Nương Tử, Vi Phu Bị Người Bắt Nạt

Chương 22: Không muốn Noãn Noãn bị thương!

Long Trác Việt ai oán nhìn Nhan Noãn Noãn, hắn khóc lâu như vậy mà Noãn Noãn cũng không an ủi một chút, hắn thật đáng thương nha!

Long Trác Việt khịt khịt mũi,“Noãn Noãn, ta lăn lộn trên đất như vậy mà nàng cũng không đoái hoài đến ta.”, nói rồi vỗ vỗ vai Nhan Noãn Noãn nói tiếp: “Noãn Noãn yên tâm, người ta thông minh, biết cách che dấu mà!” 

Nhan Noãn Noãn thở ra một hơi mạnh, quét mắt liếc Long Trác Việt một cái, khóe miệng cứng ngắc nói: “Ân, thật sự rất thông minh!” Nếu không phải sợ người ngoài trông thấy hắn lại đồn rằng nàng cất giấu nam nhân trong phòng, nàng mới mặc kệ hắn có hay không bị người khác nhìn thấy. 

“Ngã có đau không?”

Long Trác Việt thấy Nhan Noãn Noãn nhỏ nhẹ, vẻ ủy khuất nhanh chóng thay bằng niềm kinh hỉ, gật đầu như gà mổ thóc, vừa khóc vừa cười nói: “Còn tưởng Noãn Noãn không quan tâm tới người ta, hại người ta khóc thật mệt a, không nghĩ tới Noãn Noãn đối với người ta là tốt nhất a, kia, Noãn Noãn, thổi cho người ta đi, thổi rồi sẽ không đau nữa!”

Long Trác Việt dứt lời liền chậm rãi nâng người, đưa mông tới trước mặt Nhan Noãn Noãn, đôi mắt sáng lấp lánh đầy mong chờ nhìn nàng.

Nhan Noãn Noãn đứng dậy, trong lòng không khỏi nổi bão!

Đúng lúc này thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Nhan Noãn Noãn cả kinh, nhấc chân đá vào mông Long Trác Việt một đá. Long Trác Việt không hề phòng bị, cả người bị đá chúi xuống gầm bàn, trán va vào góc bàn đánh ‘cộp’ một tiếng. 


Nhan Noãn Noãn khẩn trương quay đầu nhìn lại, thấy Long Trác Việt lần nữa vì nàng mà bị thương, chột da le lưỡi, đây là phản xạ có điều kiện, nàng cũng không phải cố ý a.

Bước vào phòng không phải ai khác mà chính là Nhan Song Song, trên tay nàng ta mang theo nước cùng trứng gà luộc.

Đợi Nhan Song Song đem tất cả các thứ đặt lên trên bàn, Nhan Noãn Noãn phất tay nói: “Ngươi lui xuống đi, nơi này để ta!” vừa nói vừa liếc nhìn Nhan Song Song, thấy bên má nàng ta cũng sưng lên một mảng, ánh mắt lạnh không chút gợn sóng chứ đừng nói tới đau lòng.

Nhan Song Song cúi người rồi lui ra ngoài, vẻ nhún nhường không một chút thầm oán.

Nhan Noãn Noãn đóng cửa lại, ngồi xổm xuống nâng Long Trác Việt dậy hỏi: “Việt Việt, ngươi như thế nào rồi?”

“Nàng… nàng đạp ta?” Long Trác Việt run rẩy đứng lên, đôi mắt đẹp lần nữa bao trùm bởi nước mắt, lã chã chực khóc nhìn Nhan Noãn Noãn lên án, môi dưới bị cắn mạnh đến nỗi tưởng chừng như sắp chảy máu tới nơi, vẻ mặt đầy ai oán cùng ủy khuất khiến cho Nhan Noãn Noãn càng áy náy hơn, nàng có cảm tưởng mình chính là một đồ tể tàn nhẫn, đến cả một tiểu bạch thỏ đáng yêu, điềm đạm cỡ này cũng có thể hạ thủ được.

