Nữ Phụ Vs Tác Giả

Chương 27: Heo quay và bí tịch, ở cùng nhau trong sơn động

“Bây giờ phải làm thế nào đây?” Thất Thất ôm cổ y, ngẩng đầu nhìn lên phía trên, cách đoạn

trước khi rơi xuống ước chừng mười mét, nhìn ngó phía dưới một chút, vực sâu vạn trượng. Không khỏi rụt cổ, dịch sát vào ngực y.

“Đừng…

nhúc nhích nữa!” Vạn Giang Hồng nắm chắc tảng đá nhô ra, khống chế để

không bị trượt xuống. Chết, hiện tại y còn chưa nghĩ tới.

Thất Thất ngoan ngoãn ôm cổ y bất động.

“Nàng nhìn xem gần đây có cái gì có thể làm chỗ đặt chân không?” Y cắn chặt

răng, có chút oán trách nói, “Sao nàng lại nặng như vậy chứ hả!”

“Sống chết trước mắt, tôi không đấu khẩu với anh. Hứ!” Thất Thất cắn môi dưới, dáo dác tìm kiếm xung quanh.

Tưởng rằng không còn chút hy vọng nào nữa, có lẽ tác giả không hy vọng cô cứ

như vậy mà chết, lại thật sự để cô phát hiện dấu hiệu tốt. Cách năm

thước ngay dưới chỗ bọn họ, hình như có một sơn động rộng hai mét.

“Ở dưới chân có một sơn động, chúng ta có thể đặt chân xuống dưới.” Thất

Thất cắn cắn vành tai của y, nhắc nhở, “Có lẽ còn có thể tìm được cách

thoát hiểm.”

Vạn Giang Hồng bất mãn trừng mắt nhìn cô, “Không nói chuyện tử tế được à, tại sao cứ đi cắn người!” Tuy rằng có chút bực

bội, nhưng y vẫn cẩn thận nhìn xuống dưới, quả thật có một sơn động.

“Bám chắc.” Y nhỏ giọng nhắc nhở, không đợi cô trả lời, liền bắt lấy mỏm đá di chuyển xuống từng chút một.

Khi chỉ còn cách sơn động tầm hai mét, Vạn Giang Hồng ôm chặt eo cô, tay

còn lại thả mỏm đá đang nắm ra, nhẹ nhàng nhảy một cái, liền đáp xuống.

Nhìn hang động tối đen như mực, Thất Thất rụt cổ trèo lên người y, “Anh nói, đây là cái động gì? Sẽ không có mấy thứ như gấu xám chứ.”

Vạn Giang Hồng khinh thường nhìn cô, “Nàng tin rằng hang động hình thành trên vách núi sẽ có gấu xám ư?”

“Nhưng trong truyện không phải đều viết vậy sao?” Thất Thất biện bạch nói: “Hơn nữa, lo xa chẳng có gì sai cả.”

“Đúng đúng đúng, là ta sai.” Vạn Giang Hồng gật đầu liên tục, cõng cô đi vào bên trong.

Thất Thất nằm trên lưng y, đánh giá mọi thứ xung quanh sơn động, cư nhiên

phát hiện nào bàn nào ghế cùng các loại vật dụng hằng ngày, nếu như nhìn kỹ, trên tường hình như còn dán một bức họa giấy gì đó. Nhất thời có

một ý nghĩ, cái sơn động này, chẳng lẽ như trong truyện hay nhắc đến,

chính là sơn động thần kỳ cất giấu võ lâm bí tịch mà bàn tay vàng âm

thầm mở cho nhân vật chính?!

Mà cô nhớ, trong tiểu thuyết, quả

thật có một nơi như vậy. Âu Dương Ngữ bị Cố Nghê Thường cho vào tròng,

Đệ Ngũ Uyên không tin tưởng nàng ta, thất vọng cực độ, đã nhảy xuống

vách núi trước mắt Đệ Ngũ Uyên. Ngoài ý muốn rơi xuống một sơn động, bên trong phát hiện một con heo rừng nhỏ vô cùng thông minh, heo rừng nhỏ

dẫn nàng ấy tìm ra một cuốn võ công bí tịch, do đó về sau dùng vũ lực

chèn ép các thể loại nhân vật phụ, đặt một nền tảng vững chắc. Không

ngờ, lại bị kẻ nữ phụ là cô tìm tới trước!

“Thả tôi xuống! Thả tôi xuống!” Thất Thất kích động.

Vạn Giang Hồng nghi ngờ dò hỏi cô, “Nàng chắc chắn chứ?”

Thất Thất gật đầu liên tục, đôi mắt giống như tia x-quang quét cả sơn động.

