳng.”
“Vậy cậu để cô ấy một mình ở lại nơi vắng người gần bãi rác?”
“Đúng thế, tôi có lỗi với cô ấy!” Người đàn ông đột nhiên khóc rống, khiến cho mọi người trong phòng hoảng sợ.
“Cậu nghĩ cô ấy đã chết như thế nào?” Sư phụ hỏi tiếp.
“Chắc chắn là có kẻ thấy cô ấy xinh đẹp rồi nảy ý xấu, cưỡng bức không được nên giết người.”
“Sao cậu biết là cưỡng bức không được?”
“Tôi… Tôi… Tôi đoán, tôi thấy quần áo không bị xé rách.”
Sư phụ nhìn người đàn ông chăm chú trong vài phút. Người đó trốn tránh ánh mắt sắc bén của thầy, cúi đầu lau nước mắt.
“Đi thôi, hỏi xong rồi.” Sư phụ xoay người rời khỏi phòng tiếp dân.
Câu hỏi đột nhiên chấm dứt, tôi và đội trưởng đội hình sự không biết phải làm sao, bèn nhanh chóng chạy theo sư phụ ra ngoài.
“Ngài xem, hiện giờ chúng ta nên làm gì?” Đội trưởng đội hình sự lộ vẻ khó xử, “Hay là chúng tôi đi mai phục ở khu vực rừng phía Đông?”
“Không cần, bắt người đàn ông này đi.” Sư phụ đanh thép nói.