Nữ Quan Lan Châu

Chương 63: Trao đổi

Editor: NanaTrang

Phương Khải không có đưa tôi đến phủ thái tử, mà là đưa tôi vào hoàng cung.

Hắn nhìn tôi nói: "Hoàng thượng long thể bị bệnh, thái tử hiện làm giám quốc."

Cung Tử Hoành, là nơi ở của thái tử ở trong cung.

Cung Tử Hoàng vốn là Đông cung của hoàng thượng thời tiên đế Nam Tuần, là nơi ở khi hoàng thượng giám quốc. Sau khi hoàng thượng lên ngôi, cung Tử Hoành vẫn luôn để trống.

Phương Khải vẫn trói hai tay của tôi, tôi đi theo phía sau hắn. Hắn nói với tiểu thái giám bên ngoài: "Xin phiền bẩm báo với thái tử điện hạ."

Tiểu thái giám gật đầu một cái đi vào. Nhất thời yên tĩnh vắng lặng, chỉ có tiếng ‘đinh đinh đang đang’ của chuông đồng chỗ mái hiên bị gió thổi qua phát ra tiếng vang. Mỗi một tiếng đều lạnh lẽo như bạc, ảnh hoa lác đác lưa thưa tà tà đánh vào gạch vào trên mặt đất, chợt lại có cánh hoa không biết tên rơi xuống. Trên mặt đất trống trơn sạch sẽ chỉ có một mình cánh hoa kia, đỏ tươi như máu thật chói mắt.

Đột nhiên nghe thấy mấy tiếng ho kịch liệt ở trong điện, sau đó có người kêu lên: "Thái tử điện hạ! Thái tử điện hạ!"

Tiếp theo là tiếng bước chân hoang mang vội vàng.

Trên mặt Phương Khải hơi có thần sắc lo lắng.

Lại đợi một lát, chỉ thấy Lưu thái y cúi thấp đầu, vội vã ra ngoài.

Tôi biết ông ta, sững sờ một chút, nhẹ giọng kêu lên: "Lưu thái y!"

Ông ta dừng chân lại, nhìn thấy tôi rất đỗi kinh ngạc: "Ngươi là......"

Tôi gật đầu một cái, nói: "Là tôi."

Ông ta nhìn tôi, chợt thở dài một tiếng.

Tôi còn muốn hỏi thêm thì lại nghe thấy giọng the thé của tiểu thái giám ban nãy la lên: "Phương đại nhân, thái tử để cho ngài dẫn người đi vào."

Tôi bị Phương Khải đẩy vào trong điện.

Tôi đi vào trong điện, lại cảm thấy một luồng ấm áp đập vào mặt, buồn bực khiến người ta hít thở không thông.

Giá sách màu gỗ tử đàn, án thư màu gỗ tử đàn.... Lại thanh thanh lãnh lãnh một cách khác thường. Tôi đi theo Phương Khải tiến về phía trước, dưới chân dường như mơ hồ không có cảm giác, dư quang khóe mắt xoẹt qua những vật dụng cùng một màu kia, cho đến khi màn cửa sổ buồng lò sưởi lọt vào tầm mắt, vẫn là màu sắc hắn thường dùng ở trong phủ thái tử, mưa tạnh trời trong, chớt nhả như khói, giống như mộng cảnh.

Đập vào mắt là đau. Tôi rũ mắt xuống.

Chỉ nghe thấy Phương Khải nói: "Thái tử điện hạ, thần đã mang người đến."

Âm thanh yếu ớt của Cảnh Thành: "Là Nhậm Lan Châu sao?"

Tôi nhớ lại lần đầu tiên khi tôi nhìn thấy hắn, hắn cũng hỏi Văn công công một câu như vậy: "Là Nhậm Lan Châu sao?"

Chỉ là bây giờ không giống như lúc ấy.

Phương Khải nói: "Vâng"

Tôi nâng mắt lên, nhìn thấy thái tử một thân áo trắng dựa vào đầu giường. Sắc mặt hắn tái nhợt, đôi môi không có chút huyết sắc. Cùng với Cảnh Thành ở cổng thành Tây Lâm lúc trước, như hai người khác nhau vậy.


Hắn nhìn tôi.

Hắn phất tay một cái, Phương Khải lui ra.

Hai tay tôi vẫn bị trói như cũ, tôi đứng thẳng người nhìn hắn.

Rốt cuộc Cảnh Thành cũng lên tiếng: "Ngươi còn trở lại?"

Tôi lạnh lùng nói: "Cầu xin ngươi bỏ qua cho Cảnh Phi."

Ánh mắt của hắn nhìn sang đây: "Thế nhưng ngươi lại vì Cảnh Phi mà liễu lình trở lại?"

