Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1888: Nhân Ma chi chiến (7)

Ngân Quang tiên tử nghe Hàn Lập nói thế, ánh mắt trên mặt nạ chợt lóe, nhưng cuối cùng cũng không phản đối chút nào.

Vệ sĩ bên cạnh gặp tình hình này, tự nhiên lập tức tuân lệnh, liền phân phó mấy người khác, vội vàng kích phát truyền tống trận.

Ngân Quang tiên tử không nói hai lời, bạch y phiêu động, liền đứng ở trung tâm pháp trận. Hàn Lập cười cười, cũng bình tĩnh đi vào trong truyền trống trận.

Một lát sau, dưới chân truyền tống trận liền phát ra tiếng động vù vù, đồng thời bốn phía nổi lên linh quang màu trắng ngà. Thân hình hai người chợt lóe, bỗng nhiên biến mất vô ảnh vô tung dưới ánh linh quang sáng rực.

Hàn Lập chỉ cảm thấy hào quang bốn phía chớp động, không gian trước mắt chợt trở nên mơ hồ. Với thần thông hiện tại của hắn, lần truyền tống cự ly ngắn này ngoại trừ trong đầu trầm trọng một chút, thì không có bất cứ khó chịu gì cả.

Nhưng khi bốn phía hào quang tản ra, vừa lúc hai chân Hàn Lập lại chạm đất. Liền không chút do dự phóng xuất thần niệm ra xung quanh, đem toàn khu vực phụ cận đều tra xét kỹ lưỡng.

Kết quả, sắc mặt hắn lập tức trầm xuống, sâu trong trong đồng tử xuất hiện một tia hàn quang lóe ra.

Cơ hồ trong cùng lúc, không gian bốn phía đột nhiên dao động dữ dội, hơn trăm luồng khói đen kịt dày đặc cuồn cuộn từ khắp nơi tràn tới.

Hàn Lập không cần nghĩ nhiều, một tay bấm quyết đột nhiên xung quanh cơ thể hiện ra một quầng sáng màu xám, bất quá lúc đầu chỉ lan ra hơn trượng, nhưng sau một cái chớp lóe, liền mạnh mẽ bung rộng ra vô số lần, cuối cùng bao trọn hàn quang ở khu lân cận vào hết bên trong.

Thật bất ngờ, đám hàn quang đó lập tức bị một cổ lực lượng quỷ dị từ trong quầng sáng màu xám làm cho đứng yên không nhúc nhích, rồi lần lượt hiện ra nguyên hình. Thấy rõ từng chiếc cung tên màu đen dài hơn thước, mỗi cây đều tỏa ra màu đen bóng loáng. Ngay đầu mũi tên liên tục chớp động ánh sáng màu tím trông rất yêu dị, dường như trên đó có bôi lên chất kịch độc nào đó.

Hàn Lập lúc này không chút hoang mang, đảo ánh mắt qua bốn phía xung quanh. Hắn chỉ thấy bản thân đang đứng trong một gian đại sảnh lớn hơn trăm trượng, mà ở trong đại sảnh này đang hiện diện chừng năm sáu mươi tên Giáp sĩ Ma tộc mặc giáp đen, mỗi tên đều cầm trên tay một cây cung tên đen nhánh, cả bọn đều lộ vẻ giật mình nhìn về phía hai người Hàn Lập.

Bất qua phần lớn đám Ma tộc này đều có tu vi Kết Đan kỳ, lẫn trong đó có vài tên Nguyên Anh kỳ. Nhưng tu vi cao nhất là một gã Độc Giác An tộc Hóa Thần kỳ, da thịt thô ráp, hai mắt xanh biếc.

Ngay lúc này, tên cầm đầu Ma tộc đang ngạc nhiên nhìn Hàn Lập và Ngân Quang tiên tử, đột nhiên trong miệng thét lớn một tiếng:

"Không hay rồi, là Hợp Thể lão quái của Nhân tộc, mau chạy đi!".

Lời vừa dứt, trên thân thể tên Ma tộc cao cấp này vang lên tiếng "phanh...", một cổ ma khí nồng đậm bạo phát lan nhanh khắp nơi, cơ hồ tràn ngập cả gian đại sảnh.

