Thân là bạch phú mỹ (*), trong trường học Diệp Trăn Trăn tuyệt nhiên là một nhân tố xinh đẹp. Dù không thể là hoa khôi của trường nhưng cũng phải xếp trong hàng ngũ hoa khôi của khoa, lại nói Diệp gia có tài sản mười mấy tỷ nhân dân tệ, đủ để nhiều người xu chi nhược vụ (**).
(*) Bạch phú mỹ (白富美): người dẹp da dẻ trắng mịn, tướng mạo xinh đẹp, gia cảnh tốt.
(**) Xu chi nhược vụ (趋之若鹜): chạy như xua vịt. Ý nói: đổ xô mà chạy; tranh nhau mà chạy, đổ xô vào.
Thế nhưng ngay cả Hệ thảo ca ca cũng không phải ngoại lệ, Bùi Thúy Thúy cảm thấy cô ấy không ái được nữa rồi.
Diệp Trăn Trăn không giống Bùi Thúy Thúy nghĩ nhiều như vậy, chỉ nghi hoặc nhìn Hệ thảo: "Anh biết tôi?"
"Chúng ta vẫn học cùng nhau tiết cộng đồng." Hệ thảo dụi mắt, bỏ bên tai nghe còn lại xuống: "Nghe nói lúc trước em nhập viện, bây giờ tốt chưa?"
Diệp Trăn Trăn nghiêm túc suy nghĩ: "Anh hỏi sức khỏe hay đầu óc?"
Hệ thảo: "..."
Anh ta cẩn thận nhìn đầu Diệp Trăn Trăn, giống như nghiên cứu xem chỗ đó có vấn đề gì: "Đầu em thế nào?"
"Tàn phế!" Bùi Thúy Thúy hung ác phun ra hai chữ này, lôi kéo Diệp Trăn Trăn đến chỗ ngoài cùng gần cửa ngồi xuống.
Diệp Trăn Trăn nhìn Bùi Thúy Thúy mặt mũi hận đời, cảm thấy vẫn cần phải phổ cập kiến thức cho cô ấy một chút: "Mất trí nhớ và não tàn không giống nhau." Để giúp đối phương dễ hình dung, cô còn nêu hẳn ví dụ rõ ràng: "Tôi mất trí nhớ, cậu não tàn."
Bùi Thúy Thúy: "..."
Mặc dù sau khi Diệp Trăn Trăn mất trí nhớ trở lên hay nói, nhưng cô ấy đột nhiên hoài niệm một Diệp Trăn Trăn không nói chuyện lúc trước.
Sau khi điểm danh xong, Bùi Thúy Thúy gục xuống bàn ngủ bất tỉnh nhân sự, Diệp Trăn Trăn nghiêng đầu nhìn theo hướng cửa sổ, không ngoài dự liệu chạm phải ánh mắt của Hệ thảo.
Anh ta hình như nhìn rất lâu rồi.
Hơi nhíu mày, Diệp Trăn Trăn cúi đầu tiện tay vẽ vẽ lên sách, hai ba nét liền hiện ra cái đầu của bác sĩ Quý.
Cô cười, hăng hái vẽ biểu cảm trên mặt bác sĩ Quý.
Chỉ một lát, một tờ giấy nhỏ từ bên cạnh truyền tới. Diệp Trăn Trăn ngồi phía ngoài cùng, chắc chắn tờ giấy được truyền cho cô. Cô vô thức nhìn thoáng Hệ thảo, đối phương nhếch khóe miệng cười lại.
Nụ cười được ánh nắng chiếu vào quả thực hơi chói mắt.
Diệp Trăn Trăn mở tờ giấy, bên trên có viết một câu, nét chữ tinh tế: "Có thể cho anh số điện thoại của em không?"
Diệp Trăn Trăn cầm bút viết số điện thoại của Bùi Thúy Thúy.
Cô thật giống Lôi Phong.