“Việt Việt, thực xin lỗi, ngươi chắc cũng không muốn người khác nhìn thấy mặt ngươi lúc này đi?” Nhan Noãn Noãn đưa tay giúp Long Trác Việt phủi bụi tro trên người, khẽ nói lời xin lỗi, chính là biểu tình trên mặt như muốn nói ‘Ta chỉ là một tốt cho ngươi thôi’.

Long Trác Việt ngẩn ra, một lúc sau mới mờ mịt gật đầu: “Nói rất đúng nha!”


Nhan Noãn Noãn trong lòng khẽ vui, khóe miệng nở nụ cười tuyệt mỹ đầy mị hoặc lại xen chút giảo hoạt khiến Long Trác Việt chốc lát ngây người.

Xem ra việc ở chung với một ngốc tử như hắn cũng không phải là không thể chịu đựng được, ít nhất là hắn rất dễ lừa mà cũng dễ dỗ dành nha. Suy nghĩ này khiến Nhan Noãn Noãn vốn không cam tâm tình nguyện trở nên cân bằng chút ít. Kỳ thực tình trạng hiện tại của nàng cũng không đến nỗi nào, vừa xuyên qua đây đã gả cho một ngốc tử vẫn tốt hơn chán so với việc phải gả cho một nam nhân tàn bạo, ít nhất Long Trác Việt tâm tình đơn thuần, trừ bỏ một chuyện suy nghĩ cùng hành động không được như người thường thì cũng không đến nỗi đối tệ với nàng.

“Việt Việt, ngồi xuống đi, ta giúp ngươi lau mặt.” Nhan Noãn Noãn nhìn Long Trác Việt nói rồi lấy một miếng vải bố đã được làm ẩm, lại cầm lấy một quả trứng gà nữa.

Long Trác Việt nhìn khắp phòng một lượt, cuối cùng quyết định ngồi xếp bằng tại chỗ. Đồ đạc trong phòng này thật sự không thể nhìn bề ngoài được, trên đất vẫn là an toàn nhất.

Nhan Noãn Noãn vừa quay đầu lại đã thấy Long Trác Việt ngồi dưới đất, nàng chậm rãi ngồi xổm trước mặt hắn, dùng khăn lau sạch tro bụi trên mặt hắn rồi lại lấy khăn lụa trong người ra bao lấy quả trứng gà, nhẹ nhàng lăn qua lăn lại chỗ bị đánh trên mặt Long Trác Việt.

Long Trác Việt cảm nhận được hơi ấm trên mặt, đôi mắt trong sáng mở to, tò mò hỏi: “Noãn Noãn, nàng đang làm gì a?”

“Tiêu sưng!” không biết có phải do Long Trác Việt mang mặt nạ không mà trên mặt hắn ngoại trừ dấu vết hơi hồng hồng thì không bị sưng lên.

“Trứng gà không phải là để ăn sao?” Long Trác Việt nhìn quả trứng gà không ngừng lăn qua lăn lại bên má mình, không nhịn được nuốt nước miếng, giơ tay như muốn lấy trứng gà ăn.


Nhan Noãn Noãn kéo tay Long Trác Việt ra nói: “Đừng nóng vội, lát nữa sẽ để cho ngươi ăn!”

Vẻ mặt nàng lúc này rất chuyên chú, một vài tia mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ chiếu rọi một bên mặt Nhan Noãn Noãn, dung nhan như họa, làn da trắng như tuyết, thanh thuần thoát tục tựa như đang tỏa sáng, trên người nàng chỉ mặc một bộ quần áo bình dị nhưng cũng không giấu được khí chất tao nhã, thuần khiết.

“Việt Việt, vì sao lại chắn dùm ta?” hàng mi dài của nàng khẽ chớp rồi rủ xuống tạo thành một đường cong duyên dáng.