Nơi này có thể cất giấu đồ quý hiếm nha! Chờ cô luyện thành cái bí tịch

gì đó, mặc sức tung hoành, muốn K ai thì K, đó là một chuyện sảng khoái

cỡ nào a!

Y nhìn gương mặt biến hóa khôn lường của cô, trái tim nhỏ không khỏi trật một nhịp.

Vừa đặt cô xuống đất, cô liền kêu ‘ái’ một tiếng to, lập tức lại bám trên cổ y.

“Anh khoét chân tôi sâu cỡ nào?! Sao đau như thế!” Thất Thất túm chặt cổ y, vô cùng tức tối, há mồm liền cắn tai y cho hả giận.

“A! Nàng tin ta ném nàng xuống hay không! Nơi đây là vùng hoang dã, thi thể nàng có thối nát cũng không ai biết. Mau… Nhả ra! Ta sai rồi!” Vạn

Giang Hồng cảm nhận được cơn đau trên tai càng ngày càng tăng, nhanh

chóng nhận sai, “Mỹ nhân nhi à! Ta sai rồi, xin nàng mau nhả ra!”

Thất Thất hừ lạnh, nhả ra. Hai chân kẹp thật chặt quanh hông y, một tay ôm

lấy cổ y, một tay chỉ vào trong hang động, “Tiến lên tiến lên!”

(Chị à, anh ấy k phải ngựa…)

“Đen như hũ nút, nàng chắc chắn muốn tiến vào? Không sợ xuất hiện mấy thứ như mãng xà hay sao?”

Thất Thất yên lặng, quả thật, trước, cũng chỉ là suy đoán của cô, nếu như

khác với suy nghĩ của cô, vậy thì đi đời nhà ma là cái chắc.

Vạn

Giang Hồng xoay người, nhẹ nhàng đặt cô lên ghế, xoa xoa tóc cô, tà mị

cười một tiếng, “Mỹ nhân nhi, nàng cứ ở đây mà chờ, ta vào trong quan

sát một chút.”

Nhìn y bước từng bước tiến vào trong sơn động, đột nhiên Thất Thất cảm thấy tên này hình như cũng không đáng ghét giống

trong truyện miêu tả cho lắm. Tuy rằng có diêm dúa buồn nôn miệng thối

một tẹo, nhưng đến giờ vẫn chưa làm ra chuyện gì điên khùng, vô nhân

đạo.

Thời gian chờ đợi bao giờ cũng rất dài. Thất Thất nhấc chân

nhìn vết thương trên cổ chân phải, vết thương vẫn rợn người như trước.

Quần áo vẫn chưa khô, cảm giác dinh dính vào người vô cùng khó chịu.

Nhưng ngĩ tới Vạn Giang Hồng có thể trở ra bất cứ lúc nào, cô không thể

để y nhìn thấy mình trong bộ dạng khỏa thân được…

Thời gian từng giây từng phút trôi qua. Đột nhiên, trong sơn động như có ánh lửa di

động từng chút ra bên ngoài. Thất Thất ngẩng đầu, nhìn sơn động càng lúc càng sáng, đoán rằng, có lẽ Vạn Giang Hồng đã tìm được đá đánh lửa.

Đúng như dự đoán, không lâu sau liền nhìn thấy y một tay nâng cây đuốc, một tay xách một con heo quay, vô cùng phấn khích đi ra.

“Mỹ nhân nhi, nàng đói bụng chưa!” Vạn Giang Hồng giống như khoe khoang,

đảo heo quay trên tay một vòng, “Không ngờ, trong cái sơn động này lại

có một con heo rừng nhỏ ẩn núp, lại đây! Cho nàng nếm thử một chút món

heo quay bí truyền của riêng ta! Cam đoan nàng ăn một lần lại muốn ăn

thêm lần nữa!”

Mặt Thất Thất trắng bệch, những vẫn cố nén xúc cảm xông tới cắn chết y, gượng cười, “Ha ha… Con heo rừng kia có dẫn anh

tới chỗ nào không?”

“Làm sao nàng biết?” Vạn Giang Hồng kinh

ngạc, “Vừa rồi ta đi vào không lâu, con heo rừng này đã lôi kéo vạt áo

ta về phía trước, ở chỗ đó lại phát hiện có đá đánh lửa cùng với một

cuốn sách rách nát.” Y nói tới đây, đột nhiên ngẩng đầu mị hoặc cười với Thất Thất, “Bất quá, tuy rằng nó giúp ta, nhưng không muốn để mỹ nhân

nhi đói bụng, ta không còn cách nào khác đành trở thành kẻ ác một lần.”

