Nữ Quan Lan Châu

Chương 53: Vết sẹo

Sau khi trong lòng run xong, lại chuyển sang suy nghĩ thật sâu.

Tôi bước nhanh đến thư phòng của Hạ Dung. Bên trong thư phòng, Hạ Dung đang ngồi gần cửa sổ, trước mặt là hai phong thư đã mở ra. Tay hắn cầm góc thư, nghe thấy tiếng tôi mở cửa thì quay đầu lại nhìn tôi cười cười.

Tôi hỏi: "Tổng thương Tây Mẫn?"

Hắn cười to: "Châu lão bản, chúng ta trốn lại trốn, tránh lại tránh, thế mà vẫn không tránh khỏi. Tổng thương Tây Mẫn, tất nhiên cần phải gặp mặt Nguyên soái nắm giữ đại quân Tây Cương, ngươi có thể gặp hắn không?"

Tôi khẽ mỉm cười, nói: "Thì ra Hạ huynh ngươi đã sớm biết bọn ta có quan hệ."

Nguyên soái đại quân Tây Cương, chính là Cảnh Nhiên.

Hạ Dung nói: "Cảnh Phi bảo ta chăm sóc ngươi, tất nhiên phải nói một ít chuyện của ngươi cho ta biết, nếu không, sao ta có thể giúp ngươi tránh người không muốn gặp, người không thể gặp?"

Tôi vươn tay ra cầm lấy thư nhìn một chút. Ở trong thư Ngô Tham tướng chúc mừng Hạ Dung và tôi được chức tổng thương Tây Mẫn, nói chúng tôi ít ngày nữa đến gặp Nguyên soái đại quân Tây Cương.

Hạ Dung lại nói: "Nếu như ngươi bị bọn họ nhận ra, một nhà lớn bé Hạ gia ta cũng nguy hiểm một sớm một chiều. Vì vậy, chức tổng thương Tây Mẫn này, chúng ta tuyệt đối không thể nhận."

Tôi không nói. Trong thư, chữ viết của Ngô Tham tướng xấu không chịu nổi. Bốn chữ tổng thương Tây Mẫn bị hắn viết xiên xiên xẹo xẹo, vô cùng quỷ dị.

Tôi lại chợt nhớ tới, cho dù con hồ ly Cảnh Nhiên này nhận ra Châu Lăng trước mắt hắn chính là nữ quan Nhậm Lan Châu trong phủ Thái tử năm đó, cũng sẽ không biết chuyện ở Miên thành Thái tử muốn giết tôi lần thứ hai.

Nhiều lắm thì hắn chỉ biết Nhậm Lan Châu chạy trốn khỏi Hộ bộ đi đến Miên thành, chuyện Hạ Dung giúp tôi chạy trốn khỏi Miên thành, hắn tuyệt đối không thể nào biết được.

Cảnh Thành và Mạnh Khách là loại người hành động luôn luôn bí mật và gọn gàng. Cảnh Nhiên ở xa vạn dặm, làm sao có thể biết được đoạn nhân quả ở Miên thành?

Nghĩ tới đây, tôi cười nói: "Hạ huynh xin yên tâm. Một mình Châu Lăng tôi đảm nhiệm là đủ rồi. Nguyên soái có nhận ra tôi là bạn cũ của hắn thì cũng sẽ không nghĩ tới Hạ Dung ngươi có liên quan gì đến tôi. Chẳng lẽ Hạ huynh đã quên, ở Tây Cương, ngươi chỉ là bạn trên phương diện làm ăn với tôi, trước lúc đến Tây Cương, chúng ta không hề quen biết nhau?"

Ngay cả người Hạ gia, cũng không rõ chuyện lúc trước của chúng tôi.

Hạ Dung nhìn tôi, nói: "Ta cũng không phải là người sợ chết. Chỉ là được Cảnh Phi nhờ vả mà thôi. Nếu như ở nơi này ngươi xảy ra chuyện bất trắc gì, thì sau này ta làm gì còn mặt mũi đi gặp Cảnh Phi chứ?"

Thở dài trong lòng. Tôi nói: "Ngươi yên tâm, mặc dù họ Ngô kia nói chúng ta đi gặp Nguyên soái. Nhưng một tổng thương Tây Mẫn nho nhỏ, làm sao hắn sẽ tốn công để ý tới, kéo dài một ngày thì tính một ngày."

Tôi lại hỏi: "Nghe nói sáng nay trong kinh cuối cùng cũng có tin tức truyền đến?"

Hạ Dung gật đầu một cái, nói: "Khơi thông hồi lâu, cuối cùng cũng có được tin tức. Cảnh Phi đúng là bị giam ở đại lao Hình bộ. Nhưng vụ án của hắn luôn luôn bị nén lại, không ai biết rốt cuộc là nguyên nhân vì sao."

