Nữ Vương Mất Trí Nhớ

Chương 22: Thôi miên

Món ăn Trung Quốc của Thiên Hạ Cư ở thành phố A nổi danh tinh tế --- bất kể là món ăn hay giá cả. Diệp Trăn Trăn là tiểu phú bà sẵn sàng chi tiền vì zai đẹp, lúc gọi món ăn chỉ theo nguyên tắc– không chọn món ngon nhất, chỉ chọn món đắt nhất.

Thế nhưng cô lại quên, tốc độ trả tiền của bác sĩ Quý còn nhanh hơn cả cô. Nhìn phục vụ mang thẻ ngân hàng của Quý Triết Ngạn đi thanh toán, Diệp Trăn Trăn còn đau lòng hơn cả việc tự mình bỏ tiền: "Bác sĩ Quý, là em mời anh ăn cơm, phải để em thanh toán mới đúng!"

Quý Triết Ngạn nhìn cô, hơi cong môi: "Là anh hẹn em, sao lại để em thanh toán được."

Anh cười rất nhẹ, lại đánh trúng trái tim của Diệp Trăn Trăn.

Cô vô thức ngây người, hơi vội vàng nói: "Thế nhưng là, nhưng là..." Thế nhưng là người bình thường kiếm tiền rất vất vả! Một bữa cơm phải tiêu nhiều tiền như vậy cô căn bản không thể không nói! Mà thức ăn đa số vào bụng cô!

Quý Triết Ngạn giơ tay, vuốt đỉnh đầu cô trấn an: "Không sao, một bữa cơm anh vẫn mời được."

Diệp Trăn Trăn trực tiếp ngẩn ngơ.

Phát hiện cô không tự nhiên, Quý Triết Ngạn lại vuốt nhẹ nhàng. Tóc cô rất mềm, còn mang theo mùi thơm thoang thoảng của dầu gội, khiến anh nhớ lại mùi hương trên gối hôm đó.

Bây giờ đổi lại là anh không được tự nhiên.

"Uhm..." Diệp Trăn Trăn cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Biết sớm em sẽ ăn ít đi." Thật ra cô muốn nói, biết sớm cô sẽ chọn một nhà hàng rẻ hơn, bác sĩ Quý tiêu nhiều tiền như vậy, cô thật sự rất áy náy.

Quý Triết Ngạn nở nụ cười trầm thấp: "Yên tâm đi, anh vẫn nuôi được em."

Diệp Trăn Trăn nghe xong hai má đỏ ửng, Quý Triết Ngạn cũng ý thức được lời này mập mờ thế nào, đúng lúc phục vụ mang thẻ đến, hóa giải không khí ngượng ngùng trong phòng.

Vào trong rạp chiếu phim, đúng như dự đoán của Diệp Trăn Trăn người đông nghìn nghịt. Theo lý thuyết "Con ma học đường" đã chiếu được hơn nửa tháng, không thể có nhiều người đến xem như vậy, thế nhưng rạp chiếu phim lại không còn chỗ trống.

"Sức hút của Mạc thiên vương thật lớn." Diệp Trăn Trăn không nhịn được cảm thán. Quý Triết Ngạn nghe thế cười nhẹ một tiếng, kéo Diệp Trăn Trăn đi tìm chỗ ngồi của bọn họ. Diệp Trăn Trăn cảm nhận nhiệt độ truyền ở đầu ngón tay, kìm lòng không được nắm chặt tay anh.


Ngồi chưa được bao lâu, đèn trong rạp liền được tắt, người xem nhỏ giọng kêu lên, Diệp Trăn Trăn nghiêm túc tự hỏi, chờ lúc nữa nên dùng tư thế gì để nhào vào ngực bác sĩ Quý.

Phim bắt đầu chiếu, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng hét của người xem, lúc thì do vẻ đẹp trai của Mạc thiên vương, lúc thì do bị ma nữ dọa, mà Diệp Trăn Trăn cũng bị không khí ảnh hưởng, căn bản không kịp bận tâm đến vấn đề dùng tư thế gì, trực tiếp nhào vào ngực bác sĩ Quý.

Còn thuận tiện làm đổ bắp rang giữa hai người.

Lúc ra khỏi rạp chiếu phim, Diệp Trăn Trăn nghe được không ít bình luận về bộ phim, nói rắng năm nay Mạc thiên vương nhất định sẽ đoạt Ảnh đế nhờ bộ phim "Con ma học đường".

Diệp Trăn Trăn hiếu kỳ: "Mạc thiên vương từng đoạt Ảnh đế rồi ạ?"

Quý Triết Ngạn nói: "Ba lần, nhưng nhân vật đều là Cao Sâm của "Thượng đế cấm khu", anh ta diễn "Con ma học đường" cũng coi như là đột phát của bản thân."

Diệp Trăn Trăn trừng mắt: "Anh có vẻ rất hiểu rõ."

Quý Triết Ngạn trầm ngâm: "Anh cũng là nghe người khác nói."

