Nữ Quan Lan Châu

Chương 71: Yêu

Editor: NanaTrang

Hoàng hậu vọt tới trước mặt Cảnh Thành, vươn tay ra, run run rẩy rẩy vuốt ve hai gò má của Cảnh Thành: "Thành nhi ngoan! Con sao vậy? Có khó không chịu?"

Trên khuôn mặt tái nhợt của Cảnh Thành nổi lên nụ cười tươi: "Mẫu hậu, nhi thần bất hiếu."

Hoàng hậu khóc ròng nói: "Không không không.... Thành nhi, con yên tâm."

Bà đột nhiên vọt tới trước mặt của tôi, kéo tôi đến trước mặt Cảnh Thành: "Có nàng có nàng! Thành nhi, con yên tâm, mẫu hậu nhất định sẽ cứu con."

Cảnh Thành đầy mặt lo lắng, vừa giãy giụa muốn ngồi dậy, vừa nói: "Mẫu hậu, người thả nàng ra."

Hắn nói xong, mở miệng thở hổn hển, ngã lại ở trên giường trúc.

Hoàng hậu cười gằn một tiếng, nói: "Thả? Ta thật vất vả lắm mới lấy được, ta sao có thể thả?"

Cảnh Thành nhìn tôi một lát, tôi bị hoàng hậu kéo ngã trên đất. Hắn lại nhìn hoàng hậu, nói: "Mẫu hậu, mấy tháng này người vẫn luôn muốn giết Lan Châu, muốn cứu mạng của nhi thần. Nhưng mà mẫu hậu, bệnh của nhi thần, thật sự không thể chửa được nữa, người cần gì phải......"

Hắn kịch liệt ho khan.

Hoàng hậu khóc ròng nói: "Thành nhi! Con yên tâm, ta nhất định có thể cứu con. Tôn Uyển đã nói, để cho Lan Châu đau đớn, có thể tiêu tan cái đau của con. Dùng mạng của Lan Châu, nhất định đổi lấy mạng của con!"

Nói xong, bà rút cây trâm trên đầu ra, đâm về phía tôi.

Tôi nghiêng người nhé tránh, bà ngã xuống đất, cầm cây trâm tiếp tục đâm về phía tôi.

Mạnh Khách nhào tới, đoạt lấy cây trâm trên tay bà. Văn công công cũng nhào tới ngăn bà lại.

Hoàng thượng cười lạnh nói: "Người đâu, giam hoàng hậu lại cho Trẫm."

Cảnh Thành nói: "Phụ hoàng, đừng mà!"

Hoàng thượng quay đầu lại nhìn Cảnh Thành, khẽ nói: "Thành nhi, con yên tâm, Trẫm cũng chỉ để cho mẫu hậu của con an tĩnh lại thôi."

Cảnh Thành thở hổn hển từng ngụm, ánh mắt lo lắng.

Hoàng thượng đi tới, nhìn tôi ở trên đất, đột nhiên dịu dàng cười nói: "Thành nhi, lúc nãy Lan Châu đã biết hơn phân nữa, con, có oán phụ hoàng không?"

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn Cảnh Thành. Ánh mắt của hắn thống khổ giãy giụa, rất nhanh xẹt qua gương mặt của tôi, lại nhắm hai mắt lại, nói: "Phụ hoàng, nhi thần cầu xin người, đừng nói ra."

Hoàng thượng đi tới bên cạnh Cảnh Thành, chậm rãi ngồi xổm xuống, nắm lấy tay Cảnh Thành, nói: "Được, phụ hoàng đồng ý với con, vĩnh viễn sẽ không nói ra, giúp con giấu giếm tất cả, không để cho Nhậm Lan Châu biết, để cho con… để cho con an tâm. Nhưng mà, nhưng mà hôm nay phụ hoàng mới phát hiện, nhất định phải nói ra. Chỉ có nói ra, mới đều tốt cho các con."

Ông quay đầu lại nhìn tôi một lát, lại nghiêng đầu nhìn Cảnh Thành nói: "Mẫu thân của Cảnh Phi, đêm qua đã chết rồi."

Trong lòng tôi đau xót, nhìn hắn.

Hoàng thượng nói tiếp: "Tối hôm qua, thái giám chạy tới nói cho ta biết, nói Thu nương nương chết rồi, lúc đó ta mới biết.Ta chạy ra ngoài cung, chạy đến trong sân nhỏ ta cho nàng. Ta thấy nàng uống rượu độc, ta thấy nàng viết chữ lên trên gấm Thu Vũ để lại cho ta. Nàng dùng máu tươi để viết, ‘Ta hận ngươi. Ngươi không nên giết Phi nhi, nếu không ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi’. Nàng hận ta, nàng vẫn còn hận ta, nàng vẫn tưởng rằng, ta sẽ giết Cảnh Phi."