Mà bản thân hắn lại thừa dịp được cổ ma khí che dấu, lập tức hoá thành một đạo ô quang chạy về hướng cổng chính.

Còn mấy tên Giáp Sĩ Ma tộc khác, tự nhiên cũng kinh hãi đều muốn thi triển ma thuật mà bỏ chạy.

Nhưng Hàn Lập sao có thể để cho bọn họ được như ý, sát khí vừa hiện trên mặt, quầng sáng màu xám đột nhiên co rút lại, nguyên bản cung tiễn đen nhánh đang bị đứng yên bất động trên không, thì chỉ cần sau một cái quay đầu, liền nhắm hướng phía ngược lại bắn đi. Tốc độ quả thật cực nhanh, so với cung tiễn ngũ sắc lúc ban đầu còn muốn nhanh hơn gấp mười lần. Ánh chớp chợt lóe qua, Giáp sĩ Ma tộc bốn phía kêu lên thảm thiết, liền lần lượt xoay người ngã quỵ xuống.

Tiếp theo quầng sáng màu xám trở nên quay cuồng khắp đại sảnh, vô số tia sáng xám nhỏ bé hiện ra, chớp động một cái, toàn bộ thân hình đám Giáp sĩ Ma tộc lập tức rời ra tứ phân ngũ liệt trông hết sức quỷ dị.

Trong vô số ánh sáng màu xám chớp động bao phủ, ngay cả Nguyên Anh cũng không thể thoát ra chút nào.

Nhưng mọi thứ còn chưa dừng lại ở đó, Hàn Lập lạnh lùng liếc mắt một cái, chỉ tốn chút công phu liền ngó về hướng cổng chính, nơi tên thủ lĩnh Ma tộc thừa dịp bỏ chạy, bàn tay bỗng nhiên tung ra một trảo hướng hư không phát ra.

Một tiếng "phốc xuy" vang lên, trên không trung ngay đầu tên Ma tộc hiện ra một bàn tay màu xanh to tướng, liền vỗ xuống nhanh tựa tia chớp.

Một tiếng hét thảm vang xa!

Tên Ma tộc Hóa Thần kia căn bản không cách nào chống đỡ nổi uy lực khổng lồ của cự chưởng, ngay cả bảo vật hộ thân cũng chưa kịp tung ra, chỉ cần một cái vỗ liền biến thành đống thịt vụn.

Lúc này Hàn Lập mới vung tay hướng lên hư không, dưới ánh hào quang chớp động, những sợi tơ xám giăng đầy trời cùng với bàn tay to màu xanh liền tán loạn biến mất tựa như ảo ảnh.

Sau đó hắn mới quay đầu lại hướng Ngân Quang tiên tử đồng dạng cùng truyền tống tới khẽ cười nói:

"Ngân Quang đạo hữu, xem ra nơi này đích thực đã bị Ma tộc phát hiện, bất quá vẫn chưa xem trọng lắm, chỉ phái ra bấy nhiêu nhân thủ canh chừng thôi"

"Chẳng phải Ma tộc không coi trọng đâu, mà là những truyền tống trận bí ẩn của Nhân tộc chúng ta ở ngoài các đại Thành có quá nhiều, đám Ma tộc đó không có khả năng đều phái ra trọng binh để canh chừng mỗi truyền tống trận được, chỗ truyền tống trận này có thể có Hóa Thần kỳ của Ma tộc xuất hiện, đã là được ma tộc coi trọng lắm rồi" Ngân Quang tiên tử tựa hồ đối với điều này rất rõ ràng.

"Thì ra là thế, lời của tiên tử đích thực chí lý" Hàn Lập sau khi suy nghĩ một chút, liền cười rộ lên nói.

Kế tiếp ngón tay hắn bắn ra một viên hỏa cầu, chớp động một cái, liền hóa thành hỏa điểu đỏ sậm hướng mặt đất vẫy cánh một cái.

Đám tàn thi Ma tộc sau khi bị hỏa điểu bay ngang qua, lần lượt hóa thành tro bụi, chỉ lưu lại mấy túi trữ vật lớn nhỏ không đồng đều.

Trữ vật pháp khí của Ma tộc và vòng trữ vật của Linh giới nhìn không giống nhau lắm, mỗi cái trữ vật pháp khí nhìn tựa như dây đai thắt lưng vậy.