Diệp Trăn Trăn ồ một tiếng, cũng không tiếp tục hỏi. Từ tòa nhà đi ra, Diệp Trăn Trăn phát hiện trời mưa nhỏ. Chú Ngô lái xe dừng bên vệ đường, cô cũng không cần lo lắng, thế nhưng xe của bác sĩ Quý để bên Thiên Hạ Cư, đi qua đó nhất định sẽ bị ướt.

Diệp Trăn Trăn đề nghị: "Bác sĩ Quý, em đưa anh đi lấy xe nhé."

Quý Triết Ngạn nghĩ nghĩ, nói: "Không cần, không tiện đường, mình anh qua là được."

Diệp Trăn Trăn nhíu mày, để bác sĩ Quý đứng ở đó, cực nhanh chạy vào trong xe. Quý Triết Ngạn nhìn cô tìm kiếm một hồi, sau đó cầm một cái ô đến chỗ mình.

Động tác rất nhỏ, lại tác động đến anh.

"Cảm ơn." Quý Triết Ngạn nhận ô, giữa lông mày hơi mất tự nhiên. Diệp Trăn Trăn cười nói: "Bác sĩ Quý, anh mau trở về đi, làm việc cả ngày nhất định anh rất mệt."

"Ừm, em cũng về nghỉ ngơi sớm chút." Quý Triết Ngạn mở ô, quay người bước vào cơn mưa, Diệp Trăn Trăn nhìn chằm chằm bóng lưng Quý Triết Ngạn một lúc, mới chạy vào trong xe của chú Ngô.

Về đến nhà, Diệp Trăn Trăn trước tiên tắm đã, sau đó mới thong thả nằm lên giường lớn. Không biết có phải do tâm trạng thay đổi hay không, cô cảm thấy, cái giường màu hồng phấn này... thật là đẹp mắt nhé.

Cầm điện thoại lên xem theo thói quen, có một tin nhắn bác sĩ Quý gửi chưa mở. Diệp Trăn Trăn tinh thần phấn chấn hẳn ra.

"Về nhà chưa?"

Thời gian nhắn tin là nửa giờ trước.

Diệp Trăn Trăn gõ cực nhanh trên màn hình: "Đã tắm rửa thơm tho nằm trên giường rồi ~ bác sĩ Quý ngủ ngon ~=3="

Không đầy một lát, tin nhắn tới: "Ừm, ngủ ngon. ^_^"

Diệp Trăn Trăn nhìn chằm chằm vào biểu tượng mặt cười nửa ngày, nhào vào gối đầu cười. Cô có thể tưởng tượng được bác sĩ Quý phí hết bao nhiêu sức lực, mới có thể gửi khuôn mặt này cho cô.

Thế nhưng cô vẫn muốn hỏi, lúc nào mới nhắn biểu tượng hôn cho cô?

Lấy tính cách của bác sĩ Quý, đoán chừng khả năng không lớn.

Ở trong nhà cả ngày, hôm sau Diệp Trăn Trăn đúng hẹn đến khám. Lần này trong phòng làm việc chỉ có một mình bác sĩ Quý, lúc Diệp Trăn Trăn đi vào, anh đang lật báo cáo trong tay. Diệp Trăn Trăn đứng ở cửa gọi anh một tiếng rồi mới đến trước bàn làm việc ngồi xuống.

Quý Triết Ngạn cầm báo cáo trên tay đưa qua: "Cơ thể em phục hồi khá tốt, căn cứ vào kết quả kiểm tra, em có thể không cần đến bệnh viện tái khám nữa."

Kết quả này so với việc nói cho cô biết cơ thể có vấn đề như sấm sét giữa trời quang. Cô chỉ được gặp bác sĩ Quý ở bệnh viện, nếu như không đến tái khám, cô phải lấy lý do gì hẹn bác sĩ Quý ra ngoài? Ăn cơm xem phim đều đã dùng qua rồi!

Quý Triết Ngạn thấy sắc mặt cô không tốt lắm, hơi lo lắng hỏi: "Ban đêm em vẫn gặp ác mộng à?"

Diệp Trăn Trăn lắc đầu.

Quý Triết Ngạn thoáng yên tâm: "Lần trước có kê thuốc uống sau khi ăn cơm xong, cũng không cần phải uống tiếp, bình thường nên chú ý nghỉ ngơi, không nên thức đêm."

"Vâng."

"Việc tìm bác sĩ tâm lý, anh đã liên hệ với một người bạn, cậu ta là chuyên gia trong lĩnh vực này, rất có kinh nghiệm. Anh giúp em hẹn trước vào sáng mai, thời gian đó em không có vấn đề gì chứ?"

Diệp Trăn Trăn lần nữa thấy được hy vọng: "Không vấn đề! Nhưng em hơi sợ..."

Quý Triết Ngạn nói: "Ngày mai anh đi với em."

"Cảm ơn bác sĩ Quý." Đôi mắt Diệp Trăn Trăn hoàn toàn phát sáng, bác sĩ Quý đúng là thiên thần!

