Khoảng một khắc sau, Long Trác Việt bày ra bộ dáng hào hoa phong nhã, gương mặt tuấn mỹ vô cùng yêu nghiệt. Nếu nói Nhan Noãn Noãn lớn lên khuynh thành thì Long Trác Việt kia chính là nam nhân khuynh quốc.
Ngũ quan như tạc, nhìn ở góc độ nào cũng được coi là mỹ nam, làn da trắng không vết xước, bóng mịn như đang phát sáng, đôi lông mày rậm và dài, hàng mi dài cong cong, đôi mắt đẹp đến nỗi không ngôn từ nào có thể tả được, bạc môi mỏng khẽ cong lên cùng với biểu hiện vui vẻ kia thật sự đẹp đến cực điểm.
Nhan Noãn Noãn nhất thời cảm thấy hô hấp cứng lại, rõ ràng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng này của hắn nhưng mỗi lần nhìn thấy lại khiến nàng kinh diễm không thể dời mắt đi.
Lạ nhất là Long Trác Việt mặc dù khóc lóc rất lâu nhưng hốc mắt chẳng những không đỏ mà ngay cả mũi cũng không hồng, nếu không phải tròng mắt còn vương hơi nước thì Nhan Noãn Noãn cũng phải hoài nghi có phải mình đã nghe nhầm rồi hay không, Long Trác Việt căn bản là không có khóc qua đi.
Khóc đến kinh thiên động địa vậy mà sắc mặt không hề thay đổi, hai mươi mấy năm trên đời, Long Trác Việt chính là người đầu tiên Nhan Noãn Noãn thấy.
“Cửa còn chưa đóng, ngươi không sợ có người đi qua nhìn thấy bộ dáng này của ngươi sao?” Nhan Noãn Noãn nhíu mày nhìn Long Trác Việt, khẽ nhếch miệng nói.
Long Trác Việt đang muốn vứt nạ qua một bên thì lại nghe Nhan Noãn Noãn nói vậy, động tác cũng khựng lại, khẽ cúi đầu, đôi mắt đen lóe ra hào quang, mịt mờ như sủng vật lạc mất chủ nhân nói: “Chỗ này vừa nhìn cũng đủ biết là không có người đến, ai có thể thấy a?” nói rồi đôi mắt đen quét một lượt khắp Thanh viện.
Nhan Noãn Noãn nhíu mày, tuy rằng đây là sự thật nhưng cũng không cần nói trắng ra như vậy chứ, nàng cũng phải kẻ mù, tên ngốc này biểu tình như vậy làm sao nàng nhìn không ra chứ.
Nhan Noãn Noãn đưa ngón tay chọc chọc chỗ bị Nhan Hướng Thái đánh trên má Long Trác Việt nói: “Ngươi có ý gì, khinh thường nơi ở của ta như vậy, có bản lĩnh thì tối nay đừng có ngủ ở chỗ này cho ta!” tuy rằng nàng chưa từng ở đây nhưng dù sao đây cũng là nhà của Nhan Noãn Noãn trước kia, nay các nàng đã là một thể, đối với những thứ của cựu chủ nhân, nàng vẫn muốn giữ gìn. Người khác xem thường không nói làm gì, ngay cả tên ngốc này cũng muốn xem thường?
Tuy rằng trên mặt không bị đỏ nhưng bị Nhan Noãn Noãn chọc chọc, Long Trác Việt đau đến kêu cha gọi mẹ, liên tục cầu xin: “Không phải… không phải, phòng của Noãn Noãn, cho dù là ổ chó thì cũng là ổ chó thoải mái nhất trên đời!” thanh âm nịnh nọt thấm vào lòng người, tựa như ly rượu ngon làm người ta say mê.
“Này cũng coi là… a, ta phi, cái gì mà ổ chó chứ? Ngươi cho ta là cẩu sao?” Nhan Noãn Noãn vừa định tán thưởng Long Trác Việt nhưng là mới nói được nửa câu, nàng đột nhiên ý thức, hắn vừa mới nói cái gì chứ?
Ngón tay xinh đẹp không khách khí chọc chọc trên má Long Trác Việt, Nhan Noãn Noãn thở phì phì, tức giận nhéo hai má hắn, bộ dáng nàng lúc này nhìn thế nào cũng giống như đang làm nũng cùng người.
Long Trác Việt đau đớn hít một hơi sâu, cắn môi dưới, ngoan ngoãn cúi đầu nhìn ngón tay, nói thầm: “Như thế nào người ta nói cái gì cũng sai, Noãn Noãn thật sự khó chiều a!”
“Ngươi nói cái gì?”
Long Trác Việt nghe thấy Nhan Noãn Noãn quát lên thì vội vàng xua tay, gương mặt ngây thơ có chút hoảng sợ: “Không, không nói gì cả!”