Tay áo Hàn Lập đảo qua, liền thu hết đám đai lưng đó vào tay, tùy ý dùng thần niệm nhìn lướt qua đó.

Kết quả hắn khẽ cau mày, đai lưng trữ vật của đám Giáp sĩ Ma tộc đó thế mà có quá ít đồ vật, ngoại trừ một số tinh thạch tỏa ánh sáng màu đen, thì phần lớn đều là các dụng cụ linh tinh như trận kì, trận bàn,.

Đám tinh thạch màu đen đó, theo như lời đồn thì ắt hẳn là đặc sản Ma Tinh Thạch từ Ma giới. Đám tinh thạch này cùng với linh thạch của Nhân giới ở Linh giới cũng có công dụng tương đồng, chỉ có điều tự trong tinh thạch tự nhiên tràn ngập từng luồng ma khí tinh thuần.

Hàn Lập lắc đầu, linh quang trong tay chợt lóe, đám trữ vật đai lưng này đều bị thu hết vào người, tiếp theo sải một bước dài, hướng ra phía ngoài đại sảnh mà rời đi.

Vừa rồi thần niệm hắn đã sớm đảo qua toàn bộ khu vực phụ cận, và thấy rõ ràng nơi này ngoại trừ mấy chục tên Ma tộc lúc trước ra, đều không còn lại bất kỳ ai nữa, lúc này mới tùy ý tiếp tục bước đi.

Thần sắc trên mặt Ngân Quang tiên tử cũng cực kỳ bình tĩnh, lúc này cũng đồng thời đi theo ra ngoài.

Vừa vượt qua cổng chính liền có thể phát hiện ra, tòa truyền tống trận này vốn ở trong một động quật nằm sâu dưới lòng đất, ngoại trừ một thông đạo thiên nhiên nhỏ hẹp uốn lượn hướng lên trên ra, thì không còn con đường nào khác nữa.

Địa phương bí ẩn như thế này, cũng không biết đám Ma tộc đó làm sao tìm ra được nữa, điều này khiến cho Hàn Lập lấy làm lạ đôi chút.

Sau một lát công phu, hai đạo độn quang từ đáy một tòa núi nhỏ trong lòng đất bay ra, sau khi xoay quanh một vòng trên không trung, liền xác định phương hướng nào đó rồi bay đi hóa thành một đạo thanh sắc kinh hồng loé lên vài cái, liền dần dần trở nên trong suốt, thậm chí cuối cùng trở nên mờ ảo như có như không, còn một đạo bạch hồng khác, sau một tiếng "phanh" âm vang, liền biến ảo thành một đóa mây trắng trông cũng không bắt mắt lắm, nhìn từ xa thì tựa như một đám mây trên trời cao từ từ phiêu động, nhưng trên thực tế độn tốc không thua gì đạo độn quang kia.

Thế là hai người một trước một sau, trong chớp mắt biết mất nơi cuối chân trời.

Nhưng sau khi hai người Hàn Lập rời khỏi vị trí truyền tống trận gần nửa ngày, thì từ một phương hướng khác trên bầu trời đột nhiên trở nên u tối, một đoàn ma khí hóa thành mây mù cuồn cuộn kéo đến.

Tốc độ nó cực nhanh, chỉ một cái chuyển động, liền tức thời tới ngay vị trí đỉnh núi nơi bọn Hàn Lập vừa bay đi.

Sau đó ma khí ngưng tụ lại, lập tức hóa thành một tên Bạch giáp Lão hán.

Lão già này đầu mọc sừng ngắn là một gã Ma tộc cao cấp Hợp Thể kỳ, khuôn mặt dường như hơi giống với tên Ma tộc thủ lĩnh vừa bị Hàn Lập đánh chết.

Lúc này đây, vẻ mặt hắn lo âu, trong nháy thân hình nhoáng lên liền hóa thành một đạo bạch quang chui vào trong thông đạo bí mật.

Nhưng cơ hồ chỉ trong vài lần hít thở, một tiếng rống bi thống đến cực điểm từ dưới đất truyền ra.