Tôi nói: "Kỳ quái thế? Thánh thượng cũng không qua hỏi?"


Hạ Dung cười lạnh nói: "Lúc đầu là do Đinh Hữu tra án này. Nghe nói lúc báo lên là báo tội mưu nghịch. Sau đó Thánh thượng lại phái Mạnh Khách hợp tác với Đinh Hữu cùng nhau xử án, tội danh mưu nghịch ngược lại được hủy bỏ, sau đó lặp lại tranh luận, đến nay vẫn không định ra tội danh gì. Cứ như vậy mà bị gác lại."

Hắn cười ha hả, lại nói: "Nếu như Cảnh Phi thật sự là tội mưu nghịch, cũng tốt thôi. Lúc nào ta cũng khuyên hắn, nhưng hắn lại luôn từ chối cho ý kiến. Hiện nay, lại bị người khác định cho hắn một tội lớn."

Tôi lắc đầu một cái, nói: "Hai đại trọng thần chủ thẩm, người bình thường tuyệt đối không có cách nào giúp hắn lật lại bản án. Hoàn toàn cần phải đợi ý của Thánh thượng."

Hạ Dung gật đầu, nói: "Đúng vậy."

Hắn thở dài, thê lương cười nói: "Ta chỉ có thể ở chỗ này làm Tổng thương không hiểu vì sao mà có được, trơ mắt thúc thủ vô sách."

Việc đời khó đoán, còn có biện pháp gì?

Sau khi đảm nhiệm Tổng thương Tây Mẫn, trong xưởng càng bận rộn hơn. Người Hạ gia rất là vui mừng, chỉ có Hạ Dung lúc nào cũng mặt ủ mày chau.

Tôi biết hắn là vì tôi mà chịu trách nhiệm.

Hắn nói với tôi: "Nếu sau này thật sự phải đi gặp Nguyên soái, chỉ cần ta đi là được, ngươi tuyệt đối không thể đi."

Tôi gật đầu. Nhưng lại biết rất rõ, làm như vậy cũng chỉ có thể tránh được nhất thời.

Nhưng tốt xấu gì cũng tránh được hơn ba tháng.

Sau khi làm Tổng thương Tây Mẫn không đến mấy ngày, lại truyền đến một tin tức. Ngô Tham tướng bị cắt chức.

Vừa nghe thấy tin tức này, trong lòng tôi khẽ động, vội vàng chạy đến phủ Ngô Tham tướng. Tới cửa thì lại thấy vẻ mặt Mã quản gia buồn thiu đứng ở cửa, người Ngô gia khóc sướt mướt, bọn hạ nhân đang thu dọn đồ đạc.

Tôi đi tới hỏi Mã quản gia: "Mã quản gia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngô đại nhân đâu?"

Mã quản gia thở dài thật sâu, nói: "Cũng không biết là lão gia đắc tội với ai. Lão gia ở Tây Cương nhiều năm như vậy, vẫn luôn sống tốt, tại sao đột nhiên nói cách chức liền cách chức. Ở Tây Cương lâu như vậy, bây giờ lại phải chuyển đến quê nhà của lão gia. Đường xá xa xôi, thật không biết nên làm thế nào mới tốt."

Ta nhìn trong đám người tìm tìm, lại hỏi: "Ngô tiểu thiếu gia đâu?"

Mã quản gia nói: "Ngày hôm trước tiểu thiếu gia đi cùng với lão gia rồi. Tuy ta là hạ nhân, nhưng cũng hiểu được tâm tư của ngài. Tây Cương này không thể ở lâu. Ít nhất cần phải lưu lại huyết mạch cho Ngô gia."

Tôi và Ngô tiểu thiếu gia rất thân, nhưng cũng chỉ có thể dừng lại ở đây.

Mã quản gia còn nói cho tôi biết, vị khách quý họ Nhạc mà Ngô Tham tướng đã từng tôn sùng cũng đã cáo từ rời khỏi Ngô phủ mấy ngày trước. Cũng không dặn dò gì cho nên không biết có ở lại Tây Cương hay không.

Mấy ngày ngắn ngủi, Ngô phủ người đi nhà trống.


Chỉ lưu lại hoa phù dung ở trong sân nhỏ của tôi.

Đêm hôm đó, tôi ngồi trong sân, châm một bầu rượu, tự rót tự uống. Ánh trăng ảm đạm chiếu xuống sân viện, hương hoa phù dung. Ngẩng đầu lên nhìn, ngôi sao sáng tỏ, trời cao mênh mông.

Trong cuộc sống, trùng phùng và xa cách, đều không thể dự liệu được.

Uống một hơi cạn sạch. Rượu ngon.

Tây Cương khí trời ấm dần, mặc dù còn là cực hàn, nhưng gió cũng dần dần ít đi. Triều đình lại tăng binh đến Tây Cương.