“Vậy cuốn sách rách nát đâu?” Thất Thất chờ mong nhìn y, không sai, sơn

động, heo rừng. Quyển sách kia chắc hẳn là võ lâm bí tịch trong truyền

thuyết.” Nói mau nói mau! Quyển sách kia ở đâu rồi?”

“Quyển sách

rách nát sao?” Vạn Giang Hồng ngẩn người, “Mới rồi có đá đánh lửa, nhưng không tìm được mồi dẫn, nên lấy cuốn sách rách nát ra châm lửa rồi. Cơ

mà, sau đó ta mới phát hiện, thì ra bên cạnh có đuốc.”

Thất Thất nắm chặt quả đấm, gương mặt vặn vẹo cực độ.

“Nàng làm sao thế? Sao sắc mặt lại kém như vậy? Có phải y phục bị ướt nên

không được thoải mái không?” Vạn Giang Hồng ân cần đi tới, cắm cây đuốc

vào trong khe đá, heo quay đặt lên bàn, vội đi tới, đưa tay, sờ trán cô, nghi hoặc nói, “Không phải sốt…”

Lời y còn chưa ra hết, đột nhiên, “A!!! Nàng lại cắn ta!”

Thất Thất cắn chặt mu bàn tay y, dữ tợn trừng y, “Ăn à ồ ầm chú! (Anh là đồ cầm thú!)”

“Ta đối xử với nàng tốt như vậy, sao gọi ta là cầm thú?!” Vạn Giang Hồng cố gắng rút tay lại, nhưng cô cắn rất chắc.

“A iêu ỉu ư! Ọn ứt úy ịch ộp a! Ầm ú! Ôn ẳng ầm ú! (Anh thiêu heo nhỏ! Còn đốt bí tịch của ta! Cầm thú! Không bằng cầm thú!)” Thất Thất trừng to

mắt, trong đôi mắt ngập tràn lệ. Giấc mơ bá chủ của cô! Cứ như vậy bị

anh ta phá hỏng!

“Bí tịch gì chứ! Chỉ là một quyển xuân cung đồ

thất bại thôi! Nàng muốn thì ta sẽ vẽ lại hết cho nàng là được! Vẽ xong

tuyệt đối còn đẹp hơn bản kia nhiều!” Vạn Giang Hồng đau đến cắn răng,

“Mỹ nhân nhi, mau buông ra đi! Khiến răng nàng cắn phát đau, tay của ta

sẽ cảm thấy áy náy đó!”

Thất Thất không đếm xỉa tới, “Á hượi ất phơ ừi át, ưn cưn ới ưi ác. (Phá hoại giấc mơ người khác, tương đương với mưu sát.)”

Vạn Giang Hồng cau mày, “Xin lỗi mỹ nhân nhi, ta thật sự nhịn không được

nữa rồi.” Dứt lời, một tay kia, điểm một cái, liền điểm trúng huyệt đạo

của cô.

Cuối cùng cũng thành công giải cứu được bàn tay trong

miệng cô, y thở ra một hơi thật dài, rối rắm nhìn đôi mắt Thất Thất đẫm

lệ mờ nhòe, “Đừng dùng ánh mắt này nhìn ta, ta cảm giác đã thành thứ gì

đó giống như cầm thú rồi đấy. Ta cho nàng biết, ta là người tốt!”

Cầm lợn rừng đặt ở trên bàn, xé một phần thịt nhỏ, bỏ vào trong miệng,

“Nàng đã nói ta là cầm thú, vậy con heo quay này không có phần cho nàng

nữa rồi, nàng không phải cầm thú, nàng là thánh nhân, làm sao có thể ăn

thịt lợn rừng chứ?” Dứt lời, trước cái nhìn thèm thuồng vô cùng đáng

thương của Thất Thất, lại xé một miếng nhỏ bỏ vào trong miệng.

Thất Thất cắn răng, nguyền rủa y ăn thịt cắn phải lưỡi, đi ngoài mắc xương.

Vạn Giang Hồng ăn mấy miếng, cảm thấy có chút không thoải mái, xoa xoa bàn

tay đầy dầu mỡ lên trên xiêm y của Thất Thất, “Chỉ cần nàng không cắn

ta, ta sẽ giải huyệt cho nàng. Đồng ý thì chớp mắt.”

Thất Thất vội vã chớp chớp mắt.

“Rốt tốt.” Dứt lời, tay y khẽ động, nhanh chóng giải huyệt cho nàng.

Chuyện đầu tiên sau khi Thất Thất được giải huyệt chính là dùng hai tay sờ

soạng trên thân heo quay, sau đó, trét dầu mỡ dính đầy trên tay lên mặt

y…

Vạn Giang Hồng đen mặt, xách heo quay ngồi phịch xuống một bên ăn.

“Ê!” Thất Thất rống to, “Tôi đói rồi!”