Tôi đáp: "Vâng"

Hắn "hừ" một tiếng, nói: "Sao ngươi chắc ta sẽ thả hắn?"

Tôi nói: "Cho dù ngươi không tha cho hắn, một mình tôi cũng không thể sống qua ngày. Vương gia đã từng che chở tôi như vậy, tôi tuyệt không thể bỏ mặc hắn, một mình rời đi."

Cảnh Thành nổi lên một nụ cười nhạt bên khóe môi: "Rất tốt. Rất tốt."

Hắn đột nhiên kịch liệt ho khan. Các cung nữ trong điện đều đã thối lui ra ngoài điện, lúc này nơi này chỉ có hai người tôi và hắn.

Tôi lẳng lặng nhìn hắn. Hắn nhíu mày, tựa hồ hết sức khổ sở.

Ho khan xong, hắn mở miệng thở hổn hển, sau đó nhắm mắt lại, nói: "Hôm nay Cảnh Phi đã không còn bất kỳ uy hiếp gì đối với ta nữa. Cũng được, ta có thể cầu xin phụ hoàng thả hắn, chỉ là, ngươi phải đồng ý với ta một chuyện."

Tôi nói: "Chỉ cần ngươi nói, tôi sẽ làm theo."

Hắn thở dài, nói: "Ta muốn ngươi ở lại chỗ của ta hai tháng. Trong hai tháng này, ngươi phải ở bên cạnh ta, hầu hạ ta, một tấc cũng không rời."

Tôi nhìn hắn, không biết vì sao.

Hắn khẽ mở mắt ra, nâng cao giọng một chút: "Thế nào? Cũng chỉ có hai tháng này, mới có thể đổi được tính mạng của người trong lòng ngươi, lời nói chân thật!"

Tôi cười lạnh nói: "Được. Tôi đồng ý với ngươi. Ngươi không thể nuốt lời."

Hắn bỗng nhiên nhìn về phía tôi, ánh mắt khôi phục lại băng lãnh như đao:

"Dĩ nhiên."

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------

Bên ngoài tẩm điện của hắn, ngăn cách phòng của tôi.

Cung nữ trong cung Tử Hoàng, đều là ở trong hoàng cung, tôi chưa từng nhìn thấy qua bao giờ.

Các nàng nhìn tôi đều bày ra vẻ mặt cổ quái mà cười, nhưng chỉ cần bọn họ nhìn thấy Cảnh Thành ra ngoài, thì sẽ lập tức cúi đầu xuống.

Bông hoa không biết tên cắm nghiêng ở trong bình sứ thượng hạng. Bình sứ trắng noãn nhẵn mịn như son, chạm tay vào vuốt nhẹ sẽ cảm thấy ấm áp. Cung Tử Hoành rất ấm, hơi động một tí thì trên lưng sẽ nổi lên một tầng mồ hôi mỏng.


Cảnh Thành nói để tôi hầu hạ hắn, chính là để cho tôi đi theo hắn, bưng trà rót nước gì gì đó. Sau đó, hắn thường luôn đuổi tất cả mọi người ra ngoài điện, chỉ chừa lại tôi và hắn.

Chúng tôi ai cũng không mở miệng, chỉ là nghe bông nến ‘đốp đốp’ vang dội, hoặc là nhìn chim hót ở ngoài cửa sổ.

Hắn hay ngồi rất lâu ở sau án như thế, làm chuyện của mình, ngay cả đầu cũng không nâng lên.

Có lần tôi nhìn thấy Phương Khải, hắn đã được đề thăng làm thống lĩnh Phong Nhuệ doanh. Hắn tới tạ thái tử ân điển. Cảnh Thành ngợi khen hắn, có công tiêu diệt Đinh Hữu. 

Hắn thật sự là người của thái tử.

Về sau lại có một ngày, lúc hắn tới gặp thái tử thì tôi đang đứng ở một bên, nghe thấy hắn nói: "Diên Trú Vương gia, đã hồi kinh rồi."

Cảnh Thành cười nói: "À, hắn nói thế nào?"

Phương Khải nói: "Ngài ấy nói ngài ấy biết nghiệp chướng nặng nề, chỉ muốn gặp lại đệ đệ và mẫu phi của ngài ấy một lần."

Cảnh Thành suy ngẫm trong chốc lát, nói: "Cảnh Chỉ không có tham dự vào. Cũng được, để cho bọn họ đi Kinh Giao, trông coi Lăng tiên đế đi."

Phương Khải chần chờ một chút, nói: "Chuyện này, có cần báo cho hoàng thượng hay không?"

Cảnh Thành vội vàng phê tấu chương, cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Đây chính là ý của phụ hoàng."