Độ chi tiêu của Tây Mẫn đã gia tăng rất nhiều. Cửa hàng vải vóc Lăng Dung của chúng tôi, liên tục không ngừng vận chuyển đi đến trong quân Tây Mẫn.

Tôi và Hạ Dung rất cẩn thận làm mối buôn bán này. Thống soái một chi ở Tây Mẫn lúc trước tôi chưa từng nghe qua, tên là Phương Khải. Cảnh Thành đã từng ở Tây Cương rất lâu, nơi này có không ít hộ bộ cũ của y. Nhưng tôi nghĩ tới nghĩ lui, thật sự là chưa từng nghe qua cái tên Phương Khải kia.

Về sau lại nghe thấy không ít tin tức về vị Phương Khải này, quả nhiên, một năm trước hắn được Cảnh Nhiên cất nhắc lên. Thống soái một chi ban đầu ở Tây Mẫn này không biết tại sao lại chọc giận Cảnh Nhiên, bị hắn giết chết, sau đó mới báo sổ gấp lên trong kinh. Binh bộ trong kinh cũng không nói gì. Cảnh Nhiên liền đề bạt Phương Khải này bổ sung vào chỗ thiếu.

Phương Khải chừng hai mươi tuổi, nghe nói cũng là nhân sĩ Kinh thành.

Mặc dù cất nhắc có chút vội vàng, chọc người chỉ trích, nhưng nghe đâu Phương Khải này có cách trị quân. Danh tiếng ở trong một chi quân đội Tây Mẫn này không tệ. Mặc dù so với hai chi khác trong tam quân Tây Cương, cơ hội tham chiến không nhiều, không có chiến công gì, nhưng trấn thủ địa phương bảo vệ dân chúng lại rất được, cũng coi như là có chiến công.

Cho nên triều đình cũng chấp nhận trọng dụng của Cảnh Nhiên đối với Phương Khải kia.

Dân chúng trong thành này đặt cho vị Phương tướng quân kia một biệt hiệu, gọi là "thất bát phách".

Thái Văn Cơ có tác phẩm 《Hồ Già Thập Bát Phách》. Nghe nói Phương tướng quân này là một người giỏi thối sáo. Dân chúng bách tính liền đặt cho hắn biệt hiệu này.

Trong quân Tây mẫn, người có sở trường tấu sáo rất nhiều. Phương tướng quân này lại cho phép mọi người thổi sáo.

Tôi từng nghe các tướng sĩ ở Tây Mẫn thổi qua một khúc: "Hãn hải bạch cốt, sầu vân dã hồn, bất tri thiên lí kỷ quy khách…"

Đó là lúc tôi vừa mới đến Tây Cương không lâu. Đêm khuya hôm đó, tôi từ ở chỗ Hạ Dung trở về, ở góc rẽ của phố chợ, ở trước một quán rượu, có một lão binh gù lưng đang uống rượu nóng.

Xa xa có tiếng sáo loáng thoáng truyền đến. Âm thanh thỉnh thoảng tắc nghẽn.

Lão binh để ly rượu xuống, nghiêng tai lắng nghe một lát, sau đó mở miệng vụng về hát: "Hãn hải bạch cốt, sầu vân dã hồn, bất tri thiên lí kỷ quy khách…"

Trong đêm lạnh, râu tóc hoa râm của ông thoáng hiện, giọng hát mơ hồ của ông truyền đến kết hợp với tiếc sáo thương tiếc ở nơi xa, thật là càng thêm thê lương.

Tôi đứng ở trong bóng đen. Câu chữ này tôi nhớ rất rõ ràng. Năm đó, lúc Cảnh Thành dẫn quân xuất chinh Tây Cương, tôi đứng ở trong gió tuyết tiễn y đi. Y ở bên tai tôi hát khúc này.

Nhưng nghe hồi lâu, lại thấy lão binh chỉ hát đi hát lại một câu này.

Tôi nhớ rõ sau đoạn này còn có một câu tiếp theo.

Câu tiếp theo là: "....Cô chưởng nan minh, độc mộc khó kình, khả thán nhân gian trù trướng nhân..."

Nhưng lão binh kia lại không hát ra. Ông ta tiếp tục uống rất nhiều rượu, sau đó mới run rẩy lảo đảo rời đi.

Mặc dù bước chân của ông ta tập tễnh, nhưng dưới bóng đêm có thể nhìn thấy khi còn trẻ ông ta là một quân sĩ chắc khỏe.

Đi được vài bước, ông ta đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm. Lúc này trăng trong như nước, chiếu lên trên gương mặt có vết sẹo tàn khốc của ông, kéo thẳng từ mái tóc xuống, chém qua con mắt trái, xuyên qua gò má trái, thẳng đến cổ của ông.

Vết sẹo rõ ràng ở dưới ánh trăng như thế, vô cùng rung động lòng người.