Cơn lạnh truyền từ
lòng bàn chân lên. Vạn Giang Hồng rùng mình mở mắt, phát hiện củi đốt
không biết cháy hết từ bao giờ. Luồng không khí lạnh lẽo bao phủ cả sơn
động.
Y ngẩng đầu, nhìn ra ngoài động, trời đã tờ mờ sáng. Có lẽ, bọn họ nên sớm rời đi thôi. Y cũng không dám đảm bảo, lâu như vậy không trở về, tiểu cô mụ của y sẽ không nổi điên.
Đứng dậy nhanh nhẹn
mặc xong xiêm y. Nhìn Thất Thất vẫn co rúm, y khinh bỉ vỗ vỗ mặt của cô, “Mỹ nhân nhi, chúng ta nên đi thôi!”
Thất Thất ưm một tiếng, xoay người sang chỗ khác, không để ý tới.
“Hử?” Vạn Giang Hồng đưa đầu ngón tay chọc vào mặt cô, “Con heo lười! Đứng lên!”
“Ừm…” Thất Thất vẫn nhắm mắt như cũ, bất mãn xua tay.
Thật sự không nhìn ra, cô lại thuộc thành phần ngủ nướng?!
Đang tính trực tiếp dựng cô dậy, đột nhiên phát hiện hình như màu hồng trên
má cô có chút không bình thường. Trong miệng khổ sở rên rỉ.
Phút chốc cảm thấy có chút không ổn.
Y cúi đầu, áp trán mình lên trán cô. Quả nhiên nóng rực.
Chết tiệt, đêm qua y không nên để ý quá nhiều lễ tiết, trực tiếp cởi bớt y
phục của cô. Mặc y phục ẩm ướt suốt đêm, không sốt mới là lạ.
Lục lọi trong ngực, trừ một chai thuốc trị thương và một chai đường viên,
những thứ thuốc khác đã bị cuốn trôi mất dưới sông. Nhìn vẻ mặt khổ sở
của cô, Vạn Giang Hồng không nhịn được xoắn vặn lông mày. Xem ra phải
nhanh chóng ra ngoài mới được.
Thận trọng cõng cô trên lưng, đứng dậy rồi tiến vào trong sơn động…
......
Không biết mê man bao lâu, trong lúc đó dường như xảy ra rất nhiều việc, mơ
mơ màng màng nghe thấy tiếng nhiều người nói chuyện. Thỉnh thoảng tay
phải giống như bị cái gì quấn lại rất đau. Nhưng cô cảm giác mí mắt cứ
như bị treo túi nước, không mở ra được mà cũng không muốn mở ra.
”Nghê Thường, Nghê Thường, em mau tỉnh lại.”
Âm thanh dịu dàng này là của ai? Cô mơ màng, dường như nhìn thấy, lại
không cẩn thận nhắm mắt. Người đó là ai? Đột nhiên lại quên mất.
Đến khi mặt trời đổ về phía tây, Thất Thất mới chợt mở mắt, nhìn chiếc
giường rộng rãi mà xa hoa, đột nhiên hơi há hốc mồm. Không phải cô đang ở trong sơn động sao?
Quay đầu, lúc này mới phát hiện tay mình vẫn đang bị nắm chặt. Mà người đang nắm tay cô, đang nằm trên giường ngủ thiếp đi.
“Hả? Anh trai?” Thất Thất khẽ hô. Cô không hiểu, tại sao đột nhiên lại ở
hoàng cung, còn nữa, Vạn Giang Hồng diêm dúa đã đi đâu mất rồi?
Lông mi Cố Cẩn Hi khẽ run, như thể vô tình mở mắt ra. Mang theo một tia mông lung cùng phân vân.
Thất Thất nhẹ giọng gọi một tiếng anh trai.
Đôi mắt hắn bỗng trở nên vô cùng lạnh buốt, giống như đang nhìn một kẻ hết
sức căm hận. Không sai, là căm hận, giống như cô đã đoạt mất bảo vật gì
của hắn vậy.
Cố Cẩn Hi nắm chặt tay cô, gần như bóp nát.
“Anh, đau.” Thất Thất oan ức nhìn hắn, cố gắng rụt tay về, nhưng không thành công.
Hắn cười lạnh, quăng tay, “Trò xiếc này của ngươi, lừa hắn thì được, lừa ta? Còn kém lắm!”
Thất Thất xoa bàn tay bị nắm đau, có chút chột dạ nhìn hắn, đây là cái nhân
cách thứ hai chết tiệt, tình hình này sao cô có thể hỏi đây?