Tiếp theo bạch quang chợt lóe, lão già lại từ dưới đất bay ra, sau một cái chớp động, liền bỗng nhiên xuất hiện trên đỉnh một tiểu sơn gần đó, hai mắt tức giận hướng bốn phía nhanh chóng đảo qua.

"Dám hại đến tính mạng ái tôn của ta, cho dù người chạy tới chân trời góc biển, bản tôn cũng nhất định phải đem người băm thành vạn đoạn. À, tìm được rồi, hướng này hẳn là không sai rồi!"

Chỉ trong chốc lát Bạch giáp Lão giả đã tìm ra được hướng rời đi của đám người Hàn Lập, trong miệng gầm nhẹ một tiếng, nhất thời ma khí lộ ra bên ngoài thân thể, lại lần nữa hóa thành một đám hắc vân ngưng tụ bốn phía.

Bỗng nhiên, Lão già vào bên hông một cái, vang lên tiếng thánh thót, một đoàn hắc quang từ trong bay ra, thoáng xao động liền hóa thành con cự hạc đen thui, thân dài cỡ mười trượng.

Thân hình vừa động, lão già liền hóa thành một cổ ác phong xuất hiện ngay trên lưng cự hạc, sau đó đột nhiên bấm quyết khiến sắc mặt tái xanh mét.

Quầng ánh sáng xung quanh hai cánh cự hạc màu đen lưu chuyển một trận, sau một chút mơ hồ, liền huyễn hóa thành bốn cánh màu đen, đồng thời nhè nhẹ vỗ một cái.

Tiếng xé gió nổi lên, cự hạc màu đen bay đi nhanh như tên, đồng thời ngoài thân lão già phát tán ra ma khí cũng đang cuồng trướng tản ra, cũng đem cự hạc vây vào bên trong.

Trong chốc lát độn tốc lại tăng nhanh thêm lần nữa!

Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên từ trong đám mây đen kịt kia lại nhô ra một cây Động Thiên cự côn đen tuyền, sau đó nhoáng lên một cái, lại to dài ra hơn ngàn trượng rồi hung hăng đập xuống ngọn tiểu sơn.

Sau một tiếng nổ kinh thiên động địa, vô số đá vụn bay ra, cự côn tựa như ảo ảnh lóe lên một cái rồi biến mất.

Ngọn tiểu sơn vốn cao khoảng ngàn trượng, chỉ một cái đập đã thấp đi hơn phân nữa, vị Ma tộc cao cấp này lại chỉ cần ra tay mỗi một côn thôi, đã đem gần nửa tiểu sơn đập cho tan nát.

Lúc này cự hạc màu đen đã sớm hóa thành một luồng hắc quang, từ chỗ gần đó chợt lóe lên rồi trong nháy mắt vượt qua nghìn dặm mà không thấy bóng dáng đâu nữa.

Hai canh giờ sau, trên một tòa núi to lớn cách nơi đây ngoài vạn dặm, có hai gã Ma tộc cao cấp khác đang đối diện đàm luận chuyện gì đó.

"Mễ huynh, Lực lão quái sao lại đi lâu như vậy, không phải nói chỉ là thuận đường mà trao cho tên ái tôn hắn hai món bảo vật hộ thân thôi sao, rồi lập tức quay về ngay mà! Lẽ nào còn ở chỗ đó định diễn thêm chút trò tình cảm ông cháu nữa à? Chúng ta đang có chuyện quan trọng trong người đấy, nếu chậm trễ đại sự, thật không biết phải trả lời làm sao với Huyết Quang đại nhân nữa đây" Một gã Ma tộc cao cấp trên mặt có khắc ma văn màu xanh, hơi không kiên nhẫn được liền nói với tên bằng hữu kế bên.

"Lam tôn giả cần gì phải quá mức gấp gáp vậy chứ, Lực lão quái chẳng phải là người bất phân nặng nhẹ đâu, rất có khả năng là đang trên đường quay về rồi. Lại nói tới gã đồ tôn của hắn đang phụ trách giám thị địa vực, chính là huyết mạch hậu duệ duy nhất, nên hiện tại phải trọng thị một chút, cũng là chuyện bình thường thôi" Một gã Ma tộc đầu trọc trên khóe miệng có xúc tu dài hơn thước, trông bộ dáng bất cần liền nói.