Editor: Ngạn Tịnh
Trong lòng An Mộc một trận nhẹ nhõm, nhưng nhìn thấy mọi người dành cả một ngày nghỉ chạy đến đây, bây giờ lại ra về như vậy, trong lòng lại không đành lòng, “Hay là mọi người ở lại ăn bánh kem rồi đi, coi như mừng sinh nhật cho tôi. Cơm tì hôm nay chắc là không được rồi, hôm nào tôi sẽ bồi thường cho mọi người!”
“Được!” Diệp Đồng Đồng mở miệng đầu tiên, cô tới nơi này vốn dĩ chính là để ăn uống!
Một đám người tặng quà cho An Mộc, sau đó cả đám người vây quanh mở bánh kem.
Chiếc bánh kem đường kính hơn ba mươi cm, bị hai mươi mấy người chia ra, mỗi người chỉ có một khối nhỏ, nhưng mọi người đều chơi rất vui vẻ.
An Mộc thầm nghĩ, lúc này chắc chắn một thì đủ rồi.
Tất cả mọi người đều rất vui vẻ, bởi vì biết An Mộc không câu nệ tiếu tiết, cho nên ở trong phòng cô cũng rất tùy ý.
Ăn bánh kem, lại cùng nhau cụng ly rượu vang, trên bàn lại bày ra mấy chai bia, mọi người tay đều cầm một ly.
Không khí cực kỳ vui sướng, An Mộc cũng nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng lại vào lúc này!
Một người ngồi trên sô pha đột nhiên sờ thấy cái gì đó.
Hắn nghi hoặc cầm lên nhìn, “Di, đây là...”
An Mộc vừa nhìn qua, lập tức hoảng sợ!
Kia thế nhưng lại là quần trong của Phong Kiêu!
Quần trong!!!
Cô vừa rồi thu thập quần áo của hai người, thế nhưng lại quên lấy cái này đi!
Kia rõ ràng là kiểu qυầи ɭót nam, tất cả mọi người nhìn thấy đều chấn kinh.
Người cầm quần đó, vươn một tay khác, mở rộng ra nhìn xem rốt cuộc là cái gì.
Mặt An Mộc lập tức trướng đỏ, nhưng chợt phản ứng lại.
Cô nhanh chóng chạy tới, một tay túm lấy quần trong tay người đó, sau đó tùy ý xoa xoa trên bàn, “Anh cầm giẻ lau của nhà em để làm gì?”
“Giẻ lau?!” Lưu Chuẩn nuốt một ngụm nước miếng, kia rõ ràng là qυầи ɭót nam mà?
Chỉ là nắm thành một đống, mọi người cũng không nhìn thấy rõ.
An Mộc nghiêm trang, lời lẽ cực kỳ chính đáng, “Đúng vậy, đây là giẻ lau nhà em! Anh xem, hiệu quả thấm nước rất tốt mà? Còn cực kỳ co dãn nữa! Em mua nó ở chợ, một khối tiền đến vài cái luôn ấy!”
Lưu Chuẩn thập phần xấu hổ nhìn An Mộc, “Đây thật là giẻ lau?”
Chẳng lẽ bác gái bán thức ăn ở chợ không cần qυầи ɭót nên đem tới làm giẻ lau, còn không cẩn thận bị An Mộc mua về?
Mẹ ơi!
Đây quả thực là tin tức lớn!
Lưu Chuẩn không nói, nhưng trong đám lại có người nhịn không được mở miệng,, “Đây rõ ràng là...”
Lưu Chuẩn lập tức bịt kín miệng đối phương.
Nói cho Tiểu Hạ Hạ biết đây là qυầи ɭót nam, Tiểu Hạ Hạ sẽ cảm thấy ghê tởm á!
Không thể nói, kiên quyết không thể nói!
Lưu Chuẩn dùng ánh mắt ý bảo, các bạn nhỏ lập tức bịt kín miệng mình lại, còn làm ra động tác đóng miệng, tỏ vẻ tôi sẽ không nói gì cả!
Lúc này Lưu Chuẩn mới vừa lòng.
Aiz, bọn họ nhất định phải giữ gìn trái tim thuần khiết của tiểu Hạ Hạ.
An Mộc nếu biết suy nghĩ của đám người này, khẳng định biểu tình sẽ là: o(╯□╰)o
Sự kiện giẻ lau cứ thế qua đi, mọi người cũng không suy nghĩ nhiều. An Mộc nhìn mọi người, lập tức cảm thấy bọn họ cũng quá thiện lương, quá thiên chân, quá dễ lừa rồi!
Nhìn nhìn đồng hồ, cũng đã qua nửa tiếng đồng hồ.
Lưu Chuẩn thấy cô nhìn đồng hồ, thức thời mở miệng, “Được rồi, nhanh ăn bánh kem cho xong, chúng ta phải đi thôi, đừng chậm trễ Đường Hạ đi đón trưởng bối”
Một đám người tỏ vẻ hiểu và thông cảm cho cô, liền nhanh chóng buông ly dĩa trong tay. Mọi người thuận thế thu dọn giúp An Mộc một chút, sau đó xách theo túi rác đi về phía cửa.
Ở chỗ thay giày, An Mộc thấy một đám người đi ra ngoài, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng cố tình!!!
Đột nhiên, trong bộ phận tiêu thụ có một đồng nghiệp, tất cả mọi người đều gọi hắn là Tam ca, khom lưng ôm lấy bụng của mình, vẻ mặt thống khổ, “Ai nha, bụng đau quá!”
Nói xong liền chạy về phía phòng vệ sinh của An Mộc!