Truyền lại tờ giấy, Diệp Trăn Trăn tiếp tục vẽ bác sĩ Quý.
Sau khi tan học, Diệp Trăn Trăn về thẳng nhà. Cậu mợ không ở nhà, cô vô thức thở phào. Từ khi luật sư Tiền tuyên bố ông ngoại muốn đổi di chúc, bọn họ rõ ràng giảm bớt giám thị với cô, ngay cả vệ sĩ luôn đi sau, cũng không biết biến mất từ lúc nào.
Mặc dù cảm thấy bọn họ làm thế nhất định là có nguyên nhân, nhưng trừ khi cô khôi phục được trí nhớ, bằng không những chuyện này sẽ nghĩ mãi không ra. Tắm rửa xong, Diệp Trăn Trăn ngồi trước bàn sách, muốn vẽ lại những thiết kế trước kia hoàn thiện hơn.
Vừa nhấc bút, điện thoại trên bàn rung lên: "Trời ơi! Hệ thảo ca ca lại gửi tin nhắn tỏ tình cho tớ!!! [hoảng sợ]"
Diệp Trăn Trăn: "..."
Cô suy nghĩ, cũng soạn một tin nhắn, nhưng không phải gửi cho Bùi Thúy Thúy mà gửi cho Quý Triết Ngạn: "Bác sĩ Quý, Hệ thảo ca ca tỏ tình với em, em nên làm thế nào?"
Quý Triết Ngạn nhìn chữ trên màn hình, lông mày nhíu lại. Anh gõ rồi xóa rất nhiều lần, cuối cùng nhắn lại tin gõ ban đầu.
"Yêu sớm không tốt."
"Phì..." Diệp Trăn Trăn ôm điện thoại cười ngã vào giường, tại sao bác sĩ Quý lại có thể đáng yêu như vậy chứ, cô đã qua tuổi kết hôn theo quy định của pháp luật rồi mà còn nói cô yêu sớm.
Hiển nhiên, bác sĩ Quý đã quên cô còn có một vị hôn phu.
Buzz---
Bùi Thúy Thúy nhắn tới: "Hệ thảo ca ca mời tớ ngày mai đi xem phim! Phải làm sao? Gấp! Đợi online!"
Diệp Trăn Trăn bắt chước: "Bác sĩ Quý! Hệ thảo ca ca mời em ngày mai đi xem phim, em có nên đi không?"
Lông mày Quý Triết Ngạn đã hoàn toàn xoắn lại với nhau, cái tên Hệ thảo này, không học hành cho tốt, cả ngày chỉ nghĩ cách theo đuổi con gái, tương lai nhất định là kẻ không đáng tin cậy. Làm bộ không nhận được tin nhắn này, Quý Triết Ngạn trả lời: "Ngày mai em có rảnh không? Chúng ta đi xem phim đi."
Diệp Trăn Trăn vùi mặt vào gối cười không ngừng, bác sĩ Quý còn đáng yêu hơn trong tưởng tượng của cô. Cô vừa cười vừa nhắn lại bác sĩ Quý: "Thế nhưng ngày mai anh không phải đi làm sao?"
"Ừm, tan tầm anh sẽ điện cho em."
"Vâng ạ, em chờ anh ~=3=" Thật muốn cho sự lanh trí của mình 888 điểm khen ngợi.
Ở một nơi khác, Bùi Thúy Thúy không thể kiên nhẫn chờ được nữa: "CMN Diệp Trăn Trăn cậu đi chết đi!"
Diệp Trăn Trăn soạn tin nhắn cực nhanh: "Khoảng cách sinh ra cái đẹp."
"Aaa, thế nhưng, làm sao tớ có thể từ chối được, anh ấy là Hệ thảo ca ca đấy!"
"... Vậy đồng ý đi."