Cô
không hiểu, tại sao anh ta luôn có địch ý sâu nặng với cô, giống như là
kẻ thù ấy. Nếu có thể, cô nghĩ, tên này nhất định cực kỳ muốn bóp chết
cô.
“Tôi đã làm sai gì sao? Tại sao anh cứ luôn hằn học với tôi thế?”
Cố Cẩn Hi cười lạnh, “Hừ! Cái gì ngươi cũng không biết, cứ mặt dày mày dạn như vậy chiếm giữ sủng ái của người khác. Ngươi biết không, ngươi hoàn
toàn không xứng!”
Thất Thất sững sờ, vẫn chẳng hiểu mô tê gì.
Trong sách chỉ nói rằng Cố Cẩn Hi vô cùng yêu chiều Cố Nghê Thường, còn
về phần thái độ của nhân cách thứ hai đối với Cố Nghê Thường lại không
nói nhiều. Tóm lại nguyên nhân là gì, mà khiến anh ta hận cô như thế!
“Hắn yêu thương ngươi bao nhiêu, trẫm hận ngươi bấy nhiêu.” Cố Cẩn Hi tàn
nhẫn bóp má cô, “Trong khoảng thời gian này, ngươi ở lại ngay đây, không được đi chỗ khác. Nếu bị trẫm phát hiện ngươi không nghe lời, đừng
trách trẫm chặt chân ngươi.”
Cố Cẩn Hi lạnh lùng hừ khẽ, phất tay áo xoay người đi.
Nhìn cửa lớn đóng chặt lại. Lúc bấy giờ Thất Thất mới khôi phục tinh thần. Rốt cuộc ‘hắn’ mà anh ta vừa nhắc tới là ai?
......
Bên trong một căn nhà tranh thấp bé âm u ẩm ướt. Trên tay Đệ Ngũ Chiêu cầm
một thanh kiếm sắc, lạnh lùng nhìn người đang đang nằm trên giường, quấn đầy băng gạc. Nếu nhìn kỹ, chính là Vạn Giang Hồng hồi trước.
“Khục khụ khụ… khụ khụ…” Vạn Giang Hồng ho khan dữ dội, nhìn Đệ Ngũ Chiêu
đứng một bên, giễu cợt cười thành tiếng, “Thật sự không nghĩ tới, người
cứu ta lại là một đứa con nít vắt mũi chưa sạch?!”
‘Xoẹt’! Kiếm sắc chuốt khỏi vỏ, đặt ngay cổ y.
“Còn dám nói ta là thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, đừng trách ta một kiếm kết
liễu ngươi!” Đệ Ngũ Chiêu nắm chặt thanh kiếm sắc trong tay.
Vạn Giang Hồng không quan tâm cười cợt, đột nhiên hỏi, “Tại sao muốn cứu ta?”
“Ngươi cho rằng ta muốn cứu ngươi sao?” Đệ Ngũ Chiêu xì khẽ, bất luận nhìn
kiểu gì, đều cảm thấy gã nam tử xinh đẹp mặt mũi tựa hoa đào này cực kỳ
đáng ghét.
Ngày đó cũng chỉ vì tìm kiếm Cố Nghê Thường khắp nơi,
bất ngờ phát hiện có người trôi nổi trên sông, vớt lên nhìn, hóa ra là
tên đã bắt cóc Cố Nghê Thường, lúc ấy, nó hận không thể một cước đá y
lăn lại vào sông.
“Ha ha…” Vạn Giang Hồng che miệng cười khẽ, “Nói tới nói lui, nhóc là muốn biết tung tích của mỹ nhân nhi chứ gì.”
“Không sai! Nếu muốn kéo dài mạng sống, tốt nhất thành thật thuật lại toàn
bộ.” Đệ Ngũ Chiêu có chút không kiên nhẫn nổi, “Bằng không, ta sẽ truyền vị trí của ngươi ra ngoài, hậu quả thế nào ngươi biết rõ chứ.”
“Không phải nhóc đã biết sao?” Vạn Giang Hồng nhìn xà nhà thấp tè, không biết
đang suy nghĩ cái gì, “Như thế hiện giờ bên ngoài đã không có những bố
cáo kia rồi.”
Đệ Ngũ Chiêu gật đầu, vẻ mặt hiện lên nét nghiêm túc chưa từng có, “Nhưng tại sao hắn lại muốn gạt ta?”
”Ai cơ?”