Thấy gương mặt của Nhan Noãn Noãn vẫn không hề bớt giận, Long Trác Việt thật sự hết cách, đặt mông ngồi xuống cái ghế gần đó, hai tay liên tục đập xuống bàn, miệng không ngừng la hét: “Noãn Noãn sao có thể đối xử với người ta như vậy chứ? Người ta thật sự rất đau lòng a, ô ô ô, người ta đau đầu, mặt cùng đau, oa oa oa, xương mặt cũng sắp bị đánh gãy tới nơi rồi… ô ô ô”
Nhan Noãn Noãn nhìn Long Trác Việt khóc lóc không ngừng, khóe miệng khẽ run, bất quá trong lòng vẫn vì những lời này của Long Trác Việt mà áy náy, nói thế nào cũng là hắn đã thay nàng nhận một cái tát, nàng cũng không nên tính toán chi ly với hắn làm gì.
“Sao…”
Nhan Noãn Noãn trong lòng tự trách, vẻ mặt cũng trở nên ôn hòa hơn hẳn, nhưng mà vừa định hỏi đã nghe thấy một tiếng ‘rầm’ vang dội, thanh âm như động đất thật sự khiến tim Nhan Noãn Noãn nhảy lên. Nhan Noãn Noãn cúi người nhìn Long Trác Việt đang há hốc mồm miệng ngồi trên mặt đất.
Chỉ nghe âm thanh thôi cũng biết là cú ngã không hề nhẹ chút nào, Nhan Noãn Noãn khẽ nhíu mày đẹp, trong lòng có chút ngạc nhiên, di, Long Trác Việt ngã thành như vậy mà vẫn không khóc, ngay cả nước mắt cũng không thấy một giọt?
Hai chân Long Trác Việt vẫn đặt trên ghế dài, chỗ ghế hắn ngồi nay vỡ vụn, nguyên lai tưởng ghế gãy một chân thì không nên ngồi, hóa ra ghế bốn chân cũng không thể tùy tiện ngồi a. Long Trác Việt quả nhiên là vết xe đổ cho nàng noi gương. Nhan Noãn Noãn vỗ vỗ ngực, thật may là nàng không có ngồi xuống đó!
Nhan Noãn Noãn xoay người, đang định kiểm tra vết thương cho Long Trác Việt thì thanh âm kêu khóc còn thảm thiết gấp trăm lần khi nãy đột ngột đập vào tai nàng. Long Trác Việt không chút để ý tới hình tượng của bản thân, gào khóc không ngừng, nước mắt nước mũi thi nhau chảy xuống khiến bàn tay Nhan Noãn Noãn khựng lại giữa không trung, nàng sợ là nếu đưa tay đến gần thêm nữa thì Long Trác Việt sẽ lấy tay áo nàng lau nước mũi mất.
Mông truyền đến cơn đau đớn, chỉ khóc thôi thì không thể nào đủ được, Long Trác Việt một bên gào khóc, một bên cũng không quên đánh giá Nhan Noãn Noãn, thấy nàng thờ ơ lại cảm thấy không vui, thân hình cao lớn bất chợt ngã ra đất, lăn qua lăn lại, thỉnh thoảng cũng không quên giậm chân xuống đất.
Noãn Noãn, cần an ủi a, cần an ủi… Hắn gào khóc trong lòng, không ngừng lăn qua lộn lại mà nử tử gần đó vẫn thờ ơ, hiển nhiên không nghe thấy tiếng lòng của Long Trác Việt.
Nhan Noãn Noãn không nói gì, ngồi xổm xuống, một tay chống cằm, đôi mắt đẹp khẽ liếc Long Trác Việt đang lăn lộn trên đất. Ra sức gào khóc như vậy, hắn không thấy phiền sao?
Qua chuyện lần này, Nhan Noãn Noãn mơ hồ nhận thức được một chuyện, Long Trác Việt này căn bản chính là một người thích khóc mà, tuyến lệ phát triển quá mức mà!
Nhan Song Song đứng ở cửa Thanh viện nghe thấy tiếng hào khóc thảm thiết bên trong, lo lắng cùng hoảng sợ đẩy cửa chạy vào, nhìn một màn trong phòng mà không biết nên khóc hay cười nữa. Một người thì lăn lộn trên đất, miệng không ngừng gào khóc, một thì bình tình ngồi xổm nhìn.
“Vương phi!” Nhan Song Song khẽ gọi.
Nhan Noãn Noãn liếc nhìn Nhan Song Song, một tia sáng khẽ xẹt qua đáy mắt, lạnh nhạt phân phó: “Đi chuẩn bị nước, luộc mấy quả trứng gà mang đến đây!”
“Vâng!” Nhan Song Song cúi đầu đáp rồi nhanh chóng rời đi.
Nhan Song Song vừa rời đi, Nhan Noãn Noãn đột nhiên cảm thấy tay áo mình bị người lôi kéo, quay đầu nhìn lại thì thấy Long Trác Việt chớp chớp đôi mắt trong sáng, điềm đạm đáng yêu nhìn nàng, bộ dáng thập phần giống nàng dâu bị khi dễ, gương mặt tuấn mỹ lúc này giống như vừa bước ra khỏi chỗ khói lửa với một tầng tro bụi, nhìn không ra nguyên dạng.
Đôi mắt đẹp của Nhan Noãn Noãn đột nhiên trừng lớn: “Không xong rồi, Việt Việt, Song Song vừa mới vào đây, mặt của ngươi…”