Ông yếu ớt bất lực, ông không tự xưng là "Trẫm" nữa.

Dường như ông cũng không nhịn được nữa, ngã nghiêng trên mặt đất.

Cảnh Thành mở mắt, nhẹ giọng kêu: "Phụ hoàng."


Hoàng thượng tựa hồ không nghe thấy, chỉ khổ sở nắm vạt áo bào của mình, nói: "Con xem, nhiều nguyên nhân hậu quả như vậy, ta chưa từng nói cho nàng, chưa từng nói cho nàng biết. Nàng hận chết ta. Cho nên, cho nên Thành nhi."

Ông ngồi thẳng lên, lại kéo tay Cảnh Thành qua, nói: "Thành nhi, tại sao con có thể để cho Nhậm Lan Châu hận con, rời khỏi con?"

Lòng tôi tràn ngập lạnh lẽo, bên tai vang lên tiếng ong ong, mê mông nhìn tất cả ở trước mắt.

Hoàng thượng đứng lên, lạnh lùng nói: "Nhậm Lan Châu, ngươi, có phải hận Thành nhi hay không?"

Tôi giương mắt, chỉ thấy Cảnh Thành quay đầu đi, không hề nhìn tôi.

Tôi cười lạnh nói: "Đúng, tôi hận hắn."

Thân thể Cảnh Thành run lên, sau đó bên môi hiện lên chút ý cười.

Hoàng thượng cúi đầu, nhìn Cảnh Thành nhẹ giọng nói: "Thành nhi, lại nói, con chịu đựng toàn bộ thống khổ, đều là vì phụ hoàng. Cả đời này của phụ hoàng, có lỗi với Thu Liên, có lỗi với mẫu hậu con, lại càng có lỗi với con. Thành nhi, Trẫm biết, con muốn giấu Nhậm Lan Châu làm tất cả chuyện này, cũng là vì khiến cho Nhậm Lan Châu hận con. Nhưng, nhưng nếu như cả đời này nàng mang theo oán hận đối với con mà chết, con cũng biết, sợ rằng cứ như vậy, đời đời kiếp kiếp nàng sẽ không tiếp tục yêu con. Cả đời này con không thể thả tay ra được, con thật sự cam lòng, kiếp sau kiếp sau nữa, con không muốn ở chung một chỗ với nàng sao?"

Hoàng thượng thở dài một cái, nói: "Trẫm vốn là cũng cho là.... cũng giống như con vậy. Nhưng cho đến đêm qua, Trẫm nghe được tin tức Thu Liên chết, Trẫm đột nhiên sợ hãi. Trẫm sợ nàng cứ như vậy mà thật sự mang theo thù hận đối với Trẫm, vĩnh vĩnh viễn viễn sẽ không muốn nhìn thấy Trẫm. Không phải là Trẫm mất đi nàng cả đời này, mà là sẽ đời đời kiếp kiếp đều mất đi nàng......"

Rốt cuộc ông không thể nói ra lời được nữa.

Tôi đứng lên, đi tới, ngồi xổm ở trước mặt hoàng thượng, nói: "Hoàng thượng, Lan Châu van cầu người nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Giường trúc run lên bần bật, Cảnh Thành khàn giọng kêu lên: "Nhậm Lan Châu!"

Tôi nhìn hắn. Đôi mắt của tôi đã sớm tràn đầy nước mắt.

Tôi nhẹ giọng nói: "Điện hạ, chẳng lẽ ngươi vẫn nghe không hiểu lời nói lúc nãy của hoàng thượng sao? Chẳng lẽ điện hạ, thật sự muốn cả đời này Lan Châu đều hận ngươi? Hận ngươi thấu xương, sau đó phát lời thề, đến kiếp sau cũng không gặp lại ngươi?"

Cảnh Thành nhìn chằm chằm vào tôi, thở hổn hển, sau đó kêu lên: "Mạnh Khách!"

Hắn nhắm chặt hai, nói: "Đưa ta trở về!"

Hắn rời đi. Trong điện cung Vĩnh Khang, chỉ còn lại hai người tôi và hoàng thượng.

Tôi khẽ cười lên: "Hoàng thượng, người xem, thái tử vẫn không chịu nói cho tôi biết."

Hoàng thượng vẫn là đầy mặt nước mắt.