"Được rồi, cứ làm vậy đi!" Bùi Thúy Thúy nhanh chóng nhắn tới, giống như đã chờ câu này rất lâu. Diệp Trăn Trăn nhếch khóe miệng, buông điện thoại xuống, mang tâm trạng cực tốt xuống nhà ăn cơm tối. Sau khi về phòng, phát hiện tin nhắn của Bùi Thúy Thúy gửi tới: "Hẹn Hệ thảo ca ca ba giờ chiều mai đi xem "Con ma học đường", Trăn Trăn tớ hồi hộp quá!"
Diệp Trăn Trăn cổ vũ: "Biểu hiện tốt nhé, cố lên!"
Sau đó cô tránh tất cả các phim chiếu vào ba giờ chiều mai.
Lại nghĩ mai là thứ bảy, nhất định có nhiều người đi xem phim, cho nên Diệp Trăn Trăn đã sớm mua vé trên mạng, mà lại vô cùng lưu manh mua "Con ma học đường".
Bởi vì đây là phim ma.
# Mọi thứ đều không cần nói #
Hôm sau, Diệp Trăn Trăn ngủ đến tận mười giờ mới rời giường, mở điện thoại gửi cho bác sĩ Quý một tin nhắn: "Bác sĩ Quý, vé xem phim em đã đặt rồi, "Con ma học đường" lúc 7 giờ 20."
Lần này Quý Triết Ngạn không trả lời nhanh như trước, đến tận khi Diệp Trăn Trăn ăn xong cơm trưa, mới thấy tin nhắn của bác sĩ Quý: "Xin lỗi, vừa nãy phải khám cho bệnh nhân, khoảng bốn rưỡi anh tan tầm, đến lúc đó sẽ gọi cho em."
"Vâng ạ, buổi tối bác sĩ Quý muốn ăn gì ạ?" Cố tình chọn bảy giờ xem phim, chính là vì muốn cùng nhau ăn cơm đó.
"Chọn món em thích đi, anh cái gì cũng được."
Ui, bác sĩ Quý mau tới cho em hôn một cái! Tâm hồn thiếu nữ của Diệp Trăn Trăn manh động không nghỉ.
Cô tắm rửa xong liền bắt đầu chọn quần áo và kiểu tóc. Chuông điện thoại bất ngờ vang lên làm Diệp Trăn Trăn hết hồn.
Bởi vì tiếng chuông điện thoại của cô vậy mà lại đúng là bài Nhất Hưu Ca.
Nhìn thoáng qua điện thoại, Diệp Trăn Trăn lập tức không muốn nhận. Nhất Hưu Ca vang lên không ngừng, Diệp Trăn Trăn thở dài, bắt máy: "Alo..."
"Diệp Trăn Trăn cái đồ khốn nhà ngươi, là cậu nói với Hệ thảo ca ca đây là số của câu à?"
Quả nhiên.
Diệp Trăn Trăn sắc mặt không đổi: "Tôi không giúp được cậu lấy số của anh ta, nhưng đưa số của cậu cho anh ta cũng coi như là hoàn thành nhiệm vụ."
"Cái lông ấy! Về sau khẳng định anh ấy không hẹn tớ nữa!"
Diệp Trăn Trăn lời nói sâu xa: "Anh ta không hẹn cậu, cậu có thể hẹn anh ta, đứa bé ngốc."
"Tớ sẽ theo đuổi Hệ thảo ca ca bằng được thì thôi!"
Diệp Trăn Trăn nghe đầu dây bên kia truyền đến âm thanh báo bận, chân thành cầu nguyện Hệ thảo ca ca có thể giữ được trinh tiết.
Cân nhắc khoảng cách từ Diệp gia đến bệnh viện khá xa, Diệp Trăn Trăn xuất phát trước thời gian hẹn một tiếng. Đợi ở cổng bệnh viện gần 20 phút, điện thoại của bác sĩ Quý đúng giờ gọi đến. Diệp Trăn Trăn nhìn anh từ trong bệnh viện đi ra, trên đường không ngừng có y tá, bệnh nhân chào hỏi, nhưng bây giờ Diệp Trăn Trăn không có thời gian để ý, bởi vì anh đang đi tới chỗ cô.