Từ bệnh viện đi ra, Diệp Trăn Trăn quay về trường học một tiết, đúng như cô dự đoán, Bùi Thúy Thúy lại không đến. Buổi trưa cô không về ký túc xá, cảm thấy vẫn nên để cho nhau chút thời gian suy nghĩ.

Ngày thứ ba, Diệp Trăn Trăn trước khi ra cửa còn cố ý mang theo mấy bức tranh, nghĩ có thể để bác sĩ tham khảo một chút. Phòng khám tâm lý nằm ở khu vực phồn hoa của trung tâm thành phố, trang trí theo phong cách phương Tây sang trọng. Thang máy lên rất nhanh, đến tầng chín thì ngừng lại. Lúc cửa mở ra, Diệp Trăn Trăn nhìn thấy bác sĩ Quý đang cùng một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục nói chuyện phiếm,

Quý Triết Ngạn đang quay lưng về phía cô, chợt quay người nhìn theo hướng thang máy, vừa vặn đối diện với tầm mắt của cô.

"Bác sĩ Quý." Diệp Trăn Trăn mỉm cười, bước nhanh tới. Quý Triết Ngạn giương khóe môi, giới thiệu với cô: "Đây là bác sĩ Trương, bạn học thời đại học của anh, tiến sĩ tâm lý học."

Diệp Trăn Trăn gật nhẹ với anh ta, lễ phép chào hỏi: "Làm phiền bác sĩ Trương rồi."

Bác sĩ Trương đánh giá cô vài lần, khóe miệng trưng ra nụ cười yếu ớt: "Tôi khám bệnh có mất phí, cô khách khí như vậy, lúc nữa không phải muốn quỵt nợ chứ?"

Diệp Trăn Trăn: "..."

"Ha ha, nói đùa thôi, tôi chỉ muốn xem người có thể khiến Quý khối băng khẩn trương như vậy, rốt cuộc là cô gái như thế nào."

Diệp Trăn Trăn trừng mắt nhìn, Quý khối băng? Bác sĩ Quý?


Bác sĩ Trương học theo dáng vẻ trừng mắt của cô: "Không sai, bạn học đại học sau lưng đều gọi cậu ta như vậy, à, cũng gọi cậu ta là Lãnh cảm, dù sao ngay cả cô gái ngực lớn nhất ở trường tôi cậu ta cũng cự tuyệt."

Diệp Trăn Trăn: "..."

Quý Triết Ngạn: "..."

Bác sĩ Trương nói rất hào hứng, anh ta nhìn Diệp Trăn Trăn, nhiệt tình: "Cô có muốn nghe điều gì nữa không? Cậu ta thật sự không thú vị chút nào, buổi tối đều ở phòng trọ, hoặc trong phòng thí nghiệm."

"Bác sĩ Trương, thời gian của cậu không phải đều tính bằng tiền sao? Khi cậu nói nhảm mấy cái này là lúc cậu đang tổn thất một đống tiền đấy." Quý Triết Ngạn không nhịn được chặn anh ta lại.

Bác sĩ Trương giơ tay, chấp nhận nói: "Đúng rồi, còn điều này, cậu ta không bao giờ tham gia chủ đề đêm khuy của bọn tôi."

Diệp Trăn Trăn: "..."

Bác sĩ Trương bị Quý Triết Ngạn cưỡng ép đẩy vào phòng khám, sau khi vào phòng, còn ngoan cường quay đầu hỏi Diệp Trăn Trăn: "Cô thật sự không cảm thấy cậu ta rất khó chịu sao? Tô vẫn cho là yêu đương với cậu ta hẳn là một kỳ tích."

Quý Triết Ngạn buông anh ta ra, kéo Diệp Trăn Trăn ra ngoài: "Bác sĩ này không đáng tin, chúng ta đổi người khác đi."

Diệp Trăn Trăn: "..."

Cuối cùng vụ làm ăn này vẫn bị bác sĩ Trương kéo lại.

Diệp Trăn Trăn nằm lên ghế sô pha, bất tri bất giác buồn ngủ, ánh mắt trở lên mông lung, bốn phía đều tối, khiến cô bất an.

Thấp thoáng nghe thấy giọng đàn ông, giống như là giọng bác sĩ Trương, lại giống như không phải. Cô cảm thấy mình đang ngồi trên một con thuyền, lắc lư kịch liệt. Có ánh sáng chiếu thẳng tới, tầm mắt biến thành hình trăng khuyết, một người đàn ông mặc âu phục xuất hiện trước mắt.

Diệp Trăn Trăn cau mày, cô muốn nhìn rõ mặt người đàn ông đó, nhưng bởi vì ngược sáng, cô chỉ nhìn thấy cái bóng. Người đàn ông vươn tay đến chỗ cô, con ngươi Diệp Trăn Trăn co lại, vô thức toát mồ hôi lạnh.

Cảnh này cô gặp trong mơ rất nhiều lần.

Bả vai bị ai đó dùng sức lay, Diệp Trăn Trăn đột nhiên bừng tỉnh.