“Ngươi không cần phải biết.” Đệ Ngũ Chiêu lắc đầu, “Tin tức ngươi ở đây có cần ta thông báo cho ai biết không?”
“Báo cho ai ư?” Vạn Giang Hồng nhắm mắt, trầm tư, đột nhiên cười khổ, “Nghĩ
đến cũng chỉ có chị ta.” Quay đầu, nghiêm túc nhìn Đệ Ngũ Chiêu, “Phong
Hà Tiểu Trúc thành Tây, gõ cửa ba tiếng, nếu có người hỏi ngươi là ai,
liền đáp rằng ‘Yến tường xích vân thiên’, sau đó tự có người dẫn nhóc
vào. Đến lúc đó, nhóc báo cho một người tên là Nhan Lạc, ta ở chỗ này là được.”
(Yến tường xích vân thiên: chim yến chao liệng trên rặng mây đỏ.)
Đệ Ngũ Chiêu chấp thuận, rồi đi ra ngoài cửa. Vừa mới đẩy cửa, đã bị y gọi giật lại.
”Còn có chuyện gì?”
Vạn Giang Hồng cũng không nhìn sang nó, “Cho dù nhóc xuất phát từ nguyên nhân gì. Ta sẽ nói một tiếng với nhóc: cám ơn ngươi.”
Đệ Ngũ Chiêu hừ lạnh, “Không cần để ý, ta chẳng muốn cứu ngươi chút nào.
Trái lại, ta rất ghét ngươi, Hiện giờ, ta chỉ hận không vứt ngươi vào
sông lần nữa thôi.”
“Ha ha…” Vạn Giang Hồng cười, “Có lúc, thật
sự có cảm giác.” Y dừng lại một chút, ánh mắt nhìn thằng bé sâu thẳm,
“Nhóc hoàn toàn chẳng giống một hài đồng tám tuổi gì cả.”
“Đồ điên.” Đệ Ngũ Chiêu mắng một câu, đẩy cửa vội ra ngoài.
“Này! Nhóc rời đi chí ít cũng phải đóng lại cửa chứ!” Vạn Giang Hồng gào lớn, nhưng bóng người kia đã sớm biến mất.
“Hừ! Thằng nhãi chết dẫm!”
......
Đêm khuya thanh tĩnh.
Cố Cẩn Hi vẫy lui tất cả người hầu kẻ hạ, ngồi một mình trước án kỷ, đột nhiên mở miệng, “Đã đến rồi thì ra đi.”
Ánh nến yếu ớt khẽ rung rinh, đột nhiên từ trên mặt đất truyền đến âm thanh ma sát. Mắt thấy một bên tường đá chợt nứt ra một khe hở lớn. Bóng đen
vụt lóe, tường đá lại khôi phục bộ dáng vốn có.
“Hừ hừ, đêm hôm khuya khoắt tìm đến trẫm có chuyện gì?” Cố Cẩn Hi không thèm nhìn gã ta một cái.
Kẻ áo đen che mặt, nhìn vóc người không hẳn cao. Gã cũng không quỳ xuống, nhìn thẳng vào Cố Cẩn Hi ở trước án kỷ.
“Nàng, có phải ở chỗ này của ngươi không?”
Cố Cẩn Hi đặt bút lông trên tay xuống, đột nhiên ngẩng đầu, cười lạnh, “Nếu trẫm nói không có ở đây?”
”Ta không tin.”
“Ngươi tin hay không, chẳng liên quan đến trẫm. Hừ, còn nữa, đừng quên ngươi
đã thề độc với trẫm! Trẫm là chủ tử của ngươi! Đừng dùng giọng điệu kiểu đó để nói chuyện với trẫm.”
Gã áo đen không nói câu nào, cứ đứng sừng sững tại chỗ.
“Quỳ xuống! Hiện tại là chỉ thị của trẫm cho ngươi. Mau quỳ xuống cho trẫm!” Cố Cẩn Hi đứng lên, từ sau án kỷ đi tới.
Gã áo đen vẫn đứng như trời trồng, “Ta muốn dẫn nàng ấy rời hoàng cung.”
“To gan! Đây là lời ngươi có thể nói sao?!” Cố Cẩn Hi một tay gạt đổ nghiên sách trên án kỷ xuống đất, “Nên biết, trẫm có thể xử tử các ngươi bất
cứ lúc nào!”
Gã áo đen quỳ trên mặt đất, “Cầu xin bệ hạ cho ta dẫn nàng rời đi.”