Nhìn Diệp Trăn Trăn hôm nay cố ý ăn diện, bác sĩ Quý nhìn cô, khóe miệng hơi cong: "Hôm nay em mặc xinh lắm."
Nét mặt anh không tự nhiên, có lẽ rất không quen với việc mở lời khen con gái, Diệp Trăn Trăn nghe xong lại vô cùng hưởng thụ: "Cảm ơn bác sĩ Quý." Bác sĩ Quý không hổ là quả táo nhỏ, lỗ tai hồng hồng thật muốn đến cắn một cái!
Mặc dù nội tâm Diệp Trăn Trăn suy nghĩ lưu manh buông thả, nhưng trên mặt vẫn biểu hiện dịu dàng ngoan ngoãn theo sát bác sĩ Quý lên xe.
Rạp chiếu phim cách bệnh viện khoảng 20 phút đi xe, bởi vì không muốn muộn giờ xem phim, Diệp Trăn Trăn chọn một nhà hàng gần rạp chiếu ăn cơm.
Trên xe, Quý Triết Ngạn như vô ý hỏi thăm: "Ngày hôm qua cái Hệ thảo đó, em trả lời cậu ta thế nào?"
"À, em nói cho anh ta biết, yêu sớm không tốt."
"...Ừm." Lý do này ngay cả bản thân Quý Triết Ngạn cũng cảm thấy ngu ngốc, anh trầm mặc một chút, lại nói: "Cậu ta rất đẹp trai à?" Nếu không cũng không phải là hotboy của khoa.
Diệp Trăn Trăn nghiêm túc trả lời: "Không đẹp trai bằng anh." Sau đó cô phát hiện tai bác sĩ Quý lại đỏ hơn.
Diệp Trăn Trăn nở nụ cười, càng quen biết bác sĩ Quý lâu, sẽ càng phát hiện được nhiều biểu cảm của anh. Cô nhìn anh, hiếu kỳ hỏi: "Bác sĩ Quý, lúc còn đi học anh được rất nhiều nữ sinh theo đuổi phải không?"
Quý Triết Ngạn dừng một chút, mới nói: "Cũng bình thường."
Cũng bình thường? Diệp Trăn Trăn kiên trì: "Có nữ sinh nào viết thư tình không?"
Quý Triết Ngạn trầm mặc, con gái nước ngoài phóng khoáng hơn con gái trong nước rất nhiều, nhưng dựa vào khuôn mặt lạnh lùng của anh, đuổi đi rất nhiều ong bướm.
"Em cũng thích Mạc Trăn sao?" Quý Triết Ngạn đột nhiên rời chủ đề, Diệp Trăn Trăn chống má, xem ra bác sĩ Quý nhận được rất nhiều thư tình, chắc tính đến hàng vạn mất. Nhưng cô thật sự không muốn hỏi đến cùng, liền tùy ý đáp: "Hình như trước khi mất trí nhớ em có hâm mộ anh ta, nhưng nghe nói anh ta kết hôn rồi." May mắn cô mất trí nhớ, nếu không lúc biết tin này chắc khóc ngất một trận.
Quý Triết Ngạn gật đầu: "Ừm, phim của anh ta không tệ." Mạc Trăn là một nghệ sĩ hiếm hoi trong giới giải trí được anh tán thưởng.
Diệp Trăn Trăn hơi bất ngờ: "Bác sĩ Quý, anh lại biết về giới giải trí sao?"
Quý Triết Ngạn chần chờ ừm một tiếng, không nói gì thêm, Diệp Trăn Trăn nghi ngờ nhìn, luôn cảm thấy... có chuyện bí mật bên trong.