Tôi lại cười nói: "Hoàng thượng, con của người chính là cố chấp như vậy. Chuyện hắn đã nhận định, ai nói cũng sẽ không quay đầu lại. Chỉ là, kính xin hoàng thượng nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Tôi thở dài, mặc cho nước mắt chảy đi xuống, nói: "Tôi không muốn hận hắn, thật sự không muốn. Đoạn đường này hắn vẫn luôn buộc tôi, dùng hết tâm lực, chính là muốn tôi hận hắn. Nhưng tôi đã hao hết hơi sức, vẫn không hoàn toàn hận hắn. Tôi không có biện pháp......"

Tôi cười cười, nói: "Hoàng thượng, van xin người nói cho tôi biết."

Hoàng thượng nói: "Thành nhi giống ta. Nó giống ta nhất."

Đây chính là chuyện xưa Hoàng thượng nói cho tôi biết.

Cả đời này của Trường Quân đế, nữ nhân ông thích nhất, chính là mẫu thân của Cảnh Phi, Thu bà bà, Thu Liên.

Năm đó, Trường Quân đế mười bảy tuổi, lần đầu tiên lấy thân phận Tam hoàng tử đảm nhiệm chức Khâm Sai Đại Thần, đến Miên thành ban sai*, vì triều đình thẩm định chọn hàng dệt kim quốc doanh. (* việc bắt phu và trưng thu tài sản cho quan phủ ngày xưa)


Ông cố ý làm khó dễ, yêu cầu người của cửa hàng gấm dệt đối câu đối, sau đó, ông nhìn thấy muội muội của người duy nhất trong bữa tiệc đối ra văn thơ đối ngẫu.

Ông lập tức quyết định chủ ý. Sau khi trở lại kinh thành, ông tận lực cầu xin phụ hoàng cho phép vị cô nương kia tiến cung, làm nữ quan của ông. Để không có người mượn cớ thêu dệt chuyện xấu, ông không thể để cho nhà của vị cô nương kia nhận được hàng dệt kim quốc doanh. 

Ông cấp vị trí hàng dệt kim quốc doanh cho nhà khác, ông chỉ muốn nàng.

Nàng đến, ông như thu được chí bảo. Nhưng, ông lại không thể cưới nàng.

Sau khi nàng giúp hoàng đế sinh con trai ra, ông bức nàng, để con trai ở ngoài cung do nhà mẹ đẻ nuôi dưỡng.

Ông vẫn không cho nàng danh phận, chỉ để nàng ở lại bên cạnh ông làm nữ quan. Lúc đầu là ngũ phẩm, sau đó là tứ phẩm.

Ngoài mặt hưởng thụ long sủng, nhưng ông lại không muốn để cho nàng nuôi dưỡng của trai của mình, không để nàng cho trở thành thê tử danh chính ngôn thuận của ông.

Lúc đầu Thu Liên chịu đựng, nhưng đợi đến khi con trai lớn lên, ngày được nghênh đón vào cung, bà trông mong con trai có thể nhào vào trong lòng mình, gọi mình một tiếng "Mẹ", nhưng lại trơ mắt nhìn hoàng thượng kéo tay Cảnh Phi, đi tới trước mặt hoàng hậu, nói: "Về sau, sẽ do hoàng hậu nàng nuôi dưỡng đứa bé không có mẹ này."

Đứa bé không có mẹ? Bà vẫn còn sống tốt, tại sao ông lại luôn miệng nói, con trai của bà là một đứa bé không có mẹ.

Bà hận ông thấu xương. Nhưng ông không biết. Ông còn tưởng rằng bà vẫn giống như ngày thường, hoà thuận dịu dàng. Lúc trước, chính vì dung mạo dịu dàng như nước thấu xương mới khiến cho ông không có cách nào tự kiềm chế, yêu nàng thắm thiết.

Khi đó ông không hề hay biết, tại sao vị cô nương họ Hạ này, về sau lại muốn đổi họ của mình thành họ "Thu". Nàng nói cho ông biết, đó là vì cửa hàng nhà nàng gọi là "Thu Tố trang". Nàng cũng chỉ là nhớ quê nhà mà thôi.

Ông cũng cảm thấy chữ ‘thu’ tình thơ ý hoạ, vì vậy ông không gọi nàng là "Hạ Liên" nữa, mà đổi lại gọi là "Thu Liên".

Nhưng ông không biết, chữ Thu này, ngoài mặt dịu dàng như nước, nhưng lại phát lạnh khắc xương.

"Mỹ cẩm sơ trương thu vũ qua, lệ nhân trang hoa xảo tâm nghiêng". Ông mang theo nụ cười nhớ kỹ câu đối này. Nhưng từng chữ này, đối với ông, là gợi tình dịu dàng; đối với bà, lại là vạn niệm đều thành tro (mất hết can đảm, không còn hy vọng).

Ông cũng không biết, khi đó Thu Liên hận ông, cũng hận hoàng hậu, còn có thái tử hoàng hậu sinh.