Cố Cẩn Hi thở dài, “Đừng quên giữa người và nàng có mối liên kết, các ngươi không thể nào.”
Gã áo đen im lặng.
“Ban đầu ngươi quy hàng trẫm cũng bởi vì nàng ta, hôm nay ngươi cãi ý chỉ
của trẫm cũng lại vì nàng. Ngươi nói xem, trẫm còn có thể lưu nàng ta
sao?”
“Nếu như bệ hạ làm như thế thật, hy vọng bệ hạ có thể sống thật tốt, ngắm nhìn vương triều Đại Mạch đại loạn.”
“Ngươi uy hiếp trẫm?” Cố Cẩn Hy híp mắt, tiến lên vài bước, một tay bắt lấy
cằm gã, “Mạng ngươi vẫn nằm trong tay trẫm, ngươi có tư cách gì để uy
hiếp trẫm?!”
Gã áo đen cũng không sợ hãi, con ngươi bóng ướt kiên định nhìn hắn chằm chằm, “Bệ hạ, người nói, nếu như ta truyền bức vẽ bí mật dưới hoàng cung, sẽ xảy ra chuyện gì?”
Sắc mặt Cố Cẩn Hi phút chốc hơi âm trầm, nhìn gã áo đen đang quỳ dưới chân, không nói gì hồi lâu.
“Ngày mai ngươi tới dẫn nàng ta đi khỏi đi.”
Khóe mắt người áo đen co giật, hai mắt có chút hưng phấn, “Đa tạ bệ hạ.”
“Đừng vui mừng quá sớm.” Cố Cẩn Hi cười lạnh, xoay người, đi vào phòng trong. Chỉ chốc lát sau, đã thấy hắn cầm một chiếc hộp đi ra.
Khinh miệt ném xuống bên cạnh gã, gã áo đen có chút khó hiểu.
”Nuốt nó.”
Gã áo đen cắn răng, mở ra cái hộp, một con tiểu trùng đang ngọ nguậy. Không nhịn được co rụt cổ lại.
“Nếu muốn ngày mai dẫn nàng ta rời đi, nuốt nó ngay lập tức.”
Gã áo đen nhắm mắt, tay phải cầm tiểu trùng lên một ngụm nuốt xuống. Vừa
nuốt vào, liền cảm thấy bụng đau đớn kịch liệt, ‘phụt’ một tiếng nhổ ra
một bãi máu tươi.
“Đây là Nhân Tử cổ ở Nam Cương, mỗi tháng ngày
này tới gặp trẫm lấy thuốc giải. Nếu hai tháng không có thuốc giải, thất khiếu chảy máu, ruột bị chọc thủng bụng thối rữa, chết vô cùng thê thảm ngươi sẽ không chịu nổi đâu.” Cố Cẩn Hi châm chọc nhìn gã, “Bây giờ đã
hối hận rồi chứ? Hừ! Chỉ là một nữ nhân trơ trẽn, đáng giá để ngươi phải đổi bằng cả tính mạng ư?”
Gã áo đen đứng dậy, “Có đáng giá hay
không, tự ta luận định. Hy vọng bệ hạ giữ đúng lời hứa. Ngày mai khắc có người đến đón nàng ấy trở về.” Dứt lời, gã hành lễ, xoay người mở ra
địa đạo.
Cố Cẩn Hi nhìn bóng lưng gã rời đi, cười lạnh, “Đều là một lũ ngu.”
......
Đêm đó, khi Thất Thất đang ngủ quên trời quên đất, đột nhiên nghe thấy có
người xông vào. Bên ngoài đèn đuốc sáng choang, chung quanh kêu gào
‘lùng bắt thích khác’.
Thất Thất vừa đứng dậy, liền nhìn thấy một bóng dáng màu trắng nhẹ nhàng tiến tới, còn chưa mở miệng kêu tên người ấy.
‘chát’ một tiếng, một cái tát từ người kia văng đến.
Âm thanh trầm thấp mà chất chứa hận ý trên trong, “Nếu tiểu Hồng xảy ra
chuyện gì ngoài ý muốn, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho mi!”
Chẳng để Thất Thất lấy lại tinh thần, người nọ chợt lay động, rời khỏi cửa điện.
Bên ngoài thị vệ vẫn xông xáo như cũ, kêu gọi lùng bắt thích khách. Thất Thất nằm trên giường cũng ngây dại.
Lời vừa rồi của Lạc Nhan Cơ, tột cùng là có ý gì?