Phương Khải đáp: "Vâng." Sau đó cáo lui.

Cảnh Thành vẫn vùi đầu viết chữ như cũ. Tôi yên lặng không nói lời nào.

Hắn đột nhiên hỏi: "Ngươi không hỏi xem vì sao Phương Khải được ta tuyển chọn?"

Tôi nói: "Lúc ngươi ở Tây Cương, tất nhiên đã bày mưu tính kế."

Hắn phê xong một quyển, khép lại, để ở một bên, lại lấy một quyển khác, mở ra, muốn đặt bút viết, cười nói: "Ta bày ra cái này lưới, dính dáng đến Cảnh Phi Cảnh Nhiên Cảnh Chỉ bọn họ, còn có đám người Đinh Hữu, tất cả đều bao lại, một lưới bắt hết. Ngươi nói, ta tính toán có được không?"

Tôi bình tĩnh đáp: "Tính toán rất tốt. Bố trí vô cùng tốt. Chúc mừng. Diên Trú Vương gia làm sao so được với ngươi, hắn làm sao có thể đoán được Phương Khải mà hắn trọng dụng thế nhưng đã sớm là tâm phúc của ngươi."

Tôi lại nói: "Phương Khải tận trung với ngươi như vậy, tất nhiên là rất được ngươi tán thưởng. Phương Khải là người âm hiểm xảo trá như thế, có thể được ngươi chọn trúng trọng dụng, thật sự là hiếm thấy."

Hắn im lặng, khóe miệng khẽ nâng lên, rốt cuộc lại viết tiếp. Không nói thêm lời nào nữa.

Tôi còn gặp cả Mạnh Khách. Lần đầu, hắn vội vã đi đến, nhìn thấy tôi, chỉ nhìn sâu một cái sau đó gật đầu, cũng không nói lời nào.

Hắn phê xong một quyển, khép lại, để ở một bên, lại lấy một quyển khác, mở ra, muốn đặt bút viết, cười nói: "Ta bày ra cái này lưới, dính dáng đến Cảnh Phi Cảnh Nhiên Cảnh Chỉ bọn họ, còn có đám người Đinh Hữu, tất cả đều bao lại, một lưới bắt hết. Ngươi nói, ta tính toán có được không?"

Tôi bình tĩnh đáp: "Tính toán rất tốt. Bố trí vô cùng tốt. Chúc mừng. Diên Trú Vương gia làm sao so được với ngươi, hắn làm sao có thể đoán được Phương Khải mà hắn trọng dụng thế nhưng đã sớm là tâm phúc của ngươi."

Tôi lại nói: "Phương Khải tận trung với ngươi như vậy, tất nhiên là rất được ngươi tán thưởng. Phương Khải là người âm hiểm xảo trá như thế, có thể được ngươi chọn trúng trọng dụng, thật sự là hiếm thấy."

Hắn im lặng, khóe miệng khẽ nâng lên, rốt cuộc lại viết tiếp. Không nói thêm lời nào nữa.

Tôi còn gặp cả Mạnh Khách. Lần đầu, hắn vội vã đi đến, nhìn thấy tôi, chỉ nhìn sâu một cái sau đó gật đầu, cũng không nói lời nào.

Cảnh Thành chậm rãi cầm ly trà lên, nhấp một ngụm, để ly xuống, lúc này mới quay đầu lại nhìn Mạnh Khách nói: "Trời ấm lên chút rồi. Chắn hẳn lúc này cảnh sắc Giang Nam rất đẹp. Ngươi sắp xếp một chút, ta đi cầu xin phụ hoàng đến Giang Nam tuần tra."

Mạnh Khách Chi dường như lắp bắp kinh hãi, thân thể hắn run lên, ngẩng đầu nói: "Điện hạ, tuyệt đối không thể. Phản loạn vừa ổn định, hiện giờ điện hạ lại làm giám quốc......"

Cảnh Thành nhìn sang, thân thể Mạnh Khách run rẩy không nói lời nào.

Cảnh Thành khẽ mỉm cười, nói: "Bây giờ ta đi cầu xin phụ hoàng, ông ấy có nhiều chuyện, đều sẽ đồng ý ta thôi......"

Hắn chợt quay đầu sang, nói: "Nhậm Lan Châu, lần này ngươi cũng đi theo ta."

Tôi nói: "Nếu tôi đã đáp ứng ngươi, chắc chắn sẽ giữ lời hứa. Cũng mong điện hạ có thể giữ lời hứa."

Cảnh Thành lại cười ra tiếng. Tiếng cười kia lại mơ hồ yếu đuối, không rơi đến trên mặt đất.

_________________