Từ nhỏ thân thể thái tử không tốt. Bà nghe người ta nói cả ngày hoàng hậu chỉ cúng bái Phật, còn liên tục hành hạ một cô gái nhỏ tên là Nhậm Lan Châu ở bên cạnh thái tử.

Bà cảm thấy kỳ quái, liền tốn tâm tư đi thăm dò. Rốt cuộc lại để cho bà tra ra được, thì ra là hoàng hậu thế nhưng lại tin lời nói của một người tên là Tôn Uyển, tìm một Nhậm Lan Châu, hành hạ nàng là để bảo vệ tính mạng thái tử.

Bà biết Nhậm Lan Châu, và bà biết tiểu cô nương Nhậm Lan Châu kia có tình ý sâu nặng với thái tử.

Mặc dù lời nói của Tôn Uyển vô căn cứ, nhưng bà lại động tâm suy nghĩ.

Bà càng muốn làm giả hoá thật.

Lúc bà còn ở nhà mẹ, trong nhà có buôn bán với dân tộc thiểu số ở biên cương. Bà biết có một loại Vu Cổ, tên là "Vô tuyệt kỳ". Người gọi lấy ý tứ của "Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ". Loại Vu Cổ này hạ ở trên thân của hai người yêu nhau, hơn nữa, trong đó có một người là thân nhiễm bệnh nặng, cứ như vậy, trừ phi người này khiến cho người còn lại vĩnh viễn hận mình sâu sắc, nếu không bệnh tình của người này sẽ liên lụy đến người còn lại, không thể sống lâu được.

Bà tìm được người có thể hạ Vu Cổ này. Bà hạ Vu Cổ "Vô tuyệt kỳ" này ở trên người của Cảnh Thành và Nhậm Lan Châu.

Ông trời thật là trêu người. Vốn yêu nhân Tôn Uyển nói thái tử bị hạ Vu Cổ, chính là lời nói vô căn cứ. Nhưng về sau, Thu Liên lại thật sự cho thái tử trúng Vu Cổ.

Cho dù hoàng hậu cứ khăng khăng hành hạ ‘cái bóng’ kia như thế nào, thì cũng không có cách nào giải được Vu Cổ.

Bà rất hiểu hoàng đế, biết hoàng đế thích nhất chính là thái tử. Ông đã từng làm chuyện có lỗi với hoàng hậu, mà chuyện này, thậm chí ảnh hưởng đến con trai của hoàng hậu —— trên người Cảnh Thành. Sau khi Cảnh Thành sinh ra không được bao lâu, ông đã phát lời thề, cho dù không thể trị lành bệnh cho Cảnh Thành, cũng muốn giữ lại cái ghế thái tử cho Cảnh Thành, giao giang sơn Đại Cảnh cho hắn.

Phần tâm ý này của hoàng đế càng về sâu càng kiên định. Trong lòng ông, Cảnh Thành thật sự hoàn toàn xứng đáng là nhân tuyển thái tử tốt nhất. Chỉ tiếc thân thể Cảnh Thành suy yếu, ngoài triều trong triều đều như hổ rình mồi nhìn chằm chằm vào cái ghế thái tử của Cảnh Thành. Vì vậy ông muốn bảo vệ Cảnh Thành thật tốt, hy vọng trông mong đến cuối cùng có thể để cho Cảnh Thành kế thừa ngôi vị hoàng đế, quần lâm thiên hạ

Bà lại muốn để cho con trai hoàng đế yêu thương nhất nếm hết thống khổ này.

Về sau, Cảnh Thành biết mình bị hạ Vu Cổ "Vô tuyệt kỳ", cũng biết hoàng hậu dùng Nhậm Lan Châu làm cái bóng của mình. Vì vậy hắn trăm phương ngàn kế, đều muốn khiến cho Nhậm Lan Châu hận mình.

Hắn muốn Nhậm Lan Châu có thể thoát khỏi Vu Cổ này. Bản thân hắn bị bệnh không trị được, nhưng hắn hoàn toàn không muốn liên lụy đến Nhậm Lan Châu.

Hơn nữa, hắn muốn bảo vệ nàng, không muốn để nàng bị hoàng hậu hành hạ nữa.

Hắn có thể khiến cho mình chết, nhưng hắn lại muốn nàng có thể sống một cuộc sống êm đềm......

Tôi không biết bản thân tôi, nghe xong hoàng thượng kể từng chữ từng chữ như thế nào.

Hoàng thượng nói xong, tựa vào trên cây cột, khép hờ mắt, giống như hết sức mệt mỏi.

Tôi nhẹ giọng nói với hoàng thượng: "Thật may, thật may, tôi vẫn không hận hắn."

_________________