“Chẳng liên quan đến ta.” Vạn Giang Hồng vẫn nhã nhặn xé thịt ăn như cũ.

Thất Thất tủi hờn, “Đều tại anh, nếu không phải tại anh, tôi đang ở trong

phủ ăn ngon rồi, đều tại anh, hại tôi rơi xuống nước, lạnh đến mức khó

chịu, rồi lại bị anh liên lụy mới rơi xuống vách núi, vất vả lắm mới

tránh được một kiếp, anh lại phá hỏng bí tịch của tôi, bí tịch bị hỏng

cũng thôi đi, anh còn…”

“Cho này!” Vạn Giang Hồng chẳng biết đứng trước mặt cô từ lúc nào, từ trên cao nhìn xuống đưa một miếng thịt heo

được cắt một cách gọn gàng, “Đừng nói nữa, là ta không đúng.”

Thất Thất sửng sốt, vậy mà y lại nói xin lỗi cô… Còn có thứ gì kinh khủng hơn chuyện này không?

“Anh…” Thất Thất nhận lấy thịt heo, ra sức cắn hai miếng, lúc này mới nói tiếp, “Có phải bị đụng đầu lúc nào không?”

“Phải! Ta làm gì cũng đều có vấn đề hết.” Vạn Giang Hồng phẫn nộ trợn to mắt.

Thất Thất im lặng, đúng thế, tại sao cô nảy sinh nhiều thành kiến với y đến

như vậy? Có lẽ bởi vì có quá nhiều thành kiến với Vạn Giang Hồng trong

tiểu thuyết. Nhưng cô cũng phát hiện, Vạn Giang Hồng này có một sự khác

biệt lớn so với trong tiểu thuyết.

“Sao hả, biết mình sai rồi

sao?” Vạn Giang Hồng nghiêng mắt nhìn cô, “Biết sai rồi thì mau tới đây

xoa xoa giúp ta, đau chết được.”

“Gì cơ?” Thất Thất âm thầm nắm chặt quả đấm.

“Mau tới đây! Ngây người ra làm gì.”

Quả nhiên bỉ ổi mãi mãi bỉ ổi!

Thất Thất cầm tảng đá trên mặt đấy đập về phía y, “Anh đi chết đi!”

......

Nhìn sắc trời không còn sớm, hơn nữa hai người vừa rớt xuống nước vừa rơi

xuống vực, mệt đến không muốn cử động. Hai người quyết định biện pháp

tốt nhất, trước tiên nghỉ ngơi một đêm trong sơn động, ngày mai tìm kiếm đường thoát.

Thật ra thì Thất Thất đại khái biết lối thoát ở

đâu, bởi vì trong truyện có nói qua, tiếp tục đi vào trong sơn động, lúc gặp tảng đá lớn thứ hai, xoay một vòng khối đá tròn nhỏ trên tảng đá

lớn, là có thể thấy đường đi. Nhưng cô không muốn cho y hưởng lợi dễ

dàng như vậy, dù sao chân cô bị thương là do y, y bắt buộc phải cõng cô. Để y đi nhiều một chút, đến thời điểm sức cùng lực kiệt, cô mới ‘tình

cờ’ mở cơ quan ra.

Ban đêm, nghĩ tới ngày mai Vạn Giang Hồng bị

cô trừng trị như con chó để trút giận, đã cảm thấy cực kỳ mong đợi. Mang theo nụ cười mỉm đầy ‘thiện ý’, Thất Thất nhắm mắt. Có lẽ ngày mai thời tiết sẽ đẹp lắm đây…

Vạn Giang Hồng cởi y phục ẩm ướt trên

người, nhìn Thất Thất cuộn thành một nhúm, định khuyên cô, mặc y phục ẩm ướt sẽ bị lạnh đó. Mới vừa đưa tay vỗ vỗ cái má của cô, đã bị cô cắn

cho phát!

Vốn muốn cùng cô cãi vã một trận, nhưng nhìn hai mắt cô nhắm chặt, lại ngủ thiếp đi. Vạn Giang Hồng nổi vạch đen, cô hận y

nhiều đến thế sao? Đến ngủ vẫn có thể cắn người!

Một ngón tay

điểm huyệt đạo của cô, rút tay về. Nhìn dung nhan say ngủ của cô, vô

cùng bất đắc dĩ thở dài. Phá hủy một bộ bàn ghế dư thừa bên cạnh trút

giận, đốt một đống lửa cạnh cô. Nhìn cô bởi vì ấm áp mà dần dần tràn ra

một nụ cười, y không khỏi kéo kéo khóe môi.

Ngả người xuống bên đống lửa, nhắm mắt, cũng nhanh chóng tiến vào mộng đẹp…