Long Trác Việt ngoan ngoãn ngồi xếp bằng, hắn im lặng như vậy nhìn qua thật không khác mấy với những người bình thường khác, vẻ đẹp phảng phất như thần tiên hạ thế, tao nhã không chút bụi trần, tựa như ngôi sao sáng giữa bầu trời đêm, chính là vừa mở miệng liền phá tan cảnh đẹp.

Long Trác Việt bĩu bĩu môi, vẻ tuấn mỹ có chút ngây thơ nói: “Bởi vì không muốn Noãn Noãn bị thương!”

Đơn giản chỉ là nói ra suy nghĩ trong lòng nhưng lại khiến lòng Nhan Noãn Noãn gợn sóng, giống như mặt hồ đang yên ả thì có người ném một hòn đá vào vậy, những vòng sóng không ngừng lan tỏa, Nhan Noãn Noãn vô cùng cảm động.

Nhan Noãn Noãn dời tầm mắt, né tránh đôi mắt trong sáng không vướng chút bụi trần của Long Trác Việt. Kỳ thật làm một ngốc tử không phiền não cũng rất hạnh phúc!

“Bởi vì Noãn Noãn là người duy nhất nguyện ý là tỷ đệ tốt với ta!” Long Trác Việt ngừng lại một chút rồi lại tiếp tục nói, khóe miệng nở nụ cười tươi tắn có chút thơ ngây. Hắn nhìn nhận mọi chuyện rất đơn giản, bởi vì Noãn Noãn đối xử với hắn rất tốt nên hắn cũng muốn đối tốt với Noãn Noãn.

Nhan Noãn Noãn hơi cứng người, đáy mặt xẹt qua tia mơ hồ, khẽ nói: “Thấy ngươi vì ta mà bị người đánh, về sau chỉ cần ngươi bị người khi dễ, ta nhất định sẽ che chở cho ngươi!”


Nguyên lai bởi vì bọn họ chính là hảo tỷ đệ a? Kỳ quái, nàng mong chờ điều gì ở một ngốc tử như hắn chứ? Vì hành động hôm nay của hắn, Nhan Noãn Noãn trong lòng đã đưa ra quyết định, chỉ cần một ngày nàng còn ở Hiền vương phủ, nhất định sẽ không để cho người ta khi dễ hắn. Chỉ là Nhan Noãn Noãn không ngờ, bảo hộ hắn riết thành thói quen, càng che chở lại càng thành trách nhiệm vĩnh viễn không thể rời đi.

Đôi mắt Long Trác Việt sáng ngời như sao: “Thật vậy chăng? Noãn Noãn đối xử với ta thật tốt a!” nụ cười Long Trác Việt như hoa nở, hệt như tiểu hài tử được cho kẹo ngon vậy.

Nhìn hắn cười, Nhan Noãn Noãn không khỏi bị cuốn theo, đôi môi hồng khẽ nở nụ cười.

“Ngày mai chúng ta tiến cung bẩm báo chuyện này với Hoàng thượng, nhất định phải trị tội nhị thúc kiêu ngạo của ta!”

“Không được!” Nhan Noãn Noãn vừa dứt lời đã thấy Long Trác Việt kích động kêu lên.

Nhan Noãn Noãn nhíu mày nhìn hắn: “Vì sao không được?” Thái hậu không thích Long Trác Việt là chuyện dễ hiểu nhưng là theo lời Long Trác Việt thì Hoàng thượng rất chiếu cố hắn, huống chi chuyện mệnh quan triều đình đánh vương gia liên quan đến thể diện hoàng thất, nói như thế nào thì Hoàng thượng cũng phải thay Long Trác Việt làm chủ mới đúng.

Long Trác Việt hoảng hốt cùng sợ hãi, hai tay gắt gao nắm chặt vạt áo Noãn Noãn, đầu lắc như chơi trống bỏi khiến Nhan Noãn Noãn đang dùng trứng gà lăn cho hắn cũng loạn cả lên.

Nhan Noãn Noãn dừng tay, mờ mịt nhìn Long Trác Việt đang kinh hoảng trước mặt cố tìm kiếm